Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Gia
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 520: Nói Cho Em Biết Một Bí Mật
K
hi Lưu Vĩ Hồng từ thủ đô quay lại, dừng lại ở Đại Ninh một ngày.
Lý Hâm rập khuôn máy móc, mở một câu lạc bộ nhỏ ở Đại Ninh. Đây là hắn đi Giang Khẩu, sau khi ở câu lạc bộ Phú Hào của Vân Vũ Thường vài ngày, nghĩ ra chiêu này.
Vẻ xa hoa của câu lạc bộ Giang Khẩu, quản lý nghiêm khắc và thân phận của các hội viên khiếnLý Hâm thật sự bị dẫn dắt, cảm thấy nếu mở một câu lạc bộ như vậy ở Đại Ninh có lẽ rất có tiền đồ.
Dĩ nhiên, phát triển kinh tế Đại Ninh, giai đoạn hiện tại còn xa mới theo kịp Giang Khẩu. Nhưng phú hào -Ẩn hình- cũng không thiếu. Ví dụ như bản thân Lý Hâm, ngoài mặt là một Phó Giám đốc sở cơ quan trực thuộc tỉnh, kì thực là thân gia ngàn vạn. -Thương nhân giàu có- và một số quan phủ tương tự như Lý Hâm qua lại dày đặc ở Đại Ninh không phải là số ít, mà mơ hồ tạo thành một giai tầng giàu có mới. Tuy nhiên tất cả mọi người tương đối ít nổi danh.
Phần lớn mọi người xung quanh mới chỉ ở trình độ ăn no mặc ấm, khoe của quá độ, không phải là cử chỉ sáng suốt.
Trừ mô hình hơi nhỏ so với câu lạc bộ ở Giang Khẩu ra, khi tuyển chọn hội viên cũng không nghiêm khắc như câu lạc bộ ở Giang Khẩu. Nếu như hoàn toàn dựa theo hình thức câu lạc bộ Giang Khẩu thẩm tra hội viên, chỉ sợ câu lạc bộ Duy Đức của Lý Hâm, không tiếp tục làm nổi. Câu lạc bộ tên là Duy Đức, đạo đức của hội viên sợ không cao thượng như vậy.
Màu trời đã rất muộn, trên Sở Giang, ánh đèn rực sáng, cảnh sắc cực đẹp.
Lưu Vĩ Hồng cùng Chu Ngọc Hà bước đi song song trên con đường đá cuội nhỏ ở bờ sông, hai người đều không lên tiếng, cứ yên lặng bước đi như vậy. Đại Ninh là thành thị nội địa, Lý Hâm đương nhiên không làm được câu lạc bộ ven biển. Nhưng ở bờ sông vẫn có thể mở một khu biệt thự nhỏ làm đại bản doanh câu lạc bộ. Cảnh tượng bờ sông, không thua kém cảnh tượng ven biển. Gió mát hiu hiu, ít nhất không có mùi tanh ẩm thấp.
Đoạn sông này, bên bờ liễu rũ lả lơi, thanh tĩnh hợp lòng người.
Lưu Vĩ Hồng cố ý mời Chu Ngọc Hà đến đây giải sầu.
-Ngồi một lát nhé.
Lưu Vĩ Hồng đề nghị.
- Ừ.
Chu Ngọc Hà lại quay lại tính tình điềm đạm, theo Lưu Vĩ Hồng đi tới bãi cỏ trên bờ sông ngồi xuống. Khí trời trung tuần tháng tám vẫn tương đối nóng bức, nhưng đến buổi chiều thì tương đối mát mẻ, ở bờ sông nghỉ ngơi đặc biệt thích thú.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên đưa tay ôm eo Chu Ngọc Hà.
Chu Ngọc Hà cũng không phản đối, đầu nhẹ nhàng tựa vào bả vai Lưu Vĩ Hồng.
Tình hình của hai người bọn họ xem như rất đặc biệt. Trải qua hành trình Minh Châu, Chu Ngọc Hà vẫn điềm đạm như vậy, cũng không biểu hiện ra vẻ khác biệt quá lớn, gọi điện cho Lưu Vĩ Hồng, phần lớn vẫn là “Bàn chuyện công việc”, cũng chẳng bao giờ đề cập đến bất cứ nội dung liên quan đến phương diện “Tình yêu” với Lưu Vĩ Hồng, giống như vẫn là loại quan hệ bằng hữu trước kia. Ngược lại Lưu Vĩ Hồng có chút không bỏ được, thỉnh thoảng vẫn gọi điện hỏi thăm nàng mấy câu. Hắn vừa đến Đại Ninh, nhất định muốn đi tìm nàng, cùng nàng ăn cơm.
Có đôi khi Lưu Vĩ Hồng cũng có chút hối hận, không nên xúc động như vậy.
Mặc dù bản thân Chu Ngọc Hà chủ động đề xuất “nếm thử”, nhưng có một số việc, sau khi thử qua, còn muốn trở lại như trước là rất khó. Lưu Vĩ Hồng tốn chút thời gian một lần nữa điều chỉnh tâm thái của hắn, nếu không khi đối mặt Chu Ngọc Hà cảm thấy có một chút lúng túng.
- Lần này anh tới thủ đô, có phải vì chuyện bài viết đó hay không?
Hai người yên lặng ngồi một lát, Chu Ngọc Hà thấp giọng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng hơi có chút kinh ngạc:
-Làm sao em biết?
Có lẽ Chu Ngọc Hà không có nhiều hứng thú xem tạp chí Đảng có tính chất chính trị thuần túy như vậy.
- Em nghe cha em nói. Cha em ở nhà rất lo lắng, một mực oán giận, nói anh quá vọng động, cái gì cũng dám nói.
Lưu Vĩ Hồng rất cảm động, lại có chút xấu hổ.
Chu Kiến Quốc thật sự rất quan tâm đối với hắn.
Chu Ngọc Hà lại nói:
- Thấy cha em lo lắng như vậy, em thật sự muốn nói cho ông ấy biết, ông nội anh là Lưu chủ tịch.
Lưu Vĩ Hồng ngây người một lát, nhưng ngay sau đó nói:
-Không sao, em nên nói cho ông ấy biết. Trước kia anh gạt cha em, cũng vì muốn tiếp tục quan hệ tình cảm này. Chu hiệu trưởng thật sự rất tốt với anh, anh rất cảm động.
Chu Ngọc Hà trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nếu muốn nói cho cha em biết, vậy thì anh cảm thấy lúc nào có cơ hội thích hợp, tự mình đi nói đi.
-Cũng được.
-Không có việc gì sao?
Chu Ngọc Hà ngồi thẳng người nhìn hắn, hỏi rất chân thành. Nàng không thể gạt được mình, trong sâu thẳm nội tâm, nàng rất quan tâm đến người con trai này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Em cũng biết, ông nội anh là Lưu chủ tịch.
-Vậy thì tốt. Những chuyện này em không hiểu, tuy nhiên cha em nói nghiêm trọng như vậy, em cũng có chút lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng vươn tay, nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của nàng nói:
- Làm sao càng ngày em càng gầy như vậy?
Chu Ngọc Hà khẽ cười nói:
- Từ trước tới giờ, em chưa bao giờ mập.
- Học nghiên cứu sinh mà thôi, không cần phải liều mạng như vậy chứ?
Lưu Vĩ Hồng vuốt ve gương mặt của nàng, có chút đau lòng nói.
Chu Ngọc Hà lắc đầu:
- Nói liều mạng thật ra cũng không phải, thói quen tự nhiên rồi, thỉnh thoảng ngồi ở đó, chính là không muốn động đậy.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Cái này thật là đồng nhân bất đồng mạng. Nếu anh suốt ngày ngồi một chỗ không động đậy, không đến một tháng, sẽ biến thành đại mập mạp. Xem ra cái này gọi là bản chất trời sinh.
Chu Ngọc Hà mỉm cười nói:
-Thôi đi, đừng dụ dỗ em.
- Chẳng lẽ em chưa nghe nói, trong mắt tình nhân biến thành Tây Thi sao?
Chu Ngọc Hà không nhịn được, đánh hắn một cái, sẵng giọng:
- Em không xấu xí vậy chứ? Cần phải trong mắt tình nhân mới có thể ra Tây Thi sao!
Thấy mình đã chọc cho nàng cười, Lưu Vĩ Hồng liền rất cao hứng, vỗ đầu nói:
-Đúng rồi, thiếu chút nữa anh quên mất. Ở đây anh có một tấm thẻ, là phó thẻ hội viên cổ đông câu lạc bộ Duy Đức, cho em. Nếu lúc nào em cảm thấy buồn bực ở trường, có thể tới đó giải sầu, tất cả tiêu phí đều có viết sổ, tính cho anh.
Vừa nói, Lưu Vĩ Hồng vừa lấy ra một tấm thẻ tinh xảo trong ví tiền đưa cho Chu Ngọc Hà.
Chu Ngọc Hà lắc đầu nói:
-Không cần, em cầm cũng vô dụng. Em không đi một mình đâu.
Lưu Vĩ Hồng nghe thấy lời này, trong lòng lại có chút khó chịu, làm sao hắn không muốn bớt chút thời gian đi cùng nàng? Đối với từng cô gái mình quan tâm, Lưu Vĩ Hồng đều thật lòng thành ý, thử nghĩ xem thật sự có chút phong phạm “Trấn Nam Vương”.
- Cầm lấy đi, thỉnh thoảng em cũng có thể mời bạn học, bằng hữu tới đó tiêu khiển. Anh biết em không thích náo nhiệt, nhưng cũng không thể không giao tiếp qua lại với một số người, coi như là hợp thời, cũng phải đối phó một lát.
Lưu Vĩ Hồng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, cứng rắn nhét tấm thẻ vào bên trong.
Chu Ngọc Hà cũng không từ chối nữa, tiện tay bỏ vào trong chiếc túi bên cạnh.
Hai người ngồi ở bờ sông, từ từ nói chuyện, trời càng về đêm, một trận gió mát thổi qua, Chu Ngọc Hà khẽ rùng mình một cái. Lưu Vĩ Hồng liền kéo nàng đứng dậy, nói:
- Chúng ta quay về thôi, đừng để bị lạnh.
Chu Ngọc Hà để mặt hắn kéo tay, từ từ đi tới ngôi biệt thự nhỏ hai tầng cách đó không xa.
Ngôi biệt thự này không lớn, dựa theo phân loại của Lưu Vĩ Hồng, thuộc về “Biệt thự độc thân”, hai tầng, năm phòng ngủ. Diện tích phòng ngủ cũng không nhỏ, nhất là chỗ nằm, phải rộng đến bốn mươi mét vuông. Chiếc giường lớn cung đình xa hoa, chiếc đèn treo thủy tinh trên trần nhà tỏa ra ánh áng nhu hòa, vừa mới bước vào cảm giác đặc biệt ấm áp.
Nhìn thấy chiếc giường lớn cung đình xa hoa này, Chu Ngọc Hà hơi đỏ mặt, có chút chần chờ.
Lưu Vĩ Hồng liền cười nói với nàng:
-Yên tâm đi, trong biệt thự này có bốn phòng ngủ.
Chu Ngọc Hà khẽ lắc đầu, không nói gì, cầm đồ ngủ, vào phòng tắm, ngay sau đó, một bóng người thon thả lờ mờ hiện ra sau cửa kính.
Lưu Vĩ Hồng cũng lắc đầu, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh.
Hắn thật sự không miễn cưỡng Chu Ngọc Hà. Dĩ nhiên, nếu bản thân Chu Ngọc Hà không bất mãn, Lưu nhị ca cũng sẽ không giả bộ. Loại chuyện này nhất định phải nghiên cứu tâm tình, cũng không phải cứng rắn hoàn thành nhiệm vụ.
Chừng hai mươi phút sau, Chu Ngọc Hà mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, trên đầu quấn một chiếc khăn lông phấn hồng, chân không bước ra, dưới ánh đèn nhu hòa, người đẹp như ngọc.
Lưu nhị ca trong nháy mắt, lại đem “Bảo đảm” vừa rồi của mình ném ra ngoài chín tầng mây, hai con mắt mãnh liệt ngắm nhìn Chu Ngọc Hà.
Khuôn mặt Chu Ngọc Hà lại ửng đỏ, ngồi xuống giường, cầm lấy chiếc điều khiển tivi, mở ti vi lên, tránh ánh mắt mãnh liệt của Lưu Vĩ Hồng.
Lời nói của đàn ông, đúng là không thể tin.
Nhất là lời nói trong phòng ngủ, càng không thể tin so với say rượu.
Lưu nhị ca không nói tiếng nào, cũng cầm bộ áo ngủ, chui vào phòng tắm.
Chu Ngọc Hà liếc nhìn cánh cửa thủy tinh khép hờ, nhẹ nhàng cắn miệng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi có vẻ tái nhợt hiện lên hai rặng mây đỏ diễm lệ. Có một số việc, quả thật không thể tùy tiện thử, sau khi thử qua, sẽ sản sinh ra “Tâm lý lệ thuộc”, nói một cách thô tục chính là “Nghiện”.
Chuyến đi Minh Châu, Chu Ngọc Hà thực sự bị người thanh niên cường tráng này hành hạ thê thảm, trở lại Đại Ninh, chừng mười ngày cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng hiện tại dường như có chút “Vết sẹo đã khỏi quên đau”
Mặc kệ hắn!
Chu Ngọc Hà lại cắn môi.
Lưu Vĩ Hồng cũng mặc đồ ngủ đi ra ngoài, nhìn qua thật chỉnh tề, ngồi bên kia giường, cùng xem ti vi với Chu Ngọc Hà, hai tay đặt lên chăn, mắt nhìn thẳng, muốn nhiều quy củ thì nhiều quy củ.
Nhìn thấy thần thái giả vờ này của hắn, Chu Ngọc Hà bỗng nhiên lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Hắn cũng quá hư!
Chẳng lẽ còn muốn mình chủ động à?
- Anh nói cho em biết một bí mật.
Giả vờ không được bao lâu, Lưu nhị ca rốt cục không nhịn được, xáp tới nói.
Chu Ngọc Hà không lên tiếng, tiếp tục cắn miệng.
- Bây giờ không nói cho em, đợi lát nữa sẽ nói với em.
Sau đó, Hôi Thái Lang liền lộ ra hình dạng thật.
Rất nhanh, tiếng thở dốc đã lấn át thanh âm từ ti vi truyền ra.
Hai thân thể trẻ trung trơn bóng quấn chặt vào nhau, cặp đùi thon dài của Chu Ngọc Hà quấn chặt bên hông Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng “Vùi đầu miệt mài” một trận, bỗng nhiên thở hổn hển nói bên tai nàng:
-Bây giờ nói cho em biết bí mật kia...Đừng mở mắt, đừng nhìn lên trên!
Chu Ngọc Hà liền mở mắt nhìn lên, sau đó, kêu lên sợ hãi......
Thì ra trên trần nhà toàn là thủy tinh, tất cả cảnh tượng trên giường đều thu hết vào mắt.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Chu Ngọc Hà đỏ sẫm như máu, cả người cứng ngắc, mắc cỡ muốn chết!
Đồ lưu manh này!
Đại chết tiệt!
Chu Ngọc Hà bỗng nhiên há miệng, hung hăng cắn lên bả vai Lưu Vĩ Hồng.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Gia
Hãm Bính
Quan Gia - Hãm Bính
https://isach.info/story.php?story=quan_gia__ham_binh