Chương 537: Phong Bế Huấn Luyện
i ra từ trang viên của Diệp Trùng, Tô Môn trong mắt người có lòng tự nhiên khó tránh có vài phần suy đoán. Ở Tô thành, Tô Môn có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm một cách lặng lẽ. Đối với vị tân vương nghiêm khắc này, mọi người hiện giờ đều đang ngầm suy đoán, yên lặng nhìn sự biến hóa của cục thế. Bệ hạ trong ba ngày hai lần tới cùng một nơi, với lại, mỗi lần trở về tâm tình đều cực kỳ tốt. Điều này làm mấy người đang ngầm quan sát bệ hạ sinh ra vô số liên tưởng.
Mà người có bối cảnh thâm hậu hơn đã thu được một vài tư liệu của mấy người Diệp Trùng, trong đó hiển nhiên bao gồm xung đột của mấy người Diệp Trùng và quân đoàn số một. Tuy quá trình xung đột không nói rõ ràng, nhưng trong đó vẫn lộ ra một số tin tức quan trọng: tám mươi binh sĩ tử vong, Đỗ Phụng bị bắt sống làm con tin, trong trang viên có một xạ thủ cấp tám. Ba điểm này đủ làm những người nhìn thấy tình báo này động dung, lực lượng của trang viên này lại đạt tới mức độ này!
Mà người bảo đảm cho vụ giao dịch trang viên này cũng ngoi lên mặt nước, tổng quản trước của bệ hạ, Ba La Mông. Tin tức này lại một lần nữa chứng minh quan hệ mật thiết giữa bệ hạ và vị chủ nhân trang viên thần bí này.
Mà điều làm mấy quý tộc đó cảm thấy không thể tin được nhất lại là phản ứng sau sự việc của quân đoàn số một chịu tổn thất thảm trọng.
Sự kiêu căng của quân đoàn số một ở nước Đông Vân khoa trương tới bực nào, gần như mỗi một người quyền quý đều cảm nhận sâu sắc, quân đoàn trưởng Minh Tiêu của bọn họ tính nóng như lửa, trừ bệ hạ ra, với người khác hoàn toàn mặc kệ sắc mặt, với lại cực kỳ bao che. Nhưng biết sao được, hắn là nhân vật đứng đầu quân đội, quân công hiển hách, vô luận là thân vương hay là đại thần được sủng ái nhất, đối với nhân vật này đều cực kỳ kiêng kỵ. Nhưng ở trên việc này, Minh Tiêu lại giữ im lặng đến bất ngờ, không có bất cứ động tác nào. Mà quân đoàn số một ngày thường kiêu căng vô bì, chỉ sợ thiên hạ không loạn cũng giống như thành người theo chủ nghĩa hòa bình, không có ai nhắc tới việc này. Ngay cả đương sự là Đỗ Phụng cũng không có chút phản ứng.
Điều này đủ làm tất cả những ai biết chuyện kinh ngạc, sợ hãi, đây rốt cuộc là thần thánh phương nào? Tuy tình báo trên tay bọn họ vẫn không đủ giúp bọn họ biết chính xác một điểm này, nhưng mọi người không hẹn mà cùng có sự ăn ý ngầm giống nhau: chủ nhân trang viên thần bí đó là người vạn vạn lần không thể đắc tội.
Trang viên thần bí, chủ nhân trang viên thần bí, Diệp Trùng không hề biết tên hắn đã truyền đi giữa tầng lớp cao của nước Đông Vân, đây là một loại lan truyền không tiếng động nhưng lại đầy sự ăn ý ngầm.
Bất quá, lúc này mọi người vẫn đặt sự chú ý lên hai sự việc khác nhiều hơn. Một việc chính là buổi lễ mừng sinh nhật ba tháng sau của bệ hạ, việc còn lại chính là cuộc thi chế tạo vũ khí cử hành sau sinh nhật bệ hạ một tuần.
Tính quan trọng của việc đầu tiên tự nhiên không cần nói, tân vương đăng vị, đây cũng là cơ hội biểu hiện đầu tiên của đám quần thần, quý tộc. Biểu hiện tốt, chỗ tốt tự nhiên không cần nói, biểu hiện không tốt, vậy thì chỗ xấu cũng không cần nói luôn. Bệ hạ thượng võ, vừa mới ban bố sắc lệnh, sẽ nhân cơ hội này cử hành một cuộc thi toàn quốc, bất kể nghề nghiệp, bất kể tuổi tác, bất kể thủ đoạn, người chiến thắng cuối cùng không chỉ nhận được xưng hiệu đại sư, mà còn được yết kiến bệ hạ. Nếu như muốn làm quan của Đông Vân, có thể trực tiếp nhận được quan chức. Còn có tiền thưởng tuyệt đối làm người ta đỏ mắt.
Điều này làm đám đại thần phía dưới ai nấy đều nhìn nhau, sự việc không đơn giản như thế. Do chỉ cách cuộc thi chế tạo vũ khí bốn năm mới có một lần ba ngày, tới lúc đó lưu lượng người của Tô thành sẽ đạt tới một độ cao mới phi thường kinh người. Mỗi kỳ thi chế tạo vũ khí không chỉ có kỹ sư chế tạo vũ khí của nước mình tham gia, rất nhiều kỹ sư chế tạo vũ khí của các nước khác cũng sẽ tới từ xa vạn dặm. Rất nhiều người thậm chí tới Tô thành trước một tháng. Mà đối với những cao thủ không có vũ khí vừa tay đó mà nói, đây cũng là một cuộc triển lãm vũ khí cỡ lớn.
Vấn đề đầu tiên mà đám đại thần phải đối mặt chính là vấn đề trị an, nhiều cao thủ như vậy tiến vào Tô thành, vậy thì trị an của Tô thành, sự an toàn của bệ hạ làm sao bảo đảm. Đây là nan đề không thể không khắc phục đầu tiên đặt trước mặt bọn họ. Mà bệ hạ cũng không biết tại sao tâm huyết sục sôi nghĩ ra làm một cuộc thi thế này. Bọn họ rất rõ một cuộc thi thế này sẽ gây nên một cơn sóng dữ thế nào ở nước Đông Vân, nó đối với mấy cao thủ dân gian đó có sức hấp dẫn cực kỳ trí mạng. Đám đại thần thậm chí còn hoài nghi, tới lúc đó Tô thành có bị người bên ngoài tới như hồng thủy chen chúc hư hại hay không.
Nhưng bọn họ trước mắt không làm gì được. Bệ hạ không hề có chút ý thương lượng với bọn họ, trực tiếp ra sắc lệnh. Rất nhiều người muốn mở miệng, nhưng gặp phải ánh mắt uy nghiêm đáng sợ của bệ hạ, ai nấy không tự kìm chế mà rụt cổ lại. Vả lại, bọn họ cũng không có lý do mở miệng, lễ mừng sinh nhật bệ hạ, cắt ngang hứng thú của bệ hạ lúc này, đó không phải là tìm chết thì là gì?
Lúc này đây, điều bọn họ có thể làm chỉ có là nghĩ cách.
Diệp Trùng nhíu mày, từ hôm Tô Môn tới đó, huấn luyện xạ kích của hắn không thể không ngừng ngang, hắn vẫn luôn suy nghĩ việc nói với Tô Môn hôm đó. Nếu như thật sự có thể thành công, vậy thì một bước đi trong kế hoạch của mình liền có thể hoàn thành trước, điều này đối với hắn mà nói, rất quan trọng.
Nhưng Diệp Trùng không hề hoàn toàn chắc chắn, thật là một vấn đề làm người ta đau đầu a.
Gần đây dường như người lấp ló gần trang viên có dấu hiệu tăng lên, Sa Á đối với điều này biểu thị sự chú ý với mức độ kha khá. Diệp Trùng lại mặc kệ mấy người này, chỉ cần bọn họ không tiến vào trang viên, vậy thì cứ mặc bọn họ. Nhưng nếu như có người có ý đồ tiến vào trang viên, vậy thì thứ khiên ra ngày hôm sau nhất định là cái xác bị đánh thành cái sàng.
Diệp Trùng gọi Sa Á và Christine tới cạnh mình. Sa Á và Christine ngạc nhiên nhìn nhau, Diệp Trùng rất ít chủ động kêu bọn họ tới bên cạnh.
- Ta chuẩn bị tiến hành phong bế huấn luyện ba tháng. Christine, khoảng thời gian này, tri thức cô cần học tập ta đã dạy cho cô rồi, cô chỉ cần hiểu rõ chúng, nhớ kỹ, là hiểu rõ một cách sâu sắc, sau khi ta hoàn thành phong bế huấn luyện sẽ kiểm tra cô. Sa Á, cô cùng ta tiến hành phong bế huấn luyện.
Vẻ kinh ngạc trên mặt Sa Á lộ ra rành rành, Christine ừ một tiếng, tri thức Diệp Trùng dạy nàng, nàng cần tốn lượng lớn thời gian suy nghĩ, hiểu rõ. Đối với việc Diệp Trùng có phong bế huấn luyện hay không, nàng ngược lại không có cảm giác gì, bình thường Diệp Trùng cả ngày trốn trong phòng, nàng mấy ngày cũng khó mà gặp mặt.
So ra, kinh ngạc trong lòng Sa Á càng lớn hơn, nàng không ngờ mình lại thành bồi luyện.
Phong bế huấn luyện Diệp Trùng sắp xếp lần này có tính mục tiêu cực mạnh. Hắn chuẩn bị cho cuộc thi đấu toàn quốc của nước Đông Vân cử hành hai tháng sau. Tô Môn hy vọng Diệp Trùng có thể tham gia cuộc thi đấu toàn quốc cử hành hai tháng sau. Yêu cầu này lúc đó đã bị Diệp Trùng dứt khoát cự tuyệt, trong mắt hắn, thời gian là thứ quý giá vô cùng, không cần thiết lãng phí trên loại việc không chút ý nghĩa này.
Nhưng đã đồng ý rồi, Diệp Trùng liền định chuẩn bị cho tốt. Đối với việc làm sao đối phó xạ thủ, đặc biệt là mấy xạ thủ cao cấp đó, Diệp Trùng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Tuy lợi dụng chấn động tần số cao của thân thể có thể thoát khỏi sự khóa chặt của thần niệm đối phương, nhưng nếu như là xạ thủ cấp tám, vậy thì loại phương pháo này liền vô dụng.
Thần niệm của xạ thủ cấp tám giống như vật thật, chấn động tần số cao của Diệp Trùng đối với loại thần niệm ở mức độ này, rung không gợn được chút sóng nào.
Vì phong bế huấn luyện lần này, Diệp Trùng chuyên môn lấy một tòa lầu làm sân huấn luyện. Đương nhiên, cái gọi là sân huấn luyện của Diệp Trùng chẳng qua cũng chỉ phủ một lớp ván gỗ lên trên cái sàn đất trống trải mà thôi.
- Đây là vũ khí của cô. Diệp Trùng đưa cho Sa Á một khẩu súng quang cỡ nhỏ màu bạc. Chất địa màu xám bạc trông có chất cảm cực kỳ, thân súng thon thả, đường cong đơn giản mà ưu mỹ, vừa đúng phối hợp với dáng tay của Sa Á. Sa Á lần đầu tiên nhìn thấy khẩu súng quang cỡ nhỏ này thì đã thích rồi. Diệp Trùng nhìn Sa Á yêu thích không nỡ rời tay, nói: “Cấp năng lượng của khẩu súng quang này chỉ có mười, không tạo ra thương hại gì cho cơ thể người. Nếu như cô cần, huấn luyện xong tôi sẽ thay đổi một chút, cấp năng lượng khoảng chừng ba triệu. Cái này coi như thù lao cùng huấn luyện của cô, thế nào?”
- Được! Sa Á không chút do dự đồng ý, trên mặt tràn đầy sự vui mừng.
- Trừ cấp năng lượng ra, cây súng quang này và cây súng quang khác không có bất cứ khác biệt nào.
Cảm giác tay quả thật quá tốt, vẻ vui thích trên mặt Sa Á càng nặng thêm vài phần. Súng quang màu xám bạc ở trên tay nàng chuyển động giống như chơi tung hứng.
- Cô cần toàn lực bắn về phía ta. Cây súng quang này nạp đầy một lần năng lượng có lẽ đủ bắn năm ngàn chùm sáng. Thứ cô cần chính là dùng trạng thái chiến đấu hoàn toàn bắn ta, hiểu rồi chứ? Đây chính là dự định của Diệp Trùng, trước mắt, hắn cũng nghĩ không ra có biện pháp tốt nào, chỉ có thể lợi dụng lượng lớn thực chiến để xem có thể tìm thấy biện pháp giải quyết từ trong đó hay không.
Yêu cầu khi cùng Tô Môn ở Dã Tháp thành lần đó của Diệp Trùng, Diệp Trùng lúc đó đã có suy nghĩ này. Nếu như coi xạ thủ cấp tám là một loại nguồn lực, đó cũng là nguồn lực cực kỳ quý giá và hiếm có. Nếu như không phải Tô Môn dựa vào mình thì rất khó thu được sự giúp đỡ hết sức của một xạ thủ cấp tám. Bất quá, trong kế hoạch của Diệp Trùng, tìm kiếm phương pháp đối phó xạ thủ không hề là một vấn đề cần giải quyết gấp trước mắt, nhật trình của nó vẫn ở phía sau. Nhưng Tô Môn đưa việc này lên trước.
Sa Á gật đầu ra dấu hiểu rõ.
Hai người kéo dãn khoảng cách. Diệp Trùng ra dấu với Sa Á.
Bỗng, một luồng thần niệm cường đại vô bì trong nháy mắt khóa chặt Diệp Trùng. Diệp Trùng lập tức cảm giác được, giống như bị một con rắn nhìn chằm chằm vậy. Loại cảm giác này làm hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Hắn đã động! Giữa mũi chân và cái sàn đất giống như đột nhiên nổ tung vậy, Diệp Trùng vọt ra như mũi tên.
Bụp bụp bụp, ba chùm sáng chuẩn xác rơi ngay giữa lông mày, cổ họng và trái tim Diệp Trùng. Sắc mặt Diệp Trùng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nếu như thứ Sa Á đang cầm trên tay không phải là khẩu súng quang dùng để huấn luyện này, vậy thì hắn đã chết ba lần rồi.
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp, lại là sáu chùm sáng, chuẩn xác vô bì rơi trên người Diệp Trùng, sắc mặt Diệp Trùng lúc này đã không phải dùng khó xem thì có thể hình dung rồi.
Sinh hoạt của Christine không hề xảy ra bất cứ thay đổi nào vì việc phong bế huấn luyện của Diệp Trùng. Chỉ là mỗi lần đi qua bên cạnh tòa nhà huấn luyện đó, tiếng nổ tung, tiếng va chạm dày đặc liên tục truyền ra từ bên trong đó. Christine cũng từ sự kinh hãi lúc ban đầu, tới quen thuộc như thường như hiện giờ. Lắc lắc đầu, Christine lẩm bẩm: “Hai tên điên, bà đây không dính dáng gì.” Xoay người tiến vào phòng chế tạo vũ khí của nàng. Từ lúc bán bản quyền cho đại sư Tạp Lỗ lần trước, đã mang lại cho Christine lòng tin cực lớn. Mà sự tăng lên của loại lòng tin này trực tiếp nhất là biểu hiện vào việc nàng bây giờ đã dũng cảm thử nghiệm, nàng mỗi lần học được tri thức mới từ chỗ Diệp Trùng, nàng đều thử thông qua thực tiễn để hiểu rõ nó.
Christine nhìn ra được, Diệp Trùng không hề có hứng thú gì với nghiên cứu vũ khí. Tuy mọi thứ của hắn đều thần bí, nhưng tri thức hắn truyền thụ cho mình lại là thật sự. Christine biết rõ sự quý giá của cơ hội học tập trước mắt này, cho nên không dám có chút sơ suất nào.
Tô thành theo thời gian lễ mừng của bệ hạ không ngừng tới gần mà số người từ ngoài tới cũng càng lúc càng nhiều, còn cuộc thi đấu toàn quốc mà chính bản thân bệ hạ ra lệnh mở ra đã sớm truyền đi sôi sục khắp cả nước Đông Vân. Có lẽ đối với mấy cường giả đỉnh cấp như là xạ thủ cấp tám đó, bọn họ đã không cần thông qua cuộc thi thế này để chứng minh thực lực của mình, nhưng đối với mấy cao thủ trẻ tuổi đó mà nói, cuộc thi này lại tràn đầy sức hấp dẫn.
Nước Đông Vân đã rất nhiều năm không có cử hành cuộc thi đấu quy mô thế này. Muốn tiến vào quan trường của nước Đông Vân, chỉ có thể thông qua quân đội, từ tầng thấp nhất đi lên. Mà cuộc thi lần này, bệ hạ xem toàn bộ quá trình, điều này đối với những người trẻ tuổi muốn dương danh lập vạn đó mà nói, có cơ hội nào càng tốt hơn cái này không?
Không sôi sục giống Tô thành, trang viên của Diệp Trùng vẫn yên tĩnh.
Trong phòng huấn luyện, Sa Á tràn đầy tôn kính đối với Diệp Trùng đang nỗ lực né tránh. Nàng trước giờ chưa từng nghĩ qua có người có thể kiên trì lâu như vậy dưới loại phương thức huấn luyện cực hạn này. Mấy ngày trở lại đây, ngay cả nàng cũng cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Súng quang trên tay nàng chưa từng ngừng nghỉ qua, nàng không biết mình rốt cuộc đã bắn bao nhiêu phát. Nhưng mấy ngày trở lại đây, tinh thạch năng lượng nàng tiêu hao đã có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi.
Nhưng Sa Á vẫn nghiến răng kiên trì, mỗi khi nàng nhìn thấy bóng người ngoan cường, bền bỉ đó đang cố sức né tránh trong mưa ánh sáng, nàng liền giống như thu được sức mạnh mới từ nơi nào đó, làm nàng kiên trì tiếp tục. Hai tháng, trọn vẹn hai tháng, trừ nghỉ ngơi cơ bản nhất, nàng mỗi ngày cứ khóa chặt, nổ súng kiên trì, không lười biếng như thế, qua một ngày, nàng ngay cả cánh tay cũng tê dại vô bì. Xạ kích siêu nhiều với tần suất cao, mật độ lớn trong khoảng thời gian dài làm xạ kích về sau của nàng giống như một loại bản năng, tần suất bắn của nàng so với lúc trước, đã có sự tăng cao với biên độ lớn.
Sa Á biết, thực lực đã ngưng trệ rất lâu của mình cuối cùng đã có chút tăng trưởng.
Nhưng, hắn thì sao? Ánh mắt Sa Á rơi trên bóng người bền bỉ trước sau im lặng đó.
Sư Sĩ Truyền Thuyết Sư Sĩ Truyền Thuyết - Phương Tưởng Sư Sĩ Truyền Thuyết