Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 505: Nhà Địa Chủ Thu Tô (5)
- V
ân hầu, thứ hạ quan nói thẳng, ngài có thể nói cho hạ quan biết vì sao trang hộ của ngài phải nộp tô nhiều như thế không? Trương Toàn, nộp tô sáu quan, Trương Nguyên nộp tô chín quan năm, tên Hà Đại Xương này lại nộp tới bốn bảy quan sáu, hạ quan xem sổ sách hộ bộ, chưa bao giờ thấy con số thế này, không biết Vân hầu có thể chỉ bảo cho không?
Vân Diệp bật cười, sổ sách của Vân gia đúng là khiến người ta sinh nghi, ở cái thời đại sức sản xuất phổ biến là thấp này, Vân gia tất nhiên trở nên bắt mắt, ngự sự tới giờ mới hỏi thì tâm tính đã thuộc hạng trầm ổn lắm rồi, phải biết rằng Ngụy Trưng thi thoảng lại tới Vân gia trang, nói toàn lời khó nghe, Trường Tôn thị mỗi lần tới đều rất vô lễ lật sổ sách Vân gia, lần nào cũng nổi giận, nói Vân gia béo chảy mỡ, muốn đem tiền toàn thiên hạ về làm phân bón.
Vân gia là con sông lớn mênh mông, những con sông nhỏ trang hộ tất nhiên là cũng đầy nước, rau củ, dầu mỡ, trứng gia cầm cùng với các loại bánh, gia vị, nhất là hạt tiêu khiến trang hộ của Vân gia kiếm lớn, nhà khác chỉ biết nhìn thèm thuồng, các trang hộ không bao giờ đem giống cho người ngoài, Vân Diệp cho Trình gia, Ngưu gia, Tần gia một chút mà bị cả trang chửi bại gia sau lưng suốt mấy năm trời.
Lão hán ngồi dưới lán uống trà đứng lên nói:
- Quan gia, tiểu lão nhi chính là Hà Đại Xương, năm nay nộp tô bốn bảy quan sáu đồng, vốn định nộp liền một lúc tám mươi quan nhưng chủ gia không cho, ngồi ở đây kỳ kèo với trướng phòng Lưu tiên sinh, đợi nửa ngày cũng không cho, quan gia cũng thấy lão hán nộp ít à, quan gia, tiểu lão nhi mang tiền tới rồi này, quan gia bảo Lưu tiên sinh cho tiểu lão nhi nộp cả năm tám mươi quan đi.
Hoàng Vũ còn chưa kịp hiểu gì thì Lưu trướng phòng nhảy dựng lên chửi:
- Hà Đại Xương, đồ chó chết này đừng nằm mơ, làm gì có chuyện chiếm lợi của chủ gia như thế, ngươi nộp tiền trước, cái cửa hiệu bánh mỗi năm kiếm tiền ngày càng nhiều, ngươi định lấy phần năm nay nộp năm sau, muốn trục lợi trong tay lão phu à, bỏ ý định đó đi.
Trướng phòng nổi giận làm Hà Đại Xương đỏ mặt tía tai, Hoàng Vũ không biết phải làm sao, hắn nhìn thế nào cũng không ra lão nông kia là chủ cửa hiệu mỗi năm thu nhập trên trăm quan, huống hồ ngay trước mặt Vân Diệp mà lão nông đó còn dám tính toán trục lợi, không coi hầu gia ra gì.
Vân Diệp vỗ vai hắn:
- Ngự sử xem đi, chính là thế đó, Vân gia trang tử nếu chỉ biết bới đất kiếm ăn mà thu tô cao như thế đúng là táng tận lương tâm. Nhưng trong trang không có ai tầm thường cả, có người dùng đất nhàn rỗi trồng rau, dưa, nuôi cá, nuôi ong lấy mật, nuôi lọn, nuôi dê còn có người chuyên nuôi trâu bò lấy thịt, chuyện này không phạm pháp, có đăng ký ở chỗ quan phủ, cho nên họ có nhiều nguồn thu nhập, sản xuất lại nhiều, mà quy định pháp luật nghiêm ngặt, chủ gia ít nhất chiếm hai thành, cái này một ít cái kia một ít nên Vân gia có nhiều như thế.
Nói xong đưa đĩa bánh trứng vào tay hắn:
- Yên tâm mà ăn, thức ăn của Vân gia đều sạch sẽ, không dính máu trang hộ, dù bệ hạ tới Vân gia cũng ăn thoải mái không cần kiêng kỵ gì, hôm qua trung thừa đại nhân của các vị tới nhà ta lấy một giỏ trứng chạy mất, sợ ta đòi tiền. Chức ngự sự cao quý, nhưng bàn hàn, ta rất kính trọng các vị.
- Các vị dám đàn hặc cả công chúa, vương gia cũng không bỏ qua, ta và Thanh Tước làm sập cung điện đại nội bị đàn hặc, rất tốt, nhưng phải nhìn nhiều hơn, nghe nhiều hơn, mở mắt nhìn thế giới, sẽ thấy không đâu không có kỳ tích, kỳ thực tất cả đều dó người chân lấm tay bùn sáng tạo ra.
Hoàng Vũ miệng ăn bánh trứng bôi mật, nhưng trong lòng đáng chát chưa từng có, lời của Vân Diệp làm hai mắt hắ ươn ướt, ngự sử, ngự sử, nói thì thật dễ nghe, thực ra là công việc đắc tội với người khác, là dị loại trong bách quan, các quan viên khác lén làm chút kinh doanh, bù đắp tiền lương, người ta biết chỉ cười xòa bỏ qua, chỉ có ngự sử là không được.
Bổng lộc tám trăm đồng mỗi tháng của hắn phải nuôi cả nhà, Trường An gạo đắt đỏ, đến trẻ con nông gia đều thấy bánh táo thối, chỉ có nữ nhi bốn tuổi của mình ngày nào cũng mong mỏi được ăn bánh táo, trước kia còn thấy tiết tháo quan trọng hơn bất kỳ thứ gì, hiện giờ mới thấy nó yếu ớt như vậy, giống như lâu đài trên cát, sóng lớn cuốn tới là sụp đổ, thói đời này sao vậy chứ?
Trường An càng ngày càng thịnh vượng, tòa thành đường kính mười tám dặm chật kín người, mặt sông cánh buồm liên miên, trong thành cửa hiệu san sát, lệnh giới nghiêm giữ mấy chục năm dần sụp đổ. Phường Hưng Hóa khi hoa nở rộ đẹp tựa thiên đường, trên Khúc giang ca vũ không ngớt, chỉ có ngự sử chưa bao giờ thay đổi, mỗi lần tấu lên triều là như tiếng chuông Đại Lữ, làm quan viên cảnh giác.
Cố ép cảm khái trong lòng xuống, với Vân gia, mình phải quan sát thật kỹ, không thể bỏ chút manh mối náo, nhớ tới con ngựa dữ và ác phó của Vân gia, đang định nói với Vân Diệp đừng để những điều nhỏ nhặt đó làm hủy thanh danh của mình thì phát hiện một con ngựa vừa đi vừa ngáp vào lán, nhìn thấy Vân Diệp ăn bánh liền sán tới ngoạm luôn cái bánh trên tay y, Vân Diệp lại chẳng giận, còn xòe tay ra cho nó ăn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL
Mấy lão đầu tử đi tới, xoa đầu Vượng Tài, Hà Đại Xương cười nói:
- Mỗi lần thấy Vượng Tài là thấy cát tường, thật đáng thương, gầy đi bao nhiêu, ở Lĩnh Nam chẳng có mấy thứ người ăn được, xem này Vượng Tài gầy trơ xương ra rồi, số tiền này cầm lấy mà mua đồ ăn, chúng ta cứ ở Trường An hưởng phúc, không đi đâu hết.
Hoàng Vũ trố mắt nhìn một đống tiền được cho vào túi treo trên cổ Vượng Tài, nặng trịch, lòng chua xót, tiền của một con ngựa còn nhiều hơn tiền của hắn.
- Vượng Tài là đứa bé ngoan, lần nào tới hiệu của lão hán ăn bánh, không trả tiền là không chịu đi, làm lão hán lần nào cũng phải giả vờ là lấy tiền, còn hiểu chuyện hơn cả lão Hồ, lão già đó tới hiệu lão hán ăn uống, không bao giờ biết ghi sổ là cái gì, nhưng mà lão hán nhớ hết, đợi ngươi mở hiệu gà quay, lão hán không thèm trả tiền, cứ lấy mang đi...
Thấy không kiếm chác được gì, mấy lão hán chắp tay sau lưng rời lán, trêu ghẹo nhau đi ra chợ.
Những chuyện nhìn thấy ở Vân gia đảo lộn hết nhận thức của Hoàng Vũ về thế giới, theo Vân Diệp rời lán, không ra chợ mà tới khu nhà của trang hộ ở đằng sau.
Cảm giác đầu tiên nơi này cấp cho Hoàng Vũ là sạch sẽ, không có phân gà, nước đãi ngựa thường thấy ở nông thôn, thi thoảng có cành cây thò ra ngoài bức tường thấp, phải cúi đầu đi qua.
Trong sân phơi đầy các loại rau củ, còn có các loại đậu, nhìn vô cùng thích mắt.
- Đây là nhà làm dưa muối, đừng coi thường nó, còn cả đậu muối nữa, tới mùa đông bán không ít tiền đâu, nghe nói nhà này giờ không chỉ bán dưa nữa, bà nương trong nhà thông minh phát hiện ra dưa muối và thịt cho vào nhau đem hấp rất ngon, thêm vào ít ớt, thành cực phẩm nhân gian.
- Năm ngoái nhà họ mang tới phủ một ít, mấy muội tử của ta tranh nhau hết sạch, người lớn không được mấy miếng, năm nay nhà họ không bán dưa nữa, bắt đầu bán loại thịt hấp này rồi, dưa rẻ tiền thành món ăn đắt tiền, năm nay không muốn phát tài cũng khó. Theo thông lệ, tính nhà ta hai thành cổ phần, ta nói không cần, đây là chuyện làm ăn độc môn do tự nhà trang hộ nghĩ ra, nhà ta xen vào làm gì, ai ngờ mấy đứa muội tử không chịu, nói không cần tiền, chỉ cần thịt hấp kia.
- Vân hầu, hạ quan tin tưởng vào sự giàu có của Vân gia trang, nhưng làm như thế thực sự không có vấn đề gì chứ?
Hoàng Vũ nhìn phụ nhân bận rộn trong sân, lo lắng hỏi:
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2