Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trí Tuệ Đại Tống
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quyển 8 - Chương 32: Khanh Không Phụ Trẫm, Trẫm Không Phụ Khanh
V
ân Tranh cũng đặt khuê nữ xuống: - Trẻ con hai tuổi đầu, bệ hạ sao đã nhìn ra nhát hay không? Thần trước kia ngửi thấy mùi máu là buồn nôn, vậy mà bây giờ giết người như chém dưa vậy. Can đảm đa phần là được bồi dưỡng ra, chứ không phải là sinh ra đã có, trẻ con tuổi này đã biết thứ mình thích mình ghét, đó là chuyện tốt, chứ cái gì cũng không sợ thì tâm trí có vấn đề.
Triệu Trinh cười phá lên: - Khanh luôn có đạo lý kỳ quái, nhưng nói trúng trọng điểm làm người ta không biện luận được, luyện thuật quỷ biện đến lô hỏa thuần thanh rồi.
Trâu Đồng Minh và một hoạn quan khác bế hai đứa bé tới tấm thảm lớn trải dưới gốc cây, ở đó có rất nhiều đồ chơi.
Triệu Trinh và Vân Tranh uống trà tán gẫu vui vẻ, thi thoảng nhìn hai đứa bé chơi tưng bừng, Triệu Húc có vẻ không sợ Lạc Lạc nữa, chơi đồ chơi thì ít, sán tới cạnh tiểu nha đầu đó thì nhiều, ngửi ngửi mùi của cô nhóc như chó con, trầm tư: - Vân khanh, nếu hai đứa bé đó ghép thành một đôi thì thế nào?
Vân Tranh uống hết chén trà mới nói: - Bệ hạ, không được, thần chắc chắn sẽ phong vương, không thể nào lại để hoàng đế cưới hoàng hậu có lực lượng hậu thuẫn lớn như vậy, lịch sử đã chứng minh đây là chuyện chỉ hại mà không lợi, theo thần biết gia pháp hoàng gia cũng không cho, chúng ta không nên làm trái thì hơn.
Triệu Trinh thở dài tiếc nuối, sau đó lại bật cười: - Xem ra ái khanh rất tự tin chuyện thu phục lại Yến Vân Thập Lục Châu, ha ha ha, trẫm cũng rất muốn được phong vương cho khanh, nếu có một ngày như thế, trẫm hi vọng được đứng trên Trường Thành phong tước cho khanh.
Vân Tranh đứng dậy tạ ơn, rồi nói: - Bệ hạ vừa nãy hỏi thần vì sao lại ăn không ngon ngủ không yên, thần giờ trả lời, thân là tướng quân, nhìn biên cương không có chỗ hiểm yếu để thủ, đêm ngủ thần cũng giỏng tai lên nghe xem có quân báo địch xâm phạm không?
- Người bình thường không cảm thụ được nguy cơ này, nhưng thiết kỵ thảo nguyên nếu dốc sức đánh tới, thì có thể tới ngay chân thành Đông Kinh mà không gì cản nổi, cho nên chưa lấy về Yến Vân Thập Lục châu thì thần còn chưa ngủ yên.
Nói những lời Triệu Trinh thích nghe, Vân Tranh cũng được thanh nhàn, còn về phần có thật hay không thì trời biết, chỉ biết sáng nay Lục Khinh Doanh nói y ngáy to quá làm nàng mất ngủ, còn lau nước dãi cho y mấy lần, chất vấn y mơ thấy ai...
Chuyện này không liên quan tới nhân phẩm, cũng không phải do nịnh bợ, từ khi hình thành xã hội là con người biết nói dối, rõ ràng ở nhà ăn rau dại, trước khi ra đường lấy thịt bôi miệng, mang cái miệng bóng mỡ đi khoe khắp nơi.
Triệu Trinh bị lời dối trá của Vân Tranh làm cảm động, hoặc là buồn nôn, mãi mới nói lên lời: - Quân thần chúng ta đồng lòng, rồi sẽ một ngày lấy về hết đất xưa Hán Đường.
Thế là một vị hoàng đế tầm thường thật thà, một tên đại thần chẳng bản lĩnh những đầy bụng kinh nghiệm lịch sử ngồi dưới ánh nắng ấm áp uống rượu trò chuyện vô cùng hòa hợp. Tuy nói sáng sớm ngày ra đã uống rượu chẳng tốt lành gì, nhưng mà ở Đại Tống rất bình thường, có người sáng dậy lấy rượu xúc miệng, lại còn uống một ngụm rượu, lại làm ngụm trà đặc, gọi đó là hưởng thụ đỉnh cấp, không biết rằng dạ dày không chịu nổi, chỉ là người ta là hoàng đế, Vân Tranh không dại gì dạy khôn người ta.
Trời xanh mây trắng, gió thổi hiu hiu, dưới bóng râm của gốc cây cổ thụ phải tới trăm tuổi, hai nam nhân mặc nho sam thoải mái, ngồi hai bên cái bàn trúc đơn giản, vài đĩa bánh ngọt, một cái bếp lò, bên cạnh hai đứa bé nô đùa cười khanh khách vui vẻ, khung cảnh cuộc sống êm đềm nên thơ tiếc rằng đặt trong bối cảnh hoàng cung làm hỏng hết.
- Bệ hạ, Đại Tống ta nay thiên tai không dứt, coi trọng nông nghiệp đúng là xu thế phải làm, trong nhà đủ lương, trong lòng mới vững vàng. Lần này Vương sứ tướng đề xuất lập tiền trang không chỉ để kiếm tiền, kiếm được tiền không thành vấn đề, nhưng tiền kiếm được, thần cho rằng không nên tích trữ, mà nên đem tiêu.
Triệu Trinh đặt cốc trà xuống: - Tích trữ tài phú chẳng lẽ không phải là gốc rễ quốc gia sao?
- Không phải, bệ hạ, nay canh nông không ngừng giảm thiểu, nhưng nông dân mới là người cống hiến thuế má chủ yếu của Đại Tống, nếu không được bệ hạ chiếu cố, vài chục năm tới tài chính Đại Tống ta chắc chắn gặp nguy cơ lớn.
Triệu Trinh thở dài: - Trẫm cũng biết hậu quả đáng sợ thôn tính đất đai mang lại, nhưng từ thời thái tổ đã cho tự do mua bán đất, đến thời trẫm càng không cách nào lay chuyển quốc sách này.
- Theo thần thấy, thái tổ không phải là không muốn kiềm chế thôn tính đất đai, mà là vì trải qua rất nhiều triều đại, nhưng không thể tìm ra được biện pháp thích hợp để kiềm chế chuyện này. Quốc dân nhiệt tình với đất đai gần như mù quáng, rõ ràng lợi ích từ đất đai mang lại không nhiều nhất, nhưng lại cứ đặt nó ở địa vị hàng đầu, có tiền là ra sức mua trạch viện, mua ruộng đất.
- Cho nên thái tổ thái tông mới quyết đoán nâng cao thương thuế, nay thương thuế đã chiếm nửa thuế thu của Đại Tống ta.
- Nếu nông nghiệp không còn tiềm lực để khai thác nữa, chúng ta cần chăm sóc nó, thương nghiệp đã hưng thịnh, vậy càng nên ra sức đẩy mạnh. Chuyện này nếu bệ hạ không làm, tương lai tới hoàng tử Húc sẽ càng khó khăn...
Triệu Trinh chăm chú nhìn Triệu Húc chơi đùa với Lạc Lạc, mỗi lần nhi tử của mình sán tới gần là nha đầu đó lại đẩy ngã lăn quay, còn ngồi hờn dỗi khóc, hắn trừng mắt không cho ai vào dỗ, thế là lát sau tự nín, bò tới bên cạnh Lạc Lạc, nhìn rất lâu mới nói: - Trẫm đúng là có những lúc trách tổ tiên đại lại cho trẫm giang sơn có quá nhiều bận tâm, xem ra nếu không muốn con cháu trách móc, thì trẫm phải làm vài việc mới được.
Nha đầu nhà mình thơm tho sạch sẽ, đừng để thằng nhãi bẩn thỉu kia lây chấy sang, Vân Tranh nghĩ thế, bề ngoài vẫn thản nhiên nâng chén kính hoàng đế: - Vi thần nỗ lực bắc tiến, nói lớn lao là vì Đại Tống, nói chính xác ra cũng vì con cháu sau này có thể sống yên bình. Ngày vi thần đạt được mục tiêu, có thể thoải mái sống cho mình rồi, không giấu bệ hạ, thần đã nghĩ cả tên cho hòn đảo đó, là Đào Hoa đảo.
- Thần và chuyết thê lần đầu gặp nhau trong muôn dặm hoa đào, cảnh đó nay vẫn rõ ràng trước mắt, thần thậm chí còn nhớ được cánh hoa màu hồng dính trên tóc nàng, thực sự là người đẹp hơn hoa.
- Thần sinh ra chốn sơn dã, không thích ứng được lễ pháp thế gian, ở lại Đông Kinh làm người ta ngứa mắt, chẳng bằng chèo thuyền ra Đông Hải, sáng ngắm mặt trời mọc, tối thưởng thức hoa đào rơi, thi thoảng nổi hứng chạy lung tung một chút thưởng thức các món ngon thiên hạ, khi ấy mong bệ hạ chỉ mỉm cười bỏ qua.
Triệu Trinh mỉm cười: - Trẫm biết đó là nguyện vọng của khanh, nhưng không cần nhắc với trẫm suốt như thế, khiến trẫm thành không có lòng dung người.
Vân Tranh nghiêm túc chắp tay một cái: - Có những lời nên nói rõ vẫn hơn, giữa quân thần tối kỵ là suy đoán nghi ngờ, thần không chỉ nói với bệ hạ, mà khi trò chuyện với Bàng tướng, Hàn Kỳ cũng luôn nhắc tới, đến lúc thích hợp, thần còn muốn công bố với thiên hạ, để thành định cục không thể thay đổi.
- Thần làm thế cũng là vì cảnh báo bản thân, lòng tham của con người là vô cùng, tương lai lấy được Yến Vân Thập Lục Châu, ý chí phấn khích, khó tránh khỏi bị hồng trần xâm nhập, không bằng nhân lúc tâm ổn định, lập nên mục tiêu cho mình, như thế lúc đầu óc phấn khích cũng có thể bình tĩnh lại.
- Thần là người khó an phận, thế nên không muốn cuốn vào phân tranh quyền thế, thần muốn đi khắp thiên hạ, nến trải phong tình của cuộc sống, thưởng thức cảnh đẹp thiên hạ.
Triệu Trinh nhìn trời xanh, nói chắc chắn: - Chỉ cần khanh không phụ trẫm, trẫm quyết không phụ khanh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trí Tuệ Đại Tống
Kiết Dữ 2
Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=tri_tue_dai_tong__kiet_du_2