Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 9 - Chương 14: Lập Đông!
V
ân Tranh ghét nhất người ta nói đụng tới lão bà của mình, dù vì lý do gì, dù là người mà y tôn kính như Địch Thanh cũng không được, có phần nóng nảy: - Vân gia vì sao như thế, tiểu tử chỉ giải thích cho ngài một lần thôi, vì gia trị quan của Vân gia khác, các vị cao cao tại thượng, coi thường người thấp kém, Vân gia thì không, chỉ cần là người dựa vào đôi tay nuôi sống bản thân thì Vân gia đều tôn kính, thương cổ nay gánh quá nửa phú thuế quốc gia, lương bổng của quan viên là dựa vào họ đấy, họ đáng được tôn kinh, không có thương cổ, sĩ đại phu sao có khả năng hưởng thụ tất cả?
- Tiểu tử biết, phu nhân ngài kỳ thực hâm mộ lão bà ta có nhiều tiền, ngài cũng bị đám sương quân ngu xuẩn ở phủ Hà Gian làm sắp nổi điên, muốn tiểu tử cho chủ ý kiếm tiền. Tiểu tử nói trước, bọn chúng muốn tiền thì ít nhất phải xuống ruộng, hai tay lấm bùn, chưa hết, muốn tiền phải cần tới thương nhân, một mặt nói người ta là tiện dân, một mặt đòi tiền người ta, người ta là người, việc gì phải hỗ trợ những kẻ coi thường mình?
Địch Thanh bực bội dựa vào cột: - Lương Sơn Bạc liệu có thể...
- Mơ, trước kia chính bọn chúng ném đi như rác như rác, rồi còn định đợi ta gặp xui xẻo, giờ thấy nó ăn nên làm ra, đám bộ hạ của ngài lại động lòng rồi chứ gì, muốn tới hưởng thành quả có sẵn à? Xin lỗi, kẻ nào dám thò một tay vào, đừng trách ta ác, điều này nói trước, lúc đó ngài đừng nói ta vuốt mặt không nể mũi.
Địch Thanh thở dài: - Thôi, coi như ta cũng tận lực rồi, trước kia bọn chúng không nắm lấy cơ hội thì đừng trách ai, ngươi vừa về, nghỉ ngơi vài ngày, sau này chúng ta trò chuyện sau. Nói xong chắp tay bỏ đi, lần này ít ra còn đi bằng cửa trước.
Đi xa về người mệt mỏi, lại đi nốc rượu vào, nôn ra, Vân Tranh cảm giác như bị ngựa đạp lên người, uống say, còn căng đầu đối phó với đám người tâm địa bất lương, vài lần thế này không bị đám khốn kiếp hành chết mới lạ.
Kệ, chui đầu vào chăn ngủ luôn.
Thực tế đã chứng minh Vân Tranh không thể thành chính khách, đám Bàng Tịch và Hàn Kỳ chỉ dùng khăn nóng lau mặt, là tinh thần phơi phới, những người như bọn họ, dù bị chuốc say cũng không bao giờ đưa ra quyết định hoang đường, do ý chí khắc chế bao năm đã luyện thành loại bản năng cảnh giác.
- Ít nhất bề ngoài Vân Tranh không tỏ ra ỷ công mà kiêu ngạo. Hàn Kỳ gõ bàn mày nhíu chặt:
- Thong thả, thời gian sẽ vạch trần mọi thứ ngụy trang, chỉ là bệ hạ vội vàng tới Vân gia, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta, xem ra bệ hạ rất coi trọng Vân Tranh.
- Càng coi trọng, càng đánh gia cao sẽ càng đề phòng. Hàn Kỳ thở dài, uống hết cốc trà, chắp tay một cái: - Lão phu về nhà ngủ đây, sinh cùng thời với loại người như Vân Tranh đúng là bất hạnh, quá mệt mỏi, về nhà có thê thiếp khen ngợi, có lão mẫu an ủi, có con cái sùng bài, lấy lại chút tinh thần...
Bàng Tịch nhìn Hàn Kỳ loạng choạng rời thư phòng mình mỉm cười, hôm nay gặp Vân Tranh tuy hết bị Địch Thanh rồi hoàng đế phá ngang, chưa bàn được vấn đề cốt lõi, song tổng thể mà nói là hài lòng, Vân Tranh là thanh trường mâu sắc bén của Đại Tống, không ai ngu xuẩn để nó gãy...
Cùng với việc đám Bàng Tịch tới nhà bái phỏng, đề tài Vân Tranh bị thượng quan xỉ nhục dần biến mất, cuộc chiến Thanh Đường cũng nhanh chóng bị người ta lãng quên, ở tòa thành khổng lồ đón nhận người bốn phương này, thứ ít thiếu nhất là đề tài cổ quái.
Trận mưa cuối cùng trước khi mùa đông tới rất lạnh, nước mưa rơi xuống đất chẳng mấy chốc biến thành hơi lạnh thấu xương, cho nên đường phố vốn nhốn nháo chỉ còn thương phiến mặc áo tơi vội qua đi qua, cố gắng rao thật lớn để nhanh chóng bán hết hàng về nhà.
Cửa hàng cửa hiệu hai đường phố, hỏa kế run rẩy tụ tập quanh lò lửa, thường thường bên trong sẽ có phụ nhân béo tốt ngồi trên ghế cao, tay trống cằm buồn chán nhìn cửa hiệu trống rỗng.
Thế nhưng ở nơi này, muốn yên tĩnh là chuyện không thể, yên tĩnh chỉ được một canh giờ, bóng đêm phủ xuống, Đông Kinh như con quái thú choàng tỉnh, theo thói quen của người Đông Kinh, loại thời tiết này thì họ không ở nhà làm cơm, phàm là người có vài đồng dư dả trong túi đều dẫn cả nhà đi tới các loại quán xá ăn cơm.
Hôm nay là lập đông.
Lập đông lập đông, bổ miệng không, đó là thường lệ của người Tống, bò dê lúc này đã kết thúc quá trình vỗ béo, là lúc ngon nhất, cho nên đi qua các dãy phố nhiều tửu lâu quán ăn, đám trẻ con đều dài cổ nhìn các loại thịt dê treo trên lò mà chảy nước miếng. Nam nhân thì quát mắng con cái, bảo chúng phải giữ quy củ, mình chạy tới chỗ chủ quán dặn dò, bê những đĩa lớn về, đặt trước mặt đám nhỏ, quát bảo bọn chúng phải ăn từ từ, sau đó thong thả làm ngụm rượu.
Theo thông lệ là không thấy bóng dáng phụ nhân đâu, nhưng ở trong ngõ sâu có tiếng ca uyển chuyển truyền ra, làm người ta ngứa ngáy, chỉ muốn vén rèm cửa tầng hai, xem mỹ nhân có đẹp như giọng ca kia hay không.
Trong một ngõ hẹp lầy lội bẩn thỉu, có một đám ăn mày trẻ con đang nhìn chằm chằm vào cái cửa sổ ở tầng hai, khuôn mặt nhỏ nhem nhuốc đầy mong đợi, cho dù trời vẫn cứ thả những giọt mưa lây phây, nhưng vì có món ăn ngon, bọn chúng tạm thời quên đi cái lạnh.
Chẳng bao lâu sau, cửa sổ dày hé ra một khe hở, nửa con gà quay vàng bay ra, một đứa bé nhanh chân nhảy lên bắt lấy, hai bán tay bẩn thỉu xé đùi gà, đưa cho đứa nhỏ nhất, còn lại bắt đầu chia nhau.
Nửa con gà có là gì với bằng đấy cái bụng trống, thoáng cái xương cũng chẳng còn, vẫn ngửa mặt nhìn cái khe hở, quả nhiên không phải thất vọng, cái chân giò từ trên trời bay xuống, miếng thịt dê to... Làm người ta mừng rỡ nhất nhất là có cả hai quả lê rừng ném ra...
Thằng bé lớn nhất chuẩn bị phân chia thì đột nhiên phát hiện cách mình không xa có một thiếu niên, tuổi chắc không hơn mình là bao, người khoác một cái áo choàng liền mũ, chân đi đôi dày da trâu, hai tay cho vào ống tay áo mỉm cười quan sát.
Một thiếu niên phú quý như vậy đáng lẽ không nên xuất hiện ở nơi này, mà đang ngồi trong khoang xe trải thảm dầy ấm áp, bên cạnh có tiểu nha hoàn xinh xắn hầu hạ, đi vào con ngõ nhỏ lầy lội làm bẩn đôi giày da đắt tiền kia thật lãng phí.
- Hồng Tụ tỷ tỷ thương bọn ta nên lén lấy đồ của khách cho chúng ta ăn, nếu ngươi không nói, quả lê này là cửa ngươi.
Nói xong câu này thấy mình thật ngu xuẩn, muốn rụt tay lại, nhưng thiếu niên tuấn tú quá mức kia lại cười, nhận lấy quả lê đưa lên miệng cắn luôn, không nề hà đôi tay dơ bẩn của nó.
Thằng bé lớn nhất hơi xấu hổ, chùi cái tay mỡ màng, thiếu niên đó thoạt nhìn còn nghĩ là nữ nhân, hôi hồng răng trắng, nụ cười ấm lòng người, làm nó tăng thêm không ít dũng cảm, nếu không gặp người phú quý như vậy, nó còn chẳng dám nhìn: - Ngươi lạc đường à, ra phố tìm một cửa hiệu nhờ họ đưa về, bộ dạng của ngươi dễ bị đám Cái Bang lôi vào hang ổ lắm.
Thiếu niên lắc đầu: - Ta không lạc đường, cũng không ai dám đụng vào ta, đại ca ta lợi hại lắm.
- Vô ích thôi, người ta bán ngươi đi rồi, đại ca ngươi làm gì được. Nó chẳng hiểu sao một đứa ăn mày nghèo lại đi lo cho một thiếu niên phú quý:
- Chẳng có chuyện gì mà đại ca ta...
- Á...
Bất thình lình có tiếng nữ tử hét thất thanh truyền ra cắt ngang cuộc nói chuyện, sau đó là tiếng quát tháo chửi mắng, có lẽ cô nương tên Hồng Tụ kia bị phát hiện rồi, đám trẻ con không ăn nữa, tay bóp chặt kêu răng rắc, căm phẫn nhìn lên trên.
Thiếu niên tuấn tú cười: - Muốn cứu nữ nhân tên Hồng Tụ đó thì đi đi, đám đệ muội của ngươi để ta trông cho, phải rồi ta có thanh đoản kiếm phòng thân, có khi ngươi dùng tới.
Thằng bé lớn nhìn thấy thiếu niên lấy ra một thanh đoản kiếm dài hơn xích thì nhận ngay, ngậm vào mồm, hai tay bám cột leo lên tầng hai như khỉ.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2