Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 495: Cái Lưỡi Phải Đem Nuôi Chó (2)
H
ai ngày sau đó Vân gia náo nhiệt vô cùng, các đại lão đều tới, vòng vo hỏi Vân Diệp rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra, Vân Diệp cười ha hả nói, chuyện sẽ có, chỉ cần đưa lưỡi của Thành Huyền Anh tới là biết, lời nói thì khách khí, nhưng ý chí cực kỳ kiên định.
Đến tối cũng không yên, nóc nhà toàn người bay qua bay lại, quấy rầy Đơn Ưng tán gái, thế là những kẻ bay đi bay lại đều trúng tên, rơi xuống như vịt, bị hộ vệ Vân gia tóm cổ ném ra ngoài cửa, Vân Diệp chẳng buồn hỏi tới là do thám hay thích khách phương nào, hộ vệ nói nhỏ với y có vài kẻ trọc đầu.
Ngọc Lâm tăng tới bái phỏng Vân Diệp, mắt thể hiện sự lo lắng rõ ràng, ông ta biết nội tình, mang thái độ thăm dò tới Vân gia, khen trà của Vân gia, khen Thì Thì hiếu thuận, thuận tiện khai quang cho Phật tượng của Vân gia, giảng Phật pháp hai canh giờ cho lão nãi nãi rồi mới cùng Vân Diệp bàn chuyện bi tế hội.
- Vân hầu, bi tế hội là pháp sự tối cao của Phật môn, để cầu siêu cho người chết bao năm qua chưa được vào luân hồi được giải thoát, là công đức lớn, vì sao Vân hầu có địch ý với nó?
- Đại sư nặng lời rồi, Vân Diệp từ nhỏ theo gia sư tu hành, tuy không tin thần phật, song cũng không bài xích, chỉ tin tưởng thiên lý công đạo dưới trời cao lồng lộng, Phật môn lấy này bỏ công lớn, chuyện thủy lục đạo tràng thì Vân Diệp vỗ tay khen ngợi, siêu độ người chết, vỗ về người sống đúng là đại công đức, chỉ là vì sao Huyền Trang pháp sư vạn dặm trở về lại phong tỏa tin tức nghiêm ngặt như thế.
- Thư của Huyền Trang gửi bệ hạ qua sứ tiết Vu Điền cũng bị Phật môn tự ý chặn lại, to gan lắm, nhân lúc bệ hạ còn chưa biết mà đưa cho bệ hạ đi, nếu không ông có làm một nghìn cái pháp sự cũng chẳng bù nổi tổn thất đâu.
Ngọc Lâm mặt như tro tàn, chắp tay thi lễ với Vân Diệp rồi vội vàng rời đi, để lão nãi nãi chuẩn bị chiêu đãi linh đình rất kinh ngạc.
Đại môn Vân gia đóng chặt, từ chối khách tới thăm, nhưng ngoài cửa Vân gia treo một tấm biển gỗ, bên trên viết số mười, cứ mỗi ngày qua đi thì số lại nhỏ đi một, khi số biến thành ba thì Trường Tôn thị tới, ngang ngược xem thường mọi lễ pháp, tự ý mở đại môn, tới thẳng hậu trạch, tóm cổ Vân Diệp từ thư phòng ra, mở to đôi mắt hạnh nổi giận chất vấn:
- Vì sao ngươi nhất định muốn lưỡi của Thành Huyền Anh, ngươi định xào ăn à?
- Bẩm nương nương, vi thần chỉ dọa Viên Thiên Cương, chuẩn bị lấy cuốn Đạo Đức Chân Kinh đáng ghét đó làm giấy vệ sinh, lần trước thần xin Thành Huyền Anh, ai ngờ hắn không cho, rõ ràng không coi Lam Điền hầu ra gì, nương nương cũng biết vi thần là kẻ nhỏ nhen, nên mới nghĩ ra chuyện này.
Vân Diệp định chơi trò vô lại, giảng đạo lý với Trường Tôn thị là vô nghĩa, đạo lý là nhà bà ta, bà ta nói sao thì nó có lý, lời nói là luật pháp không phải chỉ là nói chơi.
- Quan bé như hạt vừng, ba ba trong sông Kim Thủy còn to hơn ngươi, còn thích thể diện gì chứ, Thành Huyền Anh là Tây Hoa pháp sư do bệ hạ phong, chưa tới một năm bị ngươi cắt lưỡi, thể diện của bệ hạ đặt vào đâu?
Trường Tôn thị gần như rít lên:
Vân Diệp mặt không đổi sắc nói:
- Thiên hạ thái bình, bách tính giàu có, tướng sĩ anh dũng, mở mang bờ cõi, vạn quốc triều bái, đó mới là thể diện của bệ hạ, một tên thần côn múa lưỡi nói bừa chưa xứng là thể diện của bệ hạ.
Miệng nói thế nhưng trong lòng chửi um lên rồi, lão tử từ khi nào mà thua cả ba ba chứ, Trường Tôn thị chết tiệt, với người khác luôn như gió xuân tháng ba, tới chỗ lão tử thành cái lưỡi rắn rết.
- Chu choa, mấy ngày không gặp mà học vấn đã tiến bộ rồi, biết lấy mũ lớn chụp cho người ta, tiểu vương bát đản, ngươi rốt cuộc muốn làm gì, bị cấm túc mà không chịu yên phận, bệ hạ và ta đang cao hứng xem kịch hay, ngươi xen vào làm cái gì, sao ngươi biết Huyền Trang sắp về kinh?
Ông trời ơi, đây là vị hoàng hậu ôn nhu hiền thục đây sao? Tai Vân Diệp sắp dài như tai lừa rồi, cả câu tiểu vương bát đản cũng phun ra tự miệng được, mà có vẻ còn nói rất đắc ý.
- Còn kéo nữa sẽ rách tai đấy.
Vân Diệp la om sòm, y không làm gì nổi Trường Tôn thị:
- Rách càng tốt, Trường An gần đây không thái bình, ngươi cứ ở nhà đọc sách, hai tay không nghe chuyện ngoài cửa sổ có gì không tốt? Vậy mà lúc nào cũng lắm chuyện, hai nhà Phật Đạo tranh đấu, xen vào hay lắm à?
Trường Tôn thị tức lắm, mình tranh thủ cho y mấy tháng nghỉ ngơi thoải mái, y lại đi chuốc họa vào thân, uổng phí lòng tốt của mình:
- Trong nhà ngươi bắt được mấy tên thích khách rồi? Đừng nói không ai muốn giết ngươi, cái tên mà trời tối đen cũng bắn được tên kia là ai? Giờ mới phát hiện Vân gia ngươi ngọa hổ tàng long không dễ tính kế đâu.
Vân Diệp lười nhác ngồi trên ghế không thèm đứng dậy nữa, xoa tay vịn nói:
- Thần đương nhiên biết, cũng tính ở nhà sống thong dong, còn chuẩn bị lén lút tới Trường An nghe âm nhạc, ca vũ của Quy Tư, ai ngờ đúng lúc này thần biết chuyện Thành Huyền Anh ném trẻ nhỏ vào biển, chuyện này đã thành thông lệ, giờ năm nào cũng ném, nhất là khi hắn thành Tây Hoa pháp sư, vốn mỗi năm chỉ ném hai đứa, giờ thành một năm ném bốn đứa. Cái gió mùa đông nam không kiếp đó năm nào cũng có, nói cách khác truyền thống này sẽ tiếp diễn, bệ hạ coi nhân khẩu quý giá như thế, chịu nổi bọn chúng mỗi năm ném trẻ nhỏ vào biển, vào sông, vào lò lửa như thế không?
- Chuyện mà Tây Môn Báo năm xưa cũng không làm, vậy mà đám khốn kiếp đó lại làm hăng hái như thế, thần học Tây Môn Báo ném Thành Huyền Anh vào biển. Thần mặc kệ, lần này nhất định phải lấy lưỡi hắn nuôi chó.
Trường Tôn thị ngẩn người, trước kia chỉ cần mình ra mặt bất kể chuyện lớn đến đâu Vân Diệp đều nghe theo, lần này bà nghe ra Vân Diệp nghiêm túc rồi.
Chán nản ngồi xuống hỏi:
- Vì n hững đứa bé này ngươi không ngại khơi lên tranh đấu giữa hai nhà Phật Đạo?
Vân Diệp đứng dậy rót trà cho Trường Tôn thị, nói nhỏ:
- Chuyện chó cắn chó có gì mà phải bận tâm, có loạn cục bệ hạ mới nhìn rõ được, lại không phải chuyện liên quan tới dân sinh, không liên quan tới an nguy xã tắc, đợi bệ hạ hiểu rồi, làm ra sao với trí tuệ của bệ hạ sẽ có kết quả tốt. Còn với thần, tính mạng những đứa bé kia quan trọng hơn đám hòa thượng đạo sĩ nhiều.
Trường Tôn thị uống một ngụm trà:
- Thái độ của bệ hạ cũng như vậy, khi ta nói với bệ hạ, người bảo càng loạn càng tốt, loạn sớm hơn loạn muộn, hiện giờ loạn tốt hơn sau này loạn, Phật môn một mình độc chiếm không phải là chuyện tốt, Đạo gia quá thịnh vượng cũng không phải tốt, trong loạn cục tìm điểm cân bằng là biện pháp tốt nhất.
- Bệ hạ nói đúng lắm, tông giáo cần dẫn dắt, không thể bỏ mặc, đợi tới khi thần quyền lớn hơn vương quyền thì muốn khóc cũng không có nước mắt.
- Bọn chúng dám!
Trường Tôn thị mày liễu dựng ngược, vỗ ghế đứng dậy, không thẹn là nhất quốc chi mẫu, khi nổi giận toàn phòng chỉ có mỗi Vân Diệp còn ngồi, những người khác quỳ sụp xuống, như chim cun cút.
Cảnh này bị Tiểu Vũ xách ấm trà vào nhìn thấy, mặc dù nó hoảng sợ quỳ xuống, Vân Diệp lại nhìn thấy đứa bé này nghiến răng, tựa hồ muốn đứng dậy, trừ quỳ với cha mẹ, sư phụ là tâm lý không kháng cự, quỳ với người khác tựa hồ nó thấy là một sự xỉ nhục.
Không xong, nha đầu ngốc này, con tưởng Trường Tôn thị dễ chơi à? Vội đi tới, nhận lấy ấm trà trong tay nó, bảo cùng những người khác tạm tránh đi. mới nhất ở truyen/y/y/com
Tiểu Vũ trà trộn trong đám đông rời đi, còn thi thoảng nhìn trộm Trường Tôn thị mấy cái, cực kỳ hâm mộ khí thế mạnh mẽ của Trường Tôn thị.
***
Tây Môn Báo:
vietnamese.cri.cn/chinaabc/ch...pter160503.htm
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2