Chương 488: Chưa Bắt Đầu Đã Bị Đánh Chết.
ương Siêu nhắm mắt lại trong tai nghe rõ tiếng thở của Trần Ngả Dương, biết rằng cơ hội sống của hắn đã không còn nữa, hắn đã ngã xuống trên võ đài. Nhưng mà Vương Siêu lại không cảm thấy thương hắn, mà chỉ là một cảm giác sầu bi.
Thời khắc cuối cùng khi Trần Ngả Dương ngã xuống, phản ứng của hắn Vương Siêu hiểu rõ, hắn đã đi hết con đường của hắn, được giao thủ với thiên hạ đệ nhất, hơn nữa lại được đối phương công nhận, vào lúc đó, trên con đường võ thuật hắn không có gì tiếc nuối.
Cuộc chiến vừa kết thúc, Trần Ngả Dương đã chết trên võ đài,god thủ lĩnh trông thấy Vương Siêu từng bước một đi xuống võ đài, hắn liền xoay người rời đi, biến mất không chút bóng dáng, cũng chẳng biết đi đâu.
Tựa hồ vào phút cuối khi hai người phải đối mặt, hắn lại không muốn chạm mặt Vương Siêu.
Sau khi Vương Siêu đi xuống sân xong, ôm lấy cơ thể của Trần Ngả Dương rồi cũng xoay người lên bậc thang, cùng nhóm người của Đường môn xoay người rời đi, tựa hồ như từ hôm nay trở đi không quan tâm gì đến chuyện của võ đạo nữa .
Mạc Vân Yến mới cùng Trần Ngả Dương kết hôn đón lấy Trần Ngả Dương từ tay của Vương Siêu xong, cũng không nói câu nào, sắc mặt vô cùng đau khổ, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của chồng mình, môi khẽ rung rung, thì thào lẩm bẩm, cứ như là đang nói chuyện cùng Trần Ngả Dương.
“Trường Mi Thái quá mạnh, không hổ là có thể cùng Vương Siêu tranh đoạt đệ nhất thiên hạ. Xem ra cuối cùng, trận chiến của họ, không biết ai thắng ai thua. Không biết sẽ kinh thiên động địa đến mức độ nào?”
Nếu như nói Vương Siêu đêm qua khi đuổi giết Augustus đã thể hiện sức mạnh không thể chiến bại của mình, vậy thì god thủ lĩnh hôm nay ban cũng đã thể hiện điều đó khii đấu cùng Trần Ngả Dương. Quan sát trận chiến, tất cả mọi người đều có chung một cảm giác.
Trong trận chiến đấu này, tuy god thủ lĩnh cùng Trần Ngả Dương giao thủ nhiều hiệp, nhưng thời gian lại rất ngắn, không đến mười giây. Bởi vì hai người động thủ cực nhanh, khi chạy chỉ thấy có bóng dáng tại lắc lư.
Chỉ trong mười giây đồng hồ, một cao thủ, với đấu pháp trứ danh cường giả, đã bị đánh bại . Mọi người ai cũng cảm thấy rất kinh ngạc .
Đồng thời cũng mong đợi trận chiến cuối cùng giữa Vương Siêu và god thủ lĩnh.
Ở đây tất cả mọi người đều tin chắc rằng god thủ lĩnh và Vương Siêu là hai người mạnh nhất. Họ đi đến trận cuối cùng của hội võ không có gì là đáng ngạc nhiên. Không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản được hai cường giả này.
Khi god thủ lĩnh cùng Trần Ngả Dương chiến đấu xong, đã có rất nhiều võ thuật gia rút lui. Họ lựa chọn quyền từ bỏ, trong đó có Michael Dương của Nga.
“Michael Dương cậu tại sao lại phải rời khỏi cuộc đấu? Chẳng lẽ cậu không biết mình mang trong mình dũng khí của người Nga và cả niềm tin của dân tộc Nga.”
Trong một gian phòng Michael đứng thẳng . Đối diện hắn là tổng thống Nga Putin.
“Tổng thống, không phải là tôi mất đi dũng khí mà là tôi còn muốn sống để xem trận chiến cuối cùng. Để cho thủ lĩnh cùng Vương Siêu đối mặt. Trận này nhất định là rất phấn khích. Tôi không phải là sợ chết cũng không phải sợ thất bại mà là không muốn không được xem trận đấu này. Nếu như không được chứng kiến, tôi cho dù chết cũng sẽ tiếc nuối vô cùng . Chờ trận chiến đấu chấm dứt tôi chấp nhận mọi hình phạt của tòa án quân sự.” Michael trả lời .
“Trận đấu cuối cùng...... đặc sắc? Võ đạo đại hội đã tiến hành được ba ngày, tôi mới hiểu được những trận đấu kịch liệt trước kia cũng chỉ là những trò trẻ con mà thôi. Ba ngày chiến đấu, khiến tôi thấy rất đau mắt. Ba ngày nay, tôi không thể ngủ được, trong nội tâm suy nghĩ, trên cái thế giới này tại sao phải có võ thuật, tại sao phải có những người......Những kẻ đáng sợ như vậy...... Như vậy cuộc chiến đấu cuối cùng sẽ như thế nào,......” Putin ánh mắt trùng xuống, vặn vặn tay ngồi trên ghế suy nghĩ.
“Được rồi, cậu đi đi.” Cuối cùng nhân vật này nói năm chữ. Michael cúi chào, rồi lui ra ngoài.
Michael là một ví dụ, cũng không phải là thiểu số. Rất nhiều võ thuật gia không sợ chết mà họ chỉ sợ không được xem trận đấu cuối cùng. Đối với võ thuật gia, tánh mạng không phải là trọng yếu nhất. Tận mắt nhìn thấy trận đấu đỉnh cao của võ thuật mới là tuyệt.
Vương Siêu đương nhiên sẽ không để ý tới những chuyện này.
Sau khi Trần Ngả Dương chết, hắn lẳng lặng suốt hai ngày không nhúc nhích, dường như đắm chìm vào cảnh giới. Liên tục hai ngày hội võ, hắn cũng không có đến xem.
Nhưng mà sau khi trận đấu của Trần Ngả Dương cùng god thủ lĩnh qua đi, hội võ dường như cớ chút yên ắng, hai ngày không có gì đặc sắc, chỉ có một vài thi đấu vậy thôi.
Đương nhiên, mấy cao thủ này thi đấu cũng có phần tàn khốc, hai ngày đã chết mười võ thuật gia người Hoa, những võ thuật gia nước ngoài cũng tàn tật hơn mười người.
Trần Ngả Dương được đưa về Singapore, nhưng mà tập đoàn Trần Thị không từ bỏ ý định, bởi vì em của Trần Ngả Dương Trần Bân vẫn còn. Vẫn còn những cao thủ của Đường môn trấn áp, thì cũng không xuất hiện chuyện gì lớn. Đương nhiên, Mạc Vân yến cũng đã rút lui khỏi đại hội.
Bởi vì Vương Siêu đêm hôm đó ra tay, tiêu diệt ngũ đại thương vương, bắt giữ Augustus, và một số đặc công âm thầm hoạt động, cũng giảm đi nhiều, đội hình mạnh như vậy trong nháy mắt đều bị chôn vùi. Người châu Âu mưu đồ bỏ thuốc vào trong đồ ăn cuối cùng cũng không phát sinh.
Sau khi Trần Ngả Dương chết, những quyền sư của người Hoa đều trầm mặc.God thủ lĩnh không có quốc tịch, không có dân tộc, bọn họ cũng biết, đi đến cuối cùng của hội võ, người sẽ càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ là trận đấu giữa hai người mạnh nhất, ai trong số bọn họ cũng đều có khả năng gặp được “Thần”.Không có ai trong nội tâm không suy đoán xem trận đấu này sẽ ra sao.
Phong Thái, Võ Vận Long, Lưu Mộc Bạch đang quan sát Ba Lập Minh cùng god thủ lĩnh chiến đấu, để học hỏi thêm kinh nghiệm.
Ngày thứ năm, trận chiến nhanh chóng tăng nhiệt.
Sáng sớm ngày thứ năm, trên máy vi tính cũng hiện ra chữ.
Trung Quốc Thanh Bang Khâu Vĩ Minh.
Thailand: Nãi Bồng, Bảo Sư Linh.
Bởi vì ba ngày đầu võ đạo đại hội có rất nhiều người đều rút lui, làm cho hội võ giảm nhiệt, rất nhiều võ thuật ra kiên trì nhưng họ cũng phải đấu lượt hai lượt ba.
Bảo Sư Linh này cũng là lần thứ hai xuất hiện, hắn lúc này cũng đã trở thành cao thủ. Đích xác sau khi đánh gục Cửu Cung Kiếm Lâm Đình Phong, hắn đã bắt đầu có chỗ đứng.
Trưởng lão Khâu Vĩ Minh giống như một người bị thần kinh. Hắn nhảy lên trong sân.Đối diện hắn chính là Nãi Bồng, Bảo Sư Linh cũng cách hắn mười mét.
Máy tính cũng bắt đầu đếm ngược.
Nãi Bồng, Bảo Sư Linh lão nhân Quyền Thái tông sư này nhìn thấy Khâu Vĩ Minh điên điên khùng khùng, trong ánh mắt hắn hiển ra một tia khiêu khích .
Quyền Thái lão tông sư này đương nhiên cũng là một cao thủ có kinh nghiệm. Nhưng mà điều hắn không ngờ đến chính là, ánh mắt khiêu khích này lại dẫn đến nhiều phiền toái.
Ầm ầm! Khi súng vừa nổ, hắn vừa dừng mắt trên người của Khâu Vĩ Minh, Khâu Vĩ Minh tựa như một viên đạn bắn lên. Hai tay trên không trung mãnh liệt chuyển động, không khí lập tức như tạo thành cơn sóng bằng mắt thường có thể nhìn thấy.
Võ Đang thuần dương chưởng:“Phá sơn phách”!
Khâu Vĩ Minh vừa ra tay, cũng chính là chiêu sát thủ, chưởng ảnh cứng ngắc chém cùng tiếng kêu vang khắp võ đài.
Cái tên này sau khi điên cuồng lại có thể khống chế được khí huyết,hắn vừa ra tay đã rất dữ dội mãnh liệt. Nãi Bồng, Bảo Sư Linh kinh hãi. Hắn lập tức lui về phía sau! Trong miệng dùng thổ ngữ hô lớn một tiếng, cho thấy hắn rất kinh ngạc, phẫn nộ.
Hắn king ngạc là vì sức mạnh của Khâu Vĩ Minh. Một chiêu công tới, bốn phương tám hướng đều là chưởng kình, hoàn toàn vây hắn vào chính giữa, lực mạnh đến nỗi như muốn bổ đôi ngọn núi ra.
Điều làm hắn phẫn nộ chính là, Khâu Vĩ Minh căn bản không nên động thủ lúc này! Bởi vì......... Bởi vì chuông của hội võ vẫn chưa vang lên. Đây là hành vi phạm luật nghiêm trọng.
Khi tiếng chuông chưa vang lên mà động thủ, sẽ bị tước bỏ tư cách dự thi. Đây là một quy định không thể thay đổi. Lần này đều là cao thủ,sức chịu đựng rất tốt, nên cũng không đến mức khi mà chuông vẫn chưa reo lên đã ra tay.
Nãi Bồng, Bảo Sư Linh trong nội tâm rất rõ ràng trận chiến này hắn đã thắng rồi, căn bản không cần cùng Khâu Vĩ Minh giao đấu.
Nhưng mà trong tích tắc, Khâu Vĩ Minh mạnh mẽ dữ dội truy kích, “Phá sơn phách” đột nhiên chuyển biến, hóa thành “Phong ma chàng”, người hắn giống như một cái đầu trâu điên cuồng, lao về phía Nãi Bồng Bảo Sư Linh. Võ Đang “Thiết quải thối” Thuần Dương chưởng “Kích lãng thế”“Hoành tảo thiên quân”“Khô thụ bàn căn”“Mãnh hổ xanh”..... Những sát chiêu này trong vòng ba chiêu đều xuất hiện.
Phanh!
Nãi Bồng, Bảo Sư Linh vừa mới nâng tay đỡ, cánh tay đã bị đánh cho một đòn mạnh đến nỗi hắn cảm thấy huyết mạch mình như không chảy nữa, đang lúc điều chỉnh thì lại bị một trận đòn tấn công.
Hắn chỉ nhìn thấy bóng của tay chân, mọi người thì không thấy gì, trên người hắn đã trúng hơn mười quyền, đến kêu cũng không ra tiếng, hắn gục trên mặt đất, giống như một cục thịt. Hắn đã bị đánh chết.
Một giây đồng hồ, mọi người không ai kịp phản ứng. Người làm công tác của võ hội lên sân khấu tuyên bố Nãi Bồng, Bảo Sư Linh đã chết lúc này mọi người mới vỗ tay.
“Chuyện này..... Thanh Bang tại sao vẫn muốn cùng Khâu Vĩ Minh lên võ đài?Lần này không xong rồi, những người trong hội Quyền Thái ồn ào, Khâu Vĩ Minh động thủ trước khi có chuông nên phải chịu trách nhiệm .” Hoắc Linh Nhi trợn mắt há hốc mồm. “Khâu Vĩ Minh là một người bị bệnh tâm thần, phải chịu trách nhiệm gì chứ? Trận chiến đấu này, Nãi Bồng Bảo Sư Linh thắng thật rồi nhưng tiếc là hắn cũng đã chết.”Vương Siêu cười cười.
Quả nhiên, chỉ chốc lát đã tuyên bố kết quả, Nãi Bồng, Bảo Sư Linh chiến thắng, Khâu Vĩ Minh bị xóa bỏ tư cách, chịu mọi trách nhiệm pháp luật và bồi thường.
Nhưng mà hội võ vẫn phải tiếp tục, máy tính tiếp tục lập lòe.
Trận tiếp theo.
Trung Quốc Đường Môn, Vương Siêu.
Trung Quốc Ngô Thức bát cực, Ngô khổng Huyền.
Long Xà Diễn Nghĩa Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ Long Xà Diễn Nghĩa