Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Sách
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 567: Ngọn Nguồn Của Quan Hệ Bất Chính.
T
rần Kinh biết rằng Hồ Duyệt gặp một chút phiền toái, nhưng hắn không ngờ rằng sự tình lại nghiêm trọng như thế.
Ngay lúc Trần Kinh và Hồng Lượng đang ở phía sau uống trà nói chuyện phiếm, phía trước đã truyền đến một tin tức, nói chủ biên Hồ Duyệt bên kia đã xảy ra chuyện lớn.
Trần Đoàn ngay lập tức đứng dậy nói:
- Thú vị, Hồ Duyệt này luôn tự xưng là người phong lưu, đi đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt đùa giỡn phụ nữ, lần này chơi đùa quá trớn đã để xảy ra chuyện rồi, đi, chúng ta qua đó xem thực hư thế nào?
Trần Đoàn dẫn đầu, Hồng Lượng theo sau, Trần Kinh cũng đi theo sau, mấy người đi thẳng đến một khu phòng riêng xa hoa khác.
Vừa đến bên ngoài, chợt nghe bên trong có tiếng huyên náo hung hăng không dứt, một trận ầm ĩ.
Mấy người bước vào cửa, trong phòng có không ít người, có bảy tám người, Hồ Duyệt ngồi trên sô pha, tay nắm lấy tóc, đầu cúi thấp.
Đối diện với ông ta, là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, người trung niên mặc áo sơ mi xanh da trời, trên cổ thắt cà vạt màu đỏ nhạt, hai tay chống nạnh, chỉ vào Hồ Duyệt mắng:
- Lão Hồ, anh không chút kiêng nể, anh nên xét lại tác phong cá nhân của anh một chút.
Nói cái gì “Văn mỹ, mỹ nữ”, tôi nói đây không cho là nhục, còn tưởng rằng vinh quang sao. Nói khá khó nghe, anh đây là ác ý đùa bỡn phụ nữ, là chủ biên của tờ báo quan trọng trong Đảng, không ngờ có phẩm cách như vậy, tôi cũng không dám nghĩ chuyện này nếu được công bố ra ngoài, sẽ gây xôn xao bao nhiêu trong xã hội.
Người đàn ông tên là Quan Lâm rất nghiêm khắc, ông ta chỉ vào một gã đàn ông phúc hậu đang ngồi trên ghế sô pha nói:
- Hôm nay Phó trưởng ban Vu của Ban tuyên giáo đều ở đây, sự tình hôm nay trong Đảng phải đòi lại công đạo cho đồng chí Hoàng Linh, đồng thời cũng phải tạo ra một công đạo trên luật luân lý.
Trần Kinh vừa nghe tên Hoàng Linh, hắn hơi nhíu mày.
Hắn đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Linh đang vùi ở trên ghế sa lon ở trong góc, trên mặt đầy nỗi tủi thân và tiều tụy, Trần Kinh âm thầm lắc đầu.
Chuyện quan hệ bất chính của Hoàng Linh người phụ nữ này đã ầm ĩ từ Đức Cao đến Tỉnh thành, hơn nữa còn liên lụy tới Hồ Duyệt, người phụ nữ này quả thật cũng có bản lãnh.
Trần Kinh liếc mắt nhìn mọi người trong phòng. Phần lớn hắn không quen tất cả người ở đây, nhưng người đàn ông phúc hậu kia dường như hắn đã gặp qua.
Vu Khánh Đông Phó trưởng ban Ban tuyên giáo Tỉnh uỷ, Trần Kinh ở tỉnh uỷ tình cờ đụng phải ông ta. Bởi vì văn phòng tuyên truyền ở phía sau Ban tổ chức, hai phòng ăn cơm chung tại căn tin.
Trần Đoàn chen vào, mỉm cười nói với Vu Khánh Đông:
- Chú Vu, chuyện gì thế? Chẳng phải đến đây chơi sao? Sao lại ồn ào không vui vậy?
Vu Khánh Đông thấy Trần Đoàn, ánh mắt lóe lên một cái, cười ha hả nói:
- Tiểu Trần, hôm nay thật đúng là không phải đến chơi đùa, là có một số việc nhất định phải giải quyết, nếu không giải quyết, Tạp chí báo Đảng của chúng tôi sẽ gây ra truyện cười lớn.
Vu Khánh Đông to mập nhìn hai bên dò xét, đánh giá người chung quanh, Hồng Lượng đi đến chào hỏi ông ta, ông ta có chút kiêu ngạo gật đầu.
Trần Kinh lại không đi qua. Vu Khánh Đông nhìn Trần Kinh khoảng hai giây, lại bước đi.
Hồ Duyệt vẫn cúi đầu, lúc này ông ta mới ngước đầu nhìn mọi người xung quanh.
Ông ta nhìn thấy Trần Kinh, sắc mặt biến đổi rõ rệt. Ông ta nhìn thấy Trần Kinh ở nơi này, trên mặt có chút xấu hổ.
Ông ta rất sĩ diện, thực chất bên trong còn văn nhân trí thức rất nặng, có thể nói là con mọt sách có chút cổ hủ, ngày thường lúc ban luận viển vông ông ta ghét nhất người lừa ta gạt trên quan trường.
Mà bản thân ông ta cũng không có cơ mưu gì, không thích động não hại người. Cũng phòng không được người khác động não hại ông ta.
Cuộc tụ họp này của hôm nay, đối với Hồ Duyệt mà nói ông ta là bị một bụng tử khí, gặp oan ức, ông ta vẫn nén giận, trong lòng vắt óc suy nghĩ đối sách để đáp trả mà không được.
Ông ta đã sớm xúc động phẫn nộ tới cực đỉnh, bây giờ nhìn thấy Trần Kinh, ông ta càng cảm thấy ê chề, rốt cục, ông ta nhịn không được, vỗ vào ghế sô pha nói:
- Vu Khánh Đông, mẹ kiếp anh quy chụp tôi, anh nghĩ tôi không biết chuyện gì xảy ra à? Không phải là tôi đây không cẩn thận đụng phải phụ nữ của anh sao?
Hồ Duyệt dùng tay chỉ Hoàng Linh:
- Chính là người phụ nữ này, tôi biết cô ta là người độc chiếm của anh. Xem ra Vu Khánh Đông anh không cao thượng hơn tôi là bao, tôi Hồ Duyệt thích con gái đẹp, vậy xem như có phẩm vị.
Còn anh Vu Khánh Đông ngoài mặt ra vẻ đạo mạo, trong bụng bẩn thỉu nhơ nhớp, anh quả là xấu xa, anh muốn thế nào thì tôi chơi thế đó, tôi Hồ Duyệt không thích hù doạ.
Hồ Duyệt bất ngờ nổi trận lỗi đình, hơn nữa nói chuyện chọn từ tương đối kịch liệt, căn bản chính là nhắm thẳng vào Vu Khánh Đông, không chút nể mặt Vu Khánh Đông.
Vu Khánh Đông vừa nghe Hồ Duyệt nói lời này, mặt ông ta xanh mét vịn ghế sô pha đứng dậy hầm hầm nói:
- Hồ Duyệt, chú ý lời nói của anh. Anh đây là phỉ báng, ác ý chửi bới, anh nên chịu trách nhiệm với lời nói của anh.
Quan Lâm đứng một bên nói:
- Hồ Duyệt, chính anh phạm vào chuyện này, hiện tại không biết hối cải, còn nói xằng nói bậy, anh thật muốn tổ chức nghiêm khắc xử phạt, vạn kiếp bất phục sao?
Hồ Duyệt vừa mới mắng chửi, lại nổi nóng, ông ta quay đầu nói với Quan Lâm:
- Quan Lâm, anh là cái quái gì hả? Chẳng qua là một con chó của Vu Khánh Đông. Anh có biết vì sao Nhật báo Sở Thành của các anh nhiều năm lăn lộn vậy mà càng ngày càng kém?
Là bởi vì một số Giám đốc thông tấn xã biên tập của các anh đã thành chó của lãnh đạo, chính mình không có đầu óc, chính mình không có tư tưởng, ngồi không ăn bám, không học vấn không nghề nghiệp, đều là một đám tài năng hèn mọn ngu dốt.
Hồ Duyệt xuất thân là văn nhân, mắng chửi người không mang một chữ thô tục, nhưng hễ mở miệng là mắng thao thao bất tuyệt, lời nói lưu loát, hơn nữa còn sắc bén, rất có hương vị của Gia Cát mắng chửi Vương Lãng.
Mắng đến hưng phấn cao trào, ông ta đứng dậy dùng tay chỉ vào mặt mắng Quan Lâm và Vu Khánh Đông, mắng hai người đến tím tái mặt mày, cả người run rẩy, không chen vào câu nào được.
Người trong phòng bị Hồ Duyệt điên cuồng phản pháo kịch liệt đến nổi bối rối nhất là Vu Khánh Đông.
Hôm nay ở trong phòng này vị trí của ông ta là cao nhất, bình thường ông vốn là chức vị cao, nên nói chuyện với mọi người rất lịch sự, ít thấy mặt đỏ tía tai, hôm nay lại bị người thoá mạ liên hồi, ông ta làm sao chịu được?
Mấy người cùng đi với ông ta nhìn thấy Hồ Duyệt thật sự không còn hình dáng, đã đuổi ông ta ra ngoài.
Còn Hồ Duyệt cũng quả thực mắng đến hưng trí, ông ta chỉ tay vào mấy người lại nói:
- Ai dám ra tay? Mẹ kiếp đứa nào dám ra tay, tôi, tôi hôm nay muốn nhịn cũng không nhịn được nữa rồi, trí thức quét rác, tôi cũng không sợ các anh, cùng lắm lưới rách cá chết?
Hồ Duyệt vừa nói vừa động thủ, vài người cũng không dám xúm lại, bây giờ Hồ Duyệt đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc - vua cũng thua thằng liều đấy, lãnh đạo của phòng hôm nay, cho dù Hồ Duyệt không liều lĩnh động thủ, việc này đã náo loạn, lập tức sẽ trở thành tin tức lớn nhất của Sở Giang.
Một đám lãnh đạo cao cấp giống đàn bà chanh chua chửi đổng, hơn nữa còn la lớn muốn ra tay, cảnh tượng như vậy rất hỗn loạn, cũng làm cho người dở khóc dở cười.
Thấy cục diện này có phần khống chế không được, Trần Đoàn và Hồng Lượng vội vàng đi đến hoà giải, Trần Đoàn thân thế mạnh mẽ, còn Hồng Lượng nói chuyện hòa hợp khéo léo, thời gian dần trôi qua, hai người vẫn đang cố hoà giải, Hồ Duyệt cũng bắt đầu bình tĩnh.
Ông ta bình tĩnh, cục diện cũng an tĩnh theo.
Qua thật lâu, Vu Khánh Đông mặt lạnh nói:
- Hôm nay việc này không thể chuyện lớn hóa nhỏ, nhất định phải nghiêm túc xét xử. Tôi tuyên bố, từ lúc này trở đi sẽ cách chức chủ biên Hồ Duyệt của Thần Báo Tam Sở, lập tức tạm thời cách chức ở tỉnh, chờ xử lý tiếp theo.
-...
- Vu Khánh Đông anh còn nói, còn nói tôi...
Hồ Duyệt lại nhảy dựng lên chỉ vào Vu Khánh Đông.
Cục diện lại lần nữa rơi vào mối nguy hỗn loạn, sắc mặt của Vu Khánh Đông thay đổi, rất kinh ngạc không dám nói tiếp.
Trần Kinh lúc này mới đi qua, vỗ vai Hồ Duyệt, cười ha hả, nói:
- Được rồi, lão Hồ. Mắng chửi người có thể giải quyết vấn đề sao? Anh vẫn nên an phận ngồi xuống cho tôi.
Hồ Duyệt lúc này mới hậm hực ngồi xuống, Trần Kinh ngồi bên cạnh Hồ Duyệt.
Hắn dừng một chút, nói:
- Chuyện gì vậy? Nói lại cho tôi nghe được không?
Hồ Duyệt thay đổi sắc mặt, vẻ mặt xấu hổ khó có thể nói ra.
Quan Lâm không biết Trần Kinh, anh ta dò xét Trần Kinh xong, sau lại hạ giọng nói với Trần Đoàn:
- Trần công tử, người này là ai?
Trần Đoàn ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói:
- Anh không biết à? Bạn thân của tôi mà.
Còn Vu Khánh Đông có phần quen mặt với Trần Kinh, nhưng vẫn là không nhớ rõ gặp ở đâu, tại nơi này, ông ta đang cố hết sức duy trì dáng vẻ là một lãnh đạo kiêu ngạo, Trần Kinh hỏi vấn đề này ông ta đương nhiên cũng khó nói.
Trần Kinh bỗng nhiên dùng ngón tay chỉ Hoàng Linh nói:
- Cô lại đây ngồi, cô ngồi ở cái xó đó làm gì? Cô hôm nay nếu đã đến đây, sao lại còn xấu hổ không dám đối mặt?
Hoàng Linh nhìn thấy thần sắc của Trần Kinh, trong tâm cô đã chột dạ rồi.
Hoàng Linh quả là sợ Trần kinh, người khác không biết lai lịch của Hoàng Linh thế nào, nhưng Trần Kinh thì biết quá rõ.
Hơn nữa khi Hoàng Linh ở Đức Cao đã từng chứng kiến thủ đoạn và bản lĩnh của Trần Kinh, người của Đức Cao là địch nhân của Trần Kinh, sẽ không một chiếm được lợi, gần như mỗi người đều xui xẻo, bị Trần Kinh chỉnh đến đầu tóc đầy bụi vẫn là may mắn đấy.
Mấy người xui xẻo đã sớm vào ngục giam.
Mặt của Hoàng Linh ửng đỏ đi đến, cô vừa khẽ cử động, người cả phòng đều ngạc nhiên nhìn Trần Kinh.
Hoàng Linh là nhân vật gì người trong phòng đều biết qua, vừa rồi trước khi Trần Kinh ba người đến đây, Hoàng Linh đã đại triển phái nữ ra uy, vạch trần hoàn toàn hành vi phạm tội của Hồ Duyệt, hơn nữa giọng điệu truyền cảm, cuốn hút, như một người phụ nữ độc ác tàn nhẫn.
Trong phòng này Hồ Duyệt nổi đoá, cũng chỉ có người phụ nữ này mới có thể trấn trụ ông ta.
Nhưng hiện tại người phụ nữ thông minh như thế trước mặt Trần Kinh? Còn đỏ mặt, cúi đầu?
- Nói đi, chuyện gì? Chuyện liên quan đến chủ biên Hồ, vậy nhất định là tình yêu nam nữ à, cô có cái gì nói cái ấy, để cho tôi nghe chuyện của tình yêu nam nữ một chút được không?
Trần Kinh thản nhiên nói với Hoàng Linh.
Vẻ mặt Hoàng Linh trở nên mất tự nhiên, qua thật lâu, cô mới lắp bắp nói:
- Không, không có việc gì cả, chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi.
Trần Kinh cau mày nói:
- Cái gì? Hiểu lầm? Tôi sao lại nghe nói là Hồ Duyệt dâm loạn nữ phóng viên? Cô chẳng lẽ chính là người bị hại?
Hoàng Linh không dám ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, cô là người thông minh, Trần Kinh liên tục hỏi như vậy cô đã hiểu rõ, Trần Kinh hẳn đã đứng về phía của Hồ Duyệt.
Việc này của hôm nay, không quan tâm bên ngoài nói như thế nào, Hoàng Linh là đương sự là người biết rõ nội tình bên trong nhất.
Phóng viên trong tờ báo bất mãn với Hồ Duyệt, lãnh đạo bất mãn với Hồ Duyệt, Hồ Duyệt người này rất kiêu ngạo, rất ngạo khí, người đắc tội rồi không nên đắc tội, đây mới là nguyên nhân cơ bản của sự tình.
Về phần chuyện dâm loạn vân vân, Hoàng Linh nói ra lời này có thể lừa gạt được người khác, cô sao có thể lừa được Trần Kinh?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Sách
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa
https://isach.info/story.php?story=quan_sach__tich_mich_doc_nam_hoa