Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cổ Đạo Kinh Phong
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 551: Võ Tàng Sát Thủ(1)
Đ
inh Linh, Đinh Lung quay sang nhìn nhau, rồi đồng loạt xắn tay áo, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết, cùng vung quyền đánh tới Sở Phong.
Sở Phong nhìn thấy suýt nữa phì cười, duỗi hai tay một cái đã nắm lấy cổ tay của hai người, nhíu mày nói:
- Mấy miếng võ mèo quào này của các cô cũng đủ phòng thân sao?
Đinh Lung vội nói:
- Chúng tôi mới chỉ đánh một chiêu, vẫn còn có chiêu thứ hai, thứ ba chưa đánh!
Sở Phong vừa bực mình vừa buồn cười:
- Các cô nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội để xuất chiêu thứ hai, chiêu thứ ba sao? Với thân thủ "lợi hại" bậc này của các cô, thì ngay cả tên Triệu Xung bị thịt kia cũng không đối phó được, nếu như Triệu Xung cứ cố tình đánh tới, các cô sẽ... ài!
Đinh Linh, Đinh Lung nhất thời lặng lẽ.
Đinh Lung cắn môi:
- Nếu như rơi vào tay tên họ Triệu, ta dù chết cũng không để hắn...
Sở Phong vội nói:
- Đừng có nói ngốc vậy. Cô xinh đẹp thế này, Diêm La Vương sẽ ăn thịt cô đấy.
Đinh Lung xấu hổ nói:
- A, công tử cứ trêu đùa ta, Diêm La Vương cũng ăn thịt người sao?
- Sao lại không ăn? Diêm La Vương chuyên ăn những thiếu nữ xinh đẹp như cô vậy. Như vậy đi, để tôi dạy cho các cô mấy chiêu phòng thân, bảo đảm có thể đánh được với tên Triệu Xung kia.
Đinh Linh, Đinh Lung nghe vậy rất vui mừng, đồng loạt quỳ xuống:
- Sư phụ ở trên..
Sở Phong vội vàng nâng bọn họ dậy:
- Đừng nói lung tung nữa! Tôi không muốn làm sư phụ của các cô, người khác nghe được sẽ nghĩ rằng ta là một lão già mất!
Đinh Linh, Đinh Lung nghe thế bật cười khúc khích.
Sở Phong nói:
- Các cô không có căn cơ nội công, tôi sẽ dạy cho các cô một bộ Thái Cực Thôi Thủ, quyết chỉ có mười sáu chữ.
- Đơn giản như vậy sao?
- Đừng coi thường mười sáu chữ này, chỉ cần các cô có thể hiểu được một, hai phần mười trong đó thì đã trở thành cao thủ.
- Vậy xin công tử hãy mau mau truyền đi! - Đinh Linh, Đinh Lung nghe vậy lập tức hưng phấn hẳn lên.
- Các cô hãy nghe cho kĩ, mười sáu chữ quyết của Thái Cực Thôi Thủ là: nhân thế tùy hình, tùy quân tựu thân, dĩ ý dẫn khí, tá lực đả lực.
Đinh Linh, Đinh Lung lẩm nhẩm một lần, thấy quả thực đơn giản.
- Các cô hãy xem động tác của tôi, tôi sẽ làm mẫu cho các cô nhìn.
Sở Phong đang muốn biểu diễn, chợt truyền đến một tiếng kêu mơ hồ, nghe ra có chút thê lương.
Đinh Linh nói:
- Nhất định là tên Triệu Xung kia lại đang hành hạ thị tỳ.
Đinh Lung nói:
- Tên đó quả thực là biến thái, đối xử với thị tỳ cứ như cầm thú.
Sở Phong cũng không thèm để ý, bắt đầu ra tay chỉ dạy cho bọn họ. Đinh Linh, Đinh Lung quả nhiên lanh lợi, vừa học đã hiểu, không cần đến nửa canh giờ đã có được chút thành quả.
Sở Phong vui vẻ nói:
- Đúng rồi, cứ như thế! Bây giờ các cô hãy xem tôi là Triệu Xung, tới đây đánh tôi đi!
Đinh Lung dí dỏm nói:
- 'Triệu Xung' ngươi không động đến bọn ta, sao bọn ta có thể đánh ngươi?
Sở Phong cười hì hì:
- Cái này dễ lắm, 'Triệu Xung' ta sẽ động tới các cô bây giờ đây!
Nói rồi năm ngón tay phải cong xuống:
- Chiêu này của ta rất nổi tiếng, gọi là Ngũ Trảo Kim Long, cẩn thận đấy!
Bàn tay đột ngột nắm tới chân phải của Đinh Lung.
Đinh Lung mặt phấn đỏ lên, hờn dỗi một tiếng, hai chân uyên ương liền đá liên hoàn.
Sở Phong thu lại tay phải lại, năm ngón tay trái cũng đã cong lại thành trảo, cười hì hì:
- Chiêu này của ta cũng rất có tiếng, gọi là Song Long Thám Hoa!
Nói rồi hai tay chụp thẳng tới bộ ngực của Đinh Lung.
Đinh Lung đỏ ửng mặt, vội vàng tránh ra một bước, sẵng giọng:
- Sở công tử, ngươi...
- Ơ! Ta hiện giờ là 'Triệu Xung' cơ mà! Nhìn xem, chiêu này của ta gọi là Vân Du Tứ Hải!
Hai tay Sở Phong trên dưới trái phải liên tục vung lên, qua lại trên thân thể mềm mại của Đinh Lung, Đinh Lung sợ đến mức hai tay vung loạn xạ, kêu loại lên. Sở Phong ra chiêu càng lúc càng ác, làm cho Đinh Lung khổ sở không biết làm thế nào.
Đinh Linh thấy muội muội luống cuống tay chân, vội vàng lao lên tương trợ, nào ngờ mới chỉ khẽ động, hai tay Sở Phong đã quờ quạng trước người, không khỏi sợ hãi mà né tránh.
Hai tay Sở Phong cứ vung vẩy trước người khiến Đinh Linh, Đinh Lung đỏ bừng cả mặt, chỉ đành phải dốc hết khả năng để chống đỡ né tránh, Sở Phong cảm thấy vừa buồn cười lại vừa thích thú.
Ba người vừa đánh vừa chơi trong khoảng thời gian một nén nhang, lúc này Đinh Linh, Đinh Lung mồ hôi đã ướt đẫm áo, thở gấp không ngừng.
Đột nhiên Sở Phong giang hai cánh tay ra, đã kẹp được hai cánh tay của Đinh Linh, Đinh Lung dưới nách, Đinh Linh, Đinh Lung thấy vậy cố sức muốn rút tay ra, nhưng lại thấy không chút suy chuyển, hai má phùng đến đỏ bừng.
Sở Phong cười hì hì:
- Chiêu này của ta cũng rất nổi tiếng, gọi là Đại Bàng Triển Sí!
Hai người Đinh Lung, Đinh Linh nghe thế vội vàng vung tay đấm tới ngực Sở Phong. Nhưng Sở Phong cũng không tránh né, cứ mặc cho bọn họ đánh đấm, hắn chỉ coi như hai nàng đang gãi ngứa cho hắn mà thôi.
Đinh Lung nóng nảy:
- Sở công tử...
- Ơ! Ta đã nói ta hiện giờ là 'Triệu Xung' mà.
Đinh Lung vội nói:
- Triệu công tử, mau thả chúng tôi ra.
- Ôi! Nếu 'Triệu Xung' một khi đã bắt được các cô, sao có thể dễ dàng buông tha được nhỉ, đương nhiên là muốn...
Sở Phong vừa nói vừa đưa mắt đảo tới đảo lui trên thân thể hai người.
Đinh Linh, Đinh Lung mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại không giãy ra được, vừa vội vừa thẹn, xấu hổ quát mắng liên tục. Sở Phong nghe được cũng thấy nóng mặt, vội vàng buông tay ra:
- Con người tôi có đôi khi ham chơi, các cô cũng đừng trách.
Đinh Linh cắn môi không nói, nhưng Đinh Lung đã sẵng giọng:
- Sở công tử còn xấu hơn cả họ Triệu kia!
- Ôi! Thật sao?
Hai tay Sở Phong lại vung lên, Đinh Lung vội vã xua tay nói:
- Không! Không phải thế! Sở công tử còn chưa xấu bằng họ Triệu!
Sở Phong mỉm cười:
- À phải rồi, lúc trong yến tiệc, ta thấy Triệu Xung cũng uống rượu do các cô rót giống ta, mà sao ta lại không việc gì?
Đinh Lung cười nói:
- Bởi vì có một bình hạ dược, một bình không hạ dược. Không biết công tử có để ý, mỗi khi rót rượu cho công tử đều là rót từ bình trong tay ta, còn khi rót cho đám người Triệu Xung thì đều do tỷ tỷ rót.
Sở Phong lắc đầu nói:
- Không đúng, có lúc ta cũng thấy cô chuyển sang rót rượu cho Triệu Xung mà.
Đinh Lung nói:
- Là bởi vì trước lúc đó ta đã đổi bình rượu với tỷ tỷ, tránh cho công tử và Tấn tiểu thư chú ý.
Sở Phong bừng tỉnh:
- Thì ra là thế.
Đinh Lung nói:
- Triệu Xung cho chúng tôi múa trong bữa tiệc chẳng qua là muốn tính kế công tử cùng Tấn tiểu thư. Vốn lúc đầu hắn bảo bảo chúng tôi phải múa đến lúc công tử ngất xỉu mới thôi, nào ngờ công tử càng uống càng tỉnh, khổ nỗi lại khiến cho tỷ muội chúng tôi phải múa hơn một canh giờ, hại chúng tôi gân cốt rã rời.
Sở Phong cười nói:
- Vậy các cô có cần ta xoa bóp gân cốt cho các cô không?
Đinh Linh, Đinh Lung đỏ bừng cả mặt, sẵng giọng:
- Sở công tử đúng là còn xấu hơn cả Triệu Xung!
Sở Phong nhún vai nói:
- Ta phải đi rồi, các cô hãy cẩn thận!
Sở Phong vừa định quay đi chợt dừng lại, lấy từ trong người ra một viên dược hoàn:
- Viên dược hoàn này có thể giải mê độc, các cô hãy cầm lấy để phòng thân!
- Đa tạ công tử!
Đinh Lung nhận lấy, trong lòng vô cùng cảm kích.
Sở Phong định bước đi, đột nhiên Đinh Linh nói:
- Công tử...
- Chuyện gì thế?
Đinh Linh đỏ mặt, nói quanh co một hồi, cuối cùng mới nói:
- Công tử ở trên mái nhà từ lúc nào vậy?
Sở Phong thuận miệng đáp:
- Từ lúc các cô còn chưa về ta đã ở trên mái nhà rồi.
Đinh Linh, Đinh Lung nghe thế mặt liền đỏ tới tận mang tai.
Sở Phong thầm mắng bản thân mau miệng, vội vàng nói đỡ:
- Nhưng ta không thấy cái gì hết, hờ hờ...
Ôi chao! Đinh Linh, Đinh Lung lại càng thẹn đến độ muốn chui xuống đất.
Sở Phong luôn mắng cái miệng mình ngu, vội vàng xua tay nói:
- Ta... lúc ta nhìn thì thấy các cô đã thay quần áo xong rồi...
Nói xong lại thấy không ổn, vội chuyển sang nói:
- Không phải vậy, khi các cô thay quần áo thì đúng vào lúc ta nhắm mắt...
Sở Phong càng nói càng khiến hai người lúng túng.
Đinh Lung cắn môi nói:
- Sở công tử, công tử... công tử... đừng nói nữa!
Mặt của Sở Phong cũng đã đỏ tới tận mang tai, vội đẩy cửa sổ phi thân ra, ai ngờ có lẽ do hắn xấu hổ nên khẩn trương, đầu ngón chân chạm vào thành cửa sổ, đánh "bịch" một cái, cả người ngã lộn đầu ra ngoài cửa sổ.
Đinh Linh, Đinh Lung vội vàng lao tới, thấy Sở Phong đang chật vật bò lên, lúng túng nói:
- Không may thôi! Không may thôi!
Nói rồi thân hình lóe lên, liền biến mất trong bóng đêm.
Đinh Linh, Đinh Lung ngước nhìn bầu trời đêm mênh mông. Đinh Linh thì thào tự nói:
- Sở công tử thực sự là người tốt!
Đinh Lung nói:
- Tỷ tỷ nói xem Sở công tử có nhìn thấy chúng ta...
- Hư! Em còn nói, không thấy xấu hổ sao!
- Tỷ tỷ cũng không xấu hổ, sao em phải xấu hổ!
- Em dám cười ta, xem ta dùng Na Di thủ pháp cho em biết tay!
- Em không sợ, em cũng biết Na Di thủ pháp!
Sở Phong lúc này đã rời xa Noãn Hương các, đi tới Triệu vương phủ, đang muốn quay về Tấn Từ, chợt thấy hai bóng đen từ cửa bên vương phủ lén lút đi ra, vác một thứ gì đó được quấn bằng chiếu, đang nhỏ từng giọt gì đó xuống đất.
Là máu! Sở Phong ngửi ra đó là máu!
Hai đại hán mau chóng đi đến một chỗ hẻo lánh, một người nói:
- Ném ở chỗ này thôi, lần trước cũng ném ở đây rồi tự khắc có chó sói tha đi.
"Bịch!"
Hai người đem bó chiếu ném xuống mặt đất rồi xoay người bỏ đi.
Sở Phong lách mình đi ra, vừa tới gần chiếc chiếu thì mùi máu tanh xộc đến, hắn đưa tay xốc chiếu lên, sự việc nhìn thấy khiến hắn kinh sợ.
Hắn chưa bao giờ gặp một thảm trạng nào như vậy, một thi thể máu chảy đầm đìa, trần như nhộng, chỉ mơ hồ nhìn ra đây là một nha hoàn mười lăm, mười sáu tuổi, cả mười móng tay đã bị nhổ sạch, toàn thân không còn một chỗ da thịt nào hoàn chỉnh, toàn bộ là vết roi, rõ ràng là bị dùng roi đánh đến chết.
Sở Phong khiếp sợ đến mức khó có thể hình dung, trong thiên hạ còn có chuyện tàn nhẫn đến thế này sao?
Hắn xoay ngoắt người lại, không chờ hai đại hán hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Sở Phong xách lên.
"Bịch!"
Sở Phong ném hai người rơi xuống bên cạnh thi thể.
- Nói! Ai làm?
Thanh âm lạnh lẽo, ánh mắt lạnh lẽo, còn cả lưỡi kiếm lạnh lẽo chỉ vào cổ họng.
Hai người sợ đến hồn phi phách tán, lắp bắp nói:
- Đại... đại gia tha mạng...
- Nói!
Sở Phong đâm trường kiếm xuống, "keng" cắm trên mặt đất, đồng thời để lại trên gáy hai người một vết máu.
Hai người sợ đến vỡ mật:
- Là... là thiếu gia làm!
- Thiếu gia là ai?
- Chính là... Triệu công tử!
- Vì sao?
- Bởi vì cổ bưng trà cho thiếu gia, đã làm thiếu gia bỏng một chút, cho nên...
- Cho nên đã hành hạ cô ấy đến chết?
Sở Phong nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu gần như phun lửa.
Hai người nằm im trên mặt đất, nào còn dám ho he một tiếng.
Thì ra, Triệu Xung bị Sở Phong phá hỏng chuyện tốt, trong kinh hoảng rời khỏi Noãn Hương các, trong lòng sinh oán giận, tức tối đi vào trong đại sảnh, lúc này có nha hoàn không biết chuyện liền lập tức dâng trà lên, đúng lúc Triệu Xung miệng khát lưỡi khô, vội cầm ly lên uống, nào ngờ nước trà hãy còn nóng, tức thì khiến y bị bỏng miệng.
- Hừ!
Hắn ném ly trà xuống đất, quát:
- Đứa nào pha trà này!
Nha hoàn kia sợ đến mức quỳ rạp xuống đất, liên tiếp dập đầu:
- Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!
Không ngờ Triệu Xung lại mỉm cười, nhẹ nhàng đứng dậy, ôn nhu nói:
- Là ta uống vội vàng, không liên quan đến ngươi!
Nha hoàn vừa thấy bộ dạng này của Triệu Xung thì mặt mày tái mét, quỳ trên mặt đất ôm chặt lấy hai chân Triệu Xung dập mạnh đầu, thanh âm cũng run rẩy:
- Thiếu gia tha mạng! Xin thiếu gia bỏ qua cho nô tỳ! Nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!
Bên cạnh còn có hai tiểu nha đầu, cũng đã bị dọa mà quỳ xuống một bên, thở mạnh cũng không dám.
Triệu Xung vẫn giữ nụ cười trên mặt, lại nâng nha hoàn kia dậy, lấy tay nâng cằm nàng lên, ôn nhu nói:
- Việc này rõ ràng là do ta không cẩn thận, sao có thể trách được ngươi!
Hắn vừa nói vừa chậm rãi lấy sợi dây thừng trên tường xuống, bắt đầu trói hai tay hai chân nàng lại.
Nha hoàn mặt cắt không còn giọt máu, cả người run run, cũng không dám phản kháng nửa phần.
Triệu Xung lại từ trên người lấy ra một cái giống như kìm, hai mắt nha hoàn kia liền lộ ra sự kinh khủng không thể tả.
Triệu Xung chậm rãi dùng cái kìm kẹp lấy móng tay của nha hoàn.
- Thiếu... thiếu gia, xin...
Nha hoàn muốn cầu xin, nhưng thanh âm đã run đến mức không thành tiếng.
Triệu Xung vẫn mang nụ cười trên mặt, cái kìm thong thả giựt lên trên.
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên trong sảnh, nhưng trong hai mắt Triệu Xung lại không hiểu hiện lên vẻ hưng phấn.
Một cái, hai cái... móng tay mười ngón đã bị Triệu Xung dùng kìm nhổ hết, nha hoàn đau tới mức đã bất tỉnh vài lần, lại bị cứu tỉnh lại, máu đã chảy đầm đìa trên mười đầu ngón tay, cả người run rẩy.
Trên mặt Triệu Xung vẫn mỉm cười, từ từ cởi dây thừng đang trói nha hoàn xuống, sau đó nhẹ nhàng xé bỏ quần áo nàng, nha hoàn không dám phản kháng, thực ra nàng chỉ hơi động đậy một chút là mười đầu ngón tay đã đau đến thấu gan thấu phổi.
Triệu Xung nhìn ngắm thân thể nha hoàn, vô cùng thoả mãn gật đầu, sau đó chát một tiếng dùng roi quất lên người nha hoàn, nha hoàn kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất, trên da thịt trắng trẻo đã lưu lại một vệt máu dài.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cổ Đạo Kinh Phong
Cổ đạo kinh hồng
Cổ Đạo Kinh Phong - Cổ đạo kinh hồng
https://isach.info/story.php?story=co_dao_kinh_phong__co_dao_kinh_hong