Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 546: Chặn Giết
C
him kiêu hót buồn giữa đêm khuya,
Mây đen che mờ vầng nguyệt lượng,
Sao sáng điểm điểm trời đen,
Hồi ức lấp lánh đã chìm vào quên lãng.
Đập vào mắt là mảnh trời đen kịt, như chìm trong một cái nghiên mực khổng lồ. Bầu trời và mặt đất dùng hợp vào bóng đêm! Gió thổi vi vu, cành lá lắc lư, phát ra tiếng vang sàn sạt. Mới rồi còn cảm nhận được bóng núi trùng trùng, bóng cây giao xoa.
Ngay trong trời đêm lạnh lẽo như vậy, hơn năm mươi hán tử mặt mày nghiêm nghị, lặng yên không một tiếng động phi như tên bắn về phía đồi mộ bên cánh rừng.
Ác danh đồi mộ trong lòng dân chúng đã hình thành một ấn tượng khó mờ!
Truyền thuyết nói, Hàng Châu từng bị một trận ôn dịch hoành hành, xác thối khắp đồng, nơi nơi khủng hoảng. Dân chúng chết quá nhiều mà chỉ được mai táng qua loa trong này, nhưng không có thân nhân đến trông, đến nỗi sau này xương trắng khắp chốn, cỏ dại thành bụi, hơn nữa, lúc đêm dài người ngủ là lúc thường có cô hồn dã quỷ hiện ra.
Sắc trời tối đen, giơ tay không thấy năm ngón.
Đoàn người chờ đợi, từ xa đã thấy có nhiều ngọn lửa màu lục u ám lơ lửng trên không. Ánh sáng âm sâm ảm đạm kia khiến những hán tử sát phạt quả quyết cũng phải lạnh cả người.
Nơi này chính là Đồi mộ loạn!
Hoa Như Ngọc mặt nghiêm nghị, hiểu rõ thì không sợ, chỉ huy đám hán tử ẩn thân sau những nấm mồ, còn bản thân thì tránh ở phía trước, kéo chặt Trần Tiểu Cửu tựa vào bên cạnh.
Trần Tiểu Cửu tạo bộ dáng tự tin, thấp giọng nói:
- Hoa muội muội, Cửu ca đầu đội trời chân đạp đất, không sợ cô hồn dã quỷ!
- Nhanh lên dựa vào đây, dài dòng cái gì!
Bàn tay nhỏ của Hoa Như Yên nắm chặt tay Trần Tiểu Cửu, thân mình lại như con mèo con ra sức chui vào lòng hắn, gắt giọng:
- Tiểu quỷ huynh, tuy rằng huynh không sợ nhưng mà ta sợ đã được chưa!
A? Đầu lĩnh thổ phỉ không sợ giết người phóng hỏa lại sợ mấy nấm mồ rách nát?
Trần Tiểu Cửu cố nén tiếng cười kích động, ôm chặt thân mình hơi run rẩy của Hoa Như Ngọc, cười nhạo:
- Hoa muội muội, hiếm lắm mới thấy muội sợ thứ gì đó đấy!
- Huynh còn cười!
Hoa Như Ngọc u oán thở dài nói:
- Ta là khi còn bé bị dọa thành căn bệnh này! Thi thể cha mẹ cũng chôn trên đồi này, nhưng ta muốn đến tế bái một chút cũng không được.
Trong lời nói của nàng tràn ngập ý tiếc hận.
Trần Tiểu Cửu thu hồi bộ dạng tươi cười ngả ngớn, ôm chặt thân thể mềm mại của nàng, dịu dàng nói:
- Có Cửu ca, nàng không cần sợ gì cả!
Vừa nói xong, bàn tay hắn lại bắt đầu loạn động, không thành thật.
- Đồ khốn, ngươi dừng tay cho ta.
Hoa Như Ngọc oán hận gầm lên, muốn tránh khỏi bị hắn ôm ấp nhưng nhìn chung quanh lại như thấy có ma trơi lập lờ, lại không nhịn được rúc sâu vào lòng hắn.
Trần Tiểu Cửu yên tâm thoải mái chiếm tiện nghi của nàng. Bỗng nhiên hắn chau mày, quỳ rạp trên mặt đất cảm nhận chấn động, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Huyền Vũ doanh đến rồi.
Ánh mắt Hoa Như Ngọc đầy sát khí, lửa giận bùng cháy hừng hực khiến nàng tạm quên đi nỗi sợ ma trơi!
Nàng ngoái đầu nhìn lại nhìn chúng hán tử, ra dấu nghênh đón đại địch. Chúng hán tử nắm chặt chuôi đao, thần sắc kiên quyết! Nàng nắm chặt cánh tay Trần Tiểu Cửu, ánh mắt lộ ra nhiệt huyết nóng bỏng, quật cường nói:
- Huynh sợ không?
Trần Tiểu Cửu liếm liếm đôi môi khô khốc, gật gật đầu, thâm tình nói:
-Ta sợ chết, nhưng ta càng sợ mất đi nàng.
Đêm tối âm u, trầm lặng, mông lung.
Nhưng trong đôi mắt Trần Tiểu Cửu, đêm tối và ban ngày chỉ thay đổi một cách gọi khác mà thôi, hắn vận tử vi đạo công, tất cả bóng đêm đều được ánh sáng thay thế.
Đột nhiên, tiếng vó ngựa rầm rập mang theo khí thế sát phạt quả cảm từ nơi xa xăm tối tăm ầm ầm truyền đến. Một loạt kỵ binh sát khí lẫm liệt chạy như bay đến, khó khăn đi lên "đồi mộ loạn".
Hoa Như Ngọc huy động cương đao, ra hiệu cho các hán tử nghênh địch.
Trần Tiểu Cửu ngăn nàng lại, nói:
- Khí thế của đàn ngựa đang thịnh, không thể ngăn cản. Đợi đàn ngựa đi qua chém ngang lưng mới là thượng sách.
Hoa Như Ngọc vội vàng gật đầu, nói với đám hán tử:
- Một lúc nữa nhất định phải liều chết chiến địch, cướp lấy chiến mã, sau đó tấn công bộ binh phía sau, vạn lần không thể hiếu sát ham chiến. Đánh xuyên qua bộ binh chúng ta liền lui lại, nghe rõ chưa?
Đám hán tử liên thanh đáp ứng.
Tốc độ kỵ binh quá nhanh, xếp thành hai, ba hàng lao lên.
Ngay lúc đi ngang qua được hai mươi bước thì Hoa Như Ngọc liền đứng dậy, tư thế oai hùng hưng phấn bừng bừng. Nàng quơ cương đao trong tay, như một con báo mẹ lanh lẹ vô cùng phóng về phía kỵ binh.
Lão Từ, Hắc Sơn sát khí hào hùng múa cương đao theo sát, đám hán tử che mặt đều dữ tợn xông lên theo!
Năm mươi người hợp thành một trận hình mũi nhọn anh dũng xông lên trước, mà Trần Tiểu Cửu một thân công phu lăng thần không ngờ đứng lại đằng sau.
Hoa Như Ngọc phi đến trước mặt một tên kỵ binh diễu võ giương oai, dưới tình huống giữa đêm khuya tối mịt thế này hắn lại không hề phòng bị, lập tức nàng giơ đao chém xuống, máu tươi bắn ra, một cái đầu ngươi bay lên không trung. Nàng không do dự xoay người lên ngựa, quát lớn:
- Các huynh đệ, đoạt ngựa!
Chúng hán tử cùng hô lớn, cương đao lòe lòe rực rỡ, sát khí bốc lên, người ngã ngựa đổ, ngựa hí kêu rên, mùi máu tươi nồng đậm tiêm nhiễm màn đêm tối đen, chỉ mất một lúc đã có hơn mười kỵ binh mệnh táng dưới đao của đám hán tử.
Tiếng hoảng sợ, tiếng kêu rên, tiếng chiến mã hí dài, vang thành một mảnh!
Huyền Vũ doanh kỵ binh không kịp đề phòng, nhìn đám phỉ đạo hung thần ác sát đều tưởng là cô hồn dã quỷ Luân phần cương kết thành quân đội đi ra làm xằng làm bậy, trong lúc nhất thời hoảng hốt, da đầu run lên!
Đột nhiên, một tiếng quát trầm tĩnh vang lên:
- Địch tập kích! Ổn định đầu trận tuyến, kỵ binh doanh tản ra nghênh địch!
Mệnh lệnh phát ra, tầng tầng truyền ra ngoài, kỵ binh doanh quân quy thực sự cẩn thận, nghiêm túc, ngắn ngủi trong chốc lát đã y theo mệnh lệnh chạy ra tứ phía, ý vây năm mươi tên "Cô hồn dã quỷ" vào giữa.
Một tướng lãnh khoác áo màu đen, cưỡi một con Táo hồng mã phi tới trước mặt Hoa Như Ngọc, vung thương đâm tới Hoa Như Ngọc.
Hai mắt Hoa Như Ngọc rực lửa, khẽ quát:
- Thật can đảm đấy, để mạng lại!
Cương đao vung lên trời, chém ra nhanh như điện, từ trên bổ xuống, bất ngờ ngưng thành một luồng đao quang hình chữ thập. Thân hình tướng lĩnh áo đen chợt lóe lên, thương trong tay hình thành một quang cầu mũi nhọn. Đao thương va chạm tóe ra lửa, từng điểm hoa lửa nhấp nháy giữa trời đêm, như mây bảy màu vân du trên "đồi mộ loạn".
Ánh đao vung lên, huyết quang hiển hiện!
Tướng lãnh áo đen qua một hiệp đã ngã quỵ trước mặt Hoa Như Yên.
Kỵ binh doanh thấy phỉ đạo dũng mãnh như thế trái tim đột nhiên sinh ra sợ hãi. Các hán tử nương theo uy thế của Hoa Như Ngọc anh dũng lao lên, cướp lấy ngựa.
Trần Tiểu Cửu dừng lại phía sau, hắn cũng không muốn bị đám hán tử trào phúng hắn sợ chết, vận khinh công Song phi yến như du long vẫy đuôi, ngay lập tức liền vọt vào giữa chiến trận.
Một tướng lãnh áo trắng thấy Trần Tiểu Cửu dáng người gầy yếu hơn đám hán tử khác, liền thúc ngựa rống một tiếng đánh tới Trần Tiểu Cửu, muốn vặt quả hồng mềm này.
Cái con bà nhà ngươi, bố trông giống tội phạm như thế sao?
Trần Tiểu Cửu lâm nguy không sợ, nghênh đón tướng lãnh áo trắng kia. Ngay lúc trường thương sắc bén sắp đâm trúng mặt hắn, hắn liền lăng không nhảy lên, thình lình rút ra Hiên Viên kiếm, vận khí dùng lực chém xuống.
Hiên Viên xuất ra, ai dám tranh phong?
Hắn dung hợp công phu Thiên Thủ Quan Âm vào trong kiếm pháp. Hiên Viên kiếm trong tay hắn chợt lóe hào quang, thân kiếm rung lên một cách quái gị, tầng tầng kiếm quang sáng rực rỡ, mỏng như vết nứt không khí, xé rách không gian. Quang hoa chói mắt chợt lóe lên, tiếng xé gió không ngờ nghe như tiếng kêu khóc, như tiếng ma quỷ hò hét.
Không tốt! Ta phải tránh thôi!
Tướng lãnh áo trắng làm sao nghĩ đến lại có thần binh từ trên trời giáng xuống như thế?
Quả hồng nhũn nháy mắt đã biến thành con cua vũ trang hạng nặng rồi! Trường thương bùng lửa cháy trời, ra sức ngăn cản. Hắn vội vàng lắc mình lui về sau, nhưng tốc độ của y, dưới độ linh hoạt và sự sắc bén của Hiên Viên kiếm chỉ chậm như rùa.
Răng rắc!
Một quầng sáng như tia chớp đánh xuống, chặt đứt cương thương của tướng lĩnh áo trắng.
- Phốc!
Máu tươi văng khắp nơi!
Từ đầu đến chân của gã tướng lĩnh không ngờ bị Hiên Viên kiếm chém thành hai nửa, lục phủ ngũ tạng, máu loãng phụt ra ngoài.
Các hán tử thấy oai lực một kiếm của Trần Tiểu Cửu khiến người sợ hãi như vậy, thì không khỏi mừng đến hoa tâm nộ phóng, một đám tranh nhau anh dũng giết địch, cướp đoạt ngựa.
Trần Tiểu Cửu vừa muốn xoay người lên ngựa, đột nhiên từ đằng sau truyền tới tiếng một trận hí vang dội.
Tiếng ngựa hí lại quen thuộc như thế!
Hắn ngoái đầu lại nhìn, thấy một con ngựa cao lớn toàn thân đen thùi, bốn vó trắng như tuyết, đôi mắt đỏ thẫm, lại đang phi tới trước mặt hắn.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi