Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
1001 Đêm Tân Hôn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 486: Cái Đầu Trọc
C
HƯƠNG 486: CÁI ĐẦU TRỌC
Ngày hôm sau, Lương Nặc vẫn còn đang trong cơn mơ màng, chiếc điện thoại ở trên tủ đầu giường rung lên liên hồi đánh thức cô.
Cô mở mắt ra dụi dụi mấy lần rồi mới lần mò tới chiếc điện thoại, bên cạnh cô sớm đã chẳng có ai nằm cạnh nữa rồi.
Bỏ chăn ra ngồi dậy, Lương Nặc ấn vào nút nhận nghe rồi nói: “A lô?”
“Nặc Nặc, Khả Khả không gây phiền phức gì chứ?” Kỷ Sênh nói giọng nhẹ nhàng nhờ vả: “Khả Khả tuổi còn nhỏ nên cậu kiên nhẫn với nó một tí nhé, qua một thời gian nữa tớ và Khả Khả mời vợ chồng cậu ăn cơm, ngoan....”
“...........” Lương Nặc gãi đầu: “Cậu thế này mà là mẹ đẻ đấy à?”
“Sao lại không phải mẹ đẻ? Nếu không phải là mẹ đẻ nó tới còn gọi điện cho cậu thế này chắc?”
“Cậu mà là mẹ đẻ thì nên quan tâm tới Khả Khả một chút chứ, thay đổi môi trường thế này cũng chẳng quan tâm xem nó ở có quen không, có ăn uống được không, ngủ nghỉ ra làm sao? Tối qua con bé còn nói nó một mình ngủ nên thấy sợ đấy!”
“Sợ?” Kỷ Sênh hỏi lại rồi giật mình, cười ha ha: “Cái con nha đầu quỷ đó gan to hơn gan trời, nó mà biết sợ ma!”
Kỷ Sênh nói vậy Lương Nặc cũng cạn lời rồi.
Khả Khả đúng là có nghịch ngợm thật.
“Vậy khi nào các cậu đón nó về?”
Thực ra Kỷ Sênh cũng không định cứ để Khả Khả ở nhà Lương Nặc, chỉ là bây giờ ở nhà có hai đứa nhỏ, Lý Tranh Diễn thì đứa nào cũng muốn thương, chăm sóc, lại còn việc ở công ty cũng nhiều, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Kỷ Sênh lập tức muốn đưa Khả Khả tới Bắc Minh gia một thời gian, để Lý Tranh Diễn có thời gian hơn nghỉ ngơi một chút.
Kỷ Sênh cắn móng tay, đột nhiên thấp giọng nói: “Tớ không dám bảo với anh ý rằng tớ cố ý để Khả Khả lại nhà các cậu, tớ nói là con bé nha đầu đó cứ quấn lấy con trai các cậu không chịu về.”
“Tớ nói mà, sao anh ấy lại không thấy đến đón con, hóa ra là vậy.”
Buổi chiều, Nhị Đồng ngủ dậy cứ khóc mãi không thôi, Lương Nặc vội vàng bế em bé tới phòng của nó để cho ăn sữa, vừa cho ăn vừa hát đồng dao để dỗ.
Tiểu Nhị Đồng trên mi mắt vẫn còn có giọt nước nhưng lại nở nụ cười toe toét, cái miệng cứ mở ra lại mím vào ngậm lấy đầu vú để hút sữa.
Bà vú mời về để chăm cho Nhị Đồng nhìn thấy cảnh này cười hiền từ nói: “Phu nhân đúng là thật có tấm lòng, không giống với những thái thái nhà giàu có khác, bọn họ vì muốn giữ vóc dáng cơ thể mình, sau khi sinh em bé ra liền vứt cho chúng tôi chăm, tới đụng cũng chẳng thèm đụng vào con.”
Lương Nặc cười cười đưa ngón tay thon thả lên vuốt vuốt trán Nhị Đồng, nhìn con hạnh phúc.
“Cháu không phải là bọn họ, không cần dùng có dáng để trói buộc hay giữ chồng, vì vậy có thể tự mình chăm con.”
“Nói thì nói vậy!” bà vú thực lòng cảm thấy Lương Nặc không giống với những thái thái giàu có trước đây mà bà ấy chăm sóc, lại nói: “Thế nhưng bọn họ đừng nói tới cho con ăn, mà ngay cả việc thay tã cho con cũng chê bẩn không làm.”
“A....a.....a....”
Lương Nặc đang chuẩn bị định nói gì đó thì từ trong phòng Tiểu Bắc phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Cô nheo nheo mày.
Gần đây cô nghe thấy quá nhiều tiếng kêu the thé của trẻ con rồi.....
Đặt Nhị Đồng xuống, Lương Nặc nhanh chân chạy tới phòng Tiểu Bắc, đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Tiểu Bắc đang ngồi ở bàn học,ngồi thẳng lưng cầm sách đọc, bộ dạng rất thư thái và quý phái còn Khả Khả thì mặc một chiếc áo váy quỳ dưới đất nức nở, chiếc áo khoác bị cởi ra trùm kín lên đầu.
“Khả Khả?” Lương Nặc không hiểu: “Con đang làm cái gì đấy, sao lại dùng áo để che đầu thế? Bỏ áo ra để cô xem xảy ra chuyện gì rồi?”
Khả Khả kiên quyết lắc đầu nguầy nguậy: “Không, cô đi ra ngoài đi, Khả Khả không muốn nhìn thấy ai cả....”
Bà vú cũng bồn chồn khó hiểu: “Tiểu thư Khả Khả, có phải cháu bị ngã va đầu vào đâu không? Bị thương ở đầu không phải chuyện nhỏ đâu, hay là đưa cháu tới bệnh viện kiểm tra xem thế nào nhé?”
“Hu hu hu....” Khả Khả đột nhiên khóc òa lên to hơn, rồi gào lên: “Các người đều là người xấu, Khả Khả muốn về nhà, sau này Khả Khả sẽ không bao giờ tới đây nữa.....”
Nói rồi, Khả Khả ôm đầu, loạng choạng đứng lên, có thể là do chiếc áo che kín hết đầu vì vậy mà cô bé không nhìn thấy rõ đường đi, đi về phía trước được hai ba bước thì bị va vào chiếc bàn, mắt cá chân còn bị xước mất một mảng da.
Cô bé khóc nhìn càng đáng thương hơn.
Lương Nặc bối rối và cũng thấy thương, chạy lại gần hỏi quan tâm, thử bỏ chiếc áo trên đầu Khả Khả xuống: “Để cô nhìn một cái thôi có được không nào?”
“Không được không được!”
“Chỉ nhìn một cái thôi, nếu con không thích cô thì cũng phải buộc tội cô với một tội danh chứ, kể cả là con có muốn đi thì cũng phải để cô tâm phục khẩu phục chứ?”
Khả Khả lúc này khóc khàn cả giọng đi rồi, trong lúc cô bé mất cảnh giác Lương Nặc đã kéo chiếc áo xuống, để lộ ra một cái đầu trọc lốc, mái tóc dài đen mượt bây giờ đã không còn nữa.
Lương Nặc giật mình tròn xoe mắt: “Con...tóc của con?”
“Bị...Bị lửa đốt mất rồi.....” Khả Khả mếu máo vừa buồn bã vừa tức giận nói: “Con nghịch diêm, do không cẩn thận đã chạm lửa vào tóc, sau đó nó liền cháy bùng lên, cuối cùng anh Tiểu Tiểu Bắc bảo con cạo hết đi.... Khả Khả không biết cạo hết đi xong lại xấu như thế này, hu hu hu....”
Nếu sớm biết đầu sẽ tròn như quả bưởi thế này cô bé tuyệt đối sẽ không nghe lời Tiểu Bắc mà tự cạo trọc đầu mình đi!
Lương Nặc đột nhiên há hốc mồm ra.
Diêm....
“Sao trong nhà lại có diêm vậy?”
Bà vú nheo mày, nói nhỏ: “Phu nhân cô quên mất rồi à? lúc trước tiểu thiếu gia khi kể chuyện cổ tích, cô đã cho người mua mấy hộp diêm về còn gì.”
Ánh mắt Lương Nặc hướng về phía Tiểu Bắc vẫn đang ngồi ung dung đọc sách trên bàn.
Khi xưa cô vẫn luôn lo lắng rằng Tiểu Bắc sau khi lớn lên sẽ tự kỷ không chịu giao tiếp hay tiếp xúc với ai, thế nhưng trên thực tế, cùng với sự tăng lên về số tuổi, sự thay đổi của môi trường sống, đặc biệt là nửa năm nay khi ở cùng Bắc Minh Dục, bây giờ tính cách của Tiểu Bắc về cơ bản khác hoàn toàn tới trước kia.
Cậu lạnh lùng sống khép kín, sự thông minh vượt trội hơn người, là một cậu bé nhìn bề ngoài thì có vẻ như lạnh lùng nhưng trong nội tâm lại là một người cuồng nhiệt.
Thích gì cậu cũng không nói ra.
Ghét gì cậu cũng chẳng để cho ai biết.
Trước mặt tuyệt đối sẽ không nhắc nhở nhưng đằng sau lưng sẽ giở trò đầy âm mưu, Khả Khả tuy cũng là đứa trẻ tinh ranh nghịch ngợm nhưng đối với cậu thì chẳng phải đối thủ.
Vài ngày trước tóc của cậu bị Khả Khả nghịch hỏng đi, bây giờ ngày nào đi học cũng phải đôi mũ, Lương Nặc để ý hai đứa trẻ mấy ngày liền đều yên ổn không gây ra việc gì, còn cứ tưởng cậu đã quên sự việc đó rồi.
Kết quả....
Ai mà biết được, cậu chỉ là đang đợi cơ hội, có chịu thiệt một chút cậu nhất định cũng không chịu.
Sao mà giống với Bắc Minh Dục thế không biết?
Lương Nặc khuyên can mãi, nói hết lời mới làm cho Khả Khả chấp nhận sự thực này, sau đó cô bé chạy thẳng về phòng mình, chùm chăn kín người không chịu ra ngoài, Lương Nặc thở dài một tiếng, chuẩn bị nói chuyện ngọt nhạt với Tiểu Bắc.
“Mẹ, con biết mẹ muốn nói gì!” Tiểu Bắc hiểu ý đã cướp lời cô và mở miệng trước.
Lương Nặc đơ người ra: “Con biết mẹ muốn nói gì?”
“Con không ghét em ấy!” Tiểu Bắc với khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra bất kì biểu hiện gì cho thấy thích hoặc là ghét, Lương Nặc lại hỏi: “Vậy tại sao con lại lạnh nhạt với em như thế? Mẹ có thể nhìn ra, em ấy rất muốn chơi cùng con.”
“Ấu trĩ!” đôi môi đỏ hồng của Tiểu Bắc mấp máy rồi thốt ra hai chữ.
“..............”
Một đứa trẻ năm sáu tuổi không ấu trĩ, lẽ nào một phụ nữ ba hai mươi mấy tuổi đầu lại ấu trĩ?
“Vậy thì con cũng không thể đốt tóc em ấy chứ? Khả Khả thích đẹp như thế, đốt tóc của em ấy đi em ấy làm sao dám gặp người khác?”
Tiểu Bắc sắc mặt vấn không thay đổi: “một tháng là lại có thể dài ra.”
Tiểu Bắc cũng đã từng cạo đầu Tiểu Bắc, một tháng sau cũng mọc ra gần như cũ.
Lương Nặc gằn giọng: “Có phải con đều tính toán hết rồi?”
............
Khả Khả trốn trong phòng không chịu ra ngoài, đến bữa tối khi ăn cơm gọi cô bé cũng không thấy có phản ứng gì.
Lương Nặc thở dài đang định gọi điện thoại cho Kỷ Sênh, việc này thế nào cũng phải nói và giải thích với Kỷ Sênh một tiếng, đúng lúc này Bắc Minh Dục trở về.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
1001 Đêm Tân Hôn
Thiên Nam Hy
1001 Đêm Tân Hôn - Thiên Nam Hy
https://isach.info/story.php?story=1001_dem_tan_hon__thien_nam_hy