Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Tiên Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 597: Cấm Chế Thần Bí Dưới Nền Đất
Đ
ường hầm do Bàn Long Ngọc Xích mở ra, thẳng tắp đi thông xuống năm trăm thước dưới nền đất, không hề có uốn khúc. Cho nên sau khi hắn nhảy vào, trực tiếp rơi thẳng xuống dưới. Hắn cũng không có chút khẩn trương, tay phải kháp pháp ấn, trong miệng rất nhanh niệm tụng chú ngữ, thi triển một Vũ Lạc Thuật. Từng sợi linh lực bảy màu lập tức xuất hiện, quấn trên người hắn, không chỉ làm tốc độ rơi xuống chậm lại, đồng thời cũng chiếu sáng đường hầm đen kịt. Các trưởng lão nhảy theo hắn xuống dưới, cũng đều bắt chước thi triển Vũ Lạc Thuật. Trong khoảng thời gian ngắn, đường hầm đen kịt đều được chiếu sáng. Mặc dù ở bên ngoài đường hầm, cũng có thể nhìn thấy quang mang từ bên trong động khẩu phát ra. Không bao lâu, Trương Văn Trọng và hơn trăm trưởng lão đã rơi xuống tới đáy đường hầm. Tuy rằng cả đường hầm chỉ rộng một thước, nhưng dưới đáy lại có đường kính cực lớn, độ cao tới ba thước, là một bầu trời khác. Bầu trời khác bên dưới này, hiển nhiên không phải do Bàn Long Ngọc Xích mở ra. Ở trên mặt đất còn được lót đá. Tuy rằng ẩn sâu dưới mặt đất, nhưng những tảng đá vẫn sáng rực. Mà ở trên đỉnh chóp, khảm năm viên dạ minh châu, làm thế giới đen kịt bên dưới lòng đất, lại hiện quang mang đầy xa hoa. Những pho tượng bằng đá dựa theo phương vị cửu cung bát quái, đừng sừng sững trên mặt đá. Những pho tượng này, có người có thú, có hiền lành, có dữ tợn, làm thế giới dưới nền đất càng tăng thêm vẻ thần bí cùng quỷ dị.
Các trưởng lão đi theo Trương Văn Trọng xuống dưới đây, khi nhìn thấy tràng cảnh như vậy, không khỏi nhẹ giọng kinh hô suy đoán: “Trời ạ…Bên dưới mặt đất năm trăm thước, không ngờ còn có một thế giới như vậy. Ở đây đến tột cùng là địa phương nào?”
“Xem dáng dấp chỗ này, sợ đã có ngàn vạn năm lịch sử? Lẽ nào địa phương này là nơi tu luyện của một vị tiền bối nào đó?”
“Những pho tượng này, không chỉ sắp hàng dựa theo phương vị cửu cung bát quái, còn có linh khí nhộn nhạo bên trong. Theo tôi thấy, chúng tuyệt đối không phải là những pho tượng phổ thông giản đơn.”
Trưởng lão Phách Kiếm Tông không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, cất bước đi đến trước một pho tượng cầm búa lớn trong tay, muốn gần gũi nhìn xem pho tượng kia đến tột cùng có gì cổ quái.
Nhưng ngay khi hắn vừa đi tới trước mặt pho tượng, Trương Văn Trọng nhạy cảm nhận thấy được, linh khí từ bên trong pho tượng phóng xuất ra tới trong nháy mắt biến thành địch ý cùng tính công kích tràn ngập.
“Cẩn thận! Mau trở lại!” Trương Văn Trọng vừa kêu lên nhắc nhở đồng thời tay phải nhấc lên, hướng trưởng lão Phách Kiếm Tông ném ra phù chú. Cùng lúc đó, những trưởng lão còn lại cũng đều rút ra pháp bảo, trong nháy mắt liền tiến nhập vào trạng thái chiến đấu.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa nhắc nhở, pho tượng vốn không có sinh mạng kia không ngờ chợt động lên, quơ búa lớn trong tay, dùng uy thế như khai thiên tích địa, hướng trưởng lão Phách Kiếm Tông bổ tới. Tốc độ của một búa cực nhanh, lực lượng cực lớn, lúc ma sát cùng không khí quanh thân, sinh ra tiếng sấm ù ù. Pho tượng bổ búa, không chỉ thanh thế kinh người, càng lộ ra một cỗ linh khí cường đại. Trưởng lão Phách Kiếm Tông bị cỗ linh khí áp bách đến mức không thể hô hấp, muốn né tránh, nhưng căn bản không thể né tránh, động không thể động. Hắn bi kịch phát hiện, địch nhân có khí thế bá đạo chẳng khác gì thủ đoạn quen dùng của Phách Kiếm Tông, nhưng không nghĩ tới hắn lại bị pho tượng dùng ngay chiêu của hắn, trả lại cho hắn.
Trước khi chết, hắn không tự chủ được nhắm hai mắt lại. Ở trong lòng hắn, thật không có sự sợ hãi đối với cái chết. Có, chỉ là ảo não cùng hối hận: “Mất mặt nha! Không ngờ ta lại bị một pho tượng dùng ngay phương thức công kích mà Phách Kiếm Tông am hiểu nhất chém chết ngay trước mặt nhiều đồng đạo như vậy…Đây đúng là mất mặt đến tận nhà. Hơn nữa còn làm cả tông phái xấu hổ. Con mẹ nó ta thật sự bi kịch, chết thật oan…” Ngay khi hắn tự cho mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, một trương phù chú cũng đột nhiên bay tới dán lên ngay ót hắn. Ngay sau đó, một đạo quang mang màu vàng thoáng hiện ra trong trương phù chú, làm thân thể hắn trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại một đạo tàn ảnh.
Hầu như ngay cùng thời khắc đó, búa lớn trong tay pho tượng gào thét bổ xuống, thuận thế chém tàn ảnh làm hai, nện lên trên mặt đất.
“Oanh.” Một tiếng nổ, vang vọng toàn bộ thế giới dưới nền đất. Thậm chí cả những người còn lưu thủ trên mặt đất, cũng đều nghe thấy được động tĩnh kinh người này.
Sắc mặt Vưu Giai chợt biến đổi, chạy nhanh đến ngay miệng động khẩu nhìn xuống dưới, khẩn trương nói: “Đó là âm thanh gì? Trọng ca…không có việc gì chứ?”
Người nhà Trương gia cũng chạy tới nhìn xuống, chỉ tiếc đường hầm quá sâu, mọi người vốn không cách nào thấy rõ bên dưới rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Trần Nhàn vội vàng an ủi: “Yên tâm đi, dù dưới đất có giấu hung hiểm gì, tông chủ cũng sẽ không sao. Huống chi bên người tông chủ còn có hơn trăm vị trưởng lão. Đội hình mạnh như thế, có hung hiểm gì không ứng phó được?”
Nghe được lời an ủi của Trần Nhàn, biểu tình trên mặt mọi người mới từ từ giảm bớt. Nhưng họ vẫn vây quanh động khẩu nhìn xuống, bức thiết muốn biết bên dưới đã xảy ra chuyện gì.
Cùng lúc đó, trưởng lão Phách Kiếm Tông vốn cho rằng mình chạy trời không khỏi nắng, vừa chậm rãi mở mắt. Sau khi xác định mình vẫn còn sống, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhìn Trương Văn Trọng khom người chào thật sâu, cảm động nói: “Trương tiên sinh, ân cứu mạng vĩnh không dám quên! Ngày sau nếu có chỗ nào cần tôi, chỉ cần phân phó, tuyệt không chối từ!”
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Chúng ta đều là bằng hữu, bằng hữu gặp nạn, tự nhiên dốc sức tương trợ.” Sau đó hắn lại nhìn những pho tượng, híp mắt lại nói: “Từ phương vị những pho tượng đang đứng mà xem, chúng nó hẳn đang cấu trúc ra một pháp trận phòng ngự. Vô luận là ai xông vào trận này, đều sẽ dẫn tới phản ứng sản sinh, khởi xướng tiến công đối với người xông trận. Một khi rời khỏi phạm vi pháp trận bao trùm, chúng sẽ khôi phục lại trạng thái tĩnh.”
Đúng như lời Trương Văn Trọng, sau khi hắn dùng độn phù cứu vị trưởng lão Phách Kiếm Tông đi ra, pho tượng to lớn cầm búa cũng không thừa cơ truy kích, mà khôi phục lại trạng thái yên tĩnh trước đó. Nếu như không phải trên mặt đá còn lưu lại vết tích hố sâu vừa bị bổ ra, chỉ sợ sẽ có không ít người đều xem một màn vừa qua là ảo giác.
“Ở dưới nền đất, vì sao sẽ có một pháp trận phòng ngự có uy lực đáng sợ như vậy? Nó thủ hộ, là vật gì?” Lục Hòe cau mày hít sâu một hơi nói. Vừa rồi khi pho tượng phát động tiến công vị trưởng lão Phách Kiếm Tông, bọn họ đang ở ngoài trận cũng rõ ràng cảm giác được linh lực cường đại từ trong pho tượng phóng xuất ra. Đây chỉ là uy thế của một pho tượng, phóng mắt nhìn lại, trong pháp trận phòng ngự kia, có tới chín chín tám mươi mốt pho tượng! Hơn nữa ngay trung tâm pháp trận phòng ngự, cũng chỉ sợ càng mạnh mẽ! Tuy rằng đại bộ phận mọi người vì thực lực cường hãn của pháp trận bày ra mà khiếp sợ, nhưng lại càng có người nhịn không được suy đoán được pháp trận hộ vệ lại là bảo bối gì đáng sợ! Lẽ nào là một kiện tiên khí cao phẩm? Nếu không phải vết xe đổ của trưởng lão Phách Kiếm Tông còn đó, chỉ sợ đã sớm có người gấp xông vào trong trận tìm hiểu đến tột cùng.
“Pháp trận phòng ngự này thủ hộ cũng không phải pháp bảo, mà là một cấm chế cường đại.” Sau khi dùng thần thức tiềm nhập vào trong pháp trận phòng ngự tra xét một phen, Trương Văn Trọng mở mắt nói. Các trưởng lão tuy rằng cũng có ý dùng thần thức lẻn vào xem đến tột cùng, nhưng thần thức của họ kém xa hắn, vừa mới đến sát biên giới đã bị chặn lại, vốn không thể lẻn vào trong đó. Cho nên khi bọn hắn nghe được Trương Văn Trọng nói ra, nhất thời hăng hái, vội vã dò hỏi: “Cấm chế? Cấm chế dùng làm gì?”
Đương nhiên, cũng có người không tin tưởng lời của hắn, trong đáy lòng lầm bầm: “Một pháp trận phòng ngự đáng sợ như vậy, thủ hộ chỉ một cấm chế? Đây có vẻ quá lãng phí đi thôi? Hừ…Hiện tại chỉ có thần thức của ngươi đi vào nhìn thấy tột cùng, ai biết ngươi có nói thật hay không?”
Đương nhiên lời bực tức như vậy, bọn họ cũng lẩm bẩm vài câu trong lòng, thế nào cũng không dám nói ra miệng. Không chỉ vì thực lực của hắn mạnh mẽ, còn bởi vì hiện tại thanh danh hắn hiển hách, hầu như hơn phân nửa tu chân giới đều đang cầu hắn. Ở tình huống này nếu chọc giận hắn, không thể nghi ngờ không chút sáng suốt. Cho nên dù không cam lòng, họ chỉ dám oán thầm vài câu mà thôi.
“Ta cũng không biết cấm chế này dùng làm gì.” Hắn khẽ lắc đầu thở dài một hơi, nói: “Cấm chế này cho ta cảm giác, giống như đã bố trí ngàn vạn năm trước. Từ việc hai yêu quái chịu nguy hiểm bại lộ hành tung cũng muốn lẻn vào đây, cởi ra cấm chế, vậy cấm chế đối với thượng cổ yêu ma mà nói, hẳn là trọng yếu. Chỉ là không biết tác dụng cụ thể của cấm chế này đến tột cùng là gì…”
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Tiên Y
Ngũ Chí
Siêu Cấp Tiên Y - Ngũ Chí
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_tien_y__ngu_chi