Chương 485: Dùng Công Phá Công
ỗ Hà vừa mới phát hiện sơ hở của A Sử Na Kết Xã Suất thì bên tai đã nghe thanh âm khiêu khích.
Tựa hồ nói một câu còn chưa đủ nghiền, A Sử Na Kết Xã Suất tiếp tục cười lạnh:
- Phòng thủ như con rùa đen, chỉ là một mặt bị đánh! Hai mươi hiệp sẽ đánh ngã ngươi!
Hắn dữ tợn triển khai thế công.
A Sử Na Kết Xã Suất khiêu khích lại khiến cho người xem vây quanh phản cảm.
Nhất là những người quan hệ mật thiết với Đỗ Hà. Bậc trưởng bối như Lý Thế Dân, Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức; Cùng thế hệ như La Thông, Phòng Di Ái, Tiết Nhân Quý, Lý gia huynh đệ, Trình gia bát hoạt bảo đều là như thế, đối với việc Đỗ Hà không địch lại A Sử Na Kết Xã Suất, bọn họ thoáng kinh ngạc nhưng cũng không bất ngờ. Đỗ Hà rất mạnh, bọn họ hiểu rõ điểm này nhưng mạnh đến đâu cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi. A Sử Na Kết Xã Suất năm nay đã bốn mươi sáu, dù Đỗ Hà có gấp đôi tuổi lên vẫn thua bảy tám năm, với ưu thế cực lớn như vậy, A Sử Na Kết Xã Suất thắng cũng không kỳ quái, thắng không được mới xem như chuyện lạ.
Chỉ là lấy lớn hiếp nhỏ, còn cuồng vọng ngạo mạn như thế, thật sự đáng hận.
Về phần Trường Nhạc, Lý Tuyết Nhạn, Vũ Mị Nương càng phải như vậy, tức giận đến đỏ mắt.
Nhất là Vũ Mị Nương, trong cặp mắt đẹp của nàng tràn đầy hàn ý, bắt đầu nghĩ cách sửa trị A Sử Na Kết Xã Suất, xả giận cho trượng phu.
Đang lúc này thì Tiết Nhân Quý đột nhiên nói:
- Các ngươi xem, Đỗ tướng quân lại cười!
Yến tịch đang im ắng, vì hắn nói như vậy, lại nhao nhao nghị luận.
Mọi người nhìn lại, quả thật nhìn thấy một màn kỳ dị, Đỗ Hà đang ở thế hạ phong nhưng không hề có vẻ lo lắng, ngược lại còn cười chế giễu, hơn nữa rất vui vẻ.
Đại đa số người không biết vì sao lại thế, chỉ có mấy người quen thuộc Đỗ Hà là thở phào. Nụ cười này của Đỗ Hà xem như chiêu bài của hắn, sau đó từ trước đến nay đều là ý nghĩa thắng lợi.
Đỗ Hà nghe A Sử Na Kết Xã Suất khiêu khích, trong lòng cũng căm tức, thầm nghĩ:
- Cho ngươi ba phần thể diện lại muốn lên trời.
A Sử Na Kết Xã Suất quá mức cuồng vọng, hắn sớm đã muốn hạ uy phong, lúc này đối phương tự mình đưa đến cửa, đừng trách hắn bỏ đá xuống giếng.
- Hai mươi hiệp, không cần!
Đỗ Hà lắc đầu, nói:
- Mười hiệp sẽ thu thập ngươi!
Trến yến tiệc, mọi người hai mặt nhìn nhau, Đỗ Hà đang ở hạ phong, cơ hồ không hề có lực hoàn thủ, rõ như ban ngày. Trong tình huống đó hắn lại nói thủ thắng trong mười hiệp khiến những người không tin vào hắn trợn mắt há hốc mồm.
Về phần A Sử Na Kết Xã Suất cùng với đám người Đột Quyết do hắn cầm đầu càng cười sằng sặc.
Bọn hắn vốn có lòng phản nghịch đối với Đại Đường, càng không thể nào học tập quy của Đường triều, bắt đầu lớn gan hét lớn:
- Bị đánh đến ngây ngốc rồi sao!
Nghe nói như thế, Đỗ Hà cười hờ hững, chỉ ngoắc ngón tay với A Sử Na Kết Xã Suất, bộc lộ rõ ý miệt thị.
A Sử Na Kết Xã Suất thầm hận, gầm lên một tiếng:
- Ta muốn xem là ai ngã trước!
Đối mặt với thế công của A Sử Na Kết Xã Suất, Đỗ Hà cũng không phòng thủ như trước mà trực tiếp lựa chọn tiến công!
Dùng công đối công!
A Sử Na Kết Xã Suất vốn như dã thú, dùng hung hãn làm chủ, am hiểu nhất cận thân chém giết, đối mặt với công kích như vậy thì phòng thủ là cách làm bị động nhất.
Quyền phải của Đỗ Hà không ngừng lớn dần trong mắt A Sử Na Kết Xã Suất.
A Sử Na Kết Xã Suất cười âm tàn, chân trái quét ngang mà đến. Chân dài hơn tay, có thể khẳng định khi quyền của Đỗ Hà chưa đánh trúng hắn thì chân hắn đã đá trúng ngực Đỗ Hà, đá bay đi như bóng.
Đỗ Hà tựa hồ sớm đã liệu đến một chiêu này, nhưng thủy chung không dừng bước, chỉ cười lạnh nghênh tiếp, hoàn toàn không thấy một cước trí mạng này.
Ngay vào lúc Đỗ Hà sắp trúng chiêu thì đột nhiên truyền đến một tiếng thê thảm rồi một bóng người bay ngược ra ngoài.
Phần lớn phản ứng đầu tiên của mọi người là Đỗ Hà trúng chiêu, còn bị đánh bay ra. Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện ra thanh âm phát ra không phải là Đỗ Hà, mà là A Sử Na Kết Xã Suất.
Hai người cơ hồ đối kháng trực tiếp, A Sử Na Kết Xã Suất lại để cho Đỗ Hà đánh bay ra ngoài.
Những người mắt chậm thậm chí còn không rõ chuyện gì xảy ra.
Chỉ có một số nhãn lực hơn người như Lý Thế Dân, Trình Giảo Kim, Tần Quỳnh, Úy Trì Kính Đức, La Thông, Tiết Nhân Quý mới nhìn rõ sự thật.
Ngay tại A Sử Na Kết Xã Suất sắp đá vào người Đỗ Hà thì Đỗ Hà đột nhiên biến chiêu, một quyền đánh xuống vào đầu gối A Sử Na Kết Xã Suất, dùng công phá công phá giải trọng kích.
A Sử Na Kết Xã Suất tựa như một con dã thú, bị thương không lùi, lấy mạng đổi mạng, hoàn toàn không để ý mình đã bị thương ở đùi phải, năm ngón tay chụp thẳng vào vai Đỗ Hà. Ngón tay của A Sử Na Kết Xã Suất như vuốt sói, nếu trúng chiêu chỉ sợ cả cánh tay cũng bị phế đi.
Đối mặt với một kích lăng lệ ác liệt, tất cả vẫn thấy Đỗ Hà như trước không hề né tránh, chỉ là phát sau mà đến trước, lại lần nữa một quyền đánh vào khuỷu tay A Sử Na Kết Xã Suất, vừa tấn công vừa hóa giải thế công đối phương.
Lập tức Đỗ Hà thừa cơ bay lên một cước, đá vào ngực A Sử Na Kết Xã Suất.
Một cước này cơ hồ hoàn mỹ, A Sử Na Kết Xã Suất tránh cũng không thể tránh, bắn vọt ra ngoài, ngã ở trên mặt đất.
Người vây xem bộc phát trận trận hoan hô, không cách nào tưởng tượng Đỗ Hà đang hoàn toàn ở thế hạ phong lại đột nhiên phát lực, đánh bại A Sử Na Kết Xã Suất.
- Tốt!
Tần Quỳnh đập mạnh đùi, trong mắt lóe lên vẻ đã hiểu:
- Đỗ Hà đã đã tìm được nhược điểm của A Sử Na Kết Xã Suất, hiện tại tình thế nghịch chuyển rồi.
Trình Giảo Kim, Úy Trì Kính Đức kinh nghiệm không phong phú bằng Tần Quỳnh, trong lúc nhất thời chưa nhìn ra, hiếu kỳ hỏi thăm nhược điểm ở nơi nào.
Tần Quỳnh cười nói:
- Một thân võ nghệ của A Sử Na Kết Xã Suất nguyên ở dã thú, cho nên giống như dã thú, có năng lực chém giết cực kỳ cường hãn. Nhưng có lợi có tệ, cái này như một thanh kiếm hai lưỡi, có thể làm bị thương người khác, nhưng cũng có thể gây tổn thương chính mình. Lúc dã thú tiến công toàn lực ứng phó, đến nỗi hoàn toàn sẽ không lựa chọn phòng thủ. A Sử Na Kết Xã Suất cũng giống như vậy, lúc hắn ra tay thì cũng là lúc phòng ngự yếu nhất. Một chiêu này của Đỗ Hà dùng công phá công, đúng là đã nhìn minh bạch điểm này, cho nên cải biến phương thức tác chiến.
Hắn năm nay sáu mươi tuổi, kinh nghiệm tác chiến phong phú, lập tức nhìn ra điểm mấu chốt.
Đúng như Tần Quỳnh nghĩ, lúc đầu Đỗ Hà còn bị thế công ác liệt của A Sử Na Kết Xã Suất mê hoặc, nhưng trải qua quan sát phát hiện lúc đối phương công kích cũng là lúc năng lực phòng ngự yếu nhất, nhất thời như vén được mây mù, hết thảy đều giải quyết.
Lực lượng dã thú giết địch tuy sắc bén, nhưng vì thú tính khiến chúng lựa chọn phương thức công kích đổi mạng.
Công kích của A Sử Na Kết Xã Suất vô cùng cường đại cũng bởi vì như thế.
Nhưng một đường công phu cần công thủ song toàn, đi như A Sử Na Kết Xã Suất chẳng khác đường ngang ngõ tắt.
Chỉ cần nhìn thấu điểm này, trong điều kiện thực lực cho phép, phá giải không khó.
Dùng sở trường của mình đánh vào sở đoản đối phương chính là phương thức phản kích của Đỗ Hà lựa chọn.
Chỗ cứng rắn của bắp đùi là xương bánh chè, đồng thời chỗ yếu nhất cũng là xương bánh chè. Chỉ cần định vị chuẩn xác, cho dù là một đầu thiết chùy nho nhỏ đánh vào thần kinh đầu gối cũng có thể khiến chân mất đi khống chế, huống hồ là một quyền mãnh lực của Đỗ Hà.
Khuỷu tay cũng giống như vậy, vừa là chỗ cứng rắn của cánh tay, đồng thời cũng là chỗ yếu nhất.
Một quyền của Đỗ Hà đánh vào thần kinh đầu gối, một quyền khác đánh vào gân khuỷu tay, vẻn vẹn hai chiêu đã phế bỏ một tay một chân của A Sử Na Kết Xã Suất, cuối cùng bị đá bay.
Đỗ Hà phủi tay, bộ dạng nhàm chán, phảng phất như mình vừa đá bay một con gà con, không hề cảm giác vui sướng. Hắn nhìn phía A Sử Na Kết Xã Suất, hai quyền một cước tuy nặng nhưng không đủ đối phương mất đi chiến lực.
Quả nhiên, A Sử Na Kết Xã Suất vừa mới rơi xuống đất đã mạnh mẽ đứng lên, khẽ vặn chân tay, thấy ngoài bị đau đớn bên ngoài cũng không bị tổn thương thực chất bao nhiêu. Chỉ là hắn có chút mờ mịt, không thể tin được bản thân đối mặt lại bị Đỗ Hà đánh ngã.
Đỗ Hà cười, đưa ba ngón tay nói:
- Ba chiêu, còn có bảy chiêu......
A Sử Na Kết Xã Suất thấy vẻ trào phúng trên mặt Đỗ Hà, lại nhìn ba ngón tay thì biết hết thảy là sự thật, lửa giận càng bùng lên. Hắn nguyện ý tin tưởng mình thua trong tay Đỗ Hà chỉ là chủ quan, trong mắt hiện lên hung quang, chợt quát một tiếng, lại một lần nữa đánh về phía Đỗ Hà. Một chiêu này càng cay độc, đúng là đòn sát thủ của hắn.
Chiêu này vừa ra, một luồng sát khí điên cuồng từ hắn tuôn về phía Đỗ Hà. Dường như không khí bốn phía dần dần cứng lại, cảm giác này khiến một số người hít thở không thông!
Đỗ Hà trên mặt cũng lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy, tuy hắn phát hiện A Sử Na Kết Xã Suất sơ hở, nhưng sơ hở cũng cần thực lực mới phá được. Cũng không phải bất kỳ ai biết được sơ hở của A Sử Na Kết Xã Suất đều có thể chiến thắng hắn. Trước sự cường đại của hắn, chỉ cần yếu hơn một chút sẽ không đánh trúng sơ hở, lại bị hắn Nhất Kích Tất Sát.
Tuy tại đây trước mắt bao người, A Sử Na Kết Xã Suất không dám ra tay ác độc, nhưng nếu để cho hắn đánh trúng thì mất nửa cái mạng là hiển nhiên.
Đỗ Hà lại đánh ra một quyền, động tác trôi chảy liền lạc, một lần nữa đánh vào khuỷu tay A Sử Na Kết Xã Suất.
- Grắc...!
Tiếng gãy xương vang lên, một quyền này của Đỗ Hà trực tiếp phế đi cánh tay của A Sử Na Kết Xã, một chưởng bao hàm nội lực đánh vào ngực A Sử Na Kết Xã Suất, lại khiến hắn bay vọt ra ngoài.
- Mới năm chiêu, xem ra ta đánh giá cao ngươi rồi! !..!
Đại Đường Đạo Soái Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại Đại Đường Đạo Soái