Say Mộng Giang Sơn epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 500: Một Cành Sen Trên Mặt Nước
uyết Liên bị Huân Nhi cô nương trêu chọc, lập tức xoắn tay, vò góc áo, không cho phép dậm chân nói:
- Đừng nói nữa, vừa thấy người ta, Huân Nhi tỷ tỷ đã giễu cợt ta!
Huân Nhi cười lộ ra một hàm răng trắng, cười ngặt nghẽo nói:
- Ha ha, xem bộ dạng xấu hổ của muội thật buồn cười! Muội vốn là chị dâu tương lai của ta, hiện giờ gọi ta là tỷ tỷ, đợi đến khi vào nhà ta, ta phải gọi muội là tiểu chị dâu. ừm! Mới một năm không gặp, càng thêm mặn mà, trở về nói với tiểu ca ca, huynh ấy nhất định sẽ rất thích.
Tuyết Liên chung quy da mặt mỏng, khuôn mặt đỏ như bông hoa, nàng không muốn tiếp tục nói chuyện này, vội hỏi:
- Huân Nhi tỷ tỷ, ngươi đến đây lúc nào, tại sao không đến nhà ta?
Lúc này lão gia nhân kia đã đuổi đến, y cũng nhận ra vị Huân Nhi cô nương này, cung kính thi cái lễ nói:
- Lão nô bái kiến Huân Nhi cô nương.
Huân Nhi gật gật đầu với lão gia nhân, rồi với Tuyết Liên:
- Lần này ta đến, chính là muốn tìm ngươi chơi đùa đấy, trùng hợp, cái gì khâm sai trên triều đình đến đây, cha vừa đến đã bị La đô đốc bắt đi hầu rượu rồi. Vốn dĩ cha muốn đưa ta đi cùng nhưng ta ngại phiền phức, ở phía sai phủ La đô đốc đợi một chút liền chạy đi, chi bằng, đến nhà muội đi.
Dương Phàm nghe đến đó, bèn đi đến chỗ hai nàng, Dương Phàm ở đây không quen biết, muốn nghe ngóng hành tung của Hoàng Cảnh Dung thực không dễ dàng, một nhà Tuyết Liên lại ở đây, có lẽ có thể từ bọn họ điều tra một ít hành tung của Hoàng Ngự sử. Khi hắn nghe vị Huân Nhi cô nương này nói phụ thân của nàng đi hầu khâm sai uống rượu, thì càng quyết định thực hiện chủ ý.
- Tiểu thư Tuyết Liên!
Dương Phàm gọi một tiếng, Huân Nhi và Tuyết Liên đồng thời xoay người lại, thấy một nam nhân trẻ tuổi vẻ mặt vui mừng đang đứng đó..
Tuyết Liên nhìn Dương Phàm, chần chờ nói:
-Ngươi là...
Dương Phàm cười ha hả, nói:
- Tuyết Liên tiểu thư không nhận ra ta sao? Cô nương còn nhớ rõ một phường đinh trước đây ở Lạc Dương đã bị người ta ném vào trong hồ nhà cô nương không? Còn có con dế mà cô nương giấu ở bên trong đèn đường....
-A! A! A...
Tuyết Liên chỉ vào Dương Phàm, miệng càng mở lớn hơn, một lúc sau, nàng đột nhiên bất ngờ kêu lên vui vẻ:
-Ta nhớ! Haaa...! Hóa ra là ngươi, tại sao ngươi cũng đến đây?
Tuyết Liên nhảy hai cái, đột nhiên như nghĩ tới điều gì vội vàng đem những đồ đang ôm giao hết cho lão gia nhân, giơ tay tóm Dương Phàm vội kéo gấp đến ven đường, thấy hắn còn nắm một con ngựa, liền nhỏ giọng nói:
-Ngươi còn cưỡi ngựa? Xem ra không phải là phạm nhân bị lưu đày đến nơi này?
Dương Phàm giật mình, kinh ngạc nói:
- Đương nhiên không phải, ta sao mà bị lưu đày đến tận đây?
Tuyết Liên nhìn hai bên một chút giọng còn nhỏ hơn:
- Vậy, ngươi chính là ở Lạc Dương phạm vào chuyện gì, mới trốn đến nơi đây hay đúng không?
Dương Phàm nghe đến đó mới bừng tỉnh ngộ, trong những năm này, những người đi du lịch ít lại càng ít, hơn nữa giao thông không tiện, thì càng hiếm thấy có người sẽ ngàn dặm bôn ba đến đất khách tha hương. Hơn nữa Lạc Dương là kinh thành, hắn là người Lạc Dương, càng không có đạo lí rời khỏi kinh thành lưu lạc bên ngoài..
Lúc cả nhà Tuyết Liên rời khỏi kinh thành, hắn vẫn chưa xuất hiện trong kí ức của nàng, hắn vẫn là một tiểu phường đinh bên trong phường Tu Văn, không có khả năng bôn ba xuất hiện ở chỗ này, nếu hắn không phải là phạm nhân lưu lạc ở đây, vậy cũng là có thể là phạm tội chạy trốn khỏi kinh thành.
Dương Phàm trong lòng lóe sáng, thuận miệng đáp:
- Đúng vậy, Tuyết Liên tiểu thư vẫn thật thông minh. Ta...đích thị là trốn tới đây. Tiểu thư biết Diện Phiến Nhi cô nương chứ? Cái gì? Cô nương không biết? Diện Phiến Nhi cô nương chính là cô nương bán mỳ Diện Phiến Nhi ở ngõ thứ hai chỗ ngã tư ở Tu Văn phường chúng ta.
Một hôm khi đang ở cửa ngõ bán Diện Phiến Nhi thì bị một gã con cháu nhà giàu thấy được, gã đó thèm muốn sắc đẹp của cô ấy, liền giở trò, cô nương cũng biết ta thích nhất là bênh vực kẻ yếu, ta tam quyền hai cước đánh ngã tên bại hoại kia, kết quả không cẩn thận làm đổ nồi nước làm phỏng một lớp da của y. Việc này làm ta mắc phải đại họa, đành phải chạy khỏi kinh thành.
Dương Phàm nói dối không chớp mắt, mà Tuyết Liên cô nương nghe vậy vừa khâm phục vừa đồng tình với hắn, đã coi hắn trở thành một đại anh hùng rồi.
Huân Nhi cô nương vừa thấy chị dâu tương lai của mình cùng cái tên người Hán anh tuấn nói chuyện thân thiết như vậy, nhìn ánh mắt của nàng lại đầy sùng bái, trong lòng lập tức vang lên còi báo động mãnh liệt, không kìm nổi hỏi cái kia lão gia nhân nói:
-Người nam nhân này với tiểu thư nhà ngươi có quen biết sao?
Lão gia nhân này là nô bộc trong nhà Tuyết Liên sau khi đến đây mới thuê, y nhìn nhìn Dương Phàm, không chắc lắc đầu nói:
- Lão nô không biết người này.
Huân Nhi nghe xong, đôi chân dài bước vội qua, chen ngang giữa Tuyết Liên và Dương Phàm, ưỡn ngực, cằm nhếch lên, trừng mắt mà nói Dương Phàm:
-Này! Ngươi là đang làm gì?
Dương Phàm và Tuyết Liên nói nhỏ, cách vốn cũng không xa, nàng ta bước vào giữa, bộ ngực lớn hơn so với tuổi của nàng đều chạm vào Dương Phàm, hắn vội lui người, nói:
- Ồ! Tại hạ là người quen cũ của Tuyết Liên cô nương khi ở kinh thành, lúc này gặp nhau, vô cùng vui mừng, không biết vị cô nương này là?
Tuyết Liên kéo ống tay áo Huân Nhi, để cô ta cúi người, ghé miệng vào lỗ tai của nàng líu ríu nói một hồi, Huân Nhi cô nương lúc này mới chợt hiểu. Tuyết Liên ngòn ngọt cười với Dương Phàm, nói:
- Dương đại ca, ta còn nhỏ, không thể làm chủ chuyện trong nhà, không thể nhận lời thu nhận và giúp đỡ ngươi. Tuy nhiên ngươi nếu không có chỗ đi, không ngại theo ta cùng đi, nhà của ta đang có phòng trống muốn cho thuê.
Dương Phàm vội vàng nói tạ ơn, Huân Nhi cô nương dường như trừng mắt nhìn hắn, kéo Tuyết Liên, nhỏ giọng nói:
-Nha đầu ngốc, tại sao ai cũng nhận về nhà vậy, ta xem miệng lưỡi hắn cũng không giống người tốt.
Dương Phàm làm ra bộ không nghe thấy, chợt nghe Tuyết Liên nhỏ giọng giải thích:
-Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ hiểu lầm rồi. Huynh ấy là người tốt, lần này cũng là bởi vì làm chuyện tốt mới bị quan phủ bắt.
Nói xong lại quay đầu nói:
- Dương đại ca, mấy năm nay phường Tu Văn vẫn thế chứ?
Dương Phàm dẫn ngựa đuổi kịp lên, nói cho nàng một ít việc vặt trong phường Tu Văn mấy năm này, Trương gia đã đánh mất heo mẹ, Lý gia nuôi cháu trai, Tiêu Thiên Nguyệt ở dưới gốc cây du ngõ tây tam ngã tư phố đại đông tìm một cô con dâu mặt đen, miệng lớn mắt dữ về, còn mang thai.
Những người này Tuyết Liên cô nương chưa chắc đều biết, nhưng nàng vẫn nồng nhiệt, thông qua lời kể của Dương Phàm kể, từng chút nhớ lại phường Tu Văn. Dương Phàm tùy tiện nhặt chút tin đồn thú vị trên phố nói cho nàng nghe, lại hỏi nàng những chuyện cũ sau khi dời xa phường Tu Văn, Tuyết Liên cô nương khe khẽ thở dài, trên mặt liền lộ ra chút ưu thương không tương xứng tuổi của nàng.
Lúc Dương Minh Sanh đảm nhiệm chức lang trung Hình bộ, là người có năng lực nhất trong đám thuộc hạ của Chu Hưng, dưới sự bày mưu đặt kế của Chu Hưng, y ngâm chế ra rất nhiều án oan, làm hại khôn biết bao người nhà tan cửa nát. Sau đó y chết, nhưng Chu Hưng vẫn còn, nhưng cũng không ai dám động vào Dương gia, Chu Hưng vừa chết, những việc trả thù cướp bóc xảy ra với Dương gia.
Cũng may mắn Dương Minh Sanh chết sớm, Chu Hưng mưu phản bị giết, nếu Dương Minh Sanh không chết, cũng không tránh được kết cục rơi đầu, trong nhà nam đinh trảm tuyệt, nữ tử sung quân quan nô. Hiện giờ người chết tội hết, quan phủ không truy cứu mẹ góa con côi Dương gia.
Rất nhiểu quan lại đắc lực của Chu Hưng đều bị bãi chức, người nhà hoặc là làm nô bộc cho quan lại, hoặc là sung quân Giao Chỉ, người nhà Dương gia bởi vì Dương Minh Sanh chết sớm đều bị những thế lực thanh toán Chu Hưng quên mất. Nhưng những người này quên, những người từng bị Dương Minh Sanh hãm hại lại không quên.
Một số những người thấu tình đạt lý từng bị Dương Minh Sanh hãm hại cho rằng Dương Minh Sanh thực ra đã gặp báo ứng, Dương gia chỉ còn mẹ góa con côi, không trách tội bọn họ, có một số người cũng không nghĩ như vậy, bọn họ bị Dương Minh Sanh làm hại cửa nát nhà tan, cha mẹ vợ con huyết hải thâm thù, không đồng ý từ bỏ, Dương Minh Sanh chết rồi, thê nữ của y vẫn còn, như vậy thù này sẽ không thôi được.
Có người chỉ đến Dương gia gây chuyện cho hả giận, có người thì lợi dụng quan hệ của bọn họ trong quan trường, âm mưu lôi Dương gia vào án mưu phản với Chu Hưng, Dương gia ba phen bốn bận tặng quà những người của Ngự Sử đài, gần như vét sạch của cải, nhưng vẫn khó tránh khỏi uy hiếp, đành phải vội vàng trốn về với quê cũ. Dương Minh Sanh là người Thục, quê cũ ngay tại Dũ Châu của Kiếm Nam đạo.
Tài sản Dương gia đã bị mất bảy tám phần trong trận hỏa hoạn, hơn nữa tặng lễ vật trừ họa, đã không còn cái gì rồi. Ông ngoại Tuyết Liên là một thương nhân giàu có, nuôi con gái và cháu miếng ăn không có gì khó, nhưng nếu mẹ con họ muốn từ nhà nhà chồng về quê cũ thì lại không có khả năng giúp nhiều.
Đồ trang sức của mẫu thân Tuyết Liên đã bị cháy hết trong đám hỏa hoạn kia rồi, vừa tới Kiếm Nam, cuộc sống rất khó khăn. Cũng may, vị biểu huynh của mẹ nàng là người si tình, lại đi theo tới Nham Châu, Dương gia lụn bại, cũng không ai để ý cuộc sống của mẹ con Tuyết Liên, nàng muốn xuất gia cũng không ai can thiệp, hai người liền kết thành vợ chồng, ở Vũ Châu làm ăn mấy năm cũng có chút tích góp.
Kỳ thật người cha dượng này chính là cha ruột của Tuyết Liên, sau khi mẫu thân nói rõ chân tướng cho nàng, thì giữa hai cha con cũng không có khoảng cách. Dù sao, lúc trước Dương Minh Sanh cũng hoài nghi con gái không phải do mình sinh ra, đối xử với nàng cũng không tốt, hai người cũng không có tình cha con sâu đậm.
Thương phẩm Dương gia, có một số là mua từ Bạch Man tộc của Huân Nhi cô nương, đi lại thường xuyên, hơn nữa phụ thân nàng có ý nịnh bợ, liền kết giao tình với thủ lĩnh bộ lạc Huân Kỳ. Sau đó, phụ thân nàng cũng có ý định đem gả con gái mình cho con trai của Huân Kỳ là Huân Kim Giáp
Huân Kỳ đã gặp Tuyết Liên, rất thích cái tiểu nha đầu này, liền một lời đáp ứng, hai nhà như vậy kết thành thân gia. Huân Nhi cô nương là con gái nhỏ nhất của thủ lĩnh bộ lạc, luôn luôn được sủng ái, nghe nói tiểu ca ca của nàng có nương tử, phụ thân lần thứ hai đi thăm châu thành, nàng ầm ĩ phải cùng đến xem, nên mới quen thân với Tuyết Liên, thành bạn tốt của nhau.
Dương Phàm không nghĩ qua mấy năm, trong nhà Tuyết Liên lại xảy ra chuyện lớn như vậy, không khỏi thở dài. Khi Tuyết Liên dời khỏi Lạc Dương vẫn còn trẻ con, tới đây chịu ảnh hưởng của người dân và phong tục ở đây, trở lên mạnh dạn, không giống nữ tử Lạc Dương, bình thản đối vơi những việc xấu trong nhà, bởi vì nói về những điều trải qua trong mấy năm nay rất bình thản thẳng thắn.
Dương Phàm nghe nói Tuyết Liên không phải là con gái ruột Dương Minh Sanh, sự áy náy trong lòng liền bớt đi vài phần, lại nghe nói nếu Dương Minh Sanh không bị giết chết, những chuyện mà mẹ con Tuyết Liên hôm nay gặp phải còn thê thảm hơn gấp bội, liền an lòng hơn một chút.
Hai người vừa đi vừa nói, Huân Nhi cô nương thì vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Dương Phàm.
Tới Dương gia, Tuyết Liên nói:
- Dương đại ca, ở đây quan phủ căn bản không quản chuyện, cho dù có người biết huynh là tội phạm bỏ trốn, quan sai cũng lười quản, tội nhân bỏ trốn ở đây rất nhiều, huynh cứ yên tâm ở lại đây, muội giúp huynh an bài chỗ ở trước.
Tuyết Liên nói chưa dứt lời, Huân Nhi liền dắt tay nàng, nói với lão gia nhân:
- Ngươi an bài chỗ ở cho người này, nhớ rõ phải thu tiền thuê nhà của hắn trước, phòng khi hắn không từ mà biệt.
Huân Nhi dứt lời, kéo Tuyết Liên bước đi, giọng đủ nhỏ để cho Dương Phàm nghe thấy:
- Tuyết Liên.. đối với người như thế ngươi phải cẩn thận một chút, có nhiều người cặn bã chuyên lừa người quen đấy, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi...
Say Mộng Giang Sơn Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan