Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Nạp Thiếp Ký
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 515: Yêu Nữ Án (1)
M
ột sáng tháng năm, khí trời đã nóng hơn nhiều. Dương Đạp Sơn dậy sớm, hôm nay hắn muốn ra ngoài ăn gì đó, liền nói với Hạnh nhi xong rồi rời cửa ra một tiệm đậu hũ của lão Lý cách đó không xa, mê tơi thưởng thức một bát sữa đậu nành mới ra lò, ăn hai cái dầu cháo quẩy mới chiên thơm lừng chỉ có nhà lão Lý mới làm được.
Sau khi dì năm Tống Vân Nhi đi rồi, Dương gia y theo ước định với Dương Đạp Sơn, không có ai lộ diện nữa. Ngay cả Cẩm y vệ của Khánh Dương phủ cũng không biết vị tiểu bộ đầu Dương Đạp Sơn này chính là đại công tử của Đại Minh Cẩm y vệ đệ nhất nhân - Chỉ huy sứ Dương Thu Trì. Do đó, sinh hoạt của hắn khôi phục lại sự bình tĩnh như ngày thường. Hắn hiện giờ đã quen với nếp sinh hoạt này, rất tự tại, rất thoải mái.
Ăn sáng xong, Dương Đạp Sơn đến nha môn, phát hiện phòng bộ khoái rất náo nhiệt. Mọi người thấy Dương Đạp Sơn đến đều im miệng, hắn thuận tay chụp lấy Răng thỏ gần nhất hỏi: "Nói! Đám vô lại các người không biết ở sau lưng ta nói cái gì rồi, mau mau khai ra!"
Bộ khoái răng thỏ thấy bộ dạng của Dương Đạp Sơn như vậy, biết hắn không hề giận, liền cười hi hi tránh ra. Nào ngờ bàn tay của Duơng Đạp Sơn như thiết trảo giữ chặt y phục của hắn, khiến hắn không cách gì động đậy.
"Vừa rồi mọi người nói với nhau là tặng cho Thành bộ khoái lễ vật gì cho phải, thì bộ đầu đến rồi."
"Lễ vật? Mọi người sao lại công khai hối lộ? To gan quá nha!" Dương Đạp Sơn cười nói.
Đang nói chuyện, Khỉ ốm Hầu Vĩ xách một làn trúc lớn cười cười tiến vào. Làn trúc được che bằng một tấm vải bố, không nhìn được gì bên trong.
"Hối lộ cái gì cũng đều do ngươi nói ra! Hôm nay là sinh nhật của Thành bộ đầu, ngươi tự nhận là thân cận nhất với Thành tỷ tỷ mà sao lại quên điều này?" Nói xong, mọi nguời đều cười rống cả lên.
Dương Đạp Sơn bấy giờ mới nhớ ra, tự vỗ đầu nói: "Vậy mọi người không đến nỗi thấy ta đến rồi mà không nói ra chứ?"
Hầu Vĩ đặt làn xuống bàn cạnh Dương Đạp Sơn, Dương Đạp Sơn rất nghi hoặc, mở lớp bố trên đó ra, thấy trong đó có một con gà đã làm sạch và một khối thịt heo.
"Các ngươi thật là có hiếu nha! Sao không đi tặng mau đi? Trời thế này để lâu không được đâu."
"Chúng tôi kiến nghị bộ đầu đi đưa!" Hầu Vĩ cười ra vẻ rất gian.
"Sao có thể chứ? Ta đâu có phần trong này đâu, ta đi tặng chẳng phải là cướp tâm ý của mọi người rồi hay sao. Loại sự tình này Dương Đạp Sơn ta không làm đâu."
Hầu Vĩ bước đến cạnh Dương Đạp Sơn, nhân vì không cao bằng hắn, nên gian nan đặt tay lên vai hắn: "Huynh đệ chúng ta chứ đâu phải người ngoài? Có cần phải làm như vậy không, đúng không nào?" Nói xong gã còn nháy mắt ra hiệu cho mọi người, mọi người đều phụ họa theo lời của Hầu Vĩ.
Dương Đạp Sơn móc từ trong người ra ít tiền, quẳng cho Răng thỏ: "Ngươi mau ra đường mua cho Thành bộ đầu son mà nàng ta thích hay cái gì thích ăn đó, về ta cùng mang đi một lượt."
Răng thỏ lập tức chụp lấy tiền chạy đi, đụng ngay Thành Tử Cầm ở cửa với quần áo và bộ dạng rất đơn giản. Nàng nghiêm gương mặt xinh trách mắng: "Răng thỏ, chạy đi đâu mà vội vậy? Suýt đụng phải ta!"
Răng thỏ vội dừng chân cười trừ, chào một câu rồi như làn khói chạy mất.
Lúc này, một bộ khoái vội vội vàng vàng chạy vào báo: "Thành bộ đầu, không xong rồi! Xảy ra chuyện rồi!" Ba người nghe thế đều quay lại nhìn, thì ra là một bộ khoái tên Hạ Viêm thuộc tổ của Thiết Tháp La Dực.
Thành Tử Cầm nhíu mày: "Từ từ nói, có chuyện gì?"
Hạ Viêm có vẻ như đã chạy một đoạn đường dài, mệt đến thở không ra hơi. Dương Đạp Sơn gọi một bộ khoái khác rót trà cho y, Hạ Viêm ực một cái cạn sạch mới khá hơn một chút, nói tiếp: "Vừa rồi tôi đưa vợ và hài tử của tôi về thăm nhà mẹ nó, đi đến cửa thôn phát hiện trong thôn rất náo nhiệt, cho rằng nhà ai đó đang tổ chức chuyện vui gì đó, sau đó tới mới biết là bọn họ định bắt một phụ nhân trong thôn ấy đi 'tẩm trư lung' (Chú: Ngâm rọ heo, dìm chết người bằng cái rọ tre bắt heo, một tục xưa của người Trung Quốc dùng để trừng trị phụ nữ ngoại tình, giống như tục ném đá cho chết ở Thổ Nhĩ Kỳ, ở Việt Nam thì nhẹ hơn với tục cạo đầu bôi vôi (hoặc dầu hắc). ND) Do đó tôi vội chạy về cấp báo mọi người.
"Tẩm trư lung?" Dương Đạp Sơn vô cùng hiếu kỳ, lúc này chợt ở nha môn đại đường có tiếng trống vang lên, xem ra là có người đến kêu oan. Thành Tử Cầm vội cho Hầu Vĩ ra xem, Hầu Vĩ vội dẫn theo hai người hấp tấp chạy ra.
Dương Đạp Sơn trước đó có nghe phụ thân nói, một nữ tử bất trinh với chồng, hoặc có quan hệ với nam nhân khác, trượng phu của nàng ta có thể bắt về 'tẩm trư lung', tức là bỏ người trong giỏ tre đóng thành cái lồng rồi quẳng xuống nước dìm chết. Chỉ có điều trước giờ hắn chưa hề thấy qua.
Chẳng mấy chốc, Hầu Vĩ đã chạy vào thưa: "Thành bộ đầu, người đánh trống là ở Bạch gia thôn, cũng là chỗ vừa rồi Hạ Viêm nói đến. Chúng ta hay là mau đến đó xem, để chậm sợ không kịp đâu.
Thành Tử Cầm gật gật đầu, lệnh cho Hầu Vĩ mang ngươi đi trước, sau đó nàng và Dương Đạp Sơn cũng theo, cho Hạ Viêm dẫn đường. Cả đám vừa ra tới đường thì đụng ngay Răng thỏ đi mua đồ về. Răng thỏ thấy nhiều người vội đi như vậy, đoán là gặp phải án gì đó, nên vội đến bên cạnh Dương Đạp Sơn hạ giọng hỏi: "Dương bộ đầu, mấy thứ này tôi đã mua xong, bộ đầu coi chừng nào gửi tặng chứ?"
"Hay là ngươi và các huynh đệ đem mọi thứ đến nhà Thành bộ đầu trước. Chúng ta đi đến Bạch gia thôn cái đã. Trời nóng thế này mấy món đồ sống đó không để được đâu, nếu là trễ rồi mà chúng ta chưa về, thì ngươi cứ mang đến Bằng Cử tửu lâu cho đầu bếp làm trước đi, chờ chúng ta về rồi ăn luôn." Răng thỏ gật đầu đứng nhìn bọn họ đi xa.
Thành Tử Cầm thấy Dương Đạp Sơn và Răng thỏ nói chuyện cả buổi, đợi hắn đi lên nhịn không được hỏi: "Hai người nói cái gì vậy?"
Dương Đạp Sơn đang nghĩ tới chuyện 'Tẩm trư lung', tùy tiện đáp: "Liên quan đến lễ vật sinh nhật của cô." Hầu Vĩ nháy mắt với hắn, hắn cũng không để ý, cho rằng các huynh đệ bộ khoái định cấp cho Thành Tử Cầm một sự bất ngờ. Như vậy xem ra mọi chuyện đã bị hắn phá hỏng rồi.
"Sinh nhật? Lễ vật?" Thành Tử Cầm nghi hoặc hỏi, có vẻ như cô nàng quên luôn ngày sinh của mình rồi.
"Đúng, vốn muốn tặng ngay cho cô, không ngờ xảy ra án này, chờ tối về tặng vậy." Dương Đạp Sơn cười cười, lộ ra nụ cười mỉm được dùng làm chiêu bài của hắn.
Thành Tử Cầm ửng hồng hai má, ngượng ngập nói: "Đa tạ ngươi và các huynh đệ."
"Chủ yếu là do các huynh đệ nhắc nhở, trí nhớ của ta chỉ sợ chẳng hơn gì cô, rất may ta bổ cứu kịp thời, đã nhờ Răng thỏ mua dùm quà sinh nhật của ta bổ sung vào rồi."
"Dương bộ đầu đáng ra phải tự đi mua mới biểu hiện thành tâm chứ!" Một bộ khoái ở bên cạnh cười hì hì nói, Thành Tử Cầm càng đỏ mặt hơn, trừng mắt nhìn bộ khoái đó.
Dương Đạp Sơn cũng không để ý, cười ha ha mấy tiếng: "Năm nào chẳng có sinh nhật, lần sau rồi tính."
"Dương bộ đầu có ý là năm nào cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Thành bộ đầu phải không?" Vị bộ khoái đó chớp chớp mắt, cười hề hề.
"Ha ha ha, thì vậy! Thành bộ đầu của chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi! Chẳng lẽ huynh đệ các người năm sau chỉ để mình ta tặng quà sinh nhật cho cô ấy thôi à?" Xem ra Dương Đạp Sơn cũng chưa hiểu ý tứ trong lời nói của bộ khoái đó, nên mọi người cùng đua nhau cười.
Vừa nói chuyện vừa đi gấp, một thời thần sau thì họ đến được Bạch gia thôn.
Dương Đạp Sơn và mọi người không cần hỏi, hầu như mọi người trong thôn này đều tụ tập ở con đường trước từ đường của Bạch gia, chật ních người là người.
Dân trong thôn này chủ yếu là người họ Bạch. Tộc trưởng tên là Bạch Đồng Thiên đang ngồi trên hàng ghế giữa ngoài từ đường. Tuy nói là y đã bảy chục, nhưng sắc mặt hồng nhuận, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Những ghế bên cạnh có thôn trưởng cùng các trưởng bối đức cao trọng vọng ngồi.
Mọi người đưa mắt nhìn thấy người của quan phủ đến, tự giác tránh ra một đường trống. Dương Đạp Sơn cùng mọi người tới trước, mới phát hiện ở giữa đình có một nữ tử mặc đồ trắng đang quỳ, không nhìn thấy mặt, đầu tóc tán loạn, cúi gầm mặt không nói chuyện cũng không khóc.
Bạch Đồng Thiên thấy người của quan phủ đến, bản thân không hề đứng dậy mà dùng mắt ra hiệu cho một nam nhân khoảng ba chục tuổi. Hạ Viêm hạ giọng nói cho Dương Đạp Sơn biết kẻ đó chính là thôn trưởng của thôn này, tên là Bạch Càn, là cháu của tộc trưởng.
Bạch Càn bước tới, Dương Đạp Sơn cùng mọi người tới gần mới phát hiện người có vóc dáng tương đương y này trên mặt có một nốt ruồi to như hạt đậu nành, trên có ba sợi lông đen dài, gương mặt vốn không khó coi, nhưng bị nốt ruồi này hủy mất.
"Tiểu nhân là lý chánh của thôn này, tên là Bạch Càn, không biết các vị quan gia đến đã không kịp đón xa, xin thứ tội! Không biết các vị quan gia đến thôn chúng tôi có mục đích gì?"
Hầu Vĩ chỉ vào Thành Tử Cầm và Dương Đạp Sơn sau mình, "Hai vị này là Thành bộ đầu và Dương phó bộ đầu của chúng ta."
Bạch Càn cung kính mời Thành và Dương hai người đến cái ghế bày trong vườn mời hai người ngồi xuống. Bạch Đồng Thiên không hề ngước mắt nhìn họ, xem ra là không coi hai vị nam nữ trẻ tuổi này vào đâu.
Thành, Dương hai người ngồi xuống, Bạch Đồng Thiên ho khan một tiếng, quét mắt nhìn xung quanh, ngửa cổ nói: "Hôm nay, triệu tập mọi người tới từ đường này là muốn để mọi người nghị luận xem chúng ta nên xử trí sao với con xướng phụ (đồ đĩ) ác độc này.
Lời của Bạch Đồng Thiên vừa dứt, rất nhiều người đã xông lên phun nước bọt thóa mạ nữ nhân cúi đầu này. Những phụ nữ lớn tuổi một chút còn buông những lời ác độc và khó nghe nhất, khiến Dương Đạp Sơn và Thành Tử Cầm nghe mà nhíu cả mày.
Một phụ nữ trẻ tuổi xông tới cạnh nữ tử này, hậm hực dùng chân đạp mạnh một cái: "Con đĩ độc ác xấu xa hồ linh tinh này, ngươi đáng lẽ phải bị ác cẩu cấu xé ăn sạch đi, ngươi đáng phải bị đao cắt từng miếng quẳng cho sói lang trên núi ăn. Ngươi làm sao chết cũng không thể khiến chúng ta giải hận. Ngươi làm cho cả Bạch gia thôn mất mặt hết! Ngươi đáng phải bị ngàn đao băm vằm ra vạn mảnh!"
Dương Đạp Sơn hơi nghi hoặc, nữ tử này e rằng có thâm cừu đại hận gì đó mới dùng lời nào cũng như đao đâm vào tim của người ta, thật khó chịu.
Hạ Viêm đứng phía sau Dương Đạp Sơn hạ giọng nói với hắn: "Nữ tử đó chính là em ruột của chồng thứ ba của nữ nhân đang quỳ."
"Chồng thứ ba? Nữ nhân này lấy ba chồng rồi sao?" Dương Đạp Sơn mãi không nhìn được mặt của nữ nhân đang quỳ, không tưởng tượng ra đó là nữ nhân dạng gì.
"Đúng vậy, nữ nhân đó gọi là Sô Điệp, kể ra thì cũng là con em nhà có học, gia gia đã từng làm quan trong triều, đến đời phụ thân do ham mê cờ bạc nên trong nhà lụn bại, nếu không nàng ta không lấy một tên đồ tể làm chồng." Trong lúc đang nói, Thành Tử Cầm thấy nữ tử trẻ tuổi đó làm hơi quá, sợ xảy ra chết người, đứng dậy quát: "Được rồi, không được đánh nữa! Ngươi làm vậy sẽ xảy ra án mạng, ngươi có biết không?"
Nữ tử đó không ngờ nhìn Thành Tử Cầm tỏ vẻ khinh thường, phun một bãi nước bọt vào nữ tử, đáp lại: "Ta muốn ả chết đó, ngươi làm gì được ta?"
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Nạp Thiếp Ký
Mộc Dật
Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật
https://isach.info/story.php?story=nap_thiep_ky__moc_dat