Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 503: Nhà Địa Chủ Thu Tô (3)
T
rình gia thu tô tưng bừng náo nhiệt, các trang hộ dìu đỡ nhau về nhà, mặt đỏ bừng bừng khoe khoang nhà mình năm nay thu hoạch được bao nhiêu, phương thức cảm tạ của Trình gia là mỹ tửu, Lão Trình Tiểu Trình đều không có nhà, Trình Xử Bật ở thư viện bị lão nương gọi về chủ trì đại sự thu tô, trang hộ đổ bừa lương thực vào kho, trướng phòng cười hì hì ghi chép, trang hộ nói bao nhiêu ghi bấy nhiêu, cả cân cũng chẳng cần.
Nộp tô xong ra lán ăn lẩu, uống canh, thuận tiện làm chén rượu mạnh, không uống không được, Trình Xử Bật đã uống tới lờ đờ, phanh áo lộ lông ngực, mười sáu tuổi không biết đâu ra lắm lông thế.
Chỗ này chẳng có chuyện bất bình, mấy vị nằm lăn quay trong lán chẳng phải bị chủ đánh ngất, mà là vì say rượu lăn ra đó, ba nương trông bên cạnh, thuận tiện ăn vài miếng bánh.
Trang hộ Trình gia là lão binh theo Lão Trình nhiều năm, chẳng bận tâm thu thêm mấy đấu lương, Trình gia lại chẳng sống dựa vào sản xuất từ đồng ruộng, nhân tâm mới là thứ quan trọng nhất, chủ gia quyết định tính cách của trang hộ, người Trình gia trang xưa nay nóng tính, nhưng lại hảo sảng hơn người. Lễ độ lịch sự ở Trình gia trang sẽ được đối xử thân thiện, hơi ngang ngược một chút chắc chắn ăn đòn, ví dụ như bốn năm tên mù mắt đang phóng ngựa chạy trên đường, không thấy hài tử phụ nhân đang đi giữa đường à?
Toàn là lão binh cả, có ai không biết cách đối phó với kỵ binh, lập tức có đòn gánh nhét vào giữa chân ngựa, mấy con ngựa tức thì ngã lăn quay, mấy người tửu lượng cao còn giữ được tỉnh táo, thấy quan phục là biết chuyện không hay, tránh gây phiền toái cho chủ gia, lén lút rút đòn gánh lại, dìu đồng bạn uống say loạng choạng về nhà, mai mà hỏi tới thì nói mọi người uống say cả, không biết xảy ra chuyện gì.
Ngã từ trên ngựa xuống rất nguy hiểm, gãy cổ không phải là chuyện hiếm, may là ngựa chạy không quá nhanh, các trang hộ cũng không có hành động gì tiếp theo, nếu ở chiến trường lúc nà phải cầm đao xông lên rồi. Quan viên trẻ tức tới toàn thân run rẩy, phẫn nộ nhìn đám trang hộ say khướt trên đường, tức không có chỗ phát tiết, nơi này mà có oan khuất thì cũng đáng đời, không ai thương hết.
Không hoan nghênh thì tất nhiên quay người bỏ đi, ngựa tập tễnh, đành phải dắt đi, nhà Trình Giảo Kim xưa nay không có kẻ nào tốt đẹp, mình tới chống lưng cho trang hộ, nếu như gây chuyện với trang hộ thì thành trò cười, thà chịu ủy khuất chứ không làm hỏng đại kế của bệ hạ.
Tập tễnh tới Ngưu gia, nơi này cũng thế, trang hộ toàn là người thiếu chân mất tay, không nghĩ cũng biết là lão bộ hạ của Ngưu gia, ai đi bạc đãi lão bộ hạ của mình chứ? Nhìn đám quản gia vỗ vai trang hộ gọi huynh đệ là biết nơi này không có bất công mà bọn họ hi vọng thấy.
May là còn nhà tên ác bá lớn nhất chưa tới, rửa mặt ở bên sông, vá qua loa quan phục bị ngã rách, lấy nước sông ăn chút lương khô, lấy lại tinh thần, an ủi tùy viên, dắt ngựa lên đường tới Vân gia. Bách tính thật là thuần phác, nhìn thấy mấy vị quan nhân bị thương, liền dọn xe trâu, mời bọn họ ngồi lên, đó là lần đầu tiên bọn họ cảm thụ được sự quan tâm ấm tình người từ khi lên Ngọc Sơn.
- Lão nhân gia là người của Vân gia trang tử à? Vừa rồi thấy người chở đầy lương thực từ Trường An về là sao? Vừa mới thu hoạch xong mà trong nhà đã không đủ ăn nữa à? Text được lấy tại TruyệnFULL
- Nhà lão khác nhà khác, chủ gia chỉ cần tiền, tiểu lão nhi đem lương thực trong nhà đi bán, lại mua một ít lương thực về, lấy ít tiền nộp tô cho chủ gia.
- Lão nhân gia phải nộp bao tiền?
- Nói ra quan nhân không tin đâu, lão phải nộp cho gia chủ sáu quan ba trăm đồng.
Lão trang hộ cười híp mắt lại:
Ngự sử trẻ thấy lồng ngực muốn nổ tung, loại chủ gia vô lương tâm cỡ nào mà bắt trang hộ nộp nhiều tiền lương như thế, một con trâu chỉ tám quan thôi, một nhà nông hộ đáng thương cũng không đáng giá chừng đó, mỗi năm nộp một con trâu, đó là chuyện con người có thể làm ra sao? Biển đông có đáy, lòng tham của con người lại vô cùng, Vân gia mỗi năm đầu tư vô số vào thư viện, Đào Chu tái thế gì chứ, thì ra tiền của y là nhờ vơ vét trên người bách tính cùng khổ, cái hạng lừa đời trộm danh, ai ai cũng có thể giết.
Kẻ đứng đầu Trường An tam hại mới là bộ mặt thật của y, đáng thương bệ hạ bị gian nịnh che mắt, còn luôn miệng nói y là tấm gương của quan viên, đâu có ngờ y là mãnh hổ ăn thịt bách tính.
Nhìn thấy y phục rách rưới trên người lão hán, lòng đau đớn, tuy mình từ Quốc tử giám vào ngự sử đường, giờ mới là quan bát phẩm, trước mặt Vân Diệp không là cái gì cả, nhưng hôm nay cho dù có rụng hết răng cũng phải cắn một miếng thịt của thứ đại tặc hại dân này.
- Lão hán năm nay xem như nộp ít đấy, lão nhị trong nhà theo Trình gia quốc công chinh chiến ở tái ngoại, cho nên hầu gia miễn một phần nhà lão nhị, bớt tận hai quan. Vân gia đều là người tốt, không bao nhờ nhòm ngó tài sản của trang hộ, nhà Vương đại hồ đồ năm nay không may như thế, cứ cố nói thằng bé nhà mình mới rời cữ, chưa tính là một nhân khẩu, ha ha ha, bị Lão Tiền đã hai phát, cuối cùng vẫn phải nộp tiền lên.
Vị ngự sử trẻ bi ai nhìn lão hán phấn khởi kể chuyện, lão hán không biết chữ không biết, phủ binh xuất chiến không cần nộp tiền lương, tên ác phó Vân gia khi ức hiếp bách tính cũng không biết, đứa bé trưởng thành nhận ruộng mới chính thức phải nộp thuế. Ông trời ơi, cả hoàng gia cũng không dám thu thuế của đứa bé mới rời cữ, Vân gia dựa vào cái gì mà dám? Ai cho y lá gan lớn như thế.
Lão hán hát bài gì đó nghe không hiểu, đôi chân đen đúa đi đôi giày gai kia cho thấy không biết ông ta phải chịu bao nhiêu cực khổ, có lẽ hát sơn ca là chút lạc thú cuối cùng của lão hán đáng thương đó.
Vân gia trang tử rất phồn hoa, đường phố người đi lại nhộn nhịp, hai bên đường toàn là nhà ngói cao lớn thể hiện sự giàu có ở nơi này, một con ngựa ngang ngược ăn đồ trên quầy hàng của tiểu thương phiến, chẳng những không ai dám ngăn cản, còn tươi cười gãi cổ cho nó, hắn còn nhìn thấy tiểu phiến cho tiền vào túi ngựa, một con ngựa còn ngang ngược như thế, chẳng cần nói tới chủ.
Ngẩng đầu nhìn phòng ốc liên miên hai bên đường, lại cúi đầu nhìn đường lát đá sạch sẽ dưới chân, hắn không dám dẫm lên, cảm thấy trên đó toàn là oan hồn của bách tính, tường trắng muốt trong mắt hắn biến thành màu đỏ máu người, những nụ cười giả dối trên đường, sự phồn hoa giả tạo, tất cả như ngọn núi lớn đè lên người hắn, hắn gian nan thở dốc, tay cho vào lòng, nắm chặt thủ lệnh cho phép hắn tùy nghi hành sự, tựa hồ như thế mới lấy được ít dũng khí.
Trong đại môn Vân gia có một đại hán vạm vỡ đi ra, áo phanh ngực, mặt bặm trợn, đi lảo đảo, người qua đường lũ lượt né tránh, thuận tay lấy một quả dưa trên sạp hàng, cho vào miệng nhai, nước dưa chảy bên mép, dáng vẻ thô lỗ, thương phiến luôn mồm ân cần gọi Bảo gia, lấy dưa ngon nhất bảo đại hán ăn thêm. Ăn xong không thấy trả tiền, nói một câu nhạt toẹt, lại cầm dưa của sạp khác ăn, tiểu phiến phẫn nộ mà không dám nói.
Nghe đồn tấu sự là chức trách của ngự sự, huống hồ hiện giờ tận mắt nhìn thấy, ngự sự lúc này lại trở nên bình tĩnh, cái vùng đất tội ác Ngọc Sơn này ít nhất tồn tại sáu năm, vùng dung dưỡng che giấu cái ác như thế mà dám nói là nơi địa linh nhân kiệt?
Lý Cương không xứng là văn tông một đời, Tân Ngọc Sơn có nữ tế như thế uổng danh đại nho, Nguyên Chương tự phụ đạo đức cao vời té ra là trò cười, hôm nay dù có liều mạng cũng phải lấy lại công bằng cho bách tính Vân gia trang, trả lời vùng trời xanh cho mảnh đất này.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2