Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Danh Môn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 28: Toái Diệp Phong Vân (9)b
T
uy nhiên Thôi Diệu cũng không chú ý tới những thứ này. Khế Tác Á dẫn anh ta đi xuống tháp rồi tới thẳng một gian mật thất. Trong mật thất chỉ bày một cái bàn và vài các ghế, trên vách tường còn có mấy ngọn đèn dầu.
- Ngươi ngồi đây đợi một lát, ta sẽ trở về ngay.
Khế Tác Á ra hiệu cho Thôi Diệu ngồi xuống rồi biến mất sau một cánh cửa nhỏ. Chuyến đi lần này kéo dài tới hai giờ, dù Thôi Diệu có kiên nhẫn thì rốt cục cũng không nhịn được, anh ta chậm rãi đứng lên đi tới đẩy thử một cánh cửa sắt nhỏ. Anh ta cố sức đẩy nhưng cánh cửa không có một chút dịch chuyển. Cửa không thể mở cũng chính là anh ta đã bị nhốt bên trong.
Thôi Diệu ngạc nhiên nhìn một vòng bốn phía xung quanh, cả mật thất chỉ có hai cánh cửa, một cái là cửa bọn họ đã vào, cửa còn lại ở ngay trước mặt cũng đã bị khóa lại. Hơn nữa cả mật thất được xây dựng toàn bộ bằng các khối đá vuông cực lớn nên không có cửa sổ. Nói cách khác, nếu Khế Tác Á không quay trở lại hoặc ông ta có xảy ra chuyện gì thì anh ta chắc chắn bị giam chết ở đây.
Thôi Diệu lại chậm rãi quay trở về chán nản ngồi xuống. Giờ anh ta không còn cách nào, chỉ có thể chờ đợi. Ước chừng qua nửa canh giờ không thấy có động tĩnh gì, hiện giờ hẳn đã là buổi tối, trong lòng Thôi Diệu bắt đầu trở nên lo lắng. Anh ta cảm thấy nhất định Khế Tác Á đã xảy ra chuyện gì đó, dù thế nào ông ta cũng sẽ không để mình đợi lâu như vậy. Nếu như ông ta gặp phải chuyện không may hoặc là không có ai biết được vậy chẳng phải đây sẽ trở thành mồ chôn của mình sao. Một cảm giác sợ hãi bao phủ lấy anh ta, Thôi Diệu cũng không chịu được nữa, thoáng cái đã vọt tới trước cửa sắt liều mạng lay cửa rầm rầm, căn bản là không thể mở được.
- Có ai không? Có người nào ở đây không?
Anh ta ra sức lớn tiếng gọi, thanh âm vang vọng trong mật thất. Không có người trả lời, anh ta cứ kêu gào như vậy gần trăm tiếng, kêu đến nỗi cổ họng khản đặc nhưng vẫn không có tiếng trả lời, hơn nữa bên ngoài cửa sắt cũng không có âm thanh nào. Anh ta hoài nghi liệu mình có phải đang ở trong hầm ngầm không.
Thôi Diệu rốt cục vội vàng nâng một cái ghế lên dùng hết sức đập mạnh vào cửa sắt. Rầm! Một tiếng động thật lớn vang lên, cái ghế bị vỡ làm năm bảy mảnh mà cửa sắt vẫn không có chút sứt mẻ nào. Anh ta lại liều mạng đập một cái ghế nữa, ghế lại vỡ nát, rõ ràng không có tác dụng gì.
- Khốn kiếp!
Anh ta hung hăng đá vào cửa một cái, ngoại trừ tự anh ta bị đau đớn một lúc thì cũng không có tác dụng gì. Thôi Diệu tựa hồ nghĩ đến cánh cửa dẫn tới bảo tháp, có lẽ trong này còn có cơ quan mật nào đó.
Một tia hy vọng lập tức làm anh ta cảm thấy phấn chấn. Anh ta dán mắt vào tường tìm kiếm từng tấc một. Bất luận là một khe hở hay vật gì nhô lên anh ta cũng không buông tha. Anh ta dùng vụn gỗ của cái ghế vỡ đào khoét, đứng trên bàn dùng ghế đập nóc phòng, thậm chí mấy ngọn đèn cũng bị vặn xuống, ý muốn tìm cơ quan mật đằng sau. Nhưng tìm suốt một canh giờ vẫn không phát hiện được gì.
Anh ta ngơ ngác đứng đó, một tia hy vọng cuối cùng đã tắt, chẳng lẽ mình sẽ phải chết ở gian phòng đá cách xa nhân gian này sao? Sống mũi cay xè, hai hàng nước mắt của anh ta đã trào ra, cuối cùng không nhịn được gục xuống bàn khóc lớn:
- Tổ phụ, tôn nhi bất hiếu, sẽ không còn được gặp lại người nữa.
Rốt cục đèn cũng tắt hết, mật thất đột nhiên biến thành màu đen. Trong bóng tối Thôi Diệu gạt lệ sang một bên nhớ lại quãng thời gian sống ít ỏi mình. Lại nhớ tới Cổ Đại là mối tình đầu, trong lòng vừa đau đớn vừa ngọt ngào. Giờ anh ta đã tiều tụy đến cực điểm, bất tri bất giác mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bốn hay năm canh giờ Thôi Diệu gục xuống mặt bàn. Đói khát đã giảm, sợ hãi không còn, mềm yếu cũng biến mất, giờ anh ta không có bất cứ cảm giác nào, lẳng lặng chờ đợi cái chết đang đến. Anh ta biết rõ Khế Tác Á nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Đột nhiên từ xa truyền đến tiếng lộc cộc vô cùng nhỏ. Thôi Diệu vội ngồi dậy. Là ảo giác sao? Không, không phải!
Ngoài cửa rốt cục truyền đến một hồi những tiếng bước chân. Tiếng bước chân này cả đời anh ta khó có thể quên được. Nó khiến khát vọng sống của anh ta lại lần nữa dâng lên. Thôi Diệu vội nhảy xuống dưới bàn, đánh thẳng vào cửa sắt.
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, cuối cùng cánh cửa sắt cũng mở ra, một khoảng không hiện ra trước mặt. Thôi Diệu dừng bước, chậm rãi lui về phía sau, trước mặt anh ta bây giờ là mười mấy binh lính Đại Thực võ trang đầy đủ, một tay cầm loan đao, một tay cầm đuốc, tựa như một đám lang sói lạnh lùng theo dõi anh ta.
Khế Tác Á đã chết, thi thể của ông ta nằm ngay trên đại sảnh. Ông ta đi từ mật thất ra chưa bao lâu, còn chưa gặp được Quốc vương thì một ngàn binh lính Đại Thực đã bao vây Hoàng cung, ông ta bị một tên lính ném trường mâu trúng, không may tử nạn.
Thôi Diệu bị mười mấy tên lính Đại Thực đẩy mạnh vào đại sảnh. Anh ta liếc nhìn thi thể của Khế Tác Á, từ sau lưng ông ta có một thanh trường mâu đâm trúng qua tim, máu cũng đã đông cứng lại, biểu hiện rằng đã chết từ lâu. Trong đại sảnh đông nghịt binh lính Đại Thực đang đứng, trong lòng Thôi Diệu thương cảm một hồi rồi anh ta đẩy mấy tên lính áp giải mình ra, chậm rãi đến ngồi xổm trước thi thể Khế Tác Á, yên lặng một lòng tưởng nhớ tới vị quý tộc Bạt Hãn Na này. Lúc trước không lâu anh ta còn đang thống hận người này, giờ có thể thấy ông ta vì bảo vệ mình mà bị giết.
Thôi Diệu khẽ thở dài, rút trường mâu đâm trong thân thể Khế Tác Á ra, rồi dùng thảm nâng ông ta nằm ngửa dậy, quân Đại Thực trong phòng đều yên lặng chú ý đến cử động của anh ta nhưng không ai can thiệp cả.
- Ngươi còn có lòng dạ trông nom người khác sao? Nghĩ xem ngươi sắp chết thế nào đi!
Từ trong đại sảnh bỗng truyền đến một tiếng nói lạnh lùng, đúng tiếng Đột Quyết. Một nam tử chừng hơn bốn mươi tuổi chậm rãi đi tới, đôi mắt y như mắt chim ưng với ánh nhìn độc ác. Y đi vào đại sảnh lập tức có một binh lính đến lục soát người Thôi Diệu, tìm ra bức thư tự tay Hoàng đế Đại Đường viết gửi cho Quốc vương Bạt Hãn Na.
Nam tử này không chút khách khí mở thư ra xem. Tuy xem không hiểu nhưng y nhìn dấu ấn đóng bên dưới liền nhận ra đúng là ấn tín của Hoàng đế Đại Đường. Y cười lạnh chỉ vào mình nói với Thôi Diệu:
- Ta tên là Tát Mạn Duy Nhĩ, là người đứng đầu gia tộc Tát Mạn. Ngươi nói được tiếng Đột Quyết không? Là gian tế Đại Đường ở đây?
Thôi Diệu hừ lạnh, ngẩng đầu lên nói:
- Ta là sứ giả Hoàng đế Đại Đường phái tới, không phải là gian tế.
- Với ta thế cũng không khác biệt lắm.
Tát Mạn nghêng ngang ngồi xuống ghế của Quốc vương, khoát tay nói:
- Đem tên đó lại đây.
Một lát sau một nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt bị dẫn từ bên ngoài vào. Đó chính là Quốc vương Bạt Hãn Na Khế Lực. Khế Tác Á đến vào đúng lúc Quốc vương vừa đi ra ngoài thành nghênh đón khách quý Đại Thực tới nên không có trong cung.
Khế Lực thấy Thôi Diệu đứng trong đại sảnh thì trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc. Quốc vương tuy bị khống chế nhưng theo đôi ba lời ẩn ý đã đoán được Khế Tác Á nhất định đem đến tin tức gì đó rất quan trọng, nhưng anh ta không ngờ trong mật thất của mình lại giấu một người Đại Đường, hơn nữa mật thất của mình cực kì bí mật vậy mà cũng bị người Đại Thực tìm ra. Bất quá anh ta không biết nếu người Đại Thực không tìm được mật thất thì vị sứ giả Đại Đường này sớm muộn gì cũng chết trong mật thất.
Ánh mắt anh ta nhìn xuống thảm, chợt kêu to lên một tiếng rồi nhào tới phía trước:
- Khế Tác Á thúc thúc!
Khế Lực dùng sức lay vài cái mới phát hiện thúc thúc của mình đã chết từ lâu. Khế Lực phẫn nộ đứng lên, chỉ vào Tát Mạn nổi giận nói:
- Cái tên đồ tể này, thân vương A Cổ Thập đã đáp ứng ta không giết vương tộc Bạt Hãn Na. Ngươi lại dám ở trong Hoàng cung của ta giết người, ta sẽ nói Calipha phạt tội ngươi.
- Ông ta tư thông với địch quốc đáng bị xử lý. Giết ông ta ở đây còn là may, đáng lẽ ông ta phải bị treo cổ.
Tát Mạn hung dữ nói.
Sắc mặt Khế Lực tái nhợt, ngực phập phồng, ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào tên ác ma kia. Gia tộc bọn chúng đã chiếm đất của Bạt Hãn Na, tàn khốc bóc lột thần dân, Quốc vương đã nhịn y nhiều năm như vậy mà giờ y lại dám tự tiện xông vào Hoàng cung giết người. Khế Lực rốt cục không thể nhịn được nữa, run rẩy chỉ ngón tay ra ngoài nói:
- Ngươi cút khỏi đây cho ta.
Tát Mạn lấy thư trên người Thôi Diệu ra, giương giương lên trong không trung đắc ý cười nói:
- Ngươi cứ việc hung hăng đi. Để cho Calipha nhìn thấy bức thư này để xem ngươi khóc còn không kịp đấy.
Y cười ha hả vung tay lên nói:
- Bắt gian tế Đại Đường mang đi cho ta.
- Đứng lại!
Khế Lực tiến lên một bước ngăn cản Tát Mạn, chỉ vào Thôi Diệu nói:
- Đây là sứ giả Hoàng đế Đại Đường phái tới Bạt Hãn Na. Ngươi là Tổng đốc Thạch quốc, không có quyền can thiệp vào sự vụ Bạt Hãn Na ta.
Con mắt Tát Mạn chậm rãi nhìn lên âm hiểm cười nói:
- Ta cho ngươi biết ta sẽ xử lý tên gian tế Đại Đường này thế nào. Hôm nay ta sẽ treo cổ hắn ở cổng thành để cho tất cả mọi người thấy kết cục của một tên gian tế cho Đại Đường.
Thôi Diệu ngẩng mặt lên trời cười to:
- Ngươi giết ta? Ngươi giết ta rồi Hoàng đế Đại Đường cũng sẽ treo cổ ngươi ở đầu thành Toái Diệp..
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Danh Môn
Cao Nguyệt
Danh Môn - Cao Nguyệt
https://isach.info/story.php?story=danh_mon__cao_nguyet