Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Cư Nhất Phẩm
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 510: Thiên Đường Và Địa Ngục
M
ặc dù Viên Vĩ cậy tài khinh người, tính tình có chút kiêu ngạo, nhưng tuyệt không ngu muội, chỉ thấy hai hàng lông mày hắn khẽ run lên vài cái, chậm rãi nói:
- Cái gọi là lễ hiền hạ sĩ, tất có mưu đồ, Thẩm đại nhân không cần quanh co lòng vòng, có gì cứ nói là được.
Thẩm Mặc cười nói mà không chút xấu hổ:
- Đại nhân tuệ nhãn như đuốc, khiến người không chỗ nào che giấu a.
Nói rồi ngẩng đầu lên, nhìn Viên Vĩ nói:
- Thôi được, vậy tại hạ cứ việc nói thẳng, nghe nói Cảnh Vương điện hạ xem trọng tại hạ, có ý định để cho tại hạ đảm nhiệm giảng quan của vương phủ, xin hỏi đại nhân, có việc này không?
- Phải thì thế nào? - Viên Vĩ hí mắt nói: - Không phải lại thế nào?
- Nếu như là đúng. - Thẩm Mặc bình tĩnh nói: - Tại hạ muốn mời đại nhân thay mặt chuyển lời, giúp ta miễn phần việc này.
- Hả... Viên Vĩ nhíu mày nói: - Chẳng lẽ ngươi không coi trọng Cảnh Vương chúng ta?
- Không phải? - Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ nói: - Hiện nay ai không biết Cảnh Vương gia như húc nhật đông thăng, vấn đỉnh đông cung chẳng qua là ngày một ngày hai, ta muốn nịnh bợ còn không kịp nữa là, sao lại...
Viên Vĩ không khỏi nhíu mày nói:
- Vậy ngươi còn...
Nửa câu sau là 'rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt', tuy nhiên chưa nói ra khỏi miệng.
"Ài..." Thẩm Mặc thở dài nói:
- Còn không phải là cây Như ý này gây nên. Bệ hạ ban nó cho ta, đó chính là đội cho ta một cái vòng kim cô a...Việc này ý nghĩa trọng đại, nếu như ta sẵn sàng góp sức cho Cảnh Vương gia, giống như hiến Như ý cho điện hạ rồi, mặc dù đây là hảo sự chúng vọng sở quy...
Rồi nặng giọng nói:
- Nhưng cho dù ta dám hiến, vương gia dám nhận không?
- Cái này...
Viên Vĩ không thể phản bác. Thẩm Mặc nói không sai. Thu nhận nó dưới trướng có ý nghĩa mặc dù trọng đại, có thể đồng thời đưa tới sự nghi ngờ của quân vương. Ngẫm lại Gia Tĩnh hoàng đế thông tuệ đa nghi, hắn cảm thấy lạnh cả gáy, giống như đồ đao đã gác lên cổ mình vậy. Hắn không khỏi thầm kinh hãi nghĩ: "Trong khoảng thời gian này, quả thật điện hạ không quá thận trọng, nếu tiếp tục thế này cũng không phải là điềm báo tốt."
Thấy hắn rơi vào trầm tư, Thẩm Mặc cũng không cắt ngang, một mặt nghe tiếng cười ồn ào ngoài cửa, một mặt lẳng lặng uống trà, chờ đợi hắn lấy lại tinh thần.
Qua một hồi lâu, Viên Vĩ mới chậm rãi nói:
- Thẩm đại nhân, ta mạo muội hỏi một câu, ngươi đi con đường nào?
Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, cười khổ một tiếng nói:
- Không dối gạt đại nhân, hiện tại hạ quan có cảm giác bản thân mình giống như một con rối mà bệ hạ giựt dây vậy, lão nhân gia kéo thế nào thì ta phải động thế đó, đâu có phần cho ta làm chủ.
Lời này vừa nói ra liền coi như cận thần thiên tử. Kỳ thật đây chỉ là dán vàng lên mặt mình. Tuy nhiên có tấm da hổ 'Hoàng ngọc như ý', sao lại không kéo lên lá cờ Gia Tĩnh, vừa có thể phòng thân lại vừa tăng thể diện, cớ sao mà không làm chứ?
Đổi lại một góc độ để nghĩ vấn đề, từ năm đó đọc sách làm tiệt đáp đề, từ trước đến nay đó đều là sở trường đặc biệt của Thẩm Mặc.
Viên Vĩ mặc dù thông minh, nhưng so với mấy lão quái vật như Nghiêm Tung, Từ Giai thì trình độ vẫn còn hơi kém. Hắn nhìn không thấu tâm tư của Gia Tĩnh hoàng đế, quả nhiên đã bị Thẩm Mặc hù sợ. Hắn thầm nghĩ: "Tiểu tử này quả nhiên là thâm tại đế tâm, nói không chừng ngày nào đó sẽ được đề bạt." Vì vậy quyết định chú ý, tận lực chung sống hoà bình với tiểu tử, không muốn đắc tội y.
Nghĩ vậy, hắn liền tỉnh bơ như không cất hồng bao của Thẩm Mặc vào trong tay áo, đứng dậy nói:
- Ý của Thẩm đại nhân lão phu đã hiểu rồi, chỗ điện hạ ta sẽ tận lực hoà giải giúp ngươi, nhưng có được hay không thì ta cũng không dám bảo đảm đâu.
Thẩm Mặc cười dài đứng dậy theo, chắp tay nói:
- Đa tạ đại nhân rồi.
- Không dám không dám. - Viên Vĩ gật đầu, chắp tay nói: - Vậy lão phu cáo từ trước.
- Ta tiễn đại nhân. - Thẩm Mặc cười duỗi tay mời.
Hai người đi ra ngoài tiền sảnh. Chỉ thấy màn kịch chiến của các quan viên đang đến độ cao trào. Cả đám mặt đỏ tới mang tai, cởi phanh cổ áo, tay áo vén lên, hình hài rất chi là phóng đãng, khiến người khó có thể liên hệ được với hình tượng ra vẻ đạo mạo nhất quán của họ.
Họ chơi rất tập trung, lại không ai nhìn thấy hai người họ đi ra. Viên Vĩ lắc đầu, ý bảo Thẩm Mặc đừng kinh động mọi người. Hai người liền lặng lẽ ra khỏi chính phòng, đi tới viện tử.
Trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng, Thẩm Mặc đi được nửa đường thì đột nhiên như nhớ tới cái gì nói:
- Ha ha, hôm qua hạ quan đến Ti kinh cục rồi.
"Ờ." Viên Vĩ nghe vậy cười nói:
- Nói đến thì thực sự là duyên phận, hai ta đều trước sau đảm nhiệm cho Ti kinh Tẩy mã.
- Hạ quan thật vinh hạnh mới được tới.
Thẩm Mặc cười rồi nhỏ giọng nói:
- Có chuyện muốn báo cáo với đại nhân, mời ngài định đoạt một chút.
Viên Vĩ khó hiểu trong lòng: "Ta cũng không phải thượng cấp của ngươi, muốn ta định đoạt cái gì?" Nhưng nét mặt vẫn tỉnh bơ nói:
- Chuyết Ngôn mời nói.
- Là như thế này.
Thẩm Mặc thản nhiên nói:
- Không biết tình huống của thư khố Ti kinh cục, đại nhân lý giải bao nhiêu.
Vừa nghe hai chữ 'thư khố', Viên Vĩ lập tức lạnh cả người, trong lòng thầm kêu "Không may, tại sao lại quên mất việc này rồi!" Hắn liền khoát tay, bảo cỗ kiệu lui đến phụ cận rồi kéo Thẩm Mặc đến sát cổng mới thấp giọng nói:
- Ngươi muốn thế nào?
Đúng như Thẩm Mặc đã lường trước, Viên Vĩ đang nỗ lực tới chức Lễ bộ Thượng thư trong mộng tưởng, tại bước ngoặt này tuyệt đối không thể để xảy ra rắc rối.
- Đại nhân đừng hiểu lầm.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng rút tay ra, nhỏ nhẹ nói:
- Hạ quan cũng không phải có ý làm khó áp chế, chỉ là muốn thỉnh giáo đại nhân, hạ quan nên xử lý như việc này thế nào thôi?
Bấy giờ Viên Vĩ mới yên tâm. Hắn thản nhiên nói:
- Chuyết Ngôn, ngươi nên biết, Chiêm sự phủ chẳng qua là một bước ngoặt của quan Hàn Lâm chúng ta, nói kiểu khác, chính là một bàn đạp để chúng ta đạp bước lên trên, tối đa chưa tới hai năm, ngươi khẳng định sẽ rời khỏi Chiêm sự phủ, sẽ được nhận chức vụ khác cao hơn.
Thẩm Mặc gật đầu, không nói gì, lại nghe Viên Vĩ nói tiếp:
- Cho nên lựa chọn sáng suốt nhất chính là nhiều một chuyện không bằng ít thiếu một chuyện, thiếu một chuyện không bằng không có chuyện. Chuyện phiền lòng này cứ vứt ra sau lưng cũng được.
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, lại nói:
- Nhưng nếu mặt trên tra xuống, vậy ta nên làm thế nào?
- Không đâu. - Viên Vĩ lắc đầu nói: - Ta tại Ti kinh cục nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói qua có việc đó.
- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. - Thẩm Mặc nói.
- Không có vạn nhất, tin tưởng ta! - Viên Vĩ đã hơi thẹn quá hoá giận.
- Được thôi. - Thẩm Mặc híp mắt lại: - Ta đã viết giấy niêm phong lên cửa thư khố rồi...
- Ngươi gián cái đó làm gì? - Viên Vĩ nóng nảy: - Ta không phải đã nói là sẽ không ai tra rồi mà?
- Cho dù không ai tới tra, nhưng cũng dễ để cho hạ quan bàn giao với người kế nhiệm mà. - Thẩm Mặc mỉm cười nói: - Đại nhân, ngài nói có phải không?
Viên Vĩ rất rõ ràng, nếu như Thẩm Mặc bóc trần sự việc thì đó hoàn toàn là trách nhiệm của mình, có câu là 'con đê ngàn dặm, bị hủy bởi hang kiến'. Mộng đẹp nhập các bái tướng của mình rất khả năng sẽ hóa thành bọt nước... Bản thân 20 năm như một ngày dốc hết tâm huyết để viết thanh từ, đó là vì cái gì? Không phải là có thể có một ngày, được người tôn xưng là 'Viên các lão' sao?
Vừa nghĩ như vậy, thái độ của hắn nhanh chóng hòa hoãn đi, nói giọng gần như cầu xin:
- Thẩm đại nhân cứ nghĩ cách dàn xếp đi, đợi qua mùa hè này ta chắc chắn sẽ nghĩ cách bổ sung cho thư khố.
Thẩm Mặc biết ý tứ của hắn, đơn giản là chờ hắn lên làm Lễ bộ Thượng thư rồi, thì có thể điều động thư tịch các nơi toàn quốc, đến lúc đó vay mượn khắp nơi, cố gắng lấp vào lỗ thủng này. Nhưng cũng không thể quên đi như vậy được... không nói không có bằng chứng, nếu như sau đó hắn đổi ý, vậy mình tìm ai để khóc đây? Thẩm Mặc liền thong thả nói:
- Không phải là cố ý muốn làm khó đại nhân, thật sự là không kéo dài được lâu, trách nhiệm sẽ chuyển hết lên người hạ quan, đến lúc đó mặt trên truy cứu xuống, mặt mũi nhỏ như hạ quan đâu thể đảm đương nổi việc này.
Nét mặt Viên Vĩ biến hóa âm tình bất định, rốt cuộc biết đây là một loài chim ưng không gặp thỏ không làm bừa. Hắn đành phải vứt bỏ chút may mắn trong lòng, đánh liều cắn răng nói:
- Ta viết một giấy cam đoan cho ngươi, giờ thì được rồi chứ?
Thẩm Mặc đợi chính là điều này, y thầm cười, nét mặt lại tỏ vẻ hổ thẹn nói:
- Hạ quan lấy tâm tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi...
- Ha ha, không dám không dám...
Viên Vĩ cười còn khó coi hơn cả khóc. Hắn liền cầm lấy bút, viết xuống vài câu trên giấy, đại ý là 'văn khố Ti kinh cục bị thất lạc tranh sách, trong nhiệm kỳ của mình đã rất nghiêm trọng, không có quan hệ với Thẩm Mặc Thẩm đại nhân', sau đó đưa cho Thẩm Mặc, tức giận nói:
- Giờ thì lão phu có thể đi được rồi chứ?
Thẩm Mặc gật đầu thân thiết cười nói:
- Coi đại nhân kìa, ngài muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ai cũng không dám ngăn ngài mà.
- Hừ hừ, Thẩm đại nhân ngài quả là một nhân vật nhỉ...
Viên Vĩ ngoài cười nhưng trong không cười chắp tay nói:
- Cáo từ.
Nói xong liền phủi tay ra khỏi cửa phòng, leo lên cỗ kiệu chờ ở một bên, chỉ chốc lát đã rời khỏi.
Đây thực sự là thừa hứng mà đến, mất hứng mà về a. Không ngờ được lão Viên ta lại để cho một tiểu tử thối áp chế! Viên Vĩ tức giận đi được nữa đường, rốt cuộc nhớ tới ở trong tay áo còn hồng bao mà Thẩm Mặc cho, trong lòng mới thoáng dễ chịu hơn. Hắn móc ra nhìn, không khỏi hít một hơi khí lạnh, không ngờ là 'Hối liên phiếu' năm vạn lượng loại thấy phiếu trả ngay.
Viên đại nhân từng tuổi này rồi mà chưa từng thấy qua số bạc trên 1000 lượng, lúc này không ngờ có trong tay tới 5 vạn lượng ngân phiếu! Điều này làm cho hắn không tự chủ được miệng khát lưỡi khô, tim đập tăng tốc, thở hồng hộc, mới không bị khoản tiền lớn này làm cho tắc thở.
Mãi đến khi về đến nhà hắn vẫn còn choáng váng. Cất tấm ngân phiếu kia đi, lại không biết nên giấu ở đâu, cuối cùng trốn vào thư phòng, đóng cửa cài then, lại dùng ghế dựa chặn cửa lại, lúc này mới đốt đèn, khẩn trương xem lại -- không sai, hình thức rất chuẩn, có con dấu ở giữa, có phù hiệu của ngân hào, có triêu phụng xác nhận, có lề trên lề dưới đầy đủ, là một tấm hối liên ngân hàng phiếu hàng thật giá thật.
Đêm hôm đó, Viên đại nhân mất ngủ. Trước nửa đêm, hắn bỏ ngân phiếu vào hộp rồi khóa lại, sợ bị ăn trộm, nửa đêm lại thức dậy mở hộp lấy ra bỏ vào trong ngực cất theo bên mình, vẫn còn cảm thấy không an toàn, cuối cùng hắn đặt ở dưới gối đầu, bấy giờ mới coi như đặt trái tim lại trong ngực rồi; sau đó nửa đêm về sáng, hắn bắt đầu tưởng tượng, nên xài 5 vạn lượng bạc này thế nào đây, nên tân trang lại nơi ở tại kinh thành, hay là giữ lại đợi sau này trí sĩ sẽ về quê nhà Từ Khê mua vườn tược, sống một cuộc sống nhàn nhã đây.
Suy nghĩ một đêm cũng không có được chủ ý, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định, chính là chút oán khí đối với Thẩm Mặc đã sớm tiêu tan thành mây khói theo tấm ngân phiếu đáng yêu này rồi...
Không nói đến Viên đại nhân đang nghèo tự nhiên trúng số, sắp vui vẻ đến phát điên. Trở lại trong phủ của Thẩm Mặc. Số tân khách vẫn hăng hái bừng bừng, chơi thẳng cho đến canh ba mới mệt mỏi say túy lúy, rồi đều cáo từ ra về. Nhưng cũng có người uống say đi không nổi, có người được người nhà đến đón, được gia nhân cõng trở về, còn có người không ai quản, Thẩm Mặc đành phải để họ ngủ lại một đêm.
Tiễn bước toàn bộ khách nhân đi rồi, Thẩm Mặc uể oải duỗi người, hít thở sâu không khí mát rượi của buổi đêm, đoạn phân phó tuỳ tùng:
- Đóng cửa.
Rồi xoay người trở lại đại sảnh, trong sảnh ly tách bừa bãi, bọn hạ nhân đang ở thu dọn. Thẩm Mặc bảo Thẩm An đưa một vò rượu, mấy món ăn rồi mang về hướng phòng khách.
Đẩy ra cửa phòng khách, Thẩm Mặc thấy Trương Cư Chính đang lấp lánh ánh mắt ngồi ở đó, y không khỏi cười nói:
- Ta biết ngươi giả bộ mà.
- Sao ngươi biết được?
Trương Cư Chính ngửi mùi trên người mình, mùi rượu rất nặng. Hắn hiếu kỳ nói:
- Lẽ nào ta giả bộ không giống sao?
- Trực giác.
Thẩm Mặc cười nói:
- Trương Thái Nhạc ngươi cũng không phải là người uống rượu hỏng việc.
Trương Cư Chính nghe vậy, cười giảo hoạt cười nói:
- Ta cũng biết, ngươi đã tóm được Viên Vĩ rồi.
- Sao ngươi biết? - Giờ thì đến phiên Thẩm Mặc đặt câu hỏi.
- Trực giác.
Trương Cư Chính cười ha ha một tiếng:
- Thẩm Mặc ngươi chính là người không có lợi sẽ không dậy sớm, đột nhiên mời họ Viên kia tới, không có khả năng chỉ vì làm rạng rỡ cho buổi tiệc.
Hai người liếc nhau, rồi đồng thời cười lên khà khà. Cười xong, Thẩm Mặc đặt bình rượu lên bàn:
- Ngươi còn chưa uống say, chúng ta tiếp tục uống.
- Được, vừa uống vừa trò chuyện, trò chuyện suốt đêm luôn.
Trương Cư Chính nhảy xuống giường, ngồi vào bên cạnh bàn nói:
- Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu, thoại bất đầu cơ bán cú đa. Uống rượu nói chuyện cũng phải phân đối tượng, nếu muốn uống thống khoái, trò chuyện hài lòng, thì phải cùng với Thẩm Chuyết Ngôn ngươi.
- Bậy không.
Thẩm Mặc đặt bình rượu xuống, lại lấy ra mấy đĩa thức ăn, hai người liền bắt đầu đối ẩm nhón đậu phộng.
Một mặt uống rượu, Trương Cư Chính một mặt hỏi Thẩm Mặc, y tại Tô Châu cụ thể làm những gì:
- Nghe lời truyền bên ngoài thần kỳ quá, chắc cũng sắp thổi ngươi lên thành Khổng Minh thứ hai rồi, lẽ nào thần kỳ như vậy thật hả?
- Thần cái gì mà thần?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Chẳng qua ta chỉ tình cờ gặp được, làm vài chuyện thuận theo thời thế mà thôi. Tỷ như nói ti Thị bạc, triều đình hải cấm nhiều năm, trên biển lại có giặc Oa hoành hành, dù là người mua là đại lục chúng ta, hay là người mua trên biển, nhu cầu đều bị kiềm chế rất lâu, một khi khai phụ, sẽ như nước lũ khơi dòng, tự nhiên càng không thể vãn hồi.
Thấy Trương Cư Chính nghe mà mê mẩn, Thẩm Mặc lại nói:
- Lại tỷ như nói Từ Hải kia, hắn chinh chiến cùng triều đình đã nhiều năm, mắt thấy mình càng lớn càng yếu, quan quân lại càng ngày càng mạnh, càng thiện chiến, tự nhiên bắt đầu sinh ra ý quy thuận, chỉ là không ai có gan như ta dám tiếp thu hắn mà thôi.
Trương Cư Chính đâu thể thỏa mãn với câu trả lời giản lược như vậy? Tự nhiên gặng hỏi tiếp, cũng may điều hắn quan tâm chủ yếu là vấn đề kinh tế cấp độ vĩ mô. Về phần ti Thị bạc làm sao vận chuyển, mỗi bộ môn phối hợp liên hệ, cũng không phải chỗ mà hắn quan tâm. Điều mà Trương Cư Chính quan tâm là thuế phụ của Tô Châu làm sao trưng thu, lợi ích của các mặt làm sao phân phối, dân chúng sống thế nào. Các vấn đề đều như vậy.
Ban đầu Thẩm Mặc còn nhất nhất trả lời, nhưng thấy hắn càng hỏi càng sâu, rồi hỏi tới bí mật mà không thể cho ai biết rồi. Y vàng đình chỉ, chuyển đề tài nói:
- Ngươi hỏi ta cả nửa ngày rồi, cũng nên để ta hỏi ngươi một chút chứ?
Trương Cư Chính cười tự giễu nói:
- Ta có cái gì mà hỏi? Người ta nói đứng tuổi ba mươi. Năm nay ta đã 36 rồi, xuất sĩ cũng đã hơn mười năm, nhưng mãi chỉ là những năm tháng bình thường phí hoài, chưa làm qua một chuyện nghiêm chỉnh gì.
Nói rồi lắc đầu, uống một hơi cạn ly rượu, vẻ mặt buồn khổ:
- Đừng nói không có cách nào so với ngươi, cho dù chỉ so với mấy tri huyện Ngôn quan, ta cũng xấu hổ vô cùng.
- Ài, Thái Nhạc huynh nhất thiết đừng nghĩ như vậy.
Thẩm Mặc vội vàng khuyên giải an ủi:
- Quan Hàn Lâm mà, từ trước đến nay chính là thế, tích súc nhiều năm, chỉ chờ một khi đắc chí. Chờ nhiều năm tức phụ cũng thành bà, chính là lúc ngươi đại triển hoành đồ!
Rồi cười ha ha nói:
- Đến lúc đó chờ ngươi nắm quyền, bận bịu đến cả không có thời gian, sẽ hoài niệm năm đến nhưng năm tiêu dao du sơn ngoạn thủy cho coi.
Trương Cư Chính nghe vậy thì hơi giãn mặt ra, lắc đầu nói:
- Ngươi tưởng mấy năm trước ta xin nghỉ bệnh là đi du sơn ngoạn thủy à?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Thẩm Mặc cười nói:
- Cơ hội tốt như vậy không đi các nơi thăm thú, nhìn phong thổ, vậy thì thật là lãng phí quá đi.
Sắc mặt Trương Cư Chính thoáng cái trở nên trang nghiêm:
- Không sai, ta về nhà 5 năm, cũng có ngao du ở các nơi 3 năm, quả thật đả đi qua rất nhiều danh thắng cổ tích. Nhưng mà lúc tầm mắt rộng mở, đồng thời ta càng thấy được một mặt không biết gì của bản thân trước kia -- thì ra Đại Minh triều ta tuy có Tô Hàng, nhưng không phải là thiên đường! Ngoài Giang Nam giàu có và đông đúc, ta còn thấy vô số bách tính quần áo tả tơi, gầy trơ cả xương, ăn xin ven đường phố, kẻ bán con bán cái, chỉ cầu có thể ăn thêm một bữa cơm, sống lâu một ngày! Cuộc sống bi thảm của họ cũng không phải một huyện nào, một phủ nào, mà các nơi toàn quốc đều như vậy! Giang Chiết Hồ Quảng phồn hoa, chẳng qua là cái quần lót, che không được chỗ xấu xa của Đại Minh triều, tiếng la khóc khắp nơi...
Trương Cư Chính nói đến đây, trong đôi mắt đã mông lung, hiển nhiên ấn tượng đối với tràng cảnh bi thảm này thật sự quá sâu sắc. Mặc dù lúc nãy hắn còn đang cảm thán, trả thù không chiếm được biểu dương, tài hoa không cơ hội thi triển. Nhưng bất kể như thế nào, sinh ra tại một gia đình phú nông, thuở nhỏ đã tài hoa hơn người, từ tú tài đến cử nhân, từ tiến sĩ đến Hàn Lâm đều xem như thuận buồm xuôi gió, mặc dù chưa nói tới cẩm y ngọc thực, nhưng cũng chưa từng vì áo cơm mà phát sầu qua, cũng chưa từng nghĩ tới, thì ra Đại Minh triều mà mình vẫn cho rằng hào phú lại đến tình cảnh tràn ngập nguy cơ, đồng bào tay chân của mình, thì ra vẫn phải sống trong cảnh luyện ngục khốn khổ, không có hi vọng...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Cư Nhất Phẩm
Tam Giới Đại Sư
Quan Cư Nhất Phẩm - Tam Giới Đại Sư
https://isach.info/story.php?story=quan_cu_nhat_pham__tam_gioi_dai_su