Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 572: Giả Thần Giả Quỷ
T
uệ Nương hơi ngượng ngùng, dùng chiếc đũa gõ đầu Anh Mộc nói:
- Ngậm miệng lại, đệ không nói không ai bảo đệ câm đâu!
Anh Mộc bị đánh không dám hé răng, cười xấu xa uống rượu.
Nữ nhi hướng ngoại! Thằng nhãi Anh Mộc này cũng không thân thiết bằng tướng công ta được!
Trần Tiểu Cửu tự sướng nghĩ, bỗng nhiên lại nói:
- Trần thúc sao không ở lại?
Anh Mộc nói:
- Cửu ca huynh không biết, trước kia cha mỗi ngày mắng đệ làm xằng làm bậy, mặc kệ chuyện người. Hiện tại quân đoàn Anh Mộc chúng ta nuốt sạch thế lực hắc ám ở Hàng Châu, không ngờ cha đệ thay đổi, nói cái gì cha là anh hùng hảo hán, chỉ có ông mới có thể sinh ra đứa con như đệ vậy, thật sự là khiến đệ không nói được gì! Giờ này còn không trở về ăn cơm tất nhiên đang ngồi khoe khoang cùng các bậc hương thân phụ lão chứ đâu!
Trong ngôn ngữ của Anh Mộc tràn đầy hạnh phúc.
Trần Tiểu Cửu rất cao hứng, cùng đám người Anh Mộc uống một chút rượu, lại trở về phòng cùng Tuệ Nương thân thiết một trận, rồi liền vội phải đi. Tuệ Nương vội vàng sửa sang lại quần áo cho hắn, nhẹ nhàng nói:
- Về muộn chút thì sợ gì? Nhất định là huynh quan tâm Chu nhị tiểu thư, muốn về gần gũi với nàng chứ gì? Quả nhiên nàng tốt hơn so với muội!
- Nói bừa!
Trần Tiểu Cửu thổi mạnh cái mũi nhỏ của nàng, yêu thương nói:
- Nàng là tim phổi của ta, nếu ta đối tốt với nàng ấy hơn nàng thì sao không đi thăm nàng ấy trước, lại đến thăm muội trước?
Tuệ Nương vừa nghe liền mỉm cười hạnh phúc, trong lòng thỏa mãn, kiễng chân, tặng cho Tiểu Cửu một nụ hôn thật sâu.
Nữ nhân… đúng là dễ lừa!
Trần Tiểu Cửu rời khỏi Tuệ Nương, đi ra ngoài cửa, lại phát hiện trăng đã lên cây, tiếng ve râm ran không dứt. Hắn vừa hưởng thụ cảnh đêm vừa đi đến Chu phủ. Lúc này Chu phủ không ngờ lại đóng chặt cửa lớn, nhưng việc này đối với kẻ suốt ngày đi tới đi lui như hắn, căn bản không tồn tại bất cứ vật cản nào, nhưng càng nghĩ càng thấy vẫn nên vào bằng cửa chính thì hơn, danh chính ngôn thuận.
Còn nữa, Phúc Bá canh cửa lần trước đã bị mình tra tấn mà run sợ rồi, nghe mình gọi cửa còn không khẩn trương ra mở ra sao?
- Cốc cốc cốc…
Trần Tiểu Cửu lớn tiếng kêu:
-Phúc bá, mau mở cửa ra! Ta là Tiểu Cửu, nếu lão không mở cửa là ta phải nhảy tường…
Vừa kêu vài tiếng, chợt nghe thấy tiếng cửa sắt mở ra, Phúc bá run run rẩy rẩy đi ra, kích động nói:
- Tiểu Cửu, thằng tiểu tử thối nhà ngươi, rốt cục đã về. Mấy ngày nay không thấy, ngươi có thể đi nơi nào? Chu gia đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhất là nhị tiểu thư, tìm ngươi muốn điên rồi!
- Ha hả, tùy tiện đi chơi thôi!
Trần Tiểu Cửu lòng dạ rất tốt, thuận miệng hỏi:
- Đã xảy ra rất nhiều chuyện sao? Nhị tiểu thư đâu? Đã về chưa?
Phúc bá thở dài nói:
- Từ lúc ngươi không từ biệt mà đi mất tăm tích, Song Nhi bị Đan Nhi dẫn đi rồi, cũng không biết đi nơi nào. Nhị tiểu thư mỗi ngày đến đêm hôm khuya khoắt mới về nhà, cũng không biết đang làm những gì! Ai... loạn hết cả lên!
Song Nhi cũng không về Chu phủ? Nhị tiểu thư nửa đêm còn chưa về nhà?
Trần Tiểu Cửu vừa nghe, suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, đã trễ thế này, nhị tiểu thư có thể đi nơi nào?
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới một nơi, liền không để ý tới Phúc bá, vận khinh công vội vã chạy đi!
Trong chùa Cực Lạc im ắng, cửa lớn đóng chặt, không gian yên tĩnh. Trần Tiểu Cửu phi thân lên bức tường cao một trượng, dễ dàng đi vào. Cửa chính là Thiên Vương điện, không có một bóng người, nghĩ đến này những hòa thượng ăn chay niệm Phật lại ngủ say hết cả. Hắn dọc theo đường nhỏ đi vào trong, đó là Đại Hùng bảo điện, bên trái bảo điện có một căn miếu nhỏ rách nát.
Trần Tiểu Cửu trong lòng có chút không yên, lặng lẽ nhảy lên tường. Hắn vùa nhìn, đã thấy một nữ tử toàn thân áo trắng quỳ gối trước tượng Phật, trên mặt lệ rơi như mưa, vô cùng thống khổ.
Đúng là Chu nhị tiểu thư!
Chỉ thấy nàng chắp tay, nhỏ giọng cầu nguyện:
- Di Lặc Bồ Tát, ngã phật từ bi, xin người phù hộ Tiểu Cửu bình an vô sự, chàng có ngàn sai vạn sai, giết người phóng hỏa, cũng xin Phật tổ mở lòng tha thứ, tội nghiệt của chàng, Mỵ Nhi nguyện ý vì chàng gánh vác, chỉ cầu chàng có thể bình an trở về. Mỵ Nhi nguyện ý mỗi ngày lại đây cầu nguyện, chỉ cần nguyện vọng có thể đạt thành, Mỵ Nhi nguyện ý vì Phật tổ trọng tố kim thân, quyết không nuốt lời!
Lời nói cùa nàng réo rắt thảm thiết ai oán. Trong lúc vô tình, nước mắt long lanh lại chảy xuống.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cảm động đến cực điểm, Mỵ Nhi tuy rằng ăn nói ngang ngạnh lạnh lùng, nhưng với hắn có thể nói tình sâu như biển. Hắn linh cơ vừa động, đột nhiên vận nội tức, thừa dịp Chu Mỵ Nhi nhắm mắt cầu nguyện, đột nhiên nhảy lên tượng Phật, tránh ở phía sau.
Hắn bóp mũi, giả Phật nói:
- Nữ tử quỳ ở dưới, Trần Tiểu Cửu là người nào?
Ngôn ngữ trầm thấp, trang nghiêm, cực kỳ giống tiếng Phật tổ.
Chu Mỵ Nhi tuy rằng tin Phật, nhưng lớn như vậy lại chưa bao giờ nhìn thấy Phật tổ hiển linh, nhất là tại đây ban đêm tối đen yên tĩnh, tất cả đều có vẻ thần bí khó lường. Nàng hoảng loạn một chút, sợ tới mức run như cầy sấy nói:
- Ngươi... Ngươi là ai?
- Ta là Di Lặc Phật tổ! Ngươi lại không nhìn thấy được ta sao?
Trần Tiểu Cửu bóp mũi lại ồm ồm nói:
- Đêm nay hạ phàm du ngoạn, vừa lúc gặp ngươi quỳ ở chỗ này, bị thành ý của ngươi làm cảm động. Ngươi có thể nói cho ta biết, Trần Tiểu Cửu là gì của ngươi? Ngươi vì sao mà muốn thay hắn cầu tình?
Chu Mỵ Nhi vừa mới tỉnh lại từ trong kinh hãi, nghe tiếng nói chuyện không ngờ xưng là Di Lặc Phật tổ, trong lòng mừng rỡ, cuống quít quỳ xuống nói:
- Phật tổ phù hộ, Trần Tiểu Cửu là, là của con...
Chu Mỵ Nhi dừng một chút lại nói:
- Là… là một tiểu gia đinh của Chu gia con
Trần Tiểu Cửu trong lòng tức giận, cao giọng hơn nói:
- Một tiểu gia đinh, còn đáng cho ngươi đau khổ chờ đợi, xúi quẩy! Xúi quẩy! Phật gia đi thôi...
- Chớ đi! Chớ đi!
Chu Mỵ Nhi thấp giọng khóc lóc kể lể nói:
- Phật gia, con còn không có nói xong, Trần Tiểu Cửu là người trong lòng của con, không có chàng, lòng con khó chịu. Chàng hiện giờ phạm vào án tử, sống chết không biết, cầu Phật gia phù hộ chàng được bình an, tuy rằng chàng giả dối, gian hoạt, thích chiếm tiện nghi của con, nhưng bản thân chàng vô cùng tốt. Cứu một mạng người hơn xây bảy tháp chùa, cầu Phật khai ân, cứu chàng một mạng đi!
Trần Tiểu Cửu vừa muốn cười, lại vừa cảm động, ồm ồm nói:
- Phải, mỗi người một ngả, thật khổ lắm thay? Phật gia có rất đức hiếu sinh, liền thành toàn ngươi! Ngươi hiện giờ nhắm mắt lại, trong lòng gọi mười câu "Trần Tiểu Cửu mau trở lại!" khi ngươi mở mắt, hắn sẽ hiện ra trước mặt ngươi!
- Thật vậy chăng? Phật tổ, ngài cũng đừng gạt con!
Chu Mỵ Nhi mở to hai mắt, dường như nghe được một chuyện hoang đường không thể tin nổi.
Trần Tiểu Cửu buồn bực nói:
- Tin hay không tùy ngươi, ta đi...
Chu Mỵ Nhi ngơ ngác hồi lâu, mới nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm: "Tiểu Cửu mau trở lại, Tiểu Cửu mau trở lại..."
Trần Tiểu Cửu thừa dịp Mỵ Nhi nhắm mắt cầu nguyện, liền lén lút đứng trước mặt nàng, thưởng thức dung nhan tuy lạnh lùng nhưng tiều tụy của nàng, đáy lòng cảm động.
Chu Mỵ Nhi mặc niệm mười lần, nàng lòng không yên mở mắt, không ngờ thật sự nhìn thấy Trần Tiểu Cửu hiện ra trước mặt. Trong mắt phượng lướt qua thần sắc không thể tin nổi:
- Tiểu Cửu...
Chỉ có nhẹ nhàng kêu một tiếng như vậy, niềm vui bất ngờ xông thẳng lên não khiến nàng hôn mê bất tỉnh.
Trần Tiểu Cửu vội vàng nâng thân thể mềm mại của nàng dậy, bàn tay to điểm lên huyệt nhân trung của nàng, yêu thương vỗ vỗ gương mặt tiều tụy, dịu dàng nói:
- Nhị tiểu thư, mau tỉnh lại, thật sự là ta Tiểu Cửu nha...
Dưới sự chăm sóc nhẹ nhàng của hắn, nhị tiểu thư chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt tươi cười của Trần Tiểu Cửu, vẫn không tin nói:
- Tiểu Cửu, là ngươi sao?
Trần Tiểu Cửu gật đầu nói:
- Là ta, Phật tổ vừa rồi dùng một pháp thuật, triệu tập ta đến nơi đây, bằng không ta có cơ hội gặp mặt nhị tiểu thư sao? Lại càng không biết nhị tiểu thư thật tâm đối với ta như thế!
- A...
Chu Mỵ Nhi là nữ tử thông minh tuyệt đỉnh. Lúc này nàng tỉnh táo lại, từ mấy câu ngắn ngủi của hắn gần như xác định một chuyện làm người ta tức giận. Xem bộ dạng cười đến không có hảo ý của hắn, vừa rồi rõ ràng là hắn giả thần giả quỷ lừa nàng, thằng nhãi này, thật đáng chết!
Nàng bỗng nhiên giãy dụa đứng lên, bàn tay nhỏ túm tai hắn, dùng sức vặn!
- Nhị tiểu thư, đau...
Chu Mỵ Nhi hung dữ nói:
- Ngươi cũng biết đau? Nhưng ngươi có biết cảm giác đau lòng sao? Hay cho kẻ dâm đãng nhà ngươi, không ngờ còn giả Phật tổ giễu cợt ta, ngươi rốt cuộc có ý gì? Ngươi có biết những ngày này ta ra sao không? Hiện tại gặp được ngươi, hận không thể chém ngươi thành trăm ngàn mảnh... Bằng không thì có lỗi với mấy ngày đau khổ này của ta rồi!
- Nhị tiểu thư, ta biết ta sai rồi, nhưng ta cũng không tự chủ được... Làm nàng chịu khổ...
Trần Tiểu Cửu đối mặt với oán hận của nàng, trong lòng một trận áy náy.
Chu Mỵ Nhi nghe Trần Tiểu Cửu nhận sai, liền không đành lòng xé rách cái lỗ tai hắn. Nhìn vẻ mặt cợt nhả của hắn kia, nước mắt nữ cường nhân không ngờ bất giác chảy xuống, bả vai nhẹ nhàng run run, đáng thương, ủy khuất.
- Ai, người nào?
Xa xa đột nhiên truyền tới tiếng một hòa thượng.
Trần Tiểu Cửu ôm eo Chu Mỵ Nhi, mang theo nàng phi ra mặt sau tượng Phật.
- Nhị tiểu thư, đừng lên tiếng vội, hòa thượng tìm đến đây kia thấy một nữ quyến đêm hôm khuya khoắt trong chùa miếu, sẽ phạm vào tối kỵ!
Chu Mỵ Nhi hoặc là không khóc, hoặc là khóc không ngừng nghỉ. Tiếng khóc nỉ non như là cô hồn quanh quẩn ban đêm. Bàn tay Trần Tiểu Cửu che cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị nàng gạt ra, mà hòa thượng kia ngày càng đến gần, thật sự muốn tìm đến cùng.
Trần Tiểu Cửu bất đắc dĩ, miệng rộng mở ra, lập tức bao lấy miệng Chu Mỵ Nhi, lấp tiếng khóc nức nở của nàng lại trong miệng.
- Ưm...
Chu Mỵ Nhi hoảng loạn thất thố, làm sao nghĩ đến Trần Tiểu Cửu lại lớn mật như thế. Nàng đẩy vài cái, giãy không ra, một lát sau liền cảm nhận được miệng lưỡi ngọt lành và hơi thở nam tử quen thuộc kia một lần nữa! Nàng ôm chặt vòng eo Tiểu Cửu, đầu lưỡi như mật, cũng không ngừng cuốn lấy lưỡi hắn.
Khi thì nhẹ nhàng mà cắn mút, khi thì lại duỗi cái lưỡi thơm tho như mật cuốn sang. Một lúc sau không ngờ chủ động mở hàm răng Tiểu Cửu, lưỡi mật non mềm liền tiến nhập trong miệng ướt át của hắn, du đãng chung quanh!
Trong lòng hai người nảy lên xúc cảm ngọt ngào, ánh mắt tràn ngập tình cảm hoài niệm. Trước bụng Phật Di Lặc, hai người không chỗ nào e dè, tận tình phóng thích yêu thương triền miên.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi