Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 488: Ông Cụ Quá Lo Rồi
M
ột thiếu niên tay phe phẩy quạt gấp đi tới, đây là thứ mới có vài năm qua, người trong thư viện ai cũng có một cái, mùa đông cũng mang ra quạt, nếu không không đủ thể hiện phong độ của mình.
- A, Vân huynh, tiểu đệ hôm nay thấy mặt trời rạng rỡ, bất giác nhớ tới ngày đạp thanh, chân vô tình bước tới thư viện, mong Vân huynh dẫn đường, đưa ta và Lý huynh đi ngắm bốn phương được không?
- Không được, ta phải đi cùng lão nhân gia, kể lão nhân gia nghe chuyện thư viện, hai vị muốn chơi thì cứ tự tiện.
- Ngươi dám à, phụ hoàng ta nói, nếu ngươi dám thất lễ với bọn ta, thì bọn ta không cần khách khí với ngươi.
Vị Lý huynh hơi nhỏ hơn một chút bên cạnh rít lên với Vân Diệp:
- Đừng có kêu, còn kêu nữa ta lập tức đưa muội vào thư viện đọc sách đấy, mang tẩu tử của muội đi tìm Hầu kiệt, làm phiền lão nhân gia, ngay phụ hoàng của muội cũng cứu nổi đâu, đang yên lành tới thư viện làm cái gì?
Lúc này hai người mới phát hiện trên xe có một ông cụ, vội thi lễ, mặc nam trang lại nhún mình kiểu nữ, kỳ quái vô cùng.
Nam nhân duy nhất trong số đám nữ giả nam trang chắp tay nói:
- Vân huynh chớ trách, phụ hoàng mệnh lệnh tiểu vương đưa đệ muội tham quan, tẩu tẩu vừa vặn muốn thăm Hầu Kiệt, cho nên tới cùng.
- Đừng rườm lời, hành lễ với lão phu tử, sau đó đi vào thư viện tìm Lý Ảm, Lý Hữu, bảo bọn chúng đưa các ngươi đi chơi.
Thất nhi tử Lý Uẩn của Lý Thế Dân nhút nhát, chỉ thích hưởng lạc, từng nói chỉ cần sống vui vẻ cả đời là được, đây rõ ràng là lời chỉ người thông minh mới nói ra được.
Nhan Chi Thôi rất thích trẻ con, nhất là sau khi Lan Lăng cho ông cụ một cái kẹo mút bí chế của Vân gia leo luôn lên xe, không ngừng mượn uy của ong cụ lớn tiếng với Vân Diệp, ông cụ cũng không ngăn cản, nói chuyện với tiểu nha đầu rất vui vẻ.
Đi dạo từ đại môn về liền thấy Hầu Liên Nhi mắt đỏ hoe kéo Hầu Kiện ủ rũ từ trong phòng học đi ra, sau cửa sổ có mấy cái đầu ngó nghiêng, chuẩn bị xem kịch hay.
- Vân Diệp, ngươi giỏi lắm, ngươi ở Lạc Dương nhận lời với cha ta chiếu cố đệ đệ của ta, ngươi xem đây là kết quả chiếu cố của ngươi à?
Hầu Liên Nhi kéo tay Hầu Kiệt từ sau lưng ra, để Vân Diệp xem:
- Tốt lắm, đây mới là tay của nam tử, có gì không hay, Hầu Kiệt dựa vào sức của mình chất một ngọn giả sơn, sao nàng không bình luận hòn giả sơn đó hùng vĩ ra sao, lại lấy cái tay của hắn ra nói, chỉ nữ nhân mới quan tâm tay có thô hay không, Hầu Kiệt tương lai phải dựa đôi tay này để lập nên tiền đồ, da non thịt mềm sao mà được.
Câu này khiến Hầu Kiệt rất đắc ý, Hầu Liên Nhi thì lại ngẩng đầu nhìn Vân Diệp oán hận:
- Cho dù ngươi nói có lý, nhưng ngươi phạt nó đắp giả sơn là quá nặng, chẳng qua nó chỉ nhìn bài của người khác thôi mà.
Hầu Kiệt sợ nhất là có người nhắc tới chuyện này, ai nhắc tới là nổi giận với người đó, nghe lời tỷ tỷ, thẹn tới đỏ bừng mặt, vùng tay tỷ tỷ ra chạy mất, Hầu Liên Nhi còn ở sau lớn tiếng gọi:" Tiểu Quai!" Đó là nhũ danh của Hầu Kiệt, làm Hầu Kiệt chỉ muốn tự sát ngay lập tức, tăng tốc bỏ hẳn tỷ tỷ lại phía sau. Đám học sinh thò đầu ra thì cười nghiêng ngã, thanh danh của Hầu Kiệt coi như đã hủy hoàn toàn rồi.
Ông cụ cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, Lan Lăng bị Vân Diệp đuổi đi, khi đẩy ông cụ về văn phòng của mình, ông cụ đột nhiên mở mắt ra nói:
- Đừng phạm sai lầm, đứng cho thẳng mà đi, con đường của ta đã hết, chỉ xem các ngươi đi tiếp như thế nào.
Nói xong nhắm mắt lại.
Ngồi trong văn phòng, nghĩ mãi cũng không sao hiểu ông cụ nói câu đó có ý gì, mới yên tĩnh một chút thì đám công chúa lớn nhỏ đã vây lấy, liếc nhìn Cao Dương tâm cao khí ngạo đang nghênh mặt nhìn mình, nhìn Lan Lăng hoạt bát cổ quái đang lè lưỡi trêu, lại nhìn đám tiểu công chúa lớn nhỏ khác nhau, chẳng lẽ ông cụ nói tới sai lầm chính là bọn họ?
Ông trời ơi, ta tránh còn chẳng được, có lòng dạ nào đi trêu chọc vào họ? Trong này có cô nàng nào hiền lành không? Ông cụ à, ông quá lo rồi.
Lý Nhị làm thế này là không để mình có chút nhàn nhã nào đây mà, đem một đống công chúa tới quấn lấy Vân Diệp, làm y không có thời gian rảnh để làm chuyện khác. Vân Diệp cả một đêm không ngủ hiện mồm há ra như con hà mã, lại còn phải kể chuyện trên biển cho một đám loli nghe, không ngừng giải thích sự khác biệt giữa cá kình và cá kim, mình không phải là bị một con cá nhỏ dài một tấc đập ngất, mà bị con cá kình to như căn nhà đè lên, không tin tới căn phòng phía dưới xem xương cá, đó là bộ xương còn lại sau khi ta ăn hết thịt.
Khó khăn lắm mới đuổi được đám tiểu cô nương đi, Vân Diệp chui vào phòng Ngọc Sơn tiên sinh, chuẩn bị ngủ tới mai mới tính, ai gọi cũng không mở cửa.
Khi tỉnh ngủ thì trời đã đen xì rồi, không khí nóng nực mà đóng kín phòng ngủ, bất tri bất giác toàn thân đầy mồ hôi, có điều cảm giác mỏi mệt hoàn toàn tan biến, lỡ giờ cơm của thư viện rồi, đành tới cái quán của Hoàng Thử ăn tạm.
Nếu như nói trước kia Hoàng Thử là một con chuột, thì bây giờ đã thành một con chồn, hai má có ít thịt, người béo lên một vòng, nếu như không phải bước chân vẫn nhẹ nhàng như xưa thì Vân Diệp phải hoài nghi tên này bị cuộc sống sung sướng làm phế mất toàn bộ kỹ năng trộm mộ rồi hay không?
Bảo Hoàng Thử làm cho một một bát mỳ, nhiều ớt nhiều dấm, thêm vào hai nhánh hành, bản thân bê chậu gỗ ra sông Đông Dương tắm, hôm nóng bức không còn chuyện gì sướng hơn nữa.
Xúi quẩy, bầu trời âm trầm, trăng sao đều bị che mất sau tầng mây, bên sông thò tay không thấy ngón, Hoàng Thử đốt đèn lòng lo lắng nói:
- Hầu gia, hay là ngày tắm trong chum lớn của quán, tiểu nhân gánh nước cho ngài là được, bên ngoài tối quá, trượt chân thì không hay.
- Cút xéo, chum nước của quán là nước ăn, tên khốn nhà ngươi không tắm trong chum đấy chứ, sao có thể làm cái chuyện thất đức như thế, cơm của nhà ngươi còn ăn được không?
Hoàng Thử kêu oan rầm trời, lấy tổ tiên mười tám đời ra thề không có chuyện này, hắn muốn tắm là ra sông, tuyệt đối không tắm trong chum, vì chứng minh mình không tắm, cởi sạch sẽ nhảy xuống sông.
Nằm trên bãi cát, để dòng nước trong mát chảy qua người, nương theo ánh đèn còn phát hiện ra hai con cua, to bằng đồng tiền, bắt vào tay, không ngừng lật lại không cho bọn chúng chạy.
- Hầu gia có chuyện vui ạ?
Hoàng Thư ngồi trong nước lộ đầu ra hỏi:
- Ngươi nhìn ra rồi, đúng là bỏ đi được một tâm sự lớn, chiều ngủ say sưa một giấc, giờ mới dậy, lỡ mất giờ cơm nên đành tới chỗ tên khốn ngươi ăn mỳ.
- Tiểu nhân làm sao dám đoán tâm tư của hầu gia, nhưng chỉ cần ngài vui là tiểu nhân cũng vui, vì nói lên thư viện ngày càng thịnh vượng, tiểu nhân dựa vào thư viện kiến cơm, chỉ muốn đem bát cơm này truyền lại đời đời, để Tiểu Thử không cần phải chui mộ như tiểu nhân nữa, nếu có báo ứng gì thì toàn bộ trút lên mình tiểu nhân là được, dù sét đánh cũng nhật, cuộc sống tốt đẹp là phải nắm lấy không buông.
- Lộ cho ngươi chút tin, năm nay thư viện lại sẽ xây phòng, năm sau học sinh còn nhiều hơn.
- Vậy thì tốt quá, cái quán nhỏ của tiểu nhân cũng nên mở rộng một chút, mong hầu gia đặt lại cho cái tên, hầu gia là người có học vấn lớn, tên tiểu nhân đặt thật không dám phô ra, làm người ta cười cho, nên biển vừa mới treo lên đã vội hạ xuống rồi.
Hoàng Thử chà tay cầu khẩn:
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2