Chương 548: Nghịch Tập, Nghịch Tập (6)
ử Vong.
Giờ khắc này, nghe được Quý Hồng nói như thế, trong đầu hiện lên hình ảnh tử sĩ Thôi gia giết chết đám người bảo tiêu thì hắn liền tâm như gương sáng. Bùi Đông Lai có lẽ không dám đích thân giết hắn nhưng tuyệt đối có thể mượn dao giết người, lợi dụng tử sĩ Thôi gia để xử lý hắn.
- Tao rất hiểu kỳ, bọn mày đã dùng điều kiện gì mà khiến cho tên Thôi Trí Kim kia thay đổi chủ ý?
Hiểu được điểm này thì Diệp Tranh Vanh liền hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng mình.
- Diệp Tranh Vanh, xem ra thì mày không muốn chết một cách u mê mà muốn trước khi chết sẽ hiểu rõ mọi chuyện a.
Quý Hồng nhìn vào Diệp Tranh Vanh, cười lạnh:
- Tại sao ta lại phải nói cho mày biết?
"Tê "
Nghe được Quý Hồng nói như thế thì Diệp Tranh Vanh tức giận đến hít vào một hơi nhưng càng nhiều là sợ hãi.
- Chị.
Sợ hãi rất nhiều, trong lòng Diệp Tranh Vanh vừa động, vội vàng gọi Quý Hồng là chị, cố gắng thông qua quan hệ giữa 2 người mà khiến cho Quý Hồng bỏ qua cho hắn.
- Mày gọi ta là gì?
Quý Hồng lạnh giọng hỏi.
- Chị, người chính là chị của em, chúng ta là chị emcùng cha khác mẹ.
Diệp Tranh Vanh làm ra một bộ dạng đáng thương.
""Ha…Ha….Ha"
Nghe Diệp Tranh Vanh nói thế thì Quý Hồng liền cười rộ lên nhưng mà trong nụ cười lại tràn ngập lãnh ý.
Diệp Tranh Vanh tỏ ra đáng thương, nói:
- Chị, có thể chị không biết. Từ sau khi chị xuất hiện ở Đông Hải thì cha liền một mực yên lặng ở sau lưng mà chú ý đến chị, thậm chí cha đã nói chuyện này ra, cha nói cho em biết, lấy năng lực của chị thì nếu nếu như có được sự ủng hộ của Diệp gia thì chị sẽ trở thành người đứng đầu trong thương giới.
- Diệp Tranh Vanh, nếu như mày biết ta vì hận Diệp Cấm cùng Diệp gia đến thấu xương, mới quyết định làm việc cho Bùi Đông Lai thì mày có cảm thấy hối hận khi nói những lời đó không?
Quý Hồng ngưng cười, lạnh lùng nhìn vào Diệp Tranh Vanh.
"Ách..."
Nghe Quý Hồng nói ra nguyên do như thế thì Diệp Tranh Vanh trực tiếp cả kinh há to miệng.
- Chị, em biết, bởi vì trong lòng chị luôn hận cha, nhưng mà chuyện năm đó cũng là do cha bất đắc dĩ, thậm chí bởi vì là cha vẫn nhớ tới dì nên mẹ của em cũng nhiều lần tức giận….
- Đủ rồi, Diệp Tranh Vanh, mày không cần nói những lời ghê tởm đó nữa.
Lúc này không đợi Diệp Tranh Vanh nói hết lời thì Quý Hồng liền cắt ngang:
- Xem ra, trải qua chuyện ở Giang Lăng thì mày đã thay đổi rồi, ừh, ít nhất là còn biết tỏ ra vẻ đáng thương.
Diệp Tranh Vanh trầm mặc không nói.
Đúng như lời của Quý Hồng, thật sự là sau khi trải qua chuyện ở Giang Lăng thì hắn đã học được cách cúi đầu, tỏ ra vẻ đáng thương.
- Diệp Tranh Vanh, xem ra thì mày không muốn chết đúng không?
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh không nói lời nào, Quý Hồng mở miệng lần nữa
- Chị, chỉ cần chị buông tha cho em thì sau này em tuyệt đối sẽ không đối địch với Bùi Đông Lai nữa.
Diệp Tranh Vanh thề son thề sắt, cảm giác kia giống như bây giờ Bùi Đông Lai có mặt thì hắn sẽ quỳ xuống nhận sai rồi lạy Bùi Đông Lai.
- Mày cảm thấy lời mày nói có đáng tin không?
Quý Hồng nở ra nụ cười trào phúng, sau đó lời nói xoay chuyển:
- Mày không muốn chết thì có thể nhưng mà ta muốn mày trước mặt ta giết chết Nạp Lan Minh Châu.
"Ách..."
Nghe được yêu cầu này thì không riêng gì Diệp Tranh Vanh mà Nạp Lan Minh Châu ở một bên cũng ngẩn cả người ra.
"Bá!"
Sau đó, Diệp Tranh Vanh liền nhìn sang Nạp Lan Minh Châu, trong ánh mắt không còn lộ ra vẻ nhu tình nữa mà thay vào đó chính là vẻ thị huyết.
- Diệp... Diệp thiếu..
Thấy được ánh mắt đáng sợ, bộ dạng của Diệp Tranh Vanh thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức cả người run lên, kinh hồn táng đảm, nói:
- Ngài…Ngài không nên nghe lời của con đàn bà kia, Bùi Đông Lai căn bản không dám giết ngài. Nếu như giết ngài thì người nhà của ngài sẽ báo thù cho ngài, đến lúc đó thì trừ phi hắn xuất ngoại, nếu không hắn sẽ chết chắc. Mà nếu như hắn xuất ngoại thì cừu gia ở bên ngoài cũng không tha cho hắn, đến lúc đó thì hắn phải chết.
- Cô quá ngây thơ rồi.
Trả lời Nạp Lan Minh Châu là lời nói lạnh như băng của Diệp Tranh Vanh, hắn đi tới Nạp Lan Minh Châu.
- Đừng…Đừng mà, Diệp…Diệp thiếu, ngài không thể đối với ta như vậy.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh hoàn toàn động sát cơ, Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức lùi về sau.
Đối với nàng mà nói thì nàng đã rất vất vả mới có thể trở thành nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, mà bây giờ Diệp Tranh Vanh lại muốn tự tay giết nàng…
Đây quả thật là một đả kích đối với nàng.
- Nạp Lan Minh Châu, cô đã từng nói qua, vì ta cô có thể nguyện ý làm trâu làm ngựa, thậm chí là chết vì ta, hiện giờ thì cô có thể vì ta mà chết được rồi.
Giọng nói lạnh lùng của Diệp Tranh Vanh vang lên.- Diệp… Diệp Tranh Vanh, làm sao mày lại có thể đối xử với tao như vậy?
Bên tai vang lên lời nói lạnh như băng của Diệp Tranh Vanh, Nạp Lan Minh Châu liền thống khổ kêu lên, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Nạp Lan Minh Châu, vậy cô cảm thấy hắn sẽ đối với cô như thế nào đây? Cô cho rằng một người đàn bà dâm đãng như cô có thể trở thành nữ nhân của hắn, hoặc là nói trở thành con dâu của Diệp gia sao?
Nghe được Nạp Lan Minh Châu nói như thế thì Quý Hồng không khỏi nhớ lại những chuyện mà Nạp Lan Minh Châu từng làm đối với Bùi Đông Lai, hơn nữa lần này Nạp Lan Minh Châu còn muốn liên thủ với Diệp Tranh Vanh để giết Bùi Đông Lai, còn muốn đào bới phần mộ tổ tiên của Bùi Đông Lai nữa, nàng lập tức nở ra nụ cười châm chọc:
- Cô thật sự là một kẻ ngu.
- Câm miệng, mày con tiện nhân kia.
Nạp Lan Minh Châu giống như là bị điên rồi, quay đầu lại, ánh mắt oán độc nhìn vào Quý Hồng, khàn giọng nói.
- Diệp Tranh Vanh, ta thay đổi chủ ý, trước tiên không nên giết nó, trước hét hãy xé nát miệng của nó rồi hủy hoại dung nhan của nó.
Quý Hồng cười lạnh mở miệng, trong giọng nói không có chút nhân từ nào.
Bởi vì... Nàng biết, đối với địch nhân nhân từ, chính là tàn nhẫn với bản thân mình.
Trước đó ở Giang Lăng, Bùi Đông Lai không giết chết Nạp Lan Minh Châu, bây giờ Nạp Lan Minh Châu tìm được cơ hội liền muốn đẩy Bùi Đông Lai vào chỗ chết, đây là ví dụ tốt nhất.
- Được.
Đối với yêu cầu của Quý Hồng thì Diệp Tranh Vanh cơ bản không cần suy nghĩ mà liền đáp ứng, đồng thời liền cầm lấy một thanh chủy thủ từ trong tay của tên tử sĩ Thôi gia, bước nhanh về phía Nạp Lan Minh Châu.
- Diệp Tranh Vanh, mày...tên khốn nạn.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh cầm thanh chủy thủ đi đến trước người thì Nạp Lan Minh Châu khàn giọng hét lên.
"Vù"
Trả lời Nạp Lan Minh Châu chính là một đao!
"Phốc"
Diệp Tranh Vanh vạch một đao, máu tươi liền bắn ra, để lại trên má phải của Nạp Lan Minh Châu một vết.
"A..."
Đau đớn kịch liệt làm cho Nạp Lan Minh Châu hoảng sợ, đau đớn kêu lên:
- Diệp Tranh Vanh, mày không bằng cầm thú.
"Vù"
Diệp Tranh Vanh thấy thế, chẳng những không có thương hương tiếc ngọc, ngược lại lại xuất ra một đao, một đao này là lên má trái của Nạp Lan Minh Châu.
"Vù"
Đao thứ ba, Diệp Tranh Vanh trực tiếp cắt vào miệng của Nạp Lan Minh Châu.
Liên tiếp bị trúng 3 đao, cả mặt Nạp Lan Minh Châu liền bị máu tươi nhuộm đỏ, vô cùng khủng bố, mà Diệp Tranh Vanh giống như là bị kích thích, hắn muốn vung một đao lên đâm vào tim của Nạp Lan Minh Châu.
- Ngăn hắn lại.
Đúng lúc này, Quý Hồng lại một lần nữa mở miệng.
"Vù"
Nghe vậy thì một tên tử sĩ liền ngay tại chỗ bắn ra, nháy mắt lướt đến trước mặt Diệp Tranh Vanh, một phát nắm lấy tay phải của Diệp Tranh Vanh rồi quật ngã hắn.
- Nạp Lan Minh Châu, cô thật sự cho rằng mình là nữ nhân của Diệp Tranh Vanh sao? Cô không biết rằng ở trong lòng hắn thì hắn chỉ xem cô giống như một con chó TQ.
Quý Hồng nói lên, lời nói này giống như một đạo sấm vang lên bên tai của Nạp Lan Minh Châu:
- Nếu không thì hắn sẽ không hạ thủ với cô rồi.
"Hô... Hô..."
Nghe được Quý Hồng nói như thế thì ánh mắt Nạp Lan Minh Châu tỏ ra oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Tranh Vanh, trong mắt hiện lên vẻ hận ý.
Phần hận ý kia, thậm chí còn khủng bố hơn đối với Bùi Đông Lai.
- Nạp Lan Minh Châu, cô khóc, cô cầu xin hắn thượng cô, để cô trở thành nữ nhân của hắn, kết quả lại nhận kết cục như thế này, có phải là cảm thấy châm chọc không? Có phải là cảm thấy tức giận không? Có phải là cảm thấy muốn giết tên nam nhân không bằng cầm thú kia không?
Quý Hồng cố ý dụ dỗ, nói:
- Nếu muốn thì hãy làm đi.
- Diệp…Diệp Tranh Vanh, mày tên tạp chủng.
Quả nhiên, bị Quý Hồng kích thích như vậy thì Nạp Lan Minh Châu liền cố nén đau đớn, cầm lấy thanh chủy thủ ở dưới đất rồi đột nhiên đứng dậy, vọt về phía Diệp Tranh Vanh.
- Đừng…Đừng mà.
Diệp Tranh Vanh thấy thế, ý thức được Nạp Lan Minh Châu muốn làm cái gì, sợ tới mức thất thanh kêu lớn lên.
- Ta muốn giết mày.
"Phốc"
Dứt lời, Nạp Lan Minh Châu liền đâm một đao vào phổi của Diệp Tranh Vanh, máu tươi phun ra, cả người Diệp Tranh Vanh chấn động, thân mình lập tức cong như một con tôm khô.
"Phốc"
Chưa dừng tay, tiếp tục đâm.
"Phốc"
Đao thứ ba.
"Phốc…Phốc…Phốc.."
Giờ phút này, Nạp Lan Minh Châu giống như là người điên, không ngừng đâm đao vào người Diệp Tranh Vanh.
Không biết qua bao lâu, ruột, nội tạng của Diệp Tranh Vanh đều lộ ra bên ngoài, hắn sớm đã chết đi, bất quá 2 mắt hắn mở thật to, một bộ dạng chết không nhắm mắt, hắn nằm không cũng không ngờ chính bản thân mình sẽ chết trong tay của Nạp Lan Minh Châu.
"Bốp…Bốp
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu dừng tay lại thì Quý Hồng liền vỗ tay, giống như là đang xem một vở kịch hay:
- Đặc sắc, quá đặc sắc..
"Ách..."
Lại nghe Quý Hồng nói thế thì cả người Nạp Lan Minh Châu phảng phất như bừng tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, cả người chấn động, thanh chủy thủ trong tay liền rơi xuống đất.
Nàng nhìn Diệp Tranh Vanh chết ở trong nàng, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh từ lúc quen biết với Diệp Tranh Vanh cho đến nay.
Nàng nhớ lại, khi mới bộ dạng không ai bì nổi khi nàng mới gặp Diệp Tranh Vanh.
Nàng cũng nhớ lại lúc bản thân mình tỏ ra hưng phấn khi trở thành hồng nhân ở bên cạnh Diệp Tranh Vanh.
Nàng càng nhớ lại, bởi vì liên hợp với Thôi gia đối phó với Bùi Đông Lai, nàng đã nguyện ý trở thành nữ nhân của Diệp Tranh Vanh, điên cuồng làm tình với Diệp Tranh Vanh, nàng cũng cho rằng Diệp Tranh Vanh không ghét bỏ người đàn bà dâm đãng như nàng.
Nhớ lại, bên tai của nàng cũng nhớ lại những lời hùng hồn mà Diệp Tranh Vanh đã nói trước đây.
- Tên nghiệt chủng kia đã làm ta mất đi con đường làm quan, thiếu chút nữa đã trở thành quên lãng của Diệp gia, ta đương nhiên là muốn nhìn thấy cảnh hắn đi xuống Diêm vương điện rồi.
- Lần này chính là Thiên Vương lão tử hạ phàm cũng cứu không được hắn.
- Diệp thiếu, hắn đã bị tuyên án tội chết, chúng ta không cần phải vì hắn mà tức giận….
- Tần Đông Tuyết a Tần Đông Tuyết, hiện giờ ta đã trở thành nữ nhân của Diệp thiếu, ta có nên cảm ơn cô không đây?
- Ngoài việc bắt sống hắn ra thì tôi muốn các vị đem phần mộ của mẹ và gia gia hắn đào lên.
- Rất nhanh, chúng ta có thể thấy được tên Bùi Đông Lai kia giống như một con chó chết quỳ xuống trước mặt chúng ta.
- Ta muốn lột da hắn, rút gân hắn, uống máu của hắn, sau đó quăng thi thể của hắn cho chó ăn.
Bên tai quanh quẩn lên những lời này thì Nạp Lan Minh Châu không kìm lòng được mà lùi về sau 2 bước, sau đó nhìn vào Quý Hồng, hận ý lẫm nhiên:
- Mày…con ác ma này…
- Ta làm sao?
Quý Hồng cười:
- Là cô giết Diệp Tranh Vanh.
- Ác ma….Mày con ác ma này…Mày sẽ không chết tử tế đâu…
Nạp Lan Minh Châu biết mình và Diệp Tranh Vanh đều bị Quý Hồng tính kế thì tức giận, giọng nói oán độc đến cực điểm:
- Không riêng gì mày, còn Bùi Đông Lai nữa. Người của Diệp gia sẽ không bỏ qua cho chúng mày.
- Ha ha, Nạp Lan Minh Châu, đến lúc này rồi mà cô còn trong mong vào Diệp gia sao?
Quý Hồng bĩu môi, cười lạnh không dứt:
- Ta cho cô biết, sau khi chuyện này trôi qua thì Diệp gia sẽ trở thành bàn đạp để Bùi Đông Lai bước lên sân khấu thế giới.
- Không có khả năng! Đây tuyệt đối không có khả năng!
Nạp Lan Minh Châu điên cuồng lắc
- Biết vì cái gì mà cho đến bây giờ Bùi Đông Lai không giết cô không?
Quý Hồng không để ý đến Nạp Lan Minh Châu, mà là tự hỏi tự đáp:
- Hắn ngại bẩn tay mình nên mới không giết cô. Ta cho cô biết, lúc này đây chẳng những cô chết mà tộc nhân của cô cũng phải chết, ngày Đông Lai giẫm lên Diệp gia hướng ra thế giới cũng là ngày diệt tộc của Nạp Lan gia.
Diệt tộc?
Nghe được 2 chữ này thì Nạp Lan Minh Châu sợ tới mức sững sờ ngay tại chỗ.
- Cuối cùng nói cho cô biết một bí mật, Bùi Đông Lai chính là để cho ta giám thị tử sĩ Thôi gia xử lý cô cùng Diệp Tranh Vanh.
Quý Hồng thấy Nạp Lan Minh Châu hoàn toàn bị dọa ngốc, đột nhiên đứng lên, để sát mặt vào màn hình, vẻ mặt lạnh như băng:
- Nhưng mà, ta cảm thấy được nếu làm như vậy sẽ tiện nghi cho đôi cẩu nam nữ này, các cô chẳng những thiết kế hạ chết nam nhân mà ta thích, còn muốn đào bới phần mộ tổ tiên của hắn, tại sao ta lại có thể để đôi cẩu nam nữ này chết một cách thoải mái như vậy?
"Ách..."
Nạp Lan Minh Châu há miệng, cố gắng nói cái gì.
"Vù"
Ngay sau đó.
Không đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng thì tên tử sĩ Thôi gia đứng gần nàng liền vung đao lên rồi chém vào cổ của Nạp Lan Minh Châu.
"Phốc"
Máu tươi phun ra, đầu người rơi xuống đất.
Nạp Lan Minh Châu đi theo Diệp Tranh Vanh đi xuống Địa Ngục!
Siêu Cấp Cường Giả Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng