Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ngũ Hành Thiên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 500: Hai Mươi Năm, Không Cần Thực Xin Lỗi
D
ịch giả: Tiểu Băng
Biên: kethattinhthu7
Nam Cung Vô Liên nhìn dưới chân, sâu trong đôi mắt ánh lên vài phần hứng thú.
Trướng doanh trướng đại quân dài liên miên không dứt, như một khu biển rộng của sắc đỏ và đen.
Thi thoảng trong biển lại có những chỗ đứt quãng, một đường cong màu trắng như ẩn như hiện, là phế tích lưu lại của bức tường Bắc Hải.
Những đoạn bức tường bị cắt đứt, cao nhất không cao hơn ba trượng, thấp chỉ có ngang eo. Chúng chạy dọc theo phòng tuyến ngày xưa, đứng sừng sững trên mặt đất. Từ xa nhìn lại, giống như một cái lược gỗ dùng quá lâu, bị gãy đứt. Những bụi cỏ lưa thưa trong tuyết, ương ngạnh cố chịu đựng đến đến mùa xuân.
Huy hoàng rồi cũng sẽ phải xuống dốc. Kế hoạch, mưu lược vĩ đại, sự thống trị rồi cũng sẽ bị thời gian thay thế. Sự vĩ đại, hùng vĩ ngày đó, giờ chỉ còn lại chút dấu vết trong hoang tàn và trong những lời kể lại.
Tương lai, có còn ai nhớ tới trận chiến này không?
Khi họ nhìn những ngọn đồi mơn mởn cỏ xanh, làm sao tưởng tượng ra được đấy từng là bức tường Bắc Hải hùng vĩ và cuộc chiến tranh kinh tâm động phách hôm nay?
***
Nam Cung Vô Liên là Cung chủ Thú Cổ Cung, địa vị ngang hàng với Diệp Bạch Y, lại mang theo bệ hạ ý chỉ mà đến nên tất cả tướng lãnh đều phải ra nghênh tiếp.
Thấy Nam Cung Vô Liên, mọi người đều hành lễ.
Nam Cung Vô Liên mặc một bộ quần áo nhăn nhúm, đầu tóc rối bù, song đôi mắt rực sáng hào quang yêu dị và cuồng nhiệt. Các tướng lĩnh nhìn vào mắt hắn, đều như bị sắt nung, vội chuyển mắt đi.
Nam Cung Vô Liên cười hì hì hỏi: "Diệp Bạch Y đâu?"
"Đại nhân vẫn còn chưa tỉnh."
Nam Cung Vô Liên cười: "Chưa tỉnh lại càng hay."
Mọi người quay qua nhìn nhau, không hiểu được ý của Nam Cung Cung chủ. Chẳng lẽ bệ hạ muốn hỏi tội đại nhân?
Ai nấy hoảng loạn.
Nếu ngay cả đại nhân cũng bị hỏi tội, vậy họ làm sao thoát được?
Nam Cung Vô Liên thấy họ sợ hãi thì càng vui vẻ, không buồn giải thích, chỉ nói: "Đi trước dẫn đường."
Trong suy nghĩ của mọi người, Thú Cổ Cung luôn là nơi thần bí nguy hiểm.
Đa số Tướng lãnh Chiến Thần Cung đều đã từng là bộ hạ cũ của Lãnh Diễm bộ, những tướng lãnh còn lại cũng đều là nguyên tu chuyển hóa mà thành. Thú Cổ Cung và Lãnh Cung là hạch tâm của Thần Chi Huyết, từ trước huyết tai đã như vậy. Lịch sử Thú Cổ Cung còn lâu đời hơn cả Lãnh Cung nên trong mắt mọi người nó càng thêm thần bí.
Tính cách của Cung chủ Thú Cổ Cung Nam Cung Vô Liên quái dị, cực kì quái đản, rất khó nắm bắt.
Diệp Bạch Y đã từng không chỉ một lần nhắc nhở họ không được trêu vào Thú Cổ Cung, cho thấy hắn khá là kiêng kị Nam Cung Vô Liên.
Đi vào doanh trướng, Nam Cung Vô Liên nhìn thấy Diệp Bạch Y nằm im trên giường. Thần tế canh bên giường thấy Cung chủ vội đứng dậy hành lễ, báo cáo tình hình thương thế của Diệp Bạch Y.
Nam Cung Vô Liên nghe thuộc hạ báo cáo, mắt nhìn Diệp Bạch Y.
Chiến Thần của Thần quốc yy phong lẫm lẫm bây giờ sắc mặt tái nhợt không chút máu, cả người yếu ớt, như cây đèn cầy sắp tắt trong gió.
Mắt Nam Cung Vô Liên sáng rực lên, lộ ra sự cuồng nhiệt khó tả, bàn tay trắng xanh gầy guộc đặt trên ngực Diệp Bạch Y. Quần áo Diệp Bạch Y phút chốc hóa thành bụi, tiêu tán. Nam Cung Vô Liên sờ tới sờ lui khắp người Diệp Bạch Y, càng sờ, ánh mắt càng nóng rực, cười khó hiểu.
"Ngon thật, thật là ngon, vừa trắng vừa mềm, Diệp Bạch Y thật là ngon a..."
Các tướng lĩnh đều là loại thân kinh bách chiến nhìn quen sinh tử, đối mặt đao kiếm mắt không nháy một cái, nhưng nhìn cái cảnh quỷ dị trước mắt, ai cũng nổi hết gai ốc, sợ hãi.
Nhiều người quay đầu đi không dám nhìn nữa.
Thần tế Thú Cổ Cung thì hoàn toàn ngược lại, mắt ai cũng sáng rực, hận không thể vọt tới bên giường.
Sờ soạng đã đời, Nam Cung Vô Liên vẫn chưa thỏa mãn thu bàn tay về, không nhịn được nói: "Ngoài Thú Cổ Cung, những người khác đều đi ra ngoài."
Chừng một nửa tướng lãnh nghe vậy rời khỏi ngay lập tức.
Một nửa còn lại lộ ra vẻ do dự. Họ là thuộc hạ của Diệp Bạch Y, nhiều người còn là bộ hạ cũ Lãnh Diễm bộ, rất trung thành và tận tâm với Diệp Bạch Y. Đại nhân đã yếu như thế, làm sao họ yên tâm mà đi cho được, nhất là hành động vừa rồi của Nam Cung Vô Liên càng làm họ vô cùng lo lắng.
Nếu Nam Cung Vô Liên làm gì đại nhân...
Đại nhân lại tính tình kiêu ngạo như vậy...
Nam Cung Vô Liên nghiêng đầu, cười: "Nếu hôm nay không cứu Diệp Bạch Y, hắn sẽ chết. Các ngươi cần phải hiểu."
Các tướng lãnh liếc nhau, người cầm đầu nghiến răng: "Đều lui ra ngoài!"
Các tướng lĩnh đi ra.
Nam Cung Vô Liên nhìn Diệp Bạch Y, ánh mắt cuồng nhiệt, lầm bầm: "Lão sư a lão sư, người không chết quả thực là rất tốt. Thiên Thần đầu tiên của đệ tử sắp xuất hiện rồi."
Quan tài băng được đưa tới, đặt sau lưng hắn, trái tim như con sứa chậm rãi du động trong nước thuốc đỏ tươi.
Ngón tay khô gầy xẹt qua lồng ngực Diệp Bạch Y như một lưỡi dao bén, rạch đứt lồng ngực, lộ ra trái tim đỏ tươi đang đập. Nam Cung Vô Liên chậc chậc hai tiếng, thưởng thức một lát, mới ném Diệp Bạch Y vào trong quan tài băng.
Diệp Bạch Y chìm vào nước thuốc đỏ tươi. Thần Tâm đang nhàn nhã đột ngột khuấy động.
Tất cả xúc tu đều vung lên, cắm vào ngực Diệp Bạch Y.
Nam Cung Vô Liên nhìn không chuyển mắt, mặt đầy cuồng nhiệt, thì thào: "Hoàn mỹ, thật là hoàn mỹ!"
Tùng tùng, tùng tùng, tùng tùng.
Hai trái tim đập cùng một nhịp, vang lên trong doanh trướng. Những thần tế thực lực kém đều trắng bệch mặt, đau đớn, cả người khí huyết sôi trào.
Dần dần, khoảng cách giữa các nhịp đập giảm dần đi.
Nhịp đậu trở nên rất nặng nề, chậm rãi như gõ trống, mỗi một lần đập, đều làm huyết linh lực trong người những người xung quanh chấn động.
Vết thương ở ngực Diệp Bạch Y nhanh chóng khép lại.
Diệp Bạch Y đang lơ lửng trong nước thuốc, chầm chậm chìm xuống đáy quan tài.
Nam Cung Vô Liên ngơ ngác nhìn quan tài băng, gương mặt cứng lại, hốc mắt đỏ lên.
Sắp hai mươi năm rồi.
***
Khu đóng quân tạm thời, bên ngoài Ngọc Thụ Thành.
Một đám ăn như hổ đói, chả ai thèm để ý hình tượng. Bay suốt một đêm, ai cũng gần như kiệt sức, vừa lạnh vừa đói. Nơi trú quân đã chuẩn bị thực phẩm, họ vừa đáp xuống, lập tức được ăn canh nguyên lực nóng hổi.
Thiết Binh Nhân vẫn chưa ăn, thành chủ Ngọc Thụ Thành nghe họ tới vội vàng chạy lại, theo lễ nghĩa, Thiết Binh Nhân phải nói chuyện hàn huyên với đối phương vài câu.
Nói chuyện xong, hắn trở lại nơi trú quân, ngồi xuống bên cạnh Côn Luân.
Côn Luân đưa canh nguyên lực qua. Hắn không chút khách khí, cầm lấy uống luôn. Uống một lèo mấy bát, hắn mới hồi phục tinh thần, trầm giọng nói: "Tinh Nguyên Đậu đã chuẩn bị xong, đủ cho chúng ta bay tới khu công sự."
Ý nói khu công sự phía sau bức tường Bắc Hải do Tề Tu Viễn xây dựng.
Côn Luân nói khẽ: "A Thiết, huynh đừng quá sốt ruột."
Thiết Binh Nhân vuốt tóc Côn Luân: "Trước kia ta có một người bạn rất tốt, là người của Bắc Hải bộ, chúng ta từng ở cùng một chỗ với nhau, hắn rất thú vị, thường kể cho ta nghe về Bắc Hải bộ."
Côn Luân tò mò: "Về sau thì sao?"
Bàn tay đang vuốt tóc hơi dừng lại, hắn nói khẽ: "Hắn dẫn đệ tử đi Vạn Sinh Viên, vừa vặn gặp phải huyết tai, có lẽ đã không còn trên đời."
Côn Luân áy náy: "Xin lỗi, A Thiết."
"Đâu phải Côn Luân sai, không cần xin lỗi." Giọng nói của Binh Nhân cũng áy náy: "Nên nói xin lỗi chính là ta, đã kéo Côn Luân vào chiến tranh."
Côn Luân lắc đầu: "A Thiết đừng nói như vậy, Côn Luân cần thực chiến mới hoàn thiện được kiếm điển."
Thiết Binh Nhân không đáp, vẫn nhè nhẹ vuốt tóc Côn Luân, một lát sau mới nói: "Nếu được thì xuất phát sớm một chút, có lẽ Sư Bắc Hải vẫn còn sống."
Côn Luân dịu dàng: "A Thiết, huynh đừng trách Diệp di."
A Thiết nhiều lần chủ động xin ra chiến trường, xin đi tiếp viện cho Bắc Hải bộ nhưng đều bị Diệp di từ chối. Cô không biết vì sao Diệp di từ chối, đã tới gặp hỏi Diệp di, nhưng lần nào Diệp di cũng tránh không nói đến vấn đề này.
Thiết Binh Nhân ngần ngừ, lắc đầu: "Ta không trách bà ấy. Ta nghĩ là bà ấy biết là ta không làm được. Chắc bà ấy có chuyện khó xử, nhưng ta không biết những chuyện đó. Ta chỉ là đang nghĩ..."
Hắn dừng lại không nói nữa, ánh mắt nhìn về phương xa.
Rất lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói tiếp: "Ta chỉ là muốn được chiến đấu cùng mọi người mà thôi."
Hắn đột nhiên phì cười tự giễu: "Sư phó đã từng nói, con người ta chấp niệm quá sâu, cừu hận quá sâu, lệ khí quá nặng, cả đời không thể trở thành tông sư. Lúc ấy ta cảm thấy chưa hẳn, bây giờ ta mới hiểu được, sư phó nói không sai chút nào. Vừa nghĩ tới chiến đấu, ta liền lập tức nhiệt huyết sôi trào. Có trở thành tông sư hay không ta không thèm để ý, chỉ cần có thể được chiến đấu, được đánh nhau với Thần Chi Huyết, được chiến đấu với mọi người là ta đã thấy rất vui rồi. Ta đã bị cừu hận che kín hai mắt, đại khái số mệnh của ta là phải chết trên chiến trường."
Côn Luân quay sang, đôi mắt thanh tịnh như nước: "Côn Luân đi cùng huynh."
Thiết Binh Nhân giật mình, nhìn Côn Luân.
Hắn ngơ ngác nhìn gương mặt với tấm lụa che của Côn Luân, nhìn đôi mắt đẹp thanh tịnh mà kiên định, như thanh kiếm đâm vào trong lòng hắn, làm hắn đau đớn khó tả.
Hắn vô thức thì thào: "Xin lỗi, Côn Luân."
Cô gái bắt chước câu nói vừa rồi của hắn: "Không phải A Thiết sai, không cần xin lỗi."
Thiết Binh Nhân tỉnh táo lại, cười ha hả.
Côn Luân cũng cười nhẹ.
Thiết Binh trầm giọng nói: "Bắt đầu chu thiên đi, nhanh khôi phục nguyên lực, chuẩn bị khởi hành. Khi đến nơi, sẽ không còn chỗ nào an toàn nữa."
Côn Luân ừ một tiếng, gật đầu.
Thiết Binh Nhân lấy Tinh Nguyên Đậu, khoanh chân nhắm mắt, vận chuyển chu thiên.
Côn Luân lặng lẽ nhìn mặt nạ trắng bạc của hắn, môi khẽ mấp máy, nhưng không hề phát ra âm thanh.
"Dù có đi đâu, Côn Luân vẫn ở bên huynh."
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ngũ Hành Thiên
Phương Tưởng
Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng
https://isach.info/story.php?story=ngu_hanh_thien__phuong_tuong