Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 8 - Chương 50: Đại Chiến Loạn Thạch Pha (5)
T
rương Trắc lúc nào đề phòng phục binh hai bên rừng, nên luôn áp chế tốc độ ngựa mức độ vừa phải để có thể ứng phó với tình huống khẩn cấp, nhưng hắn thấy một cảnh mà ác mộng cũng không xuất hiện.
Rừng cây như bị tiếng trống chao đảo, những cái cây to bằng miệng bát ngã rạp, dù trong tiếng vạn mã phi nhanh, hắn vẫn cảm thụ được chấn động khác lạ, thế rồi một con quái thú kinh khủng phát ra tiếng rú dài từ rừng cây hùng hục xông ra, toàn thân nó bao phủ hoa văn đáng sợ, hai thanh trường đao khổng lồ mọc ra từ miệng, cái mũi dài như mãng xà, hai mắt đỏ rực, đầu lởm chởm những cái sừng nhọn hoắt, không chỉ một, mà cả một bầy.
- Quái vật, quái vật!
Đội ngũ người Tây Hạ hỗn loạnthức thì, kỵ sĩ ra sức khống chế ngựa bất thành, không ít chiến mã tự ý quay đầu chạy, có người hoảng hốt giương cung bắn loạn xạ, nhưng đàn quái vật kia hoàn toàn không chậm lại hay có chút tổn thương nào, ầm ầm lao tới đâm ngang hông đội kỵ binh.
Trương Trắc cố sức hét lên: - Bình tĩnh, chúng là voi chiến, không phải là quái vật, chỉ là voi thôi.
Nói rồi thúc ngựa tới, xuất thân từ nhà quan hoạn, hắn thậm chí từng tham gia tế tự voi trắng ở Đông Kinh, đó là quốc bảo do nước Sư Tử hiến lên, không ngờ Vân Tranh có thứ này, phải tới trăm con.
Trương Trắc dũng cảm xông tới, đám thân binh cũng cắn răng bám theo chủ soái, muốn dùng mạng sống ngăn cản đàn quái vật, cho thiết giáp kỵ thời gian phá trận địch.
Đàn voi chiến như phát cuồng, chỉ biết lao về phía trước, Trương Trắc linh hoạt khống chế ngựa, lao như chớp giữa bầy voi, trường đao vung lên chỉ để lại từng vết thương dài trên người voi, không thể tạo thành vết thương trí mạng.
Rút mâu sau lưng ra, đâm thẳng vào tai một con voi, tức thì hú lên một tiếng đau đớn, đổ sầm xuống như núi.
Vốn tưởng những con khác sẽ hoảng loạn vì đồng bạn chết, nhưng chúng cuồng nộ xông vào đám thị vệ Trương Trắc, máu bắn tung tóe, tiếng người kêu ngựa hí thảm thiết, tiếng xương vỡ vụn làm người ta không nỡ nghe.
- Tản ra, tản ra, đâm vào tai chúng, thứ này không đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu.
Trương Trắc gào khản cổ, nhưng bị âm thanh hỗn loạn trên chiến trường nhấn chìm, hắn rút thêm một cây trường mâu nữa đâm xuyên não một con voi ở gần, Lý Thanh học theo, đâm vào tai một con quái thú, thấy nó ngã xuống thở phào, lau mồ hôi đã chảy vào mắt.
Nhưng giết được vài con voi không ích gì, chúng đã băng qua đâm vào đội ngũ kỵ binh, bất kể là thiết giáp kỵ hay khinh kỵ, đều chỉ có kết cục, đó là hất tung lên trời, sau đó bị những cái chân khổng lồ dẫm nát.
Vì tránh mưa tên và thuốc nổ của quân Tống, Trương Trắc cố ý sắp xếp đội ngũ phân tán, thế nên không cách nào cản nổi đàn voi điên này, quay đầu ngựa đuổi theo, hắn mới phát hiện đầu bên kia cũng là đàn voi khủng bố, là voi cái, không có ngà, nhưng cổ bọn chúng lại nối với nhau bằng xích sắt, kỵ binh đang phóng tốc độ cao không cách nào hãm lại, lao thẳng vào xích sắt, đổ rạp từng mảng như gặt lúa.
Không xong, đại quân đã bị chia cắt làm hai, giờ chỉ còn hi vọng vào Mạc Lỗ Cáp đã kịp xông qua phá trận địch thôi.
Vân Tranh kéo giáp mặt xuống, toàn thân chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng, nhét bông vào tai đại thanh mã, đưa tay ra hiệu, Hầu Tử phất cờ, Lang Thản ở phía trên cùng nhận lệnh, đốt dây cháy chậm lớn, chôn ở dưới đất là năm nghìn cân thuốc nổ.
Nỏ tám trâu thong thả nhả từng mũi đục công thành, khởi giáp của người Tây Hạ chẳng khác nào tờ giấy, bị đục xuyên người, để lại lỗ thủng lớn trước ngực.
Uỳnh!
Mặt đất bị xới tung, một ngọn lưỡi lửa dưới đất phụt thẳng lên trời, sóng chấn động thổi bay mọi thứ xung quanh, thậm chí mấy con voi ở xa cũng bị xô ngã, lăn mấy vòng trên mặt đất.
Mạc Lỗ Cáp như người mất hồn chứng kiến cạnh tượng như địa ngục trước mắt, thậm chí cả mảng giáp ngựa bị xé toạc, mang theo cả lớp da, để lộ cơ thịt đỏ chót cũng không biết.
Không kịp kinh hoàng, không kịp đau khổ, một mũi khoan thép sáng loáng xuyên qua ngực hắn, người ngã xuống chiến mã.
Trận xe tách ra, từng đội quân Tống rời xe thành, lúc này sĩ khí bọn họ cao chưa từng có.
Thiếu niên quân, đám nghé non là những kẻ phấn khích nhất, thúc ngựa xông thẳng vào đội hình đã tan nát của người Tây Hạ, trường đao không cần chém, chỉ cần đặt ngang ngựa, dựa vào tốc độ ngựa cũng đủ tạo ra từng trận gió tanh mưa máu.
Tiếng nổ dữ dội vừa lắng xuống Trương Trắc hai tai ủ đặc, nổi điển bỏ lại đàn voi, hò hét bộ hạ, miễn cưỡng gom được một đội nhân mã nghìn người, toàn lực xông lên tiếp ứng Mạc Lỗ Cáp.
Còn chưa tới được địa điểm phát ra vụ nổ đã thấy kỵ binh quân Tống mặc sắc chém giết những võ sĩ mất ngựa, thảm cảnh lại hắn trợn trừng mắt như muốn tét ra.
Giáp binh của quân Tống đang ở phía sau, quân trận chỉnh tề, tuy chậm, nhưng mỗi bước tiến làm áp lực của của hắn tăng thêm một phần, tuyệt đối không thể để đám bộ binh này tới được chiến trường, trong hỗn chiến, kỵ binh không có không gian chạy lấy đà, sẽ bị bộ binh ngược đãi tới chết.
- Vân Tranh! Trương Trắc nhìn thấy cờ soái chữ Vân cách mình hơn mười trượng, ra sức rống lên:
Tất nhiên là Vân Tranh không thể nghe thấy tiếng quát đó, nhưng không sao hết, Thiếu niên quân gần đó nghe thấy, phát hiện ra cá lớn, làm sao có chuyện khách khí, lập tức giơ nỏ tiễn, tên bay tới như cào cào.
Trương Trắc tất nhiên không phải hạng lương thiện gì, xạ điêu thủ theo bên cạnh lấy xác đồng bọn che tên, sau đó luồn ra, ba mũi tên lắp vào cung, chĩa thẳng vào mặt Vân Tranh.
Hai chiếc thuẫn lớn xuất hiện trước người Vân Tranh, ba mũi tên cắm phập vào rung rung, tức thì vô số hỏa đạn từ đầu Vân Tranh bay qua, hướng tới chỗ tên bắn tới, không cần biết đối phương là ai, đồng thời Hầu Tử và Hàm Ngưu tức tốc kéo y rời khỏi vùng chiến sự.
Những tiếng nổ liên hồi bao phủ đám kỵ binh mà Trương Trắc khó khăn lắm mới tụ tập lại được, Báo Tử chỉ về phía xa hét: - Trương Trắc, hắn chính là Trương Trắc, đừng để hắn chạy, kia là ngựa của ta.
Lão Hổ không nói không rằng thúc ngựa xông lên, Báo Tử cũng liếm môi nhìn con hãn huyết mã phía dưới, không ngờ bị Lương Tiếp, Bành Cửu tóm cổ, dễ dàng ném xuống ngựa, quát lớn: - Không được tự ý rời bỏ trận địa.
Voi chiến tấn công đã tới hồi kết vì voi đực đã gặp được voi cái, ân cần ngửi ngửi cái mông ướt át của voi cái, đúng lúc ấy, một ánh lửa không hề có chút dấu hiệu báo trước bốc lên từ đuôi, kích thích bọn chúng nổi điên, nếu vừa rồi bọn chúng chiến đấu dựa vào bản năng thì bây giờ thực sự điên rồi, mọi thứ trước mắt đều biên thành kẽ thù, vòi voi vươn ra cuốn lấy một tên kỵ binh, hất lên không, đợi hắn rơi xuống, cái chân to như cột nhà dẫm ngay lên người.
Thế là chiến trường hoàn toàn hỗn loạn mất kiểm soát, quân Tống lúc này mới từ rừng kéo ra, đứng ở bìa rừng, dùng cung tiễn bắn tỉa địch.
Địa hình đồi núi mấp mô rất thích hợp với loại tác chiến này, tướng tá Tây Hạ phát hiện nguy cơ, miễn cưỡng tập trung bộ thuộc xông lên núi, nhưng đón tiếp chúng là viên hỏa đạn.
Tuyệt vọng lan đi trong quân Tây Hạ, voi chiến phát cuồng càng chảy máu càng hung dữ, mà quân Tống cứ dần dần từ ba phía ép lại, một số tướng lĩnh dẫn bộ thuộc rút lui, nhưng tới Hàn Vương cốc phát hiện, quân Tống đã mai phục hai bên sườn núi, bố trí nỏ trận, tuy không nhiều nhưng đủ bóp chết đường lui.
Trương Trác nhìn chiến huống, muốn khóc không ra nước mắt, cố gắng tập trung bộ hạ nhiều nhất có thể, được năm nghìn người thì gần như đều mang thương tích, hơn một nghìn không có ngựa.
Lý Thanh bị thương ở chân, cắn răng nói: - Tướng quân, để mạt tướng dẫn huynh đệ không còn ngựa mở đường máu, nhờ tướng quân chiếu cố người nhà mạt tướng.
Trương Trắc như mất hồn phách, lẩm bẩm: - Không còn cơ hội nữa, Vân Tranh sẽ không để chúng ta còn sống rời khỏi đây.
Lý Thanh nắm vai hắn lay mạnh: - Tướng quân, chỉ cần còn chút sinh cơ, sao có thể từ bỏ, trận này thua không phải lỗi ngài, ai có thể ngờ Vân Tranh lại có thể mang nhiều voi chiến tới phương bắc như thế? Xin tướng quân hãy lên ngựa, các huynh đệ cho dù phải dùng tay đào, cũng đào ra cho ngài một con đường sống.
Nước mắt Trương Trắc lăn theo hai gò má xuống râu, cởi túi nước trên chiến mã xuống, cho chiến mã uống một ít, mình uống một ít, lấy nắm gạo rang bỏ vào mồm, bổ xung đoản mâu và tên, lấy tinh thần chuẩn bị đột vây.
HẾT!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2