Chương 576: Giẫm Lên Diệp Gia, Đi Lên Sân Khấu Thế Giới. (3)
h đám người Đổng Văn Bân lái xe tới hội sở Hồng Kinh, sau khi xuống xe thì vẻ mặt người nào người nấy tỏ ra phức tạp, nhìn vào tòa nhà hội sở Hồng Kinh, sau đó đi vào.
Một lát sau, khi đoàn người Đổng Văn Bân đi vào phòng hội nghị thì thấy ở trong này đã không có ít người, trong đó có 2 người có quan hệ tốt với Bùi Đông Lai là Ngô Vũ Trạch cùng Cổ Văn Cảnh.
Thấy được đoàn người Đổng Văn Bân đi vào thì tất cả mọi người đang ngồi trong phòng hội nghị cũng không cảm thấy kinh ngạc.
- Vũ Trạch, Văn Cản, 2 cậu tới sớm a.
Đổng Văn Bân ngồi xuống, sau đó chủ động nói chuyện với Ngô Vũ Trạch và Cổ Văn Cảnh, hiển nhiên là hắn muốn từ 2 người này biết chuyện của Bùi Đông Lai.
- Sau khi đến đây thì không biết đi đâu, đành phải đến đây.
Ngô Vũ Trạch cười đáp lại một câu, theo sau hữu ý vô ý hỏi:
- Tôi còn tưởng hôm nay Đổng thiếu sẽ không tới, không nghĩ chẳng những Đông thiếu đã đến mà còn dẫn theo không ít người.
- Ha ha…Trong thời gian này thì tôi luôn vì Đông Hạ hội mà mở rộng mà.
Đổng Văn Bân cười gượng hai tiếng.
Ngô Vũ Trạch tự nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ của Đổng Văn Bân, nghĩ đến ngày đó Đổng Văn Bân dẫn người rời đi thì Ngô Vũ Trạch cũng có chút tức giận, bất quá vẫn cười:
- Như vậy a. nếu vậy, bằng vào công lao của Đổng thiếu thì làm phó hội trưởng cũng không là vấn đề gì.
- Ai biết lước.
Lời nói trào phúng của Ngô Vũ Trạch làm cho Đổng Văn Bân có cảm giác như bị tát vào mắt, hắn đành phải nói sang chuyện khác:
- Vũ Trạch, Văn Cảnh, các cậu ngồi đây, tối nay chúng ta uống vài chén.
- Được.
Ngô Vũ Trạch tùy ý lên tiếng. Chờ đợi Đổng Văn Bân đi xa thì nhịn không được mà nhìn về Cổ Văn Cảnh, có chút nghi hoặc hỏi han:
- Chú nói tại sao Đông Lai lại kêu những tên gia hỏa ăn cây táo, rào cây sung này đến đây?
- Không biết.
Nghĩ đến sự tích huy hoàng của Bùi Đông Lai thì Cổ Văn Cảnh cười khổ nói:
- Cuộc sống của cậu ta, chúng ta không hiểu được.
Ngô Vũ Trạch nghe vậy, dở khóc dở cười, xem như là thừa nhận.
"Ba... Ba..."
Sau đó, không đợi hai người nói cái gì nữa, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân.
"Bá!"
Nghe tiếng, mọi người sôi nổi đem ánh mắt quẳng về cửa phòng hội nghị.
"Két"
Nương theo một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra, đám bạn bè của Tiêu Cuồng đi vào.
Hả?
Thấy toàn bộ đám bạn bè của Tiêu Cuồng đều đến thì đám người Ngô Vũ Trạch, Cổ Văn Cảnh hơi cảm thấy có chút kinh ngạc, mà Đổng Văn Bân bởi vì có cảm giác đồng bệnh tương lân nên vẻ xấu hổ trên mặt đã bớt đi vài phần, trở nên thản nhiên rất nhiều. Đám người Tiêu Cuồng cũng quay lại rồi, ta đây thì sợ cái gì?
Giống như suy đoán của Đổng Văn Bân, sau khi đám bạn bè của Tiêu Cuồng vào phòng thì ngồi xuống, không nói tiếng gì, cùng đợi hội nghị bắt đầu.
7h20"
Trừ Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na, Tiêu Cuồng cùng Bạch Kiến Khôn thì toàn bộ thành viên của Đông Hạ hội đã đến đông đủ, trong phòng hội nghị đều kín hết chỗ, lại không có người nói chuyện với nhau, không khí vô cùng im lặng.
7h25"
Cửa phòng họp lại bị người đẩy ra. Lâm Tường mang theo hơn 20 người, dưới ánh mắt của mọi người mà đi vào.
- Xem ra chúng ta đã tới chậm, cũng may là phòng này khá lớn, nên cũng còn nhiều chỗ.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì Lâm Tương cười cười, chủ động mở miệng, đánh vỡ trầm mặc, một câu hai ý nghĩa.
Nói xong, hắn không để ý đến phản ứng của mọi người mà tìm chỗ ngồi.
- Tại sao Lâm Tường lại dẫn người đến đây?
- Đúng a, thật kỳ quái.
- Cái này có gì mà lạ đâu, truyện của Diệp Cấm đã truyền ra, chỉ cần người không ngu ngốc là có thể đoán được kết quả, lúc này Lâm Tường dẫn người tiến đến gia nhập Đông Hạ hội cũng bình thường thôi.
- Đúng vậy, ngay cả Diệp Cấm mà hội trưởng có thể quật ngã được, người nào có thể làm được điểm này a?
Đám người Lâm Tường ngồi xuống thì trong phòng vang lên những tiếng nghị luận.
Đối với việc này thì Lâm Tường cũng không tỏ ra gì cả, nụ cười trên mặt không giảm, ánh mắt hữu ý vô ý đánh giá toàn bộ thành viên Đông Hạ hội.
Rất nhanh, trong đám người Lâm Tường đã tìm được Đổng Văn Bân sau đó hắn mỉm cười, xem như chào hỏi.
Thấy Lâm Tường mỉm cười chào hỏi, Đổng Văn Bân vội vàng mỉm cười, vẻ xấu hổ trên mặt đã biến mất, thay vào đó chính là may mắn.
Lúc nãy thấy được đám bạn bè của Tiêu Cuồng quay lại thì hắn đã có chút may mắn thì thấy mình đã lựa chọn chính xác, mang theo người đi vào đây.
Hiện giờ thấy được Lâm Tường dẫn người đến đây thì hắn lại càng cảm thấy lựa chọn của mình là chính xác, Lâm gia luôn là đồng minh quan trọng của Diệp gia, hiện giờ thân là người thừa kế đời sau của Lâm gia, Lâm Tường xuất hiện ở đây, dùng đầu ngón chân thì Đổng Văn Bân cũng nghĩ ra là đã có chuyện gì.
7h28"
Cửa phòng lại bị mở ra, Tần Đông Tuyết, Hạ Y Na xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tiêu Cuồng, Tịch Hồ cùng Bạch Kiến Khôn đi theo sau 2 người.
Người cùng đi với Tiêu Cuồng là ai?
Ngạc nhiên khi thấy được Tịch Hồ đi bên cạnh Tiêu Cuồng thì mọi người trong phòng đều hiện ra nghi vấn này.
Vô luận là Bạch Kiến Khôn hay là Tiêu Cuồng đều là phó hội trưởng, hiện giờ Tịch Hồ đi ở bên cạnh Tiêu Cuồng, điều đó cũng chứng minh hắn sẽ giống như Tiêu Cuồng, trở thành phó hội trưởng của Đông Hạ hội.
Như vậy, bọn hắn thực muốn biết, Tịch Hồ rốt cuộc là thần thánh phương nào. Dựa vào cái gì mà có thể đảm nhiệm chức phó hội trưởng.
Đổng Văn Bân cùng Lâm Tường, hai người không có cảm thấy nghi hoặc.
Bọn hắn có chính là khiếp sợ!
Thân là nhân vật trẻ tuổi của Đổng gia, Lâm gia, tuy rằng bọn hắn không biết Tịch Hồ nhưng mà cũng đã từng thấy ảnh chụp của Tịch Hồ, cũng biết được địa vị của Tịch Hồ ở liên minh Hoa Hạ.
- Chẳng thể trách ngay cả Diệp gia như mặt trời ban trưa cũng sụp đổ.
Khiếp sợ đi qua, Đổng Văn Bân cùng Lâm Tường rất có ăn ý liếc nhau, trong lòng thầm nói.
Sai đó, dưới ánh mắt mê hoặc của đám người Đông Hạ hội, mấy người Tần Đông Tuyết đi về phía trước bàn hội nghị.
- Wow, Đổng Văn Bân, mày thật là sỏa bức, mày còn có mặt mũi về tới đây a?
Đi tới, Tiêu Cuồng đột nhiên dừng bước lại, trên cao nhìn xuống nhìn thấy Đổng Văn Bân, cười lạnh, vũ nhục, nói.
"Bá!"
Nghe được Tiêu Cuồng nói như thế thì đám người Tần Đông Tuyết dừng bước lại. Mà những thành viên khác của Đông Hạ hội lại đem ánh mắt nhìn về phía Đổng Văn Bân.
Bên tai quanh quẩn lời nói của Tiêu Cuồng, nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Tiêu Cuồng, nhận thấy được vô số ánh mắt của mọi người thì Đổng Văn Bân chỉ cảm thấy bản thân mình bị Tiêu Cuồng tát một cái vào mặt, vẻ mặt biệt khuất, hận không thể lập tức tìm một cái lổ để chui vào.
- Không…không phải cậu cũng tới ư?
Đối với Tiêu Cuồng mà nói, thì hắn đã chuẩn bị tâm lý, hiện giờ biết được tin Bùi Đông Lai đã giành thắng lợi, biết rõ tầm quan trọng của Đông Hạ hội nên hắn làm sao rời đi được.
- Lão tử rời khỏi Đông Hạ hội là vì muốn giúp Đông Lai kiểm tra độ trung thành của thàn viên Đông Hạ hội, không phải là dạng người sỏa bức, tham phú phụ bần như mày.
Tiêu Cuồng cười lạnh một tiếng, sau đó đối Tần Đông Tuyết đề nghị nói:
- Tần hội trưởng, tôi đề nghị để Đổng Văn Bân cút ra khỏi Đông Hạ hội.
"Bá!"
Nghe được lời đề nghị của Tiêu Cuồng thì không riêng gì Đổng Văn Bân mà ngay cả đám người đi theo hắn thì ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc, bọn hắn tuy rằng không như Đổng Văn Bân, không nhìn thấy được việc Bùi Đông Lai đã lật ngược thế cờ, nhưng mà thông qua việc đám người Tiêu Cuồng, Lâm Tường đến đây thì bọn họ đoán được Đông Hạ hội sẽ không sao, sẽ trở thành một hội sở tư nhân lớn nhất nước cộng hòa.
Không riêng gì bọn hắn, mà ngay cả một ít thành viên của Đông Hạ hội cũng động dung, trong lòng cảm thấy may mắn vì ngày đó đã không mù quáng rời khỏi Đông Hạ hội, nếu không ngày hôm nay cũng sẽ giống như Đổng Văn Bân.
Trong lúc nhất thời phòng hội nghị tở nên im lặng, tất cả mọi người đem ánh mắt nhìnvề phía Tần Đông Tuyết, cùng đợi Tần Đông Tuyết quyết định.
- Hôm nay hội trưởng Bùi Đông Lai có việc nên không thể đến đây, hội nghị này do tôi toàn quyền phụ trách.
Thấy được mọi người đang nhìn mình thì mặt Tần Đông Tuyết không đổi sắc, lẳng lặng nhìn vào Đổng Văn Bân, nói:
- Tôi đồng ý đề nghị của phó hội trưởng Tiêu Cuồng, Đổng Văn Bân, cậu mê hoặc lòng người, làm cho mọi người rời khỏi Đông Hạ hội, cậu đã không còn là thành viên của Đông Hạ hội nữa, mời cậu rời đi.
"Ách..."
Quyết định của Tần Đông Tuyết làm cho mọi người đều ngẩn ra, ở bọn hắn xem ra, nếu như đám người Đổng Văn Bân đến đây tham gia hội nghị thì đã được thông báo rồi, kể từ đó, nếu như đã thông báo cho bọn hắn thì tại sao lại đuổi bọn hắn rời khỏi đây?
- Những người lúc trước đi theo Đổng Văn Bân, nếu hôm nay đã đến đây thì không cần phải nhắc lại nữa.
Dường như vì muốn trả nghi vấn trong lòng mọi người nên Tần Đông Tuyết mở miệng lần nữa, ngữ khí không thể nghi ngờ:- Bất quá, nếu có người nào muốn cùng đi với Đổng Văn Bân thì tôi sẽ không ngăn cản.
Một mũi tên báo cừu, tá ma giết lừa, tạo uy tín!
Lại nghe Tần Đông Tuyết mở miệng, không ít người đều là minh bạch ý của Tần Đông Tuyết, hoặc là Bùi Đông Lai ở phía sau màn, trong lòng vô cùng bội phụ thủ đoạn này của Bùi Đông Lai.
Mà Đổng Văn Bân thì chỉ cảm thấy choáng váng, ngơ ngác ngồi đó, vẫn không nhúc nhích.
- Đổng Văn Bân, con mẹ nó mày còn ngồi ngây đó làm gì?
Tiêu Cuồng thấy thế, nghĩ đến hành động ngày đó Đổng Văn Bân, tức giận mắng:
- Cút mau.
Lại nghe lời nói hết sức vũ nhục của Tiêu Cuồng thì cả người Đổng Văn Bân chấn động, biệt khuất đứng lên, cắn chặt răng, cố gắng nói cái gì đó nhưng mà thấy được ánh mắt trào phúng của mọi người thì hắn không nói gì, mà là như chó nhà có tang, mang theo cái đuôi rời khỏi phòng hội nghị.
Dưới ánh đèn, bước chân hắn đi từ từ, hắn đang đợi những kẻ từng biểu lộ sự trung tâm đối với hắn sẽ đứng dậy đi cùng hắn.
1 bước, 2 bước, 3 bước…
Dần dần, dần dần, Đổng Văn Bân đi tới cửa, nhịn không được dừng bước lại, quay đầu lại nhìn xung quanh, rõ ràng phát hiện từng người từng đi theo hắn, một đám giống như là không nhìn thấy hắn, không tỏ ra quen biết với hắn.
Thấy một màn như vậy, Đổng Văn Bân chỉ cảm giác có một con dao đâm vào lồng ngực của mình, vô cùng đau nhức.
Đồng thời hắn cũng hiểu được một đạo lý, vào lúc quan trọng, làm a dua so với làm sai thì càng đáng sợ hơn.
Cùng lúc đó, Trang Nham sau khi về đến nhà thì cơm cũng không ăn, hắn đi vào thư phòng, hút hết một gói thuốc, sau đó mới lấy hết dũng khí bấm số điện thoại của Bùi Đông Lai.
Sân bay Yên Kinh, Bùi Đông Lai đang đứng ở đây đón người.
Nghe được điện thoại rung lên thì hắn rút điện thoại ra, thấy người gọi đến là Trang Nham thì ngẩn ra, sau đó đi qua một bên rồi nghe máy.
- Bùi tiên sinh, ngài có rảnh không?
Điện thoại được chuyển, giọng nói Trang Nham vô cùng tôn kính, lại có chút run run vang lên:
- Mấy người chúng tôi muốn mời ngài dùng bữa cơm đạm bạc.
- Thật có lỗi, tôi có quá nhiều việc nên không có thời gian dùng cơm cùng các vị.
Bùi Đông Lai quăng ra một câu trả lời thuyết phục.
"Lộp bộp!"
Mặc dù đã đoán được kết quả này nhưng mà nghe được chính miệng Bùi Đông Lai nói ra thì trong lòng Trang Nham vô cùng chua xót, vẻ hối hận trên mặt lại hiện ra.
- Ngại quá, quấy rầy ngài rồi.
Hối hận rất nhiều, Trang Nham biết điều tính toán cúp điện thoại.
- Không sao.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói:
- Nếu các vị có chuyện gì thì có thể tìm cô Quý Hồng.
"Ách..."
Lại nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Trang Nham há to miệng, vô cùng vui mừng thế cho nên hắn đã quên trả lời.
Hắn biết rõ, nếu như Bùi Đông Lai nói ra những lời này thì chứng tỏ Bùi Đông Lai sẽ không tính toán mọi chuyện trước đây, tiếp tục để cho bọn họ tham gia vào chiếc siêu cấp chiến hạm này.
Sau đó, đợi cho Trang Nham lấy lại tinh thần thì đã phát hiện Bùi Đông Lai đã cúp máy.
Cùng lúc đó.
Quý Hồng mang một thân áo choàng màu đỏ như phượng hoàng lửa, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người đi từ máy bay xuống.
Chiến tranh của nữ nhân.
Tần Đông Tuyết bỗng nhiên nổi tiếng.
Nàng cũng không phụ sứ mệnh, thắng lợi trở về.
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng