Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Huyền Giới Chi Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 3 - Chương 554: Thất Lạc Bí Cảnh
D
ịch giả: nila32
“Không…”
Đúng lúc này, Thạch Mục đột nhiên ngửa đầu thét lớn tỏ vẻ bất cam.
Ngay sau đó, thân thể hắn bùng lên ánh lửa rực rỡ tựa như một bộ chiến giáp hỏa diễm.
Ngọn lửa vừa bốc lên, máu tanh chung quanh lập tức bốc cháy ngùn ngụt, trong nháy mắt tạo nên biển lửa mênh mông.
Đôi mắt họ Thạch vẫn đỏ ngầu như trước, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ý thức. Thế nhưng một tia lí trí còn sót lại đã giúp hắn liều mạng bò ra từ đầm máu tanh.
“Giết…”
Chỉ thấy Thạch Mục bay lên. Cả người uốn cong lại như cánh cung. Trường côn sau lưng bỗng nhiên vung mạnh, đánh ra một mảnh côn ảnh đen kịt, tạo nên xu thế Thái Sơn áp đỉnh, đập tới đại hán râu quai nón.
Đại hán kia tựa như không ngờ Thạch Mục có thể hành động như vậy, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, tay cần Yểm Nguyệt Trường vung múa mãnh liệt.
Răng rắc!
Âm thanh đứt gãy vang lên. Trường đao trong tay đại hán râu quai nón bị đánh thành hai đoạn.
Phân nửa bả vai của y cũng bị vùi dập. Thân thể đứt gãy, lập tức ngắn lại một nửa.
Phốc!
Đại hán râu quai nón phun ra một ngụm máu tươi sau đó bật cười ha hả.
Thạch Mục chỉ thấy trước mắt hoa lên. Khôi giáp của đại hán râu quai nón rơi xuống, để lộ gương mặt trẻ trung, râu tóc nhẵn nhụi.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhận ra đối phương Thạch Mục lập tức cả kinh. Trước mặt hắn chính là Vương Thiên Hào.
“Hặc hặc… Thạch Mục, ngươi trời sinh phế mạch, vĩnh viễn chỉ là phế vật mà thôi, đến cuối đời cũng không tạo nên thành tựu gì đáng kể…” Vương Thiên Hào đã hấp hối nhưng vẫn khàn giọng nguyền rủa.
“Ta không phải phế vật, ta không phải, không phải…” Thạch Mục nghe vậy, lần nữa mất đi khống chết ngửa mặt gào thét, động tác trong tay trì trệ.
“Thế nhân đều biết đó là sự thật. Ngươi làm sao có thể phủ nhận, ha ha ha…”
Vương Thiên Hào thấy thế, ánh mắt hiện một tia giảo hoạt. Thân hình lùi lại phía sau, đồng tử hiển hiện sương đen, chậm rãi xoay tròn.
“Không đúng!”
Nhưng vào lúc này, Thạch Mục đột nhiên nghĩ ra gì đó. Hai mắt vốn dĩ mê mang bỗng nhiên khôi phục một chút tỉnh táo. Hắn ngẩng đầu rống to một tiếng sau đó vung mạnh côn xuống.
Lập tức, một đạo côn ảnh khổng lồ mang theo uy năng cường đại nện mạnh lên người Vương Thiên Hào, đánh cho đối phương thành một mảnh thịt nát.
Ngay sau đó, chung quanh đột nhiên trở nên hoàn toàn yên ắng. Ngoài hắn ra, tất cả âm thanh đều như biến mất.
Thạch Mục ôm đầu gào rú một lúc mới bình phục trở lại.
Hắn cúi đầu nhìn quanh, phát hiện chiến trường cùng thi thể xung quanh đều đã biến mất.
Thời gian đằng đẵng bên trong ảo cảnh chỉ như một cái chớp mắt ngoài đời thật.
Thạch Mục đưa tay sờ trán thì thấy ướt đẫm mồ hôi. Cả người nhớp nháp, trường bào màu xanh cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Nhớ lại tình cảnh vừa gặp, trầm mặc thật lâu sau đó hít sâu một hơi, họ Thạch lần nữa tiến lên một bước, cũng là bước thứ hai của hắn.
Cảnh sắc trước mắt biến đổi, chỉ thấy một mảnh thảo nguyên bát ngát.
Phóng mắt nhìn lại, xung quanh đều là hoa cỏ xanh rì, có thể nhìn thấy xa một ít dê bò thủng thỉnh gặm cỏ.
Ánh nắng ấm áp chiếu xuống người hắn. Gió mát từ từ thổi tới, miệng mũi tràn ngập hương thơm, tạo nên cảm giác bình an khiến người ta không tự chủ được cảm thấy say mê trong đó.
“Nơi đây là đâu?” Thạch Mục quan sát bốn phía, trong miệng thì thào tự nói.
Rất nhanh sau đó, hắn lắc đầu, muốn thi pháp bay đi.
Nhưng sau một khắc, sắc mặt Thạch Mục đại biến.
Đan điền của hắn bất ngờ rỗng tuếch. Chân khí cùng pháp lực vất vả tu luyện nhiều năm như vậy đều đã biến mất.
“Tại sao có thể như vậy? Tu vi của ta!” Thạch Mục hốt hoảng gào thét.
Sắc mặt âm tình bất định. Một lát sau, dường như nghĩ tới điều gì, Thạch Mục khoanh chân ngồi xuống tại chỗ, cẩn thận dò xét các nơi trên cơ thể.
Nhưng mà vô luận tìm kiếm thế nào, hắn vẫn không thể tìm ra dấu vết của Pháp lực.
Cảm giác này giống như bản thân chưa từng tu luyện!
“Không đúng, chẳng lẽ lại là tác dụng của ảo cảnh?” Thạch Mục hít sâu một hơi, buộc bản thân tỉnh táo trở lại.
Hiện tại chỉ có một cách giải thích như vậy. Thế nhưng huyễn thuật có thể đạt tới trình độ này sao?
Phía trước chính là ảo cảnh. Hiện tại tuy bị ảnh hưởng nhưng khi tỉnh lại, tu vi của hắn nhất định vẫn còn.
Thạch Mục ôm đầu, từ từ đứng dậy, lần nữa nhìn quanh.
Nếu đây là do ảo cảnh sinh ra, như vậy thảo nguyên này nhất định có thứ bài trừ huyễn thuật.
Hắn trấn định tâm thần, chọn một phương hướng cất bước tiến lên.
Kết quả hắn đi một canh giờ, đến khi mặt trời sắp lặn, mới tới sườn núi.
Từ đó nhìn xuống, có một thôn xóm cỡ nhỏ với hơn mười hộ gia đình. Ống khói mỗ nhà đều nghi ngút khói bếp.
Bên trong thôn xóm, trẻ con đùa giỡn, còn có tiếng chó sủa oang oang.
Thạch Mục quan sát hết thảy, ánh mắt hiện ra một tia mê mang.
Cảnh tượng trước mắt quá đỗi quen thuộc. Năm đó khi hắn còn nhỏ cũng từng sinh sống như vậy.
Quan hệ giữa các gia đình thôn quê vô cùng đơn giản. Sinh hoạt tuy rằng nghèo khó nhưng vô ưu vô lo, không cần trăm phương ngàn kế đoạt mạng đối phương, chém giết đẫm máu chỉ vì đổi lấy cơ hội tăng tiến tu vi.
“Thạch đại ca, là huynh sao?” Đúng vào lúc này, một giọng nữ ôn nhu truyền đến phía sau, thanh âm có chút run rẩy.
Thạch Mục cả kinh, quay người nhìn lại, thân thể cứng đờ.
Cách hắn hai ba trượng là một thiếu nữ mặc áo gai màu trắng, tay xách thùng gỗ đựng đầy nước.
Thiếu nữ có dung mạo hòa nhã, giống như đóa sen mới nở, tuy mặc áo vải thô ráp nhưng vẫn không thể che đậy khí chất thanh thoát của nàng.
Cô gái này chính là Chung Tú.
“Tú nhi!” Thạch Mục vui sướng hét lớn một tiếng.
“Thạch đại ca, đúng là huynh rồi!” Chung Tú bật khóc, lê hoa đái vũ.
Chung Tú nhẹ buông tay, thùng gỗ rơi xuống mặt đất, nước bắn tung tóe nhưng nàng không hề bận tâm, nhảy thằng vào lòng Thạch Mục.
“Thạch đại ca, những năm này huynh đã đi đâu? Tú nhi rất nhớ huynh…” Chung Tú ôm lấy Thạch Mục, thanh âm nức nở.
Vẻ mặt Thạch Mục biến ảo, hai tay đều muốn ôm lấy người ngọc trong ngực nhưng nghĩ tới điều gì bèn kiềm lại.
Hắn không ngừng tụ nói với mình. Nơi đây chính là ảo cảnh, ai biết người trước mặt hắn có phải Huyễn Ma biến thành hay không?
“Thạch đại ca, ngươi làm sao vậy?” Chung Tú tựa hồ cảm giác được gì đó bèn ngẩng mặt nhìn lên, thấy được cố ký trong mắt Thạch Mục.
Thân thể mềm mại khẽ run lên, nàng chậm rãi rời khỏi lồng ngực của hắn, ánh mắt lộ vẻ ai oán, tuyệt vọng.
“Thạch đại ca, năm đó chúng ta chia ly ở đại lục Tây Hạ, đến nay đã vài chục năm. Có phải huynh đã gặp được người khác, không cần đến Tú nhi nữa.” Sắc mặt tái nhợt, Chung Tú nói xong, vành mắt đỏ ửng.
Thạch Mục thấy vậy, trong lòng đau khổ, lập tức ném chút ngờ vực còn sót lại sang một bên, nắm chặt hai tay của nàng.
“Tuyệt đối không có! Tú nhi, ngươi ngày đó vô cớ mất tích. Những năm này, ta vẫn luôn tìm ngươi, làm sao có thể để ý đến người còn gái khác!” Thạch Mục vội vàng giải thích.
“Thật sao?” Ánh mắt Chung Tú sáng lên một tia hy vọng.
“Ngày đó, ta có thề với trời cao, nếu như thay lòng đổi dạ, lập tức…” Thạch Mục giơ thẳng bàn tay, đang muốn thề thốt thì bị một bàn tay trắng nõn che miệng.
“Thạch đại ca, Tú nhi tin huynh.” Khuôn mặt Chung Tú giờ phút này tràn ngập yêu thương.
“Tú nhi…” Thạch Mục nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, thò tay nắm lấy bàn tay của Chung Tú.
“Vừa nãy sao Thạch đại ca lại nhìn Tú nhi như vậy?” Chung Tú có chút ấm ức.
Thạch Mục chần chờ một lúc mới kể rõ cố kỵ trong lòng.
“Huyễn Ma đạo? Thạch đại ca, huynh đã gia nhập Thanh Lan Thánh Địa sao?” Chung Tú giật mình hỏi lại.
“Tú nhi, ngươi cũng biết Huyễn Ma đạo sao?” Thạch Mục tỏ vẻ kinh ngạc.
“Đương nhiên là biết, bí cảnh nơi đây là do tổ sư các Đại Thánh Địa liên thủ tạo ra, dùng để vứt bỏ đệ tử lưu vong. Muội đã ở đây, tự nhiên cũng biết một chút.” Chung Tú nói ra.
“Thất lạc bí cảnh? Nơi này không phải là thế giới ảo ảnh của Huyễn Ma đạo sao?” Thạch Mục kinh hãi.
“Thạch đại ca, tuy rằng không biết huynh đã trải qua những gì bên trong Huyễn Ma đạo nhưng có phải lúc này phát hiện tu vi cùng Pháp lực của mình đã mất hết, giống hệt người thường?” Chung Tú hỏi.
“Cái này… Không sai… Chẳng lẽ…” Thạch Mục nghe vậy, thần sắc buồn bã.
“Quả nhiên là thế. Thạch đại ca, nơi này không phải là ảo cảnh gì cả. Năm đó, muội cũng giống như huynh. Lực lượng huyết mạch trong cơ thể đều bị hút khô, sau đó bị vứt đến nơi này, đã mấy năm rồi.” Chung Tú cười khổ, thần sắc có chút thê lương.
“Cái gì!” Thạch Mục nghe vậy kinh hãi.
“Thạch đại ca, tâm tình của huynh lúc này giống muội năm đó, không muốn tin tưởng tất cả thế nhưng đây là sự thật. Chúng ta đã bị tông môn vứt bỏ. Cuộc đời còn lại chỉ có thể tiếp tục ở đây.” Chúng Tú nói ra.
Thạch Mục đại biến sắc mặt, dốc sức lắc dầu. Thân thể run rẩy, ngồi bịch xuống đất, không thể tin tưởng gì cả.
Chung Tú thấy thế, ngồi xuống bên cạnh, không nói gì thêm mà chỉ nắm chặt tay hắn.
Bầu trời chuyển tối. Chỉ có một tia ráng vàng sót lại.
Thạch Mục từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía Chung Tú.
“Tú nhi, ngươi vừa nói mình cũng bị vứt bỏ? Chẳng lẽ năm đó ngươi cũng gia nhập Thanh Lan Thánh Địa?” Thạch Mục hỏi lại.
“Không phải, muội gia nhập một đại thánh địa khác của tinh vực Di Dương là Ly Trần Tông. Về sau xảy ra một chút biến cố mới bị đưa đến nơi này.” Chung Tú nói ra.
“Biến cố gì có thể nói cho ta biết được không?” Thạch Mục hỏi tiếp.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Huyền Giới Chi Môn
Vong Ngữ
Huyền Giới Chi Môn - Vong Ngữ
https://isach.info/story.php?story=huyen_gioi_chi_mon__vong_ngu