Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Lưu Manh Lão Sư
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 485: Lại Buôn Bán Lời, Được Mời Cơm
N
ghe Ngô Thanh nói như vậy, Trần Thiên Minh có chút thẹn thùng, người ta Ngô Thanh sớm sẽ làm như vậy, mình bây giờ nói ra trái lại có vẻ làm điều thừa.
Ngô Thanh giơ lên tay nhìn đồng hô đen trên tay mình một chút, nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, ta không thèm nghe ngươi nói nữa, bây giờ mau tới phòng làm việc của giáo viên chúng ta, ta phải về phòng làm việc ngồi, nếu không mọi người sẽ không nhìn thấy cái tạo hình này của ta." Nói xong, hắn ngay cả chào cũng không, liền hướng tới phòng làm việc của mình chạy đi.
Trần Thiên Minh bất đắc dĩ lắc đầu, vừa đi vừa nghĩ, xem ra, Ngô Thanh nhất định là "nhân vật phong vân" của trường học rồi.
"Thiên Minh ca ca, anh ở đây a, em đang có chuyện muốn tìm anh đó?" Một thanh âm nhẹ nhàng, Trần Thiên Minh ngẩng đầu vừa nhìn, là tiểu ma nữ Chung Oánh. Trong khoảng thời gian này mình rất ít ở trường học, cho nên cũng không có nhìn thấy nàng mấy, nghĩ không ra nàng bây giờ có việc tìm mình, xem ra, ma nữ này tìm mình khẳng định là không có chuyện tốt, nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh lập tức đánh lên tinh thần chuồn nhanh.
Ngày hôm nay Chung Oánh chải bím tóc, ăn mặc đồng phục màu trắng của học sinh, lộ ra da trắng hồng, chân đi giầy thể thao mặc tất trắng, tay mang theo túi nhỏ có hình phim hoạt hoạ, thực sự là thanh xuân làm động lòng người nói không nên lời. Vả lại nàng giống như đã bắt đầu lớn, trên bộ ngực đã xuất hiện tiểu nụ hoa mê người.
"Có chuyện gì? Anh chính là đang rất bận." Trần Thiên Minh cố ý nói. Hắn nói trước cho Chung Oánh, nếu như là chuyện xảo quyệt, vậy mình tìm mượn cớ đang bận mặc kệ nàng.
"Thiên Minh ca ca, anh làm sao lại như vậy a, người ta khó có thấy dược anh một lần, anh lại có thể nói anh bận, được, em nói cho cha em biết anh bắt nạt em, còn có sư phụ của anh nữa, em cũng muốn hướng hắn tố cáo anh." Chung Oánh càng nói càng tức giận, giống như Trần Thiên Minh làm cái tội ác tày trời gì đó.
Trần Thiên Minh nghe tiểu ma nữ đem đại bá tới đè mình, biết tiểu ma nữ này khẳng định là có chuyện gì yêu cầu mình, vì vậy nói: "Em nói đi, muốn nói chuyện gì với anh?"
Chung Oánh vội vàng nói: "Là như vậy, Thiên Minh ca ca, sau khi tan học, em mượn của bạn học một cái máy nghe nhạc MP4, vừa vặn thầy Ngô Thanh đi tới, nói em không học tập cả ngày nghe ca nhạc, liền tịch thu máy MP4 trên tay của em. Đây chính là MP$ của bạn học, bây giờ bạn học bắt em đền, em phải làm sao bây giờ a?" Nói xong, Chung Oánh cố ý muốn nhăn cho chảy hai giọt nước mắt đi ra, nhưng nàng vắt một hồi, vẫn là không có ra được.
"Có đúng thực sự hay không?" Trần Thiên Minh có chút không tin, nhìn điệu bộ của tiểu ma nữ này, giống như nửa thật nửa giả, mình cũng không biết nàng là khsoc thật hay không. Có điều là, phỏng chừng Ngô Thanh thu nàng MP4 là thật, muốn mình hỏi Ngô Thanh xin lại MP4 là thật.
"Đương nhiên là thật, Thiên Minh ca ca, anh phải giúp em, nếu như để cha em biết em mượn MP$ của bạn học rồi bị thầy giáo tịch thu, cha nhất định sẽ mắng chết em." Chung Oánh thương tâm nói. Nàng bày ra vẻ mặt bi thương trên khuôn mặt như thiên sứ, thấy vậy trong lòng Trần Thiên Minh cũng không nhẫn tâm được.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, nói: "Được rồi, em nói đi, muốn anh giúp em như thế nào?" Trần Thiên Minh biết mình không giúp là không trốn được ma thủ của tiểu ma nữ.
"Em cũng không ép buộc, chính anh lựa chọn đi, A, giúp em hỏi thầy Ngô Thanh xin lại MP4. B, anh cho em tiền mua một cái MP4 y hệt đền cho bạn học, không quý, chỉ hơn một nghìn đồng thôi ( tương đương hơn 4 triệu VND mà ko quý=.="). Chung Oánh mỉm cười với Trần Thiên Minh, giống như đang hỏi Trần Thiên Minh bài khó, chờ hắn trả lời.
"Được rồi, anh đi hỏi Ngô Thanh xin lại MP4 của em!" Trần Thiên Minh bất đắc dĩ nói. Hơn một nghìn đồng một cái MP4 còn nói không quý, không bằng mình tìm Ngô Thanh muốn một cái nhân tình xin lại MP4, như vậy mình còn có thể tiết kiệm hơn một ngàn đồng. Nghĩ tới đây, Trần Thiên Minh nói với Chung Oánh: "Em quay về lớp đi, anh lấy lại được MP4 thì sẽ gọi điện thoại cho em, em đi qua tới cầm."
"Tốt, em biết Thiên Minh ca ca quý em nhất." Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh đáp ứng rồi, vui vẻ sôi nổi chạy.
"Tiểu ma nữ này, mình nhìn thấy nàng đúng là không có chuyện gì tốt." Trần Thiên Minh nhìn bóng lưng của Chung Oánh dần đi xa, âm thầm mắng.
Trần Thiên Minh đi vào phòng làm việc của giáo viên lớp 11, liền phát hiện Ngô Thanh đang ngồi ở vị trí mình nghe MP4, hơn nữa hắn vừa nghe vừa rung đùi đắc ý, rên rỉ ca khúc. Hắn đem chân của mình lên cả mặt bàn làm việc, còn may, Ngô Thanh còn có một chút văn minh, đem giày da cởi ra.
Có điều là, Ngô Thanh đi ở trên chân hai cái bít tất hai màu trắng đen đã rách một cái lỗ lớn, đồng thời chỗ rách của hai cái bít tất đều là như nhau, ngay ở trên đầu ngón chân. Cho nên, hai ngón chân đen đen to đùng của Ngô Thanh đều lộ ra, giống như đi ra hít thở không khí mới mẻ vậy. Có khả năng chính là "Tiểu hà mới lộ sừng" đi, Trần Thiên Minh ở trong lòng âm thầm nghĩ.
"Ngô Thanh, ngươi đang nghe ca nhạc à?" Trần Thiên Minh nhìn Ngô Thanh cầm MP4, có thể là của tiểu ma nữ.
Chắc là Ngô Thanh đang rung đùi đắc ý một mình say sưa, không có nghe thấy Trần Thiên Minh gọi hắn, hắn tiếp tục tại làn điệu rên rỉ truyền đi cách xa vạn dặm của mình.
Không có cách nào, Trần Thiên Minh không thể làm gì khác hơn là đẩy vai của Ngô Thanh một chút, sau đó lập tức lui lại, sợ mình bị mùi thúi trên người của Ngô Thanh lây đến.
Bị Trần Thiên Minh đẩy, Ngô Thanh lung lay thân thể một chút dường như sắp ngã xuống, còn may hắn vội vàng đem đem chân của mình buông tới, nếu không hắn có thể ngã trên mặt đất rồi. Ngô Thanh đem tai nghe của MP4 lấy ra, căm tức nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, ngươi làm gì vậy, có việc thì bảo ta chứ, động thủ động cước làm cái gì a!"
"Ta có gọi ngươi rồi, nhưng ngươi không để ý tới ta, ta chỉ nhẹ nhàng mà đẩy ngươi một chút thôi." Trần Thiên Minh đã quên thân thể của Ngô Thanh đơn bạc, gió thổi cũng bay mà đẩy.
"Có chuyện gì sao? Có đúng muốn mời ta đi ăn hay không?" Vẻ mặt Ngô Thanh tức giận quay về Trần Thiên Minh, mình đang say sưa tại trong thánh điện trong thánh điện của âm nhạc, bị Trần Thiên Minh đẩy một cái, có thể không tức giận sao?
"Ngô Thanh, ngươi mới mua MP4 à?" Trần Thiên Minh không có đi vào chủ đề ngay từ đầu, mà là trước ở bên cạnh gõ một chút, thử xem ý của Ngô Thanh.
Ngô Thanh lắc đầu nói: "Không phải, là của một học sinh."
"Có đúng là Chung Oánh hay không?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Ngươi thế nào biết?" Ngô Thanh có chút giật mình, giống như đang hỏi Trần Thiên Minh làm sao biết MP4 này là của Chung Oánh.
Trần Thiên Minh nhún vai một chút, nói: "Ta làm sao lại không biết, vừa rồi nàng tìm ta, nói ngươi tịch thu MP4 của nàng, muốn ta giúp nàng hướng ngươi cầu tình xin MP4 về."
"Hừ, ai bảo nàng đi học mà nghe MP4, tuyệt đối không tôn trọng ta." Ngô Thanh thở phì phì nói.
"Cái gì? Nàng nghe ở trên lớp?" Trần Thiên Minh kinh ngạc, không nghĩ ra Chung Oánh gạt mình, nói là tan học mới nghe, xem ra tiểu ma nữ này đi học không tập trung.
"Đúng vậy, nàng không chỉ nghe trong tiết học, lúc ta tịch thu MP4 của nàng, nàng còn nói ta là lão nhà quê, ngươi nói không giận sao được a, tạo hình của ta lãnh khốc như thế, nàng lại có thể nói ta là lão nhà quê, ta không cho nàng biết tay mọt chút khong được, nàng thật là vô pháp vô thiên làm xằng làm bậy." Ngô Thanh càng nói càng tức giận, mình mặc bộ quần áo này ba ngày, đều không có ai nói mình ăn mặc không đẹp, nhưng Chung Oánh hết lần này tới lần khác nói mình ăn mặc không đẹp, còn nói mình là đồ nhà quê, thực sự muốn hắn tức chết.
Nếu mình tìm đến Ngô Thanh muốn MP4, Trần Thiên Minh cũng sẽ không lùi bước, trước tiên làm cho Ngô Thanh trả lại MP4, sẽ tìm tiểu ma nữ kia tính sổ, cũng dám lừa mình. Đồng thời nếu như mình không có lấy được MP4 về mà nói, Chung Oánh nhất định sẽ không để yên cho mình."Ngô Thanh, ngươi cần gì phải cùng tiểu hài tử tính toán chứ, ngươi cho ta một chút mặt mũi đi, đem MP4 cho ta, một hồi nữa ta hung hăng mắng Chung Oánh, làm cho nàng đến tìm ngươi nhận sai." Trần Thiên Minh nói với Ngô Thanh.
"Thiên Minh, ngươi đã nói như vậy, ta đây chậm chút sẽ đem MP4 cho ngươi đi, MP4 này nghe ca nhạc không tồi, ta nghe vài ngày trước, học vài bài hát mới." Ngô Thanh một bên vỗ đùi của mình, một bên vui vẻ nói.
"Chung Oánh nói đây là nàng mượn của bạn học, bạn học muốn bây giờ, ngươi hãy đem MP4 trả lại cho nàng đi." Trần Thiên Minh nói.
Ngô Thanh liều mạng lắc đầu: "Không được, trước hết ta nghe vài ngày đã, ta còn chưa từng nghe qua đồ tốt như thế."
Trần Thiên Minh nghe Ngô Thanh không chịu cho, nói: "Tiểu hài tử có cái thứ gì êm tai chứ, ngươi cho ta đi, nếu không ta không có cách nào cùng Chung Oánh báo cáo kết quả a." Trần Thiên Minh biết nếu như mình không thể đem MP4 cho Chung Oánh mà nói, vậy nhất định sẽ tiếp tục quấn quít lấy mình.
"Như vậy đi, Thiên Minh, ngươi mời ta ăn, ta sẽ trả lại ngươi MP4 bây giờ, nếu không, qua vài ngày nữa ta trả lại ngươi." Ngô Thanh mắt xoay tròn, tiếp đó vỗ bụng.
"Cái gì? Ngô Thanh, ngươi cũng quá đen tối đi, chỉ cái MP4 này mà ngươi muốn ta mời ăn." Trần Thiên Minh hướng Ngô Thanh trừng mắt, tên này có tiện nghi liền chiếm thật là ghê tởm, đem tất cả cơ hội có thể lợi dụng đều làm cho mình đãi ăn.
"Vậy quên đi, qua vài ngày nữa ta trả lại nàng MP4 đi", Ngô Thanh cố ý nói. Hắn đã thấy Trần Thiên Minh có chút khẩn trương, cho nên tiếp tục xảo trá ép Trần Thiên Minh, phỏng chừng có thể làm cho Trần Thiên Minh đãi mình ăn.
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nếu như mình nếu không cầm được MP4 về, tiểu ma nữ muốn mình cho nàng hơn một nghìn đồng, vậy mình chính là thiệ thòi a. Mời đi ăn, cùng lắm thì mình mời Ngô Thanh đến quán thức ăn nhanh đi ăn, cũng chỉ hai ba mươi đồng liền hết cỡ. Vì vậy, Trần Thiên Minh nói với Ngô Thanh i: "Được rồi, ta mời ăn, có điều là, mấy ngày nay ta không rảnh, qua vài ngày nữa mời ngươi, còn có địa điểm cùng thời gian ta sẽ quyết định."
Ngô Thanh nghe Trần Thiên Minh đáp ứng đãi mình ăn, trong lòng cũng phi thường vui vẻ, mình cứ như vậy không lý do mà được mời ăn, xem ra sau này mình phải thu nhiều thêm các thứ của Chung Oánh mới được, dù sao Chung Oánh cùng Trần Thiên Minh có cái quan hệ gì đó, đến lúc đó Chung Oánh nhất định lại sẽ tìm đến Trần Thiên Minh a. Hắc hắc, khi đó mình lại có cơm miễn phí. Ngô Thanh ở trong lòng cười gian.
"Được rồi, Thiên Minh, nếu ngươi tìm đến ta cầu tình, ta sao có thể không cho ngươi mặt mũi? Về phần cơm, ta là không quan trọng, ngươi muốn đãi ta lúc nào cũng được, được rồi, Thiên Minh, cơm này không nên để lâu, trong vòng mười ngày phải thực hiện a." Ngô Thanh vuốt đầu của mình nói, hắn sợ Trần Thiên Minh nếu như một năm rưỡi sau mới đãi mình nói, vậy cũng quá lâu.
"Không có vấn đề, đến lúc đó ta mời." Trần Thiên Minh nghĩ mình ngày mai có thể hoàn thành nhiệm vụ, hẳn là có lúc rảnh đãi Ngô Thanh, vì vậy hắn gật đầu nói: "Được rồi, ta qua vài ngày nữa mời ngươi, ngươi bây giờ có thể đem MP4 cho ta chưa?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa đưa tay qua.
Ngô Thanh đem tai nghe bỏ xuống, sau đó lưu luyến không rời mà đem MP4 đưa cho Trần Thiên Minh, hắn dặn Trần Thiên Minh: "Thiên Minh, ngươi nghìn vạn lần chớ quên, nếu không ta chính là không khách khs với ngươi đó!"
"Biết rồi, ta là hạng người như vậy sao? Được rồi, Ngô Thanh, thế nào Hà Đào không ở đây?" Trần Thiên Minh nhìn vị trí trống trơn của Hà Đào một chút, nhỏ giọng hỏi Ngô Thanh.
"Nàng có thể là đi dạy học, Thiên Minh, đừng bảo ta không nói cho ngươi a, nghìn vạn lần phải đem Hà Đào giám sát chặt chẽ, trong khoảng thời gian này lão Trang Dũng kia tìm đến Hà Đào, ta thấy nón xanh của người là quyết định rồi." Ngô Thanh lộ ra hình dạng nhìn có chút hả hê.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Lưu Manh Lão Sư
Dạ Độc Túy
Lưu Manh Lão Sư - Dạ Độc Túy
https://isach.info/story.php?story=luu_manh_lao_su__da_doc_tuy