Chương 144.2
hượng Quan Hạo diện vô biểu tình, lạnh lẽo mở miệng “Hoàng hậu không đức hạnh, tự cho công cao, ghen tị, mưu hại huyết mạch của hoàng thất, truất phế hậu vị, giải vào đại lao.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Tiếng nói của Thượng Quan Hạo vừa dứt, một đội thị vệ vọt tới, đồng loạt bao vây Thanh Dao cùng đám người Mạc Sầu, nhưng lại không dám khinh thường, bởi vì bọn họ biết võ công của hoàng hậu rất lợi hại, nếu như nàng phản kháng, bọn họ chưa chắc là đối thủ, Thanh Dao lướt tầm mắt qua mọi người, thần sắc bình tĩnh nhìn Thượng Quan Hạo, khóe môi câu ra ý cười lạnh mỏng như băng, sau đó xoay người không sợ hãi đi ra ngoài, một nhóm ba người ra khỏi Phượng Loan cung, ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh nắng tươi sáng, làm cho nàng thở dài một hơi, trong lòng cũng thả lỏng hơn, cuối cùng cũng có thể xuất cung, nàng quay đầu nhìn những thị vệ đang ở bên cạnh, có bao nhiêu người đây mà muốn vây khốn nàng sao? Nàng chỉ vì không muốn liên lụy người khác để tranh tình huống thuận lợi nhất mà xuất cung thôi.
Bên trong Phượng Loan cung nội, Thượng Quan Hạo lạnh lùng nhìn lướt qua đám cung nữ trong ngoài đại điện, lãnh lùng mở miệng “Công chúa đâu?”
Y Vân lập tức cẩn thận đáp lời “Hồi bẩm hoàng thượng, sáng sớm đã không thấy được tiểu công chúa, nàng ấy dường như biến mất.”
“Biến mất” Thượng Quan Hạo vừa nghe thấy, liền biết là Mộc Thanh Dao đã đưa đi, hắn tức giận phẫn hận liền nhấc chân đem Y Vân đá bay ra ngoài, cáu giận kêu lên: “Người đâu, đem những người này đánh nặng ba mươi đại bản.”
Ba mươi đại bản đánh xong không biết còn bao nhiêu người có thể sống, tất cả mọi người lớn nhỏ ở Phượng Loan cung đều khóc lên, khóc đến thương tâm, vẫn còn không quên oán hận trừng mắt Y Vân, nữ nhân này đáng đời.
Thượng Quan Hạo ra lệnh một tiếng, rất nhiều thái giám chạy vội đến, đem những người liên can ở Phượng Loan cung dẫn đi ra ngoài, trên đại điện vắng vẻ, thoáng cái quạnh quẽ không gì sánh được, lộ ra không khí nặng nề hít thở không thông, Tây Môn Tân Nguyệt lạnh lùng nhìn hết thảy trước mắt, nàng bây giờ lòng đã nguội lạnh, thế nhưng nỗi đau từ hạ thể nhắc nhỡ nàng khiến nàng chết lặng, mà Thượng Quan Hạo vừa rồi ở trước mặt người khác còn làm bộ dạng yêu thương nàng, lúc này chỉ lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái, rồi phân phó hai cung nữ phía sau nàng, mặt không chút thay đổi mở miệng “Đem Thục phi nương nương mang về Xây Dương cung đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Hai cung tỳ lên tiếng trả lời, Thượng Quan Hạo cũng lười nói thêm với Tây Môn Tân Nguyệt câu nào nữa, liền sải bước ly khai Phượng Loan cung, hiện tại hắn nên nghĩ biện pháp để cho nữ nhân kia đem người đó giao ra mới cần thiết, nếu như nàng không giao, đừng trách hắn lấy đám người của Mộc phủ khai đao.
Hình bộ đại lao, có trọng binh canh gác, do hộ quốc tướng quân An Định Phong coi chừng, đây lại là một độc kế của Thượng Quan Hạo, nếu như hoàng hậu bị cướp đi, thì mọi người trong An gia đều tránh không khỏi bàn tay của Thượng Quan Hạo, Thượng Quan Hạo sẽ gián tội An Đinh Phong lấy công chế tư làm rối kỉ cương.
Trong nhà tù âm u ẩm ướt, Thanh Dao đang ngồi dưới đất, thần thái tự nhiên đến cực điểm, một chút cũng không lo lắng tình cảnh của mình lúc này, thế nhưng Mạc Sầu thân là thiếp thân thị tỳ của nàng, thì lại lo lắng nhiều.
“Nương nương, phải làm sao bây giờ?”
“Không có việc gì, người nam nhân kia trong nhất thời sẽ không làm gì ta? Bởi vì mục đích thực sự của hắn là hoàng thượng, hiện tại sẽ không vội mà giết ta cùng người của Mộc gia, vì thế việc chúng ta cần làm lúc này là kéo dài thời gian, đem người nên cứu đưa đi ra ngoài, sau đó sẽ ly khai, đương nhiên việc này cần phải bố trí nghiêm mật, bằng không sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên hành lang nhà tù vang lên tiếng bước chân trầm trọng, thanh âm này có thể nghe được rõ ràng lòng của người này đang trầm trọng cỡ nào, Thanh Dao ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy ở ngoài cửa lao đứng thẳng một người hán tử cao lớn khôi ngô, không phải An Định Phong thì là ai chứ?
“An tướng quân, đã lâu không gặp.”
Thanh Dao cười rất thản nhiên, không có mảy may quẩn bách, An Định Phong trong lòng rất trầm trọng, ở trong lòng trong mắt của hắn, Thanh Dao vẫn là nguyên soái cơ trí anh minh thống nhất thất nước, chẳng qua nguyên soái tại sao lại có kết quả như vậy, chẳng lẽ thực sự là đế tâm khó dò, dù cho hoàng hậu thực sự không muốn giữ đứa nhỏ của Thục phi nương nương, thì hoàng thượng cũng không nên đem nương nương nhốt vào trong đại lao như thế?
An Định Phong thật lâu cũng nói không ra lời, hắn vốn là người trung thành và tận tâm, không biết uyển chuyển theo tình thế, bởi vậy lúc này chỉ có trầm mặc.
Thật lâu mới mở miệng: “Thần tham kiến nương nương.”
“Mà thôi, ở đây hà tất khách khí, hiện tại ta là tù nhân, An tướng quân không cần phải khách khí.”
Thanh Dao thản nhiên phất phất tay, tuy rằng ngữ khí nhẹ nhàng, thế nhưng đáy lòng thì cứng lại, nàng ngàn vạn lần đều không ngờ tới cẩu tặc Thượng Quan Hạo kia đem An Định Phong điều qua đây, như vậy những người khác của An gia nhất định đã bị khống chế ở trong tay của hắn, như vậy nàng rất khó mà vượt ngục ra ngoài, suy nghĩ này khiến Thanh Dao có chút giật mình.
“Nương nương cần thần làm cái gì, xin cứ việc phân phó.”
Chỉ cần hắn có năng lực làm, hắn nhất định sẽ giúp nương nương hoàn thành.
Thanh Dao cau mài một chút, không nóng không vội mở miệng “Nếu có người muốn gặp ta, đem hắn mang vào, ta không muốn lại để cho người vô tội bị liên lụy.”
“Dạ, nương nương.”
An Định Phong cúi đầu lĩnh mệnh, hắn và nguyên soái cùng sinh hoạt ở một chỗ hơn ba năm, hắn biết nàng không phải là người có tâm địa ác độc, mặc dù là người lạnh lùng, thế nhưng nếu không cần thiết xảy ra thương vong thì nàng tuyệt đối sẽ không đi làm, người như vậy làm sao mà hạ độc giết chết huyết mạch của hoàng thất đây, chẳng lẽ là bởi vì nàng công cao hơn chủ.
An Định Phong đang trái suy phải nghĩ, thì trong hành lang nhà tù rất nhanh chạy tới một người, chính là thủ hạ của hắn, tên kia dán vào lỗ tai của hắn nói thầm hai câu, An Định Phong lập tức biến sắc, vội vàng mở miệng: “Nương nương, thần cáo lui trước, hoàng thượng đã tới.”
Nói xong hắn động tác nhanh nhẹn lui ra ngoài, hắn tất nhiên không thể để cho hoàng thượng nhìn thấy hắn vào nhà tù, như vậy chẳng những là nương nương, mà ngay cả An gia cũng sẽ gặp chuyện không may.
Nhà tù trống vắng, Thanh Dao ngồi yên chưa hề động đậy, nàng đang suy nghĩ, chuyện của An Định Phong nên xử trí như thế nào, nếu bản thân mình bị người cướp đi, như vậy An gia một nhà ắt gặp họa diệt môn, nàng cũng không thể hoàn toàn không để ý đến, chỉ vì sự thoát thân của mình mà làm hại người khác, lương tâm dù sao cũng không làm được, huống chi An Định Phong là một trọng thần của Huyền Nguyệt.
“Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ?”
Băng Tiêu sầu lo mở miệng, vốn có thể thuận lợi đi ra ngoài, bởi vì nhất định sẽ có người tới cướp ngục, người của Nam An vương phủ, còn có người của Phượng Thần cung, hoàng hậu nương nương đương triều bị nhốt vào ngục, chuyện này e là sớm đã truyền ra ngoài, toàn bộ người của Huyền Nguyệt quốc đều biết được, vì thế những người đó làm sao mà thờ ơ, chẳng qua hiện tại sự xuất hiện của An tướng quân đã làm cho mọi việc rơi vào rối rắm.
Nhà tù rơi vào vắng vẻ, lúc này, hành lang nhà tù lần thứ hai vang lên tiếng bước chân, lần này không chỉ một người, mà là cả một đám người, Thanh Dao khóe môi mím lại, không cần nghĩ cũng biết người đến là ai, hắn tới nơi này làm gì, trong lòng nàng càng biết rõ ràng, con ngươi của nàng trở nên âm lãnh như hàn đầm, nam nhân này thật đúng là nằm mơ, hắn cho rằng nàng sẽ thực sự giao ra hoàng thượng sao?
Người dẫn đầu một thân bạch y quả nhiên là Thượng Quan Hạo, trên áo bào gấm trắng, có thêu mấy đoá hàn mai, ưu nhã đến cực điểm, thế nhưng khi biết hắn là hạng người gì, Thanh Dao chỉ cảm thấy hắn đã làm ô uế nhan sắc này, và khinh nhờn hàn mai kia, hàn mai cao nhã, sao có thể hoà trộn với kẻ tiểu nhân này được, nam nhân này không chỉ đê tiện vô sỉ, còn mượn dung mạo của Lưu Tôn, thật không biết hắn làm thế nào mà có mặt mũi đi gặp tổ tông Thượng Quan gia, lúc này, Thanh Dao cảm thấy Trưởng Tôn Trúc coi như là một quân tử, chí ít trong lòng hắn có quốc gia đại sự, không muốn dân chúng lầm than, tự nguyện quy hàng, dùng bản thân mình để khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền, xuất gia làm tăng, quả thật thanh minh chi tâm cũng hợp với hình ảnh cao nhã của trúc, nhưng duy chỉ có nam nhân này, không xứng với bất luận màu sắc gì trên đời này.
Thanh Dao lạnh lùng nhìn kỹ Thượng Quan Hạo một phen, đồng thời Thượng Quan Hạo cũng đang đánh giá nàng, hắn cho rằng nữ nhân này chí ít cũng biểu hiện quẩn bách một chút, thương tâm một chút, khổ sở một chút, ai ngờ khi đi tới gần vẫn thấy nàng to gan không sợn, thần sắc đạm nhiên, quanh thân tùy ý, tựa hồ việc nhốt vào đại lao, chỉ là chuyện bình thường.
“Hoàng thượng sao lại cất công đại lao này thế?”
Thượng Quan Hạo quay đầu vung tay lên, An Định Phong cùng đám người của Hình bộ đang đi theo, lặng lẽ lui xuống không nói gì, An Định Phong cuối cùng còn liếc mắt nhìn Thanh Dao, sau đó vô thanh vô thức lui ra ngoài, bên trong nhà tù, chỉ có Thượng Quan Hạo cùng Thanh Dao, còn có Mạc Sầu và Băng Tiêu, lẳng lặng đứng gần ở một góc nhà tù.
“Nói đi.”
Thanh Dao biết nam nhân này muốn nói cái gì, nàng vẻ mặt không thay đổi mở miệng hỏi, coi như không biết tâm ý hắn là gì.
Ánh mắt Thượng Quan Hạo sắc bén, chợt lóe lên sát khí thị huyết, nhưng sau đó trên ngũ quan tuấn mỹ đã hiện lên hòa hoãn “Hiện tại ngươi chỉ có hai con đường có thể đi, một, cùng ta hợp tác, đem người nam nhân kia giao ra đây, ngôi vị hoàng hậu vĩnh viễn là của ngươi, hai, nếu ngươi bảo toàn cho người nam nhân kia, vậy thì ngươi cùng người của Mộc gia, một cũng đừng nghĩ sống.”
“Này?”
Thanh Dao sắc mặt ngưng trọng lại, tựa hồ bị kinh hãi, thật lâu mới mở miệng: “Ngươi muốn làm cái gì với Mộc phủ?”
Thượng Quan Hạo đáy lòng hừ lạnh, quả nhiên vẫn là Mộc phủ nặng hơn, ngẫm lại cũng phải, nơi đó đều là thân nhân của nàng, có phụ thân nàng và các tỷ tỷ, hắn cũng không tin nàng có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị giết.
Nghe nói người nam nhân kia đã si ngốc, ngay cả kinh mạch cũng đều bị hao tổn, hiện tại hắn ta chẳng qua là một kẻ ngốc, chẳng lẽ nàng thực sự nguyện ý vì một kẻ ngốc, mà chôn vùi tính mạng người của Mộc gia.
“Nếu ngươi cố ý giữ lại người nam nhân kia, như vậy Mộc phủ một nhà toàn bộ cũng đừng nghĩ sống.”
Thượng Quan Hạo lạnh lùng uy hiếp Thanh Dao, Thanh Dao thoáng cái bối rối, thật lâu vẫn phản ứng không kịp, dùng quả đấm đấm nhẹ đầu, giống như đang hoang mang mở miệng: “Để cho ta suy nghĩ đã.”
“Tốt, ta chỉ cho ngươi ba ngày thời gian, nếu như ba ngày sau ngươi còn không có quyết định, như vậy hãy chờ đón thi thể của phụ thân người cùng thân nhân đi.”
Thiên Giới Hoàng Hậu Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu Thiên Giới Hoàng Hậu