Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lãng Tử Tại Đô Thị
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương 441-2: Mùa Xuân Về (2)
T
iếu Nguyệt Dung cười ha ha: – Chị mới đưa một lần, cũng không được coi là bị thiệt.
– Mau nhìn đi, mau nhìn đi. Một đôi nam nữ bên đường chỉ vào một màn hình xa xa, cao giọng kêu lên: – Buổi diễn tấu của tài nữ Tô Yên Nhiên được truyền hình trực tiếp kìa.
– Thật à? Thật à? Một đống nam thanh nữ tú hưng phấn như phát hiện ra sao chổi, tất cả đều vây đến.
Bách Lý Băng và Tiếu Nguyệt Dung đều ngẩng đầu lên nhìn màn hình. Tô Yên Nhiên đang tập trung gảy đàn cổ như một pho tượng nữ thần nhưng ít nhiều cũng có chút tiếc nuối vì chỉ có thể nhìn thấy qua màn hình, cái loại âm nhạc trên thiên đường tiên giới đã bị quảng cáo thay thế mất.
– Đúng rồi, Yên Nhiên đến Vianna, nghe nói là mở mấy buổi nhạc hội, gây ra rất nhiều chấn động, gần đây sắp mở buổi lưu diễn âm nhạc trên toàn thế giới, được người phương Tây gọi là Venus của Phương Đông. Mấy ngày nữa cô ấy sẽ trở lại trường cũ ở Giang Nguyên, nghe nói vé vào cửa đã bán hết sạch từ một tháng trước, muốn mua một tấm vé vào cửa cũng phải vỡ đầu. Bách Lý Băng nhìn Tô Yên Nhiên trên màn hình, quay đầu lại nói: – Chị Nguyệt Dung, gần đây chị bận phát triển trung y, chắc không biết những điều này.
– Oh. Tiếu Nguyệt Dung lên tiếng:
– A Thủy đâu rồi? Cũng lâu rồi chị không gặp cậu ấy.
– Đương nhiên chị không gặp được anh ấy rồi, hiện giờ anh ấy giúp em xử lý quỹ từ thiện Bách Thảo, thời gian còn lại đều ở bên Yên Nhiên. Đúng rồi, Yên Nhiên đã hoàn toàn quên đi chuyện của quá khứ rồi, chuyện này không có ảnh hưởng gì xấu đến sức khỏe cô ấy chứ? Bách Lý Băng hỏi.
– Không đâu, chị cảm thấy đối với cô ấy chỉ có lợi thôi, đối với A Thủy cũng có lợi. Tiếu Nguyệt Dung nhìn đồng hồ: – Băng Nhi, chị phải đến sân bay rồi, tạm biệt em, em tự bảo trọng nhé.
– Chị cũng thế nhé.
Bách Lý Băng có chút lưu luyến vẫy vẫy tay, nhìn Tiếu Nguyệt Dung dần đi xa, nhếch nhếch khóe môi. Cô về đến nhà thì hành lý đã sửa soạn trên giường, bố cô ngồi trên ghế, có chút già nua mệt mỏi nhìn con gái.
Nhìn hành lý, nước mắt Bách Lý Băng nhịn một ngày cuối cùng cũng tràn mi ứa ra, cô bổ nhào vào lòng bố: – Bố, cảm ơn bố.
– Đi đi, đi đi. Bách Lý Hùng từ ái vỗ đầu con gái: – Đến thảo nguyên xem sao, giải sầu cũng tốt. Năm nào con cũng đến đó một thời gian, bố cũng biết rồi, người sai là bọn họ, hiện giờ bọn họ biết sai rồi nhưng người già tuổi cao rồi, không còn mặt mũi gặp con nữa. Con tha thứ cho họ được không?
Bách Lý Băng cắn môi, đeo hành lý lên rồi quay đầu nói một câu: – Bố, nếu Dật Phi không trở lại thì con vĩnh viễn cũng không tha thứ cho họ.
Máy bay xuyên qua những đám mây trắng, trở nên mờ ảo.
Bách Lý Băng nhìn màu xanh đang dần dần đến gần kia mà cơn sóng lòng nhấp nhô.
Máy bay hạ cánh, Lưu Minh Lý sớm đã chờ ở đây, đón lấy hành lý của cô rồi ném vào trong xe, không nói một lời.
– Có phải anh cảm thấy tôi rất rắc rối không? Đột nhiên Bách Lý Băng hỏi một câu.
Lưu Minh Lý ngẩn ra một chút, động tác có chút cứng ngắc.
– Năm nào tôi cũng đến đây mấy lần, anh ngoài đón tôi ra cũng không còn chuyện gì khác. Bách Lý Băng đến thảo nguyên, cuối cùng cũng thu lại nụ cười nhưng khuôn mặt cũng không u sầu: – Nếu như anh không vui thì có thể nói với bố tôi một tiếng, bảo ông gọi anh về thành phố đi.
Lưu Minh Lý nghe đến đó thì mỉm cười, đeo đôi kính râm lạnh lùng, nhanh nhẹn lên xe: – Rắc rối? Không khí ở đây tốt biết bao nhiêu, vợ tôi rất thích chỗ này, con tôi cũng thích chỗ này nhưng đại tiểu thư, cô có biết điều tôi thích là gì không?
– Ngày nào cũng được nhìn nụ cười của vợ và con. Bách Lý Băng cũng mỉm cười, không khỏi có chút áy náy với Lưu Minh Lý. Từ hai năm trước Lưu Minh Lý đã bị điều đến đây, ngoài phát triển sự nghiệp của tập đoàn Bách Lý ra thì còn đón cô đến vị trí lăng tẩm năm đó nữa.
Lưu Minh Lý mỉm cười một cái: – Ngày nào cũng được nhìn nụ cười của vợ và con đương nhiên là chuyện vui nhưng cho dù đại tiểu thư không đến thì hai ba ngày tôi cũng phải qua đó nhìn một chút, hy vọng có thể nhìn thấy tiểu tử Dật Phi kia, cùng cậu ta uống mấy chén, khiến cậu ta xin tôi hai câu.
Bách Lý Băng im lặng một lúc lâu mới nói: – Cảm ơn anh.
Lưu Minh Lý tiện tay bật radio, thản nhiên nói: – Nghe nhạc đi.
Trong radio truyền ra tiếng nhạc du dương. Bách Lý Băng nghhe xong khúc nhạc dạo thì đã cười một chút: – Vẫn là bài đó.
– Bài này hay mà, ngày nào tôi cũng nghe. Lưu Minh Lý cười cười, ngâm nga mấy câu theo bài hát.
Mây lững lờ trôi, cỏ xanh xanh.
Tim đập trong xuân ba đào thu.
Nhiệt độ đón gió xuân vừa lúc
Ánh mắt trong mơ, nụ hoa tình yêu.
Hạnh phúc làm bùng cháy cơn bão táp vui vẻ.
Vạn mã băng băng trên mảnh đất này.
Bách Lý Băng nhìn màu xanh không ngừng lùi về phía sau rồi lại đập vào mắt, chỉ thì thào tự nói mặt trời mọc không lặn của thảo nguyên, khiến cho người ta tràn đầy hy vọng, hướng tới thiên đường vui vẻ.
Ánh mắt của cô có chút ẩm ướt, biết Lưu Minh Lý biết cô thích bài hát này nên luôn bật bài này, muốn có thể khuyến khích cô. Thực ra có rất nhiều, rất nhiều người quan tâm đến cô, trong lòng cô đã không còn thù hận, thực ra chỉ còn lại sự cảm ơn.
Mặt trời lặn trên thảo nguyên bao la, hùng vĩ nhưng cô đơn, những tia nắng tàn còn sót lại có thể sưởi ấm vạn vật ở thế gian nhưng mặt trời mọc rồi lại lặn cũng chỉ là chuyện thường. Bách Lý Băng gần như không tìm được lối vào lúc trước nhưng có tìm được thì sao đây?
Cô ở đó ba ngày ba đêm, đến khi mặt trời lại mọc, ánh sáng tản ra khắp người thì cô mới nhìn Lưu Minh Lý xa xa, thản nhiên nói; – Đi thôi, lần sau lại đến.
Lưu Minh Lý chỉ nhìn bóng lưng gầy yếu của cô, hai vái yếu đuối, đột nhiên rất muốn khóc nhưng chỉ cười nói: – Được, đại tiểu thư, hôm nay chính là sinh nhật của cô, cô mau ngồi máy bay về đi, nếu như muốn đón sinh nhật thì vẫn còn kịp.
– Tôi muốn yên tĩnh một mình, lái xe Lưu, anh cũng trở về đi, thay tôi ở bên bố tôi. Bách Lý Băng có chút do dự.
Đêm sâu người vắng, ánh sao trên trời lấp lánh.
Bách Lý Băng cảm thấy mệt mỏi không nói ra lời. Cô đã quên mất sinh nhật của cô rồi, ai cũng nói ước nguyện của sinh nhật là đúng nhưng cô đã không bao giờ còn tin nữa. Tiếng bước chân “bịch, bịch, bịch” vang lên, Bách Lý Băng cứ bước lên tầng thượng của Băng Tuyết Building, cô vẫn nhớ sinh nhật lần đó là Dật Phi cùng cô đón.
Chỉ có điều, ánh sao vẫn lấp lánh như xưa, cho dù tầng thượng của Băng Tuyết Building vẫn sạch sẽ như trước nhưng người cũ còn đâu? Bách Lý Băng đang cảm thấy chua xót thì đột nhiên ngẩn ra.
Cô nhìn thấy trên tầng thượng vẫn còn một thứ như cũ, đó là một thứ như cái hộp vẫn được đặt ở chỗ cũ nhưng hiển nhiên không phải là thứ của hai năm trước.
Bên cạnh cái hộp đặt một bao diêm, giống hệt cái hộp Lâm Dật Phi đặt ở đó hai năm trước, trên hộp lưu lại một tờ giấy, chữ viết cứng cáp mạnh mẽ: – Con gái, chúc mừng sinh nhật!
Bách Lý Băng nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của bố, chậm rãi ngừng lại. Cô biết bố cô tôn trọng ý kiến của cô, cô muốn một mình yên tĩnh, bố cô vẫn đáp ứng cô như trước đây, cho dù ông rất muốn gửi lời chúc phúc sinh nhật một lần cho đứa con gái bốc đồng này.
Bách Lý Băng lấy ra một que diêm, nước mắt lại rơi xuống, chỉ có ở nơi không người thì cô mới tùy ý để nước mắt chảy ra: – Dật Phi Bách Lý Băng thì thào tự nói, dường như bông pháo hoa kia chính là Lâm Dật Phi: – Em sẽ chờ anh, anh đã hứa rồi, không được nuốt lời, chỉ có điều lần này anh để em đợi hơi lâu rồi đấy.
Hai giọt nước mắt rơi xuống nhưng cũng không dập tắt được que diêm kia. Que diêm lóe lên một ánh sáng nhỏ nhoi yếu ớt như niềm hy vọng trong lòng cô.
Cô vừa thả tay thì que diêm đã rơi xuống, châm ngòi nổ của pháo hoa, một tiếng “bùm” vang lên, vẫn trước sau như một.
Bách Lý Băng thở dài một tiếng rồi đứng lên. Theo sau bông pháo hoa kia, đêm tối được chiếu sáng bởi bảy màu lấp lánh. Bách Lý Băng quay người lại, chỉ nghĩ nói chuyện với bố thôi, chưa chắc trong lòng ông đã dễ chịu hơn cô.
Nhưng khoảnh khắc cô xoay người lại thì đột nhiên sững lại, dường như là lần quay đầu của tám trăm năm.
Bầu trời xa xa đỏ tím rực rỡ, dường như những đốm lửa bay lên không ngừng như những tinh linh của đêm tối đang chiếu sáng bầu trời u tối này.
Nhưng Bách Lý Băng không nhìn bầu trời xa xa mà nhìn một người được chiếu rọi bởi muôn màu.
Người kia rất gầy, gầy đến mức dường như chỉ còn da bọc xương. Người kia cũng rất bẩn, bẩn đến mức dường như vừa chui từ trong bùn đất ra.
Nhưng khuôn mặt người đó vẫn cương nghị như vậy, vẫn cố chấp như cũ, đôi mắt thâm thúy kia sáng ngời đa tình.
Lâm Dật Phi buông thõng tay, nụ cười bên khóe miệng còn khiến người ta cảm thấy rực rỡ hơn cả pháo hoa: – Băng Nhi, tuy anh không kịp ngắm mưa sao băng cùng em nhưng dường như vẫn đến kịp sinh nhật em. Băng Nhi, chúc mừng sinh nhật!
Khi nói đến đây thì trong mắt người đàn ông cũng hiện ra hai điểm lấp lánh, pháo hoa vừa bừng lên thì chầm chậm lăn xuống.
Bách Lý Băng kêu lên một tiếng rồi lao vào lòng Lâm Dật Phi, nhắm mắt lại nhưng giây lát lại mở ra, chỉ nhìn hai giọt nước mắt như hai viên kim cương đang lăn xuống.
– Dật Phi, em chờ anh lâu như vậy, em biết anh chắc chắn sẽ trở về mà.
Chương trước
Mục lục
Lãng Tử Tại Đô Thị
Tiểu Mặc
Lãng Tử Tại Đô Thị - Tiểu Mặc
https://isach.info/story.php?story=lang_tu_tai_do_thi__tieu_mac