Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Thánh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 7 - Chương 39: Tà Cơ Phu Nhân
Ý Thiên cùng Duyến Y Mộng rời khỏi Thất Sát Phong, xuất hiện ở ngọn núi cách đó mấy dặm.
- Ngươi biết ta không muốn có quá nhiều gút mắc với Lạc Ngọc Kiều, Tào Băng Oánh, vì cái gì lại bảo ta ra tay?
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Bởi vì hai người bọn họ hữu dụng với ngươi.
Ý Thiên cười khổ nói:
- Lo lắng càng nhiều, phiền toái càng nhiều. Dùng tình huống của ta mà nói, không nên có quá nhiều gút mắc với nữ nhân.
Duyến Y Mộng nói:
- Đắc đạo người giúp đỡ nhiều, đây chính là đường ngươi phải đi qua. Ba ngày sau, đêm trăng tròn, Thần Hồn Ngưng Hình Châu sẽ xuất hiện, thời gian của chúng ta không nhiều lắm.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Ta không có hứng thú với Ngưng Hồn Châu, ta muốn đi U Châu, đó mới là con đường ta phải đi qua.
Duyến Y Mộng nói:
- Ta ở Thiên Duyến Sơn Trang chờ ngươi, đêm trăng tròn, Thiên Dương gặp lại.
Ý Thiên chần chờ nói:
- Ta không biết thời gian ba ngày có đủ hay không, dù sao hữu duyên thì sẽ gặp lại.
Nhìn qua Duyến Y Mộng vài lần, thần sắc Ý Thiên phức tạp, phất tay rời khỏi. Duyến Y Mộng mỉm cười phất tay, chờ Ý Thiên đi xa thì lúc này mới thở dài một tiếng.
- Nếu đã không nỡ thì sao thả hắn đi? Ngươi không biết hắn đời này tình nghiệt quấn thân, tình quan khó độ sao?
Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Duyến Y Mộng, nàng trước đó không hề có cảm giác, nhưng cũng không kinh ngạc.
- Con đường hắn đi, ta nhìn không thấu!
Lúc này Hoang Đường đạo nhân đột nhiên xuất hiện, thần sắc Duyến Y Mộng bình tĩnh.
Nơi này cách Thất Sát Phong không xa, Hoang Đường đạo nhân xuất hiện ở đây cũng chẳng có gì quái lạ.
- Nha đầu đần, tính cách của ngươi thích hợp cầu đạo, không thích hợp cầu ái.
Duyến Y Mộng cười nói:
- Cầu đạo và cầu ái có gì khác nhau sao?
Hoang Đường đạo nhân mắng:
- Cổ hủ, ngươi thực cho rằng thần tiên là ngồi tại một chỗ cả ngày, cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không làm, có thể lấy được tất cả? Ta cho ngươi biết, những thần tiên kia đều liều mạng cướp đoạt tài nguyên, điên cuồng cướp đoạt thành quả của người khác, cuối cùng nhất thiên tân vạn khổ mới tu luyện thành tiên. Con đường, tu chân, tu tiên, tu thần, tất cả đều là trong ngoài kết hợp, tĩnh tâm có thể tập trung tư tưởng, nhưng thân thể lại cần linh khí, tiên khí thoải mái cùng rèn luyện, nếu không ngươi vĩnh viễn sẽ không thể bước ra một bước kia.
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Những chuyện này ta hiểu, nhưng thì tính sao? Ngươi tới sẽ không phải chỉ tranh luận vấn đề này với ta chứ?
Hoang Đường đạo nhân gãi gãi đầu, mắng:
- Ngươi nha đầu ngươi quá thông minh, cái gì cũng có thể nhìn thấu. Ta tới là nhắc nhở ngươi, tiểu tử này chịu tải hy vọng vô hạn, mấu chốt là phải nắm chắc hắn như thế nào.
Duyến Y Mộng sóng mắt khẽ nhúc nhích, hỏi:
- Ngươi hy vọng hắn làm như thế nào?
Hoang Đường đạo nhân trầm ngâm nói:
- Tiểu tử này trên người có đồ vật của Âm Dương Thần Minh Tông, nếu có thể vận dụng hợp lý, làm chơi ăn thật.
Duyến Y Mộng thanh nhã nói:
- Chỉ có chuyện này? Còn gì nữa không?
Hoang Đường đạo nhân cười hắc hắc nói:
- Đường thì phải từ từ mà đi, biết rõ quá nhiều không có lợi. Chờ thời cơ tới thì chúng ta sẽ gặp nhau.
Lóe lên rồi biến mất, Hoang Đường đạo nhân im ắng mà đến, im ắng mà đi.
Cáo biệt Duyến Y Mộng, Ý Thiên Bắc tiến tới U Châu, hắn muốn đi chứng minh lời của Hoang Đường đạo nhân, xem nó có phải là thật hay không.
Hoàng hôn mặt trời lặn, Ý Thiên đi tới Tề quốc, ở đây hắn tuyệt không quen thuộc, nhưng hắn vẫn nghĩ tới Âm Dương Thần Tinh, nghĩ đến Hồi Thiên Quyết, đều là vật của Tề quốc.
Trí nhớ đã từng không ngừng hiện ra trong nội tâm của Ý Thiên, nghĩ đến ban đầu sinh hoạt ở Thiên Nguyệt Sơn Trang, Ý Thiên cảm xúc rất nhiều.
Đi dưới trời chiều, bước chậm trong gió đêm.
Ý Thiên cảm thụ được thiên nhiên hàm súc thú vị, từng ngọn cây cọng cỏ, một núi một đá, tất cả sắc thái hiện ra trong đầu của Ý Thiên.
Vạn vật tại tâm, vận chuyển tự nhiên.
Đây là cảnh giới cực cao của Vạn Vật Vô Cực, Ý Thiên vào thời khắc này hoàn toàn lĩnh ngộ.
Tiếng cười của Ý Thiên vang vọng trong núi rừng, hắn tạm thời vứt bỏ những điều không thoải mái trong nội tâm, nhận thức thiên nhiên mỹ diệu và khoái hoạt.
Bay qua một ngọn núi, phía trước xuất hiện một nhánh sông, một đầu bạch xà đang chơi đùa trong núi, bên cạnh bờ có một thiếu phụ xinh đẹp chừng hai mươi mấy đang đứng.
Thúy y quần thun, dáng người thướt tha, chỉ nhìn thấy bóng lưng đã khiến người ta say mê.
Trong gió đêm tóc dài bay múa, hoa mai di động, một cảm giác hàm xúc thi vị hiện ra.
Ý Thiên lơ đãng nhìn qua và dừng bước, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua thân ảnh ưu nhã đó.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của Ý Thiên đang nhìn, thiếu phụ xinh đẹp xoay người, lộ ra gương mặt vũ mị, xinh đẹp tuyệt mỹ, đôi mắt thu thủy trong veo đầy cảm xúc, hàm tình mạch mạch nhìn qua Ý Thiên.
Ánh mắt của thiếu phụ như có thể câu hồn đoạt phách, nhìn như có như không, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được.
Trong sông, tiểu bạch xà bắn lên, rơi vào trên vai thiếu phụ, cũng đưa mắt nhìn qua Ý Thiên.
Dưới trời chiều, một màn này giống như một bức họa, định dạng vào lúc này.
Ánh mắt Ý Thiên mông lung, thiếu phụ đứng trên bờ sông tựa như mộng ảo, cho người ta cảm giác không chân thật.
Đôi mắt mê người, mùi thơm mê người, trong lúc lơ đãng xâm nhập vào nội tâm của Ý Thiên.
- Tương kiến lúc mặt trời lặn, hẳn là hữu duyên. Thiếp thân là Tần Tú Lan, không biết công tử xưng hô như thế nào?
Giọng nói uyển chuyển mang theo vài phần lười nhác, lại cho người ta cảm giác trí mạng.
Ánh mắt Ý Thiên cổ quái, nói khẽ:
- Tại hạ Vân Hạo Dương, vô tình ý đi ngang qua nơi này...
Thiếu phụ xinh đẹp Tần Tú Lan ngọc tay nhẹ vẫy, chải vuốt tóc trên trán, vô hạn mê người cười nói:
- Thiếp thân ở bên cạnh cầu nhỏ, không biết Vân công tử có thể tới đó ngồi hay không?
Ý Thiên phản ứng trì độn, mờ mịt gật đầu nói:
- Chỉ sợ quá mạo muội.
Tần Tú Lan nhõng nhẽo cười nói:
- Duyên đến tương kiến, duyên đi phân tán, Vân công tử quá khách khí.
Ưu nhã quay người, Tần Tú Lan vỗ nhẹ tiểu bạch xà, đi lại nhẹ nhàng tới đầu cầu cách đó không xa.
Ý Thiên vào lúc Tần Tú Lan quay người thì ánh mắt hiện ra hồng sắc quang mang, thân thể dường như lập tức thanh tỉnh, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mờ mịt bay qua phía thiếu phụ xinh đẹp.
Một lát sau Ý Thiên đuổi theo Tần Tú Lan, ánh mắt quái dị nhìn qua nàng, theo nàng đi vào nhà cỏ cách cây cầu không xa.
Trong phòng có một thiếu nữ xinh đẹp khả nhân đi ra, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, tướng mạo thanh xuân, sức sống bắn ra bốn phía, ăn mặc quần áo thị nữ.
- Phu nhân trở về, Trúc nhi đã chuẩn bị rượu và thức ăn rồi.
Tần Tú Lan lại cười nói:
- Đây là Vân công tử, mau mau bái kiến.
Trúc nhi cười tinh khiết, thi lễ nói:
- Trúc nhi bái kiến Vân công tử.
Ý Thiên biểu lộ cổ quái, dường như không thích ứng với khách sáo như vậy.
- Trúc nhi cô nương không cần đa lễ.
Tần Tú Lan thấy Ý Thiên biểu hiện chất phác, nhịn không được cười ra tiếng, ngón tay ngọc thon dài rơi vào cánh tay Ý Thiên, kéo hắn đi vào phòng.
Trong phòng có ba người, Ý Thiên ngồi đối diện Tần Tú Lan, Trúc nhi một bên hầu hạ, cảnh này khiến Ý Thiên thập phần mất tự nhiên.
Cũng may Ý Thiên từng giả mạo Nam Cung Phi Vũ, đối với sinh hoạt của công tử phú gia cũng hơi hiểu.
- Vân công tử, ta mời ngươi một ly.
Ý Thiên không dám trì hoãn, giơ lên cầm chén rượu của Tần Tú Lan uống một hơi cạn sạch, hào khí quái dị.
Trúc nhi một bên rót rượu, nhu thuận lanh lợi, dạng vẻ như đang phục thị cô gia.
Rượu qua ba tuần, Ý Thiên men say tăng lên, ánh mắt càng mê ly, đáy mắt hiện ra hồng sắc quang mang, khí tức trở nên tà mị.
Tần Tú Lan vui vẻ mê người, vũ mị hiện ra ngoài, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, cho người ta cảm giác trong nòoài không đồng nhất.
- Công tử một người muốn đi đâu?
Ý Thiên giờ phút này đã buông lỏng tâm tình, cười tà nói:
- Về nhà.
Tần Tú Lan cười quyến rũ nói:
- Đây là Tề quốc, công tử là người Tề quốc sao?
Ý Thiên sóng mắt khẽ nhúc nhích, lắc đầu nói:
- Không phải, ta đến từ U Châu.
Tần Tú Lan nói:
- U Châu kiếm thuật thiên hạ vô song, nhìn công tử không phải người luyện kiếm a.
Ý Thiên không đáp hỏi ngược lại:
- Ngươi dường như rất quen thuộc U Châu ah.
Tần Tú Lan cười nói:
- Có biết một hai, thật ra khiến ngươi chê cười. Công tử thân chịu trọng thương, lại vội vã chạy về U Châu, chắc hẳn đối tượng thân cận chắc chắn xinh đẹp như tiên a.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, cười nói:
- Phu nhân chê cười, nếu nàng xinh đẹp bằng một nửa phu nhân, ta cảm thấy mỹ mãn.
Tần Tú Lan cười nói:
- Ngươi thực cảm thấy ta xinh đẹp sao?
Ý Thiên không chút do dự gật đầu nói:
- Phu nhân là một trong những nữ nhân xinh đẹp nhất ta từng thấy.
Tần Tú Lan nhõng nhẽo cười nói:
- Công tử rất biết khiến người ta ưa thích, ngươi có thể nói cho ta biết, tổn thương của ngươi là ai tạo thành không?
Ý Thiên hỏi:
- Sao phu nhân biết ta thân bị trọng thương?
Tần Tú Lan cười nói:
- Ta không chỉ biết rõ ngươi đang trọng thương, ta còn biết đây không phải diện mạo chân thật của ngươi, ngươi cũng không phải là Vân Hạo Dương.
Tâm thần Ý Thiên chấn động, khóe miệng cười tà dị.
- Nói như vậy, phu nhân chuyên môn tới đây chờ ta? Không biết phu nhân đến từ phương nào?
Tần Tú Lan hỏi ngược lại:
- Ngươi hy vọng ta đến từ đâu lắm sao?
Ý Thiên bưng chén rượu lên uống cạn sạch, khen:
- Thật sự là hảo tửu ah, đáng tiếc tác dụng chậm quá. Phu nhân có rượu ngon, quá say lòng người, làm cho người ta không nỡ ra tay. Nếu ta không đoán sai, phu nhân tới từ Vân Châu.
Tần Tú Lan dáng tươi cười biến hóa, nhưng trong nháy mắt khôi phục thong dong bình tĩnh.
- Vì sao ngươi khẳng định ta tới từ Vân Châu?
Ý Thiên tập trung hai mắt Tần Tú Lan, trầm giọng nói:
- Trên người của phu nhân có ma lực đặc thù, nghĩ đến có quan hệ tới năm đại tà ma của Vân Châu. Mặt khác trên người của phu nhân có một thứ quái dị, hẳn là một kiện ma khí.
Thần sắc Tần Tú Lan thay đổi mấy lần, khẽ nói:
- Không thể ngờ ngươi giảo hoạt như vậy, ngay từ đầu đã phát giác ra, lại cố ý ở trước mặt ta giả ngây giả dại.
Ý Thiên lại nói:
- Cũng không phải ta giả ngây giả dại, mà là phu nhân ma công đúng là lợi hại, có thể kích phát ma tính nấp sâu trong người của ta ra.
Tần Tú Lan khẽ nói:
- Trong lòng của mỗi người đều có ma tính, đó là dục vọng kéo dài ra. Mà ma tính trong lòng của ngươi mạnh hơn người khác quá nhiều, ngươi chỉ không có phát giác ra mà thôi.
Ý Thiên cũng không kinh ngạc, cười nói:
- Phu nhân tới tìm ta, sẽ không chỉ bởi vì ma tính trong lòng của ta đấy chứ? Ta không quen thuộc năm đại tà ma của Vân Châu, trừ biết rõ Thiên Ma, Âm Ma, Tâm Ma ra, hai đại tà ma khác ta chưa từng nghe qua, không biết phu nhân có thể giới thiệu cho ta biết hay không?
Tần Tú Lan trừng mắt Ý Thiên, ánh mắt lập tức lãnh khốc.
- Vân Châu năm đại tà ma trừ Thiên Ma, Tâm Ma, Âm Ma ra, còn có Huyết Ma và Tà Cơ. Ta tìm tới ngươi là vì ta nhìn thấu ngươi. Hơn nữa nội thương của ngươi rất kỳ quái, dĩ nhiên là bị thần khí gây thương tích, loại thương thế này tại Vân Hoang đại lục mà nói đúng là quá điên cuồng.
Sắc mặt Ý Thiên biến hóa, khẽ nói:
- Phu nhân đúng là có chút bổn sự ah, nhưng điên cuồng trong miệng của ngươi không đáng tiền rồi, không phải ta còn sống sao?
Tần Tú Lan lạnh lùng nói:
- Cũng bởi vì ngươi thần bí ta mới cảm thấy kỳ quái. Theo ta được biết, tại Vân Hoang đại lục này bị thần khí công kích mà vẫn còn có thể sống sót, tuyệt đối cũng coi là hiếm thấy. Mà trừ đối kháng ở Phi Vân thành với Bát Cực Thần Điện, ngoài Ý Thiên ra, ta còn chưa từng nghe qua có người tổn thương bởi thần khí.
Ý Thiên thả chén rượu xuống, khẽ cười nói:
- Bởi vậy phu nhân hoài nghi ta chính là Ý Thiên?
Tần Tú Lan nói:
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Ý Thiên cười to nói:
- Là không phải đối với phu nhân mà nói trọng yếu sao?
Tần Tú Lan khẽ nói:
- Không trọng yếu thì ta từ Vân Châu chạy tới đây sao?
Ý Thiên nghi hoặc, mình và Tần Tú Lan chưa bao giờ gặp mặt, nàng tìm chính mình làm gì vậy?
- Phu nhân vừa rồi nói tại Vân Châu năm đại tà ma có Tà Cơ, không biết có quan hệ với phu nhân thế nào?
Tần Tú Lan nhãn châu xoay động, nhõng nhẽo cười nói:
- Ngươi cảm thấy ta chính là Tà Cơ sao?
Ý Thiên cau mày nói:
- Khó mà nói, khả năng rất lớn. Nếu ngươi là Tà Cơ, tại sao vẫn còn nguyên âm? Phu nhân danh xưng này từ đâu mà tới?
Gương mặt Tần Tú Lan phát lạnh, nhưng lập tức mỉm cười.
- Ta thật sự càng ngày càng thích ngươi, có thể cho ta nhìn thấy bộ dáng chân thật của ngươi không?
Ý Thiên cười tà nói:
- Phu nhân cũng đâu có dùng diện mạo thật tương kiến đâu.
Tần Tú Lan mắng:
- Quỷ hẹp hòi, tuyệt không chịu có hại chịu thiệt.
Thần sắc hờn dỗi phối hợp với vẻ vũ mị, vào thời khắc này mê người tới cực điểm.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, Tà Cơ phu nhân trước mắt không đơn giản.
Trợn mắt nhìn Ý Thiên, Tần Tú Lan tự mình đưa đĩa rau cho Ý Thiên, thể hiện ra vẻ hiền lành, ưu nhã.
Ý Thiên không hiểu nổi dụng ý của Tần Tú Lan, nhưng lại có chút thích ý hưởng thụ mỹ nhân phục thị.
- Nếu như ta chính là Ý Thiên, phu nhân định làm như thế nào? Bắt ta giao cho Bát Cực Thần Điện tranh công sao?
Tần Tú Lan cười nói:
- Ta mới không có ngu như vậy, nếu ngươi thật sự là Ý Thiên, ta nhất định sẽ giấu ngươi đi, không cho Bát Cực Thần Điện tìm được.
Ý Thiên cười nói:
- Xem ra phu nhân dã tâm không nhỏ ah.
Tần Tú Lan mị dụ nói:
- Muốn ta theo trở về không, ta sẽ làm nội trợ hiền a.
Ý Thiên híp mắt lại, nửa thật nửa giả nói:
- Vậy phải xem dung mạo của phu nhân có xinh đẹp hay không.
Tần Tú Lan trợn mắt nhìn Ý Thiên, mắng:
- Không có ánh mắt, bổn phu nhân dung mạo như thiên tiên, ngươi vậy mà không thấy được, chắc chắn sẽ hối hận.
Ý Thiên cười nói:
- Bộ dáng phu nhân tức giận đúng là rất đẹp, nhưng mà uy danh của phu nhân quá vang vội, ủy thân gả cho ta chẳng phải ủy khuất ngươi sao?
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Thánh
Tâm Mộng Vô Ngân
Thiên Thánh - Tâm Mộng Vô Ngân
https://isach.info/story.php?story=thien_thanh__tam_mong_vo_ngan