Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 488: Đối Chọi Gay Gắt
T
ư Đồ Bá tuy là một mãng phu, nhưng tâm tư vẫn cao hơn thường nhân, sao có thể không nghe ra ý ẩn chứa trong lời nói của Trần Tiểu Cửu? Y thấy sắc mặt Hoa Như Ngọc xanh mét, nhíu mày, dĩ nhiên có chút tin vào những lời của Trần Tiểu Cửu, trong lòng thầm mắng thằng nhãi này không bình thường, miệng lau mật sao? Nhiều nhất cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi, nàng tin thằng nhãi này? lLận về võ công hay khổng võ, đâu có chỗ nào cao minh hơn ta?
Ác khí đè nặng trong ngực y, nâng chén rượu cúi đầu với Trần Tiểu Cửu, vẻ mặt cảm kích nói:
- Ân công nặng lời rồi, ta và các huynh đệ như chân với tay, tính mạng của họ chính là tính mạng của Tư Đồ Bá này, ngươi cứu họ, cũng giống như cứu Tư Đồ Bá này! Lại đây, các huynh đệ, chúng ta cũng cạn ly này, ủng hộ trí tuệ đại dũng của Trần công tử.
Các huynh đệ thoải mái, cười lớn thành tiếng, đều ngẩng cổ, uống hết chén rượu.
Hoa Như Ngọc thừa lúc mọi người uống rượu, lặng lẽ tới bên cạnh Trần Tiểu Cửu, đỏ mặt nói:
- Cửu ca ơi, huynh…vừa rồi sao huynh có thể động chân động tay với muội? nếu bị các huynh đệ nhìn thấy thì sao?Chẳng phải thành nói ba lời sao?
Nói xong, mùi rượu sực lên, trên mặt lại đỏ ửng, nhiệt khínóng bỏng, phả lên mặt Trần Tiểu Cửu, khiến hắn ngứa ngáy.
Trong không khí tràn ngập mùi hương, Trần Tiểu Cửu cũng không lảng tránh, mượn men rượu nhìn thẳng vào Hoa Như Ngọc, thấp giọng nói rõ:
- Sợ gì? Cửu ca tuy chạm vào muội, nhưng trong lòng lại có gan thừa nhận, Cửu ca hơi thích muội, còn có gì mà nhìn trước ngó sau?
- Cửu ca…huynh lại nói gì vậy?
Hoa Như Ngọc nhẹ nhàng nhấc gót sen lên.
Trần Tiểu Cửu liếc mắt xuống dưới đài một cái, cười hì hì nói:
- Trai khôn dựng vợ, gái lớn gả chồng, các anh hùng hảo hán đều ngóng chờ Hoa muội muội có quy túc?
Hoa Như Ngọc đón ánh mắt của Trần Tiểu Cửu, cũng không né tránh, hỏi ngược lại:
- Cửu ca thật to gan, huynh còn có chị dâu rồi, lẽ nào còn muốn được voi đòi tiên?
- Người có khả năng thì làm nhiều….
Trần Tiểu Cửu ghé vào tai thổi một cái nói:
- Ta có mười mấy nương tử cơ, muội tin không?
Hoa Như Ngọc bên tai nóng lên, cảm thấy một hơi thở đàn ông dày đặc, thổi quét qua khiến trái tim nhảy loạn, nàng kinh ngạc nhìn Trần Tiểu Cửu, con mắt trong suốt sáng ngời, chân mày nhướng cao hỏi:
- Huynh nói gì cơ?
- Ta nói ta có mười mấy nương tử, đều là như cọp mẹ đói, muội sợ không?
Trần Tiểu Cửu bĩu môi nói.
- Cửu ca được lắm..hao tổn nhiều tâm sức!
Hoa Như Ngọc nắm chặt tay, nếm rượu trên môi, làm dịu phấn, híp mắt nói:
- Cửu ca, nếu Hoa Như Ngọc gả cho huynh, trước hết đem giết chết mười mấy bà vợ như cọp đói kia đi, xem huynh có đau lòng không.
Ta ngã! Đầu lĩnh thổ phỉ vẫn là thổ phỉ, lời nói ra đầy máu.
Lúc đăm chiêu suy nghĩ, không ngờ lại tà ác giống như Nguyệt Thần tỷ tỷ, muốn hai người này ở cùng nhau, lâu ngày sẽ trở thành tỷ muội tốt.
Vành tai và tóc mai của hai người chạm vào nhau, trêu đùa lúc lâu, bỗng nhiên phát hiện mọi người sớm đã uống cạn chén rượu, đang nhìn hai người họ, thấy bọn họ ngươi qua người lại, vẻ mặt gật đầu lia lịa, trong lòng nhất định đã coi Trần Tiểu Cửu là chủ tế của Hỗ gia trại.
Tư Đồ Bá hận tới nghiến răng nghiến lợi, thực sự không quen thấy Trần Tiểu Cửu cướp đoạt "thứ yêu thích" của mình, thân hình thoắt một cái, giống như bức tường cao đổ sập, một chân chen vào giữa hai ngươi, sang sảng cổ họng nói:
- Đại đương gia, kính chén thứ hai.
Hoa Như Ngọc lại nâng chén rượu lên, con ngươi đầy uy phong, nhìn quét mọi người nói:
- Các huynh đệ, Hỗ gia trị không phải của một mình ta, cũng không phải của Nhị đương gia, Tam đương gia, mà là của tất cả các huynh đệ đang đứng dưới gốc cây này, mỗi người trong các huynh đệ đều có một phần.
Mọi người nghe vậy, vô cùng cảm động! Cùng kêu lên, hoan hô nói:
- Đại đương gia uy vũ..
Trong lòng Trần Tiểu Cửu thầm tán thưởng: Thủ lĩnh thổ phỉ này thật là có tư tưởng thiên hạ đại đồng.
Hoa Như Ngọc hé miệng nói:
- Các huynh đệ vì sơn trại, đầy nhiệt huyết, rót vào tất cả tâm huyết của mình, Hỗ gia trại là tính mệnh của các huynh đệ. Gốc rễ là dựa vào sự sinh tồn của gia viên.
Nàng nhìn quét qua các khuôn mặt, nghi vấn nói:
- Nhưng liệu các huynh đệ có nghĩ tới, Hỗ gia trại năm lần bảy lượt bị Huyền Vũ doanh bao vây, vẫn sừng sững không ngã, thậm chí chuyển bại thành thắng, là dựa vào cái gì không?
Không đợi các huynh đệ trả lời, Tư Đồ Bá ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là dựa vào sự bày mưu tính kế của Đại đương gia, còn có Tư Đồ Bá ta dũng mãnh giết địch, ngoài ra, không nghĩ ra nguyên nhân khác nữa.
Lời vừa nói ra, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng tựa như bị một tảng đá lớn đè, vô cùng khó chịu.
- Sai hoàn toàn.
Trần Tiểu Cửu gào to một tiếng, làm ngắt quãng dòng suy nghĩ của mọi người, đôi mắt mang theo vẻ nghi vấn, đều nhìn về phía Trần Tiểu Cửu.
- Một người ngoài như ngươi, sao hiểu được việc trong sơn trại ta? Chớ có ăn nói hồ đồ.
Tư Đồ Bá kiêu ngạo nghển cổ lên, ánh mắt chứa đầy sự khinh thường.
Trần Tiểu Cửu làm sao có thể bỏ qua cơ hội đả kích Tư Đồ Bá, bước lên phía trước một bước, hống hách hỏi Tư Đồ Bá:
- Xin hỏi Nhị đương gia, Huyền Vũ doanh đột kích, với sức của một mình Nhị đương gia liệu có thể đánh lui mấy ngàn quân địch sao?
- Cái này…đương nhiên không thể.
Tư Đồ Bá đỏ mặt, lắp bắp trả lời, cho dù cái mặt dài như thớt, cũng không dám dõng dạc thừa nhận chuyện hoang đường này.
- Vậy tại sao ngươi lại nói mình ngươi anh dũng giết địch, lại không kể tới công lao của các huynh đệ ở phía sau?
Trần Tiểu Cửu tiến thêm một bước gạn hỏi.
- Cái này...cái này cũng có quan hệ gì tới ngươi đâu, ngươi là người ngoài...có thể nhìn ra cái gì..
Tư Đồ Bá lăn qua lộn lại, chính là dùng những lời này để trách Trần Tiểu Cửu.
- Hừ…ngay cả một người ngoài như ta còn có thể nhìn rõ việc này, Nhị đương gia chẳng phải là càng phải sáng tỏ như gương sao?
Trần Tiểu Cửu hướng mặt về phía Tư Đồ Bá, cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ Nhị đương gia lại coi như không nhìn thấy sự vất vả của các huynh đệ, muốn giành hết công lao về mình sao?
- Ngươi…ngươi nói bậy, ngươi…ngươi ngậm máu phun người…ngươi…một người ngoài…sao phải quản lắm việc thế…
Tư Đồ Bá hổn hển, xét về mồm miệng, y còn kém xa Trần Tiểu Cửu, quay đi quay lại cũng chỉ có một lí do là "người ngoài".
Nói nhiều dễ lỡ lời, quả nhiên có lý
Trong lòng Trần Tiểu Cửu mừng thầm, dang hai tay ra, mặt hướng về các huynh đệ, vô cùng bi phẫn nói:
- Các vị huynh đệ, Huyền Vũ doanh năm lần bảy lượt xâm phạm, nếu không phải là do các huynh đệ đoàn kết một lòng, phấn đấu quên mình, liều mình chém giết, khiến cho Huyền Vũ doanh phải chật vật chạy trốn, làm sao lại có được ngày thái bình như hôm nay? Các vị huynh đệ, ta nói đúng không?
Bốn năm trăm huynh đệ nghe vậy, nhiệt huyết sôi trào, không ngừng hưng phấn, lưng thẳng, quơ cánh tay hô to:
- Lời nói của ân công rất đúng.
- Lí lẽ của ân công rất có đạo lý.
La Đồng như thoáng chút suy nghĩ, trợn mắt lên, tiến lên vỗ nhẹ vào vai Trần Tiểu Cửu, tán thưởng nói:
- Trần huynh đệ, thật là tướng tài anh tuấn.
- La huynh đệ…, ta tuy rất đẹp trai, nhưng cũng là một tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi, cố ý giảm bớt uy phong của người khác, không có liên quan gì tới đẹp trai cả?
Hắn nói không lớn không bé, đủ để Tư Đồ Bá nghe thấy, khiến y ngũ tạng đều sôi lên.
Nhưng tình thế lúc này, hoàn toàn bị bao vây, nếu y mở miệng phản bác, tất sẽ nhận lại sẽ đối địch của mọi người, mất nhiều hơn được! Nghĩ tới chỗ buồn bực phẫn hận, trong lòng lại hạ quyết tâm, khi so tài, nhất định sẽ chém Trần Tiểu Cửu thành hai nữa, mới giải được mối hận trong lòng.
Hoa Như Ngọc đứng ở phía sau, ôm hai tay, bóng dáng múa may, trong lòng xuất hiện một sự đồng cảm chung chí hướng, nàng nhíu mi, trong mắt tràn đầy sự khen ngợi và tán thưởng, hai hàm răng khẽ cắn môi, đầu cúi xuống nhưng không gật, thỉnh thoảng nở ra nụ cười quỷ dị, giống như vừa đưa ra quyết định gì đó.
Nàng gọi một nha hoàn, thì thầm gì đó.
Nha hoàn đó xấu hổ liếc nhìn Trần Tiểu Cửu một cái, lại vội vàng đi mất.
Trần Tiểu Cửu tai mắt sáng suốt, linh hoạt, sớm đã cảm nhận được trong ánh mắt nóng bỏng của Hoa Như Ngọc ẩn chứa nội hàm thâm thúy không ai có thể đoán trúng, mà hắn còn biết, chính mình vừa rồi nói những lời khẳng khái, không ngờ có thể dành được thiện cảm của thủ lĩnh thổ phỉ này. Hắn quay người đi, nhỏ tiếng nói với Hoa Như Ngọc:
- Hoa muội muội, đến lượt muội nói ra lời vàng ngọc rồi.
- Cửu ca…huynh thật có kiến thức rộng rãi, muội muội bái phục.
Hoa Như Ngọc mỉm cười hờn dỗi với hắn, bưng chén rượu lên, tư thế oai hùng đứng trên đài cao, hướng tới mọi người nói:
- Cửu ca nói rất đúng, sơn trại có thể có ngày hôm nay, đúng là nhờ sự hợp lực của các huynh đệ mà có. Đoàn kết, dũng mãnh tiến lên phía trước, một lòng đối phó, mới có được nền tảng thắng lợi của chúng ta.
Mọi người nghe vậy đều gật đầu.
Hoa Như Ngọc liếc nhìn Tư Đồ Bá một cái, lại nhìn xuống mọi người, từng chữ nói:
- Cho nên, tất cả các huynh đệ ở đây, đoàn kết hữu ái, thẳng thắn thành khẩn, chung sống hòa bình, bất cứ ai cũng không được châm ngòi ly gián, đem thị phi tới quấy nhiễu! hừ..ai nếu dám mang họa tới cho dù là người nhà, cũng đừng trách Hoa Như Ngọc ta, đao hạ vô tình.
Dứt lời, mắt nhìn mọi người, đôi mày kiếm trở nên sắc nhọn, toàn thân đầy sát khí, trong ánh mắt lại lần nữa sáng lên vẻ lạnh lùng, mọi người nhìn thấy mà kinh hãi.
La Đồng vô cùng kích động, quơ cánh tay nói:
- Đại đương gia nói rất đúng, đoàn kết lẫn nhau, chính là đại nghĩa, ta đem luật định này cùng tuân thủ! Nếu ai dám bịa đặt sinh sự, La Đồng ta sẽ đem hắn tế cờ đầu tiên.
Mọi người giơ cao cánh tay, cùng kêu lên hoan hô.
Hoa Như Ngọc cũng quay đầu lại, ôm vai, âm thanh lạnh lùng nói:
- Nhị đương gia, ngươi thấy thế nào?
Trong lòng Tư Đồ Bá cuồn cuộn sóng ngầm, luôn cảm thấy Hoa Như Ngọc tỏ thái độ muốn hướng về mình, y vừa làm cái việc kéo La Đồng xuống núi, trong lòng chợt chột dạ, tiến lên phía trước một bước, cao giọng nói:
- Đại đương gia, lời của nàng ta rất đồng ý, nếu ai dám mượn cớ sinh sự, ta nhất định trảm không tha.
Trong lời nói, ánh mắt lén nhìn La Đồng, đầy oán khí.
- Ừ..nghe được lời này của Nhị đương gia, ta rất yên tâm.
Hoa Như Ngọc nghiêm mặt, quay lại nhìn Trần Tiểu Cửu, nhưng lại lộ ra nụ cười giảo hoạt.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi