Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Siêu Cấp Gia Đinh
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 481: Hoa Như Ngọc
L
a Đồng làm sao hiểu được suy tính tà đạo của hắn, lôi kéo chân tay của hắn, oán hận nói:
- Trần huynh đệ, ngươi không biết rõ tình hình thế nào, nhất định không thể tự quyết định…
Trần Tiểu Cửu ngoảnh mặt làm ngơ với những lời khuyên của La Đồng, hướng ánh mắt sắc lẹm về phía Tư Đồ Bá nói:
- Nhị đương gia, ông cũng đừng có hối hận? Quyền cước không có mắt, một khi ký giấy sinh tử, nếu như ta có xuống tay mạnh một chút, có thể sẽ chết người.
Tư Đồ Bá nhìn ngắm thân hình ấm áp, mềm mại của Trần Tiểu Cửu, trong mắt tràn đầy sự khinh thường. Người nho nhã yếu đuối thế kia cũng dám ký giấy sinh tử với ta sao, thật không biết trời cao đất dày là gì.
Tuy nhiên y mừng rỡ, nhưng mặt lại cười lạnh nói:
- Trần công tử, nếu ngươi có thể đánh chết ta, ta cầu còn không được.
Hai người đều có ý xấu, dưới ánh mắt chăm chú của bốn năm trăm huynh đệ, họ cùng nhau ký tờ giấy sinh tử.
Tư Đồ Bá hừ lạnh một tiếng, mang theo Diều Hâu, sải bước rời khỏi Nghị sự đường, sau lưng là ánh mắt lo lắng của La Đồng.
- Trần huynh đệ, ngươi có chút mạnh mồm đó…
Đợi mọi người đi khỏi, La Đồng chán nản chắp tay sau lưng, nói:
- Tư Đồ Bá võ công rất cao, ông ấy đã luyện công phu Thập Tam Thái Bảo Hoành, ta đã từng giao đấu với ông ấy rồi, không phân thắng bại, ngươi…ngươi cho dù có chút võ công, chỉ e lành ít dữ nhiều…
Trần Tiểu Cửu cười ngây ngô nói:
- La đại ca, không sao, huynh không cần lo lắng quá, huynh chỉ cần đứng một bên, nếu như ta có nguy hiểm gì, có thể đến ứng cứu, với võ công của huynh, tất nhiên có thể giải cứu được cho ta.
La Đồng nói:
- Cũng chưa chắc, nếu như Tư Đồ Bá đã quyết tâm như thế, chắc chắn không cho đệ cơ hội trốn thoát.
Trần Tiểu Cửu vỗ vai La Đồng nói:
- La đại ca, nếu như ta và Tư Đồ Bá giao đấu, ta cũng chắc chắn không cho y cơ hội trốn thoát đâu.
- Trần huynh đệ, ngươi…nói chuyện với ngươi khiến ta ngày càng rối…
- Có gì mà rối chứ…
Trần Tiểu Cửu thần bí nói:
- Tư Đồ Bá này, tâm địa hiểm ác, rất rõ ràng, nhưng La đại ca lại lấy đại cục làm trọng, sợ làm cho các huynh đệ bị rối loạn, nên không thể một mình mà diệt trừ y. Ba ngày sau, giao đấu võ thuật, ta sẽ thay La đại ca thẳng tay trừng trị y.
- Trần huynh đệ, đừng có sơ suất, ta hy vọng các huynh đệ có thể vì sự hòa thuận chung mà không sinh ra hiểu lầm…
La Đồng lắc đầu, trong lòng đang rất lo lắng cho Trần Tiểu Cửu.
………….
Trời về đêm, Trần Tiểu Cửu, La Đồng, Hắc Sơn cùng nhau nâng cốc chúc mừng, tiệc rượu thế này thật là sung sướng, không lâu sau, chén bàn hỗn độn, Hắc Sơn và La Đồng say đến bất tỉnh, quỳ gối trước vại rượu.
Trần Tiểu Cửu cũng loạng choạng, đi vào trước mặt phòng nhỏ trong hậu viện, khẽ đập cửa hỏi:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ, ta đến đây, mau mở cửa cho ta…
Thật lâu sau, mới thấy Nguyệt Thần yếu ớt nói:
- Tiểu Cửu, ta đang vận công trị độc, không thể…không thể gần gũi với chàng, chàng mau về ngủ đi!
Chỉ nói đúng một câu như vậy, tuyệt nhiên không có thêm động tĩnh gì nữa.
Trần Tiểu Cửu thấy khó ngủ, bỗng nhiên nhớ tới lời cầu xin của âm hồn áo trắng--- Lan Đình Quân, một tay ôm bó hoa dại, chạy thẳng lên vách núi…
Bởi vì, chỗ của Từ Hạt Tử là một vùng núi nhỏ hoang vu.
Nhưng, hắn vồ hụt, bẩn thỉu, trong phòng đầy mùi hôi, không ngờ chẳng thấy tăm hơi đâu.
Trần Tiểu Cửu uể oải đặt bó hoa trên ngực, thưởng thứ ánh trăng lung linh, lững thững trong sân vắng, không ngờ đi nhầm vào một nơi hoàn toàn lạ lẫm.
Nơi này ba mặt xung quanh đều là núi, trống trải rộng rãi, gió kêu sào xạc, rung động không gian, từng tiếng chim hót vui truyền đến.
Bên trái là một hồ nước do mưa lâu ngày mà thành, có một đám hoa sen ở giữa, lan tỏa hương thơm, mặt nước trong suốt, gió thổi vi vu, ánh trăng phản chiếu bóng xuống nước, lộ ra vẻ mặt một ông trăng tươi cười.
Cảnh sắc đẹp quá! Trần Tiểu Cửu nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, cảm nhận không gian tuyệt vời.
Lúc này tinh thần hắn yên lặng, lục giác không còn nhạy bén!
Bỗng nhiên hắn nghe được một âm thanh, mơ hồ truyền đến một giọng cười, chỉ có điều âm thanh quá nhỏ, không thể nghe rõ được.
Trần Tiểu Cửu lập tức vận nội công, thính giác và thị giác được phóng đại lên vô số lần, hắn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía gió đang làm rung ngọn cây, một bóng dáng đập vào mắt hắn.
Đây là một người, một mỹ nhân, một mỹ nhân vô cùng thướt tha.
Xa xa trên ngọn cây cao, thấy nàng mặc váy dài đen bó sát, đầu mang khăn, bên hông quấn một dây đai đen, lộ ra chiếc eo thon làm rung động lòng người, làn da trắng nõn, vẻ mặt phấn trấn, lông mày lá liễu, thoạt nhìn cũng đã thấy có một sức hấp dẫn độc đáo.
- Ai đang ở trên cây đó? Vì sao lại rình coi bản công tử ngắm trăng?
Trần Tiểu Cửu khẽ cười, gian tà nói:
- Chẳng lẽ thấy bản công tử đẹp trai, nên muốn đến gây rối?
Người trên cây phát ra một tiếng cười hào sảng, dáng người ấm áp, mềm mại, đón gió dưới trăng, trông tựa như con đại bàng, khiến cho người ta sợ hãi. Bay đến cách chỗ Tiểu Cửu vài trượng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Trần Tiểu Cửu lúc này mới nhìn rõ, trong lòng không khỏi vui mừng.
Mặt tròn tròn, tóc dài, mặt lạnh, môi hơi vểnh, dáng người yểu điệu mềm mại, lộ ra một phong thái nhẹ nhàng, lộ ra chút khí chất khoan khoái.
Nhất là đôi mắt của nàng.
Trong suốt, sâu thẳm, như sóng biển ào ào không dứt, như nước chảy róc rách, một mỹ nhân oai hùng mạnh mẽ, làm cho người ta chỉ đứng nhìn mà không dám đến gần i.
Trí nhớ của Trần Tiểu Cửu rất tốt, chỉ cần gặp một lần thì sẽ không thể quên được.
Nhất là đôi mắt làm lay động lòng người kia, từng không ít lần làm hắn miên man bất định trong giấc mơ, khiến người ta không thể không nhớ.
Cô gái đứng trước mặt hắn, lúc trước từng ở trong đại lao của Huyền Vũ doanh, nhưng sau đó đã oai hùng cướp ngục, Đại đương gia Hỗ Gia Trại.Tuy rằng khuôn mặt của nàng bây giờ và khi cướp ngục khác nhau một trời một vực, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt, hoàn toàn có thể nhận ra thân phận của nàng.
Trần Tiểu Cửu mang ánh mắt sùng bái, hướng về phía nàng, nhẹ nhàng nhìn xuống phía dưới, đập vào mắt chính là đôi chân to không bó.
Hắn không kìm nổi tiếng cười, khuôn mặt đỏ bừng, lắc đầu tán thưởng nói:
- Một đôi gót sen tám tấc…
Cô gái nghe được lời trêu chọc của Trần Tiểu Cửu, nhưng không hề tức giận, nàng thản nhiên nhảy múa, vòng eo tựa như sen nở rộ tiến tới trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Đón đầu hắn, chính là một cú đạp.
Chân to cứng cáp, uy lực hiển hách.
Trần Tiểu Cửu không nghĩ nàng lại làm thế, thoát không nổi sự công kích của nàng, bàn tay nắm chặt đôi chân của nàng, nhân cơ hội âu yếm, trêu chọc nói:
- Đại đương gia, ngươi làm gì vậy? Ngươi đối đãi với ân nhân như thế sao?
Đại đương gia khẽ cười, ánh mắt gian xảo, chân vừa động thủ, một lưỡi dao sắc bén theo mũi chân lộ ra, vừa vặn đến đúng miệng Trần Tiểu Cửu.
- Gót ngọc tám tấc của ta thế nào?
Đại đương gia cười lạnh nói;
- Nó sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều niềm vui bất ngờ!
Trần Tiểu Cửu nhìn đôi chân, người toát mồ hôi lạnh, chậc chậc tán thưởng nói:
- Hóa ra là như thế này, Đại đương gia thật là lợi hại, Tiểu Cửu khâm phục!
Miệng thì khen ngợi, nhưng tay lại không ngừng vuốt ve đôi chân thon dài của mỹ nhân.
Đại đương gia cười lạnh một tiếng, lộ ra hàm răng trắng nõn, thản nhiên múa dao quanh miệng Trần Tiểu Cửu, dùng sức đạp hắn xuống đất, đắc ý cười:
- Ta là Hoa Như Ngọc, ngươi là đại ân nhân của ta, có thể gọi ta là Như Ngọc.
Trần Tiểu Cửu lảo đảo ngồi trên cỏ, vẻ mặt thoải mái, cười, nhìn Đại đương gia nói:
- Hoa Như Ngọc, người đẹp như hoa, mỹ nhân như ngọc,, tên rất hay…
Đại đương gia chớp mắt, oán hận nói:
- Ngươi đã quá khen rồi…
Nàng ta tuy rằng coi thường không thèm để ý, nhưng trong lòng thì có chút vui sướng.
- Hoa cô nương, nàng như một đóa hoa đang nở rộ!
Trần Tiểu Cửu ngồi dưới đất, cười nói:
- Hoa cô nương? Ai là Hoa cô nương?
Hoa Như Ngọc nhíu mày.
- Chính là nàng đó…Hoa Như Ngọc, gọi tắt là Hoa cô nương…
- Ngươi có thể gọi ta là Như Ngọc…
- Hoa cô nương rất dễ nghe…
- Không được gọi!
Hoa Như Ngọc nghiêm nghị, tiến người lên, vươn chân lên, đá vào mông hắn, thở hổn hển nói:
- Ta là Đại đương gia, Nếu ngươi gọi ta là Hoa cô nương, sau này làm sao mà thu phục mọi người.
Trần Tiểu Cửu thuận miệng tước một cây cỏ xanh, thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Mọi người gọi nàng là Như Ngọc, ta thì lại thích gọi nàng là Hoa cô nương…
- Ngươi thật quá vênh váo đắc ý!
Hoa Như Ngọc chép miệng, lạnh lùng nói:
- Cũng may ta không phải là người hay tính toán chi li, nếu không, toàn thân ngươi sẽ đầy những vết thương.
Trần Tiểu Cửu kinh ngạc nói:
- Ta là đại ân nhân của nàng, sao nàng có thể lấy oán trả ơn như thế?
Hoa Như Ngọc giận dữ nói:
- Đêm đó ở trong ngục, ngươi đã từng chòng ghẹo ta?
Trần Tiểu Cửu ngượng ngùng,đỏ mặt lên, nói:
- Hoa cô nương phong thái yêu kiều, làm tinh thần ta hoảng loạn, nhất thời không tự kiềm chế nổi mình…khó tránh khỏi...
- Khó tránh khỏi động tay động chân phải không?
Hoa Như ngọc hắng giọng nói:
- Đêm đó, ngươi cười nhạo gót sen tám tấc của ta, suýt nữa làm hỏng chuyện đại sự của ta, vẻ mặt gian tà của ngươi đêm đó, ta thật không nghĩ tới, ngươi lại là đại anh hùng một mình ngăn cản thiên quân vạn mã của Huyền Vũ.
- Đại anh hùng?
Trần Tiểu Cửu cười hì hì nói:
- Đại anh hùng hiện tại đang bị Hoa cô nương đá cho tung mông, chẳng lẽ nàng không thấy áy náy chút nào sao?
Hoa Như Ngọc lả lướt đi đến trước mặt hắn, thoải mái vươn cánh tay, sang sảng nói:
- Ân công, ta kéo ngươi đứng dậy…
Trần Tiểu Cửu cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng, trong lòng nảy sinh ý nghĩ gian tà, đột nhiên dùng sức, kéo Như Ngọc vào lòng, nhân cơ hội thưởng thức hương thơm ngọt ngào của nàng.
Khuôn mặt lạnh lùng của Như Ngọc lộ ra một chút gian xảo, nhếch mép, lùi chân một chút, đôi tay bé nhỏ dùng sức, vận công, đánh bật Trần Tiểu Cửu văng ra xa năm trượng.
Nàng ta mỉm cười, lẳng lặng nhìn hắn gục ngã.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Siêu Cấp Gia Đinh
Tử Vi
Siêu Cấp Gia Đinh - Tử Vi
https://isach.info/story.php?story=sieu_cap_gia_dinh__tu_vi