Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 555: Chơi Trốn Tìm
L
ý Khác lập tức đổi thái độ, khom mình thi lễ, chắp tay hai ngón cái vểnh lên trời:
- Lý Khác biết sai, mong tiên sinh chỉ giáo.
- Những lời vừa rồi cũng là nói ta, ta chỉ biết tên sách, không biết nội dung trong đó, khi xưa sư phụ bảo ta học cho tốt, nói là học vấn hàng đầu để trị quốc an dân.
- Kết quả thế nào?
Vân Diệp tỉnh bơ nói:
- Khi sư phụ giảng ( tư bản luận), ta xem truyện dưới gầm bản, khi sư phụ giảng ( chính trị kinh tế học), ta nhìn trộm tiểu nương tử đi qua cửa sổ, còn về phần cái tên vi mô tuần hoàn gì đó là ta nghe thấy trong mơ, cho nên ngươi hỏi cũng uổng công.
- Nực cười, nực cười, sao ngươi có thể coi sách vợ tương lai ngươi dạy ta như rác rưởi? Khốn kiếp, ngươi phải đền ta ( tư bản luận), phải đền ta ( chính trị kinh tế học). Trên đời này còn có người như ngươi à? Đi vào kho báu mang hai tay trắng về còn mặt mũi nào đối diện với ta? Trời ơi, ông trời ơi, ông giáng sét đánh chết ta đi.
Lý Khác gào lên như chết cha chết mẹ, giang hai tay ra xin ông trời kết liễu thống khổ của mình.
Kệ tên điên đó, đằng kia mấy tên hoàn khố reo hò, chắc bày ra trò gì, đang gọi Vân Diệp qua.
Ngựa hoang thoát cương đó là lời hình dung con cháu nhà phú quý, bình thường nhà quản quá nghiêm, mang cái danh hoàn khố uổng phí chẳng làm được cái chuyện xấu gì.
Nói ra cũng đáng thương, chỉ cần có chuyện ức hiếp bách tính, huyện lệnh huyện Vạn Niên dám tóm chúng từ trong nhà ra du hành thị chúng, hơn nữa quan viên tầng cấp dưới tựa hồ rất khoái món này, không có gan đối phó với người có tước vị, nhưng với người kế thừa tước vị lại không bao giờ mềm tay.
Nha nội địa phương còn có lúc nghênh ngang chứ hoàn khố Trường An muốn thể hiện uy phong là có lệnh đưa xuống, chống chọi áp lực chưa từng có.
Nhà công chúa chẳng qua lắp trên sông mấy cái cối xay nước, mở cái phường xay bột cũng có thanh thiên đại lão gia như Ngụy Trưng xuất hiện, rỡ phường bắt ác phó, cuối cùng công chúa còn bị phạt, không có chút nhân tình nào.
Gia pháp còn đáng sợ hơn quốc pháp, tình cảnh khi đọc sách thê thảm tới mức không dám nghĩ lại, mông Sài Lệnh Vũ còn chưa lành nhưng nghe thấy các huynh đệ đi tới Tần Lĩnh chơi, không có một trưởng bối nào ở bên cạnh, lập tức tỏ ý dù có bò cũng phải đi.
Chơi trốn tìm à? Vân Diệp còn chưa kịp phản ứng thì mắt đã bị vải bịt lại, phải đếm đến một trăm mới được bỏ ra, không biết bao năm rồi không chơi, nhìn thấy cái mặt háo hức của Lý Khác, đành chiều theo, chơi thôi.
Ba tên Trình Xử Mặc, Lý Hoài Nhân, Trường Tôn Xung thì khỏi phải tìm, ba tên này được huấn luyện ẩn nấp, theo chính Trình Xử Mặc nói, chỉ cần hắn nấp đi đến bản thân cũng không biết mình nấp ở đâu.
Ngôn ngữ hắn thiếu thốn, nhưng nói thế đủ hiểu rồi, đá một phát vào đít đại nhi tử nhà Trương Công Cẩn, tên khốn này coi thường đại gia quá, cầm cái cành cây che mặt mà là ẩn nấp à?
Ngẩng đầu nhìn đại thụ bên cạnh:
- Loại cây này tên là cây phong, tiết ra một loại chất dịch ngọt, có một loại sâu lông lá đen xì cực thích, tất nhiên thứ sâu lông đó không có gì đáng sợ, nhưng ta nói cho ngươi biết, loại sâu lông này rơi vào cổ thì còn thảm hơn Lý Nguyên Xương, tới khi đó đừng bảo ta không nói rõ.
Vừa nói xong trên cây có ba tên nhảy xuống.
- Sài Lệnh Vũ, ngươi không cần nghĩ nữa, nhớ tới cha ngươi bắt Hiệt Lợi ra sao đi, ngươi không muốn bị chuột cắn chứ, mà nói không chừng đó là hang rắn, tự ra đi, nhanh lên.
Sài Lệnh Vũ thò đầu trong hang ra:
- Diệp ca nhi, sao ngươi biết ta nấp trong đó?
- Lần sau trước khi chui vào hang thì dọn dẹp một chút, dấu chân sờ sờ ra đó kìa.
Sài Lệnh Vũ vỗ đầu, ủ rũ bò từ trong hang ra, dậm chân nói:
- Lần này coi như ngươi thắng, nhưng nhất định không tìm được biểu ca ta nấp ở đâu.
Vân Diệp tìm một đống củi, đặt ở cửa hang đốt, lấy áo bào quạt, một lúc sau trong hang có tiếng ho sặc sụa, Trường Tôn Xung từ trong hang lao ra, bị khói hun chảy nước mắt nước mũi, bợp đầu Sài Lệnh Vũ:
- Không nói thì ngươi chết à, Vân Diệp giảo hoạt như hồ ly, ngươi nói một cái là lộ ngay.
Lý Khác thích sạch nếu chịu nấp dưới đất mới là lạ, tới lều của hắn xem, không thấy ai, cái rương chứa quần áo của hắn cũng không thấy đâu, chẳng biết từ lúc nào, hố phòng hỏa hoạn bên ngoài lều bị lấp một đoạn, bên trên không ngờ còn cắm một ống trúc, đứng ở bên ống trúc, nghe thấy tiếng thở phì phì, lấy trong lòng ra một viên hoàng liên, là đồ tốt dùng để thanh nhiệt, chỉ có một từ để hình dung "đắng", Tôn Tư Mạc dứt khoát không cho mật đường vào hoàng liên, nói là giảm dược tính, được không bằng mất.
Cho hoàng liên vào ống trúc, một loạt tiếng ho từ dưới đất truyền ra, hộ vệ bên cạnh vội vàng đào rương lên, quét sạch bụi đất, đỡ Lý Khác mặt đỏ sắp tím đi ra, tuy không biết minh hút phải thứ gì, nhưng mồm đắng như vậy là biết chẳng phải thứ hay ho.
- Diệp Tử, ta vừa nuốt cái gì vậy...
Lý Khác lo lắng hỏi Vân Diệp đang cười đểu:
- Hôm nay chưa tắm, toàn thân ngứa ngáy, kỳ người một lúc...
Lý Khác mặt đã xanh mét nôn ọe liên tục, tới toàn thân co giật, mới nghe Vân Diệp nói tiếp:
- Về sau kỳ không ra ghét, liền lấy một viên hoàng liên cho vào.
Lý Khác người mềm oạt ngã ra đất, lấy khăn tay trắng muốt lau miệng, còn chưa hết sợ:
- Ngươi có chắc là hoàng liên chứ không phải thứ khác không?
Kệ xác hắn, còn Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc chưa tìm thấy, Vân Diệp không định tìm nữa, gà ăn mày trong đống lửa đã chín rồi, không ăn thì thành than mất.
Nhìn thấy Vân Diệp bới trong đống lửa ra một cục bùn, lấy chân đá trên mặt đất, đám hoàn khố khác cũng không ngốc, lập tức đào bới, mười mấy đống lửa, gà rừng cả ngọn núi ở trong đó, đủ ăn rồi.
Trình Xử Mặc trần truồng từ ao nước nhảy ra, đi chân đất, ngồi bên đống lửa tìm đất, lấy gậy bới lên bới xuống, tìm một cục to mới chịu thôi.
- Xử Mặc, tốt xấu gì ngươi cũng nên mặc cái quần cộc vào chứ, biết ngươi là điều vương, bọn ta thừa nhận rồi, nhưng phơi nó ra thế kia chả hay ho gì.
- Kệ con mẹ nó, toàn nam nhân cả, ai chẳng có, cho các ngươi mở rộng tầm mắt.
- Xử Mặc, ngươi nói thế là sai rồi, thứ đó không phải để cho nam nhân nhìn, ngươi phải cho loại người khác nam nhân nhìn mới có sức uy hiếp.
Trường Tôn Xung bóc cục bùn của mình, quay đầu lại tốt bụng khuyên:
Đám hoàn khố ăn uống rất thú vị, tên nào cũng xé gà ra làm đôi, một nửa cho hộ vệ bên cạnh, để bọn họ nếm thử, sau đó mình ăn nửa còn lại, vương gia như Lý Khác cũng thế.
Chẳng biết mười mấy hộ vệ cao to chia nửa con gà ra sao, nhưng nhìn bộ dạng cảm kích của họ là biết đây là một trong môn học của quý tộc, lung lác lòng người.
Vân gia không có cái quy củ đấy, cho dù ăn gà rừng cũng mỗi người một con, xưa nay Vân gia đều là trang chủ ăn gì, người dưới ăn đó, trừ lão nãi nãi là ngoại lệ ra chỉ còn Na Mộ Nhật đang cho con bú, vả lại đám Lưu Tiến Bảo biết làm gà ăn mày làm ra sao, đã giữ lại mấy con gà béo trước đó rồi, Vân Diệp không cần khách sáo.
Gà trong núi thực ra rất gầy, chẳng có mỡ, nướng lên khô khốc, Vân Diệp xé cái đùi gà, còn lại cho Trình Xử Mặc đang phơi mông ra ngoài, tên này xưa nay răn rất khỏe, theo lời của hắn là:" Một võ tướng không ăn một đấu thịt mười cân mỗi bữa sao gọi là võ tướng." Đồ ăn Vân Diệp đưa hắn chưa bao giờ từ chối, ăn như gió cuốn may tan.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2