Chương 479 + 480: Hai Ngày, Hai Ngày Sau Đó
ỗ Hà ở trên lưng ngựa cười ha hả, Tiết Nhân Quý té ngã trên đất, trong lúc nhất thời còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu mới đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người nói:
- Một chiêu này của tướng quân quả nhiên lợi hại, nếu là kẻ địch giao phong trên chiến trường, chỉ sợ vừa xung kích ta sẽ bị tướng quân chém rơi dưới ngựa!
Trong lòng Đỗ Hà biết Tiết Nhân Quý nói không sai, nếu hắn thật sự động sát tâm, chỉ một chiêu vừa rồi Tiết Nhân Quý đã chết tại chỗ.
Một chiêu này hắn học từ Quan Vũ bên trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Hắn rất thích lịch sử, bộ kỳ thư “Tam Quốc Diễn Nghĩa” hắn đọc qua không dưới mười lần, đối với tình huống diễn ra trong sách rõ như lòng bàn tay. Trong đó còn có một đoạn Quan Vũ chém Nhan Lương. Nhan Lương là hổ tướng dũng quan tam quân dưới trướng Viên Thiệu, giá trị vũ lực không cần phải bàn cãi, nhưng gặp phải Quan nhị ca cũng bị một đao chém chết. Nếu không phải lúc ấy Quan nhị ca bị quỷ thần nhập thân, chính là dựa vào tốc độ của Xích Thố.
Xích Thố là danh câu truyền lưu thiên cổ, sức bật đương nhiên không tầm thường, chưa chắc không làm được gia tốc tốc độ trong nháy mắt.
Quan nhị ca có thể dựa vào lực lượng của Xích Thố miểu sát mãnh tướng cùng cấp bậc, chính mình chưa chắc là không thể.
Trong lòng vừa có ý nghĩ này, Đỗ Hà liền triển khai luyện tập về phương diện đó. Quả nhiên một kích hiệu quả, đem Tiết Nhân Quý có võ nghệ sàn sàn với mình một kích đánh bại.
Bất quá một chiêu này mặc dù lợi hại nhưng lại bình thản không có gì kỳ lạ, không thể dùng quá nhiều, bằng không người người đều biết, người người đều đề phòng, cũng mất đi hiệu quả vốn có.
Trên thế giới hẳn cũng không tồn tại kẻ đần nào lại liên tục ngã hai lần trong cùng một chiêu thức.
Cho nên đối thủ hắn thí chiêu không thể nào lại là Tiết Nhân Quý.
Chiêu thức này tuy đơn giản nhưng sẽ là đòn sát thủ cho hắn chế địch chiến thắng.
Đỗ Hà nói:
- Là ta dựa vào tốc độ của thần câu, thắng mà không vũ!
Vẻ mặt Tiết Nhân Quý không cho là đúng, nói:
- Cùng địch giao phong cũng tương đương như dụng binh, mấu chốt ở chỗ lấy sở trường của mình khắc sở đoản của người. Hôm nay tướng quân thuần phục thần câu, tỏ vẻ thần câu sẽ trở thành cánh tay đắc lực của tướng quân. Ngựa nhanh, chính là ưu thế của chính mình, nếu còn không biết vận dụng mà theo đuổi công chính công bình, như vậy có khác gì là ngốc tử?
Đối với việc thắng thua hắn cũng không quá xem trọng, một chiêu của Đỗ Hà quả thật làm cho hắn mở rộng tầm mắt, nhưng nếu còn giao phong lần nữa tình huống sẽ không là như thế.
Đỗ Hà cũng biết hắn nói chuyện có lý, người có ưu thế không biết lợi dụng là hành vi ngu xuẩn nhất, hắn đưa tay vuốt ve cổ ngựa, nói:
- Kể từ hôm nay…ngươi chính là đồng bạn thân mật nhất trên chiến trường của ta, ta cam đoan không lâu trong tương lai, ngươi sẽ giống như Ô Tuy, Xích Thố, nổi danh trong lịch sử.
- Đúng rồi…
Lúc này hắn mới nhớ tới mình còn chưa đặt tên cho thần câu, gọi là tên gì mới tốt đây!
Uy phong một chút, Bá Vương Câu? Hay đáng yêu một chút Tiểu Ngoan hay Tiểu Khả Ái? Hay là bình thường một chút Tuyết Lý Long, Bạch Long Câu?
Không được, Bá Vương Câu, thật vô nghĩa. Tiểu Ngoan, Tiểu Khả Ái không tệ, nhưng làm người ta buồn cười, Tuyết Lý Long, Bạch Long Câu lại quá mức bình thường…
- Đúng rồi, Tuyết Vô Ảnh! Gọi ngươi là Tuyết Vô Ảnh đi! Lông như tuyết, tốc độ không nhìn thấy thân ảnh, thế nào, thật sự là thích hợp!
Đỗ Hà cũng giống như đang thương nghị với bằng hữu, vừa nói vừa vỗ về lên lông bờm màu trắng không nhiễm hạt bụi của thần câu.
Thần câu giống như nghe hiểu được ý tứ của Đỗ Hà, ngẩng cao đầu hí lên một tiếng, giống như biểu đạt lòng vui sướng của mình.
Đỗ Hà ngáp dài một tiếng, để Tiết Nhân Quý tiếp tục luyện tập, đem Tuyết Vô Ảnh về tới chuồng ngựa, dặn mã phu chăm sóc cẩn thận, chính hắn lại quay về quân trướng dự định ngủ một giấc, nghỉ ngơi một chút! Hôm nay chỉ mới mở đầu, ngày mai mới là vở kịch hay diễn ra!
Hắn vừa nằm xuống, ánh mắt khép lại chưa được bao lâu lại bị một tiếng động lớn quấy nhiễu thức giấc.
Hắn buồn rầu đứng dậy, đi ra lều trại, đã thấy ở cách chuồng ngựa không xa có một vòng người vây quanh, đang gây cãi ồn ào, không biết chuyện gì xảy ra.
Chẳng lẽ tới xem ngựa sao? Có cần như vậy hay không?
Đỗ Hà tò mò đi tới.
Đến rồi, Đỗ tướng quân đến rồi!
Người đang vây quanh chuồng ngựa nghị luận sôi nổi, nhường ra một lối đi. Hắn vũ dũng thuần phục thần câu, danh dương Đại Đường đã sớm truyền ra, thật nhiều ánh mắt đều hiện lên vẻ sùng bái hướng về phía hắn.
Người đều có lòng hư vinh, Đỗ Hà vẫn thật hưởng thụ loại cảm giác được người sùng bái này, hắn bước đi nhẹ nhàng vào trong chuồng ngựa, đã thấy bên trong chuồng ngựa rộng lớn chỉ có một mình Tuyết Vô Ảnh đang thản nhiên tự đắc hưởng thụ cỏ khô mỹ thực.
Chung quanh thần câu có sáu mã phu gương mặt tối sầm nhăn nhó, ở gần đó còn có hơn mười con ngựa bị thương, mấy con ngựa kia đều đứng cách Tuyết Vô Ảnh thật xa.
Đỗ Hà mơ hồ hiểu được xảy ra chuyện gì, tiến lên hỏi tình huống.
Vẻ mặt mã phu đau khổ nói:
- Tính khí thần câu của Đỗ tướng quân quá liệt, tựa hồ thích duy ngã độc tôn. Khi nó đang ăn, nó đem toàn bộ mấy con ngựa khác đều đánh chạy, chính mình ăn, sau khi ăn xong mới cho những con ngựa khác hưởng dụng. Thật vất vả mới đưa nó vào trong chuồng ngựa, lại không nghĩ ra nó không chịu ở chung một chỗ với những con ngựa khác, đem hơn mười con ngựa đều làm bị thương. Ta nuôi ngựa cả đời, còn chưa từng gặp qua loại thần câu hung hãn thần tuấn như ngựa của tướng quân. Hiện tại chúng ta vừa nhích lại gần là nó đã đá tới, tổn thương hai người trong chúng ta, thật sự không cách nào với nó!
- Vậy…
Mặc dù Đỗ Hà biết tính tình của thần câu mạnh mẽ, nhưng không nghĩ ra nó lại bá đạo đến như thế, vội mở lời xin lỗi, đồng thời lấy ra một ít khai nguyên thông bảo giao cho mã phu, lại dặn dò đưa người đi trị liệu.
Mã phu được sủng ái mà lo sợ, vội vàng nói không gì đáng ngại, nói thế nào cũng không chịu thu tiền.
Đỗ Hà cứng rắn nhét cho bọn hắn, đi tới bên cạnh Tuyết Vô Ảnh. Tuyết Vô Ảnh thấy hắn đã đến, thân mật nghiêng đầu qua, không còn nửa điểm cương cường.
Nhìn thấy thần câu vẫn thản nhiên như không hề hay biết mình đã gây rắc rối, Đỗ Hà cười khổ nói:
- Ta xem ngươi a, không cần gọi Tuyết Vô Ảnh, nên gọi ngươi là “Hãn mã” thì đúng hơn!
Hắn dặn mã phu chăm sóc riêng Tuyết Vô Ảnh mới giải quyết xong việc này.
Bởi vì thuần phục thần câu mệt mỏi, Đỗ Hà ngủ một giấc đến khi ánh trăng lên cao mới tỉnh lại.
Vừa mới tỉnh giấc, hắn chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, như có vô số trùng đói đang đánh trận.
Hắn vừa định gọi người hầu mang thức ăn lên, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Vũ Mị Nương mỉm cười đi vào, trong tay bưng khay thức ăn, cười nói:
- Đói bụng rồi đi, đây là Trường Nhạc tỷ tỷ tự mình phân phó phòng bếp lưu lại cho Đỗ lang đây!
Đi tới gần, Vũ Mị Nương đem từng đĩa thức ăn bưng ra, đều là những món mà Đỗ Hà thích ăn nhất.
Đỗ Hà thèm nhỏ dãi nói:
- Trường Nhạc thật có lòng, nàng đâu, sao không thấy?
Vũ Mị Nương đem chén cơm lẫn đũa đưa cho hắn, nói:
- Bệ hạ đã gọi đi rồi, Tuyết Nhạn tỷ tỷ cũng đi theo. Muội có chuyện muốn thương nghị với Đỗ lang nên lấy cớ lưu lại chiếu cố cho huynh không đi!
Đỗ Hà tiếp nhận đũa, ăn nhanh hai chén, phồng hai má nói:
- Là chuyện của A Sử Na Kết Xã Suất đi? Có phát hiện gì!
Vũ Mị Nương hiện lên nụ cười tự tin nói:
- Căn cứ theo yêu cầu của Đỗ lang, Mị Nương đã tìm được nhân vật mấu chốt kia!
- Ai?
Trong mắt Đỗ Hà sáng ngời, đầy vẻ chờ mong.
Đột Quyết là một dân tộc có lòng cầu tiến rất mạnh, tuy bọn hắn không theo chế độ phong kiến, nhưng lại có đặc tính của chế độ phong kiến, luôn tuân từ theo mệnh lệnh Khả Hãn.
Bởi vì Đột Quyết đã trở thành phụ thuộc của Đường triều, cũng không còn tồn tại xưng hô Khả Hãn.
A Sử Na Kết Xã Suất nếu muốn lãnh đạo Đột Quyết phản Đường, xây dựng sự nghiệp của mình, chuyện thứ nhất cần làm chính là tìm người đảm đương vị trí Khả Hãn. Thân phận của hắn là huynh đệ của nguyên Khả Hãn Đột Lợi, tuy là thành viên hoàng thất Đột Quyết, nhưng không có quyền lợi kế thừa vương vị. Dù hắn có lòng muông dạ thú, cũng chỉ giống như Tào Tháo, chỉ có thể nâng lên một người có thể khiến cho mọi người tâm phục xem như là hòn đá tảng lót đường cho sự thống trị, đợi khi hết thảy ổn định mới nghĩ tới việc cướp ngôi.
Đỗ Hà trải qua nhiều năm lịch lãm, ở cái nhìn đại cục đã có kiến giải thật sâu, khi phân tích kế hoạch của A Sử Na Kết Xã Suất cũng đã nghĩ tới bước này, cũng ý thức được người đó sẽ là mấu chốt, vì vậy cho Vũ Mị Nương bắt tay điều tra.
Chỉ là nghĩ không ra chỉ trong một ngày Vũ Mị Nương đã xác định được nhân tuyển, phần kỹ năng này nếu không cho nàng nắm giữ hệ thống tình báo trong tay thật sự là nhân tài không được trọng dụng.
Vũ Mị Nương nói:
- Là A Sử Na Hạ La Cốt! Khi Đỗ lang dặn muội điều tra, trong đáy lòng muội đã nghĩ thay vì đi tìm kiếm không có mục đích, không bằng đem toàn bộ những người có tư cách kế thừa vương vị của Khả Hãn Đột Quyết truy tra, sau đó chọn một người có khả năng nhất để điều tra, như vậy sẽ càng thêm nhanh chóng. Vì thế muội đã âm thầm phân phó xuống, phát hiện ở tại Đại Đường hiện tại có thể kế thừa Khả Hãn Đột Quyết chỉ có ba người, theo thứ tự là A Sử Na Xã Nhĩ, A Sử Na Hạ La Cốt cùng A Sử Na Ma La. Trong đó A Sử Na Xã Nhĩ vốn là Đột Quyết Khả Hãn, hắn lấy thân phận Khả Hãn đến cậy nhờ Đại Đường chúng ta. Mặt khác hai người A Sử Na Hạ La Cốt cùng A Sử Na Ma La theo thứ tự là con trai của Đột Lợi Khả Hãn cùng Hiệt Lợi Khả Hãn, hai người đều có quyền lực kế thừa vương vị. Đầu tiên khả năng là A Sử Na Xã Nhĩ không lớn, hắn xuất sắc hơn A Sử Na Kết Xã Suất gấp mười lần, A Sử Na Kết Xã Suất không có khả năng ủng hộ một người giỏi hơn hắn gấp mười làm Khả Hãn. A Sử Na Ma La cũng không được, Hiệt Lợi Khả Hãn cùng A Sử Na Kết Xã Suất là cừu địch, hai bộ lạc này từng tranh đấu một sống một chết, nếu không như thế Đại Đường chúng ta cũng không thể trực tiếp nhặt được tiện nghi có sẵn, chỉ trong thời gian ngắn đã tiêu diệt được Đột Quyết. A Sử Na Hạ La Cốt là nhi tử của Đột Lợi Khả Hãn, mà A Sử Na Kết Xã Suất là đệ đệ của Đột Lợi Khả Hãn, giữa bọn hắn có quan hệ thúc cháu, là người có khả năng nhất…
Mị Nương đã triển khai điều tra A Sử Na Hạ La Cốt, thu mua người hầu của Hạ La Cốt, hiện tại đã xác định được điểm này. Căn cứ theo lời người hầu nói gần đây Hạ La Cốt đi lại rất gần với một số người lạ mặt.
Đỗ Hà trầm tư suy nghĩ, cũng không tiếp tục ăn cơm, đây là một cơ hội, nếu xử lý được tốt có thể dễ dàng giải quyết được hết thảy vấn đề, nếu xử lý không tốt sẽ làm đả thảo kinh xà, gặp nguy hiểm thất bại trong gang tấc, hắn trầm mặc thật lâu nói:
- Vậy thái độ làm người của Hạ La Cốt như thế nào?
Vũ Mị Nương lắc đầu nói:
- Vậy thì không biết, muốn được đến tình báo xác thực muội cần thêm thời gian!
- Hai ngày!
Đỗ Hà trực tiếp cấp ra kỳ hạn:
- Chỉ có hai ngày thời gian!
Vũ Mị Nương nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Hai ngày là đủ rồi, nhưng Đỗ lang thật có thể xác nhận trong hai ngày thời gian Kết Xã Suất sẽ không hành động sao?
- Nhất định sẽ không!
Trong giọng nói của Đỗ Hà tràn ngập khẳng định, tự tin cười nói:
- Ta có thể kết luận, thời gian hành động của hắn chính là tối ngày mốt, cũng chỉ có khi đó mới có cơ hội duy nhất ra tay!
Hai ngày!
Chân chính quyết thắng ở hai ngày sau đó.
Sưu!
Một tiếng rít vang lên, ba mũi tên bắn ra, ghim vào hồng tâm cách đó ba trăm bước, hơn mười người vây xem đều vang lên một trận hoan hô.
- A Sử Na Kết Xã Suất không hổ là thần xạ thủ đệ nhất của Đột Quyết chúng ta, tuyệt kỹ Tam Tiễn Liên Châu cũng chỉ có đại nhân mới có thể nắm giữ thuần thục như thế!
- A Sử Na Kết Xã Suất đại nhân quả nhiên tiễn pháp vô địch, đừng nói là đệ nhất Đột Quyết, ta xem đệ nhất Đại Đường, đệ nhất thiên hạ cũng có thể!
- Đại hội đi săn ngày mai sẽ bắt đầu! A Sử Na Kết Xã Suất đại nhân nhất định có thể tranh được đệ nhất, đem Đường nhân giẫm nát dưới chân!
Tiếng ngựa hí vang rền, đều nói Hán Đường nhân thích nịnh nọt, nhưng công phu nịnh nọt của người Đột Quyết còn vượt hơn cả người Đường triều, không cần so sánh.
A Sử Na Kết Xã Suất cũng không lộ ra vẻ vui sướng khi được người tâng bốc, gương mặt vẫn xanh mét, trong lòng không cách nào tiêu tan mối sỉ nhục hôm nay đã gặp phải.
Cây cung trong tay kéo căng cứng, ánh mắt nhìn trừng hồng tâm trên tấm bia, trong loáng thoáng hồng tâm biến thành khuôn mặt tươi cười của Đỗ Hà, hàn quang trong mắt chợt lóe, quát khẽ:
- Chịu chết đi!
Mũi tên như sao băng chuẩn xác ghim vào hồng tâm, mũi tên xuyên qua hồng tâm, chỉ lộ ra nửa đuôi tên.
Tiếng hoan hô lại vang lên.
Nhìn thấy hồng tâm, A Sử Na Kết Xã Suất vẫn không phản ứng, chỉ nói:
- Sỉ nhục hôm nay, là con cháu của Y Lợi Khả Hãn cao quý, chảy xuôi máu huyết của thần lang, là hậu nhân của A Sử Na hoàng tộc, A Sử Na Kết Xã Suất nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời!
Là một người thiên chấp cuồng về chủng tộc, hắn không thể chịu đựng được mình bị bại bởi người Đường triều vô năng đáng xấu hổ.
Nhất là Đỗ Hà, người này đã từng lấy sáu ngàn binh mã đánh bại bảy vạn đại quân Tây Đột Quyết, là một tên đê tiện tiểu nhân khiến Đột Quyết bọn hắn phải hổ thẹn.
Hai chữ “báo thù” tràn ngập tâm linh của hắn.
Đúng ngay lúc này có một người nói:
- Kỳ thật muốn chứng minh mình mạnh hơn Đỗ Hà, muốn báo thù cũng không khó khăn!
A Sử Na Kết Xã Suất quay đầu lại, người nói chuyện là trí nang của hắn, được gọi Cáp Khắc Đa.
Kết Xã Suất bước lên hai bước kéo Cáp Khắc Đa nói:
- Nói xem ngươi có ý kiến gì hay?
Cáp Khắc Đa khoảng năm mươi cân, bị hắn nhấc lên, hai chân lơ lửng đong đưa, gian nan nói:
- Khiêu chiến…người Đường triều thượng vũ, ngươi ngang nhiên khiêu chiến, nếu hắn không đón sẽ rất tổn hại đối với hình tượng của hắn. Nếu hắn tiếp nhận đại nhân có thể dùng quả đấm của mình báo thù, giẫm nát hắn dưới chân.
Kết Xã Suất nghe vậy trong mắt chợt sáng ngời, mừng như điên cười nói:
- Chủ ý hay, thật là ý kiến hay! Hừ, biện pháp đơn giản như vậy ta vì sao không nghĩ ra? Hắn nhục nhã ta ngay trước mặt mọi người như thế, ta sẽ cho hắn phục lạy cầu xin tha thứ ngay trước mặt mọi người!
Hắn xoa tay múa chân, càng nghĩ càng hưng phấn, chỉ cảm thấy lực lượng toàn thân không chỗ nào phát tiết, đi tới trước cọc gỗ xem cọc gỗ như Đỗ Hà mà đánh.
Phanh, phanh, phanh…
Những tiếng nổ vang lên liên tiếp.
Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng, một quyền mãnh lực đánh thẳng lên cọc gỗ, “răng rắc” một tiếng, cọc gỗ trực tiếp bị một quyền của hắn đánh gãy thành hai đoạn.
Một lần điên cuồng phát tiết khiến đáy lòng của hắn cảm thấy thật khoan khoái.
Lúc này một Đột Quyết binh đi tới cạnh giáo trường, dùng Đột Quyết ngữ nói:
- A Sử Na Kết Xã Suất đại nhân, người đã đến đông đủ!
Hàn mang trong đôi mắt màu lam của Kết Xã Suất lóe ra:
- Đi, chúng ta đi hội họp!
Hắn mang theo nhóm người kia đi về lều trại của hắn.
Trong doanh trướng tụ tập hơn bốn mươi người, những người này cùng hắn đều hướng về cuộc sống tại thảo nguyên, bọn hắn căm thù Đại Đường, hi vọng có thể thoát ly khỏi sự thống trị của Đại Đường, trở về thảo nguyên.
A Sử Na Kết Xã Suất đi vào, nhìn những người trong lều nói:
- Các ngươi vẫn còn nhớ rõ vinh quang ngày xưa của Đột Quyết chúng ta! Nhớ năm xưa lãnh thổ Đột Quyết hướng đông kéo tới chỗ mặt trời mọc, hướng nam nằm ở giữa vùng mặt trời mọc, hướng tây là nơi mặt trời lặn, hướng bắc là đêm khuya chiếm lĩnh, nơi đó thuộc về chúng ta, có những quốc thổ mà chúng ta từng chiếm hữu, chiến thắng biết bao nhiêu là Khả Hãn. Chúng ta làm cho địch nhân cường đại phải quỳ gối, làm cho địch nhân cao ngạo phải cúi đầu…Nhớ tới Lý Uyên, Lý Thế Dân ngay bờ Vị Thủy đối mặt đại quân Đột Quyết chúng ta, còn không phải hèn mọn hướng chúng ta cúi đầu? Nếu không phải có người Đột Quyết chúng ta trợ giúp, chỉ bằng đám phế vật của Lý gia kia dựa vào cái gì ngồi trên thiên hạ? Chính là Lý Thế Dân đê tiện, người Đường triều đê tiện cướp đi hết thảy, bọn hắn không phải đối thủ của người Đột Quyết chúng ta, liền âm thầm trù hoạch đánh lén, khiến cho chúng ta cường đại như vậy phải tự giết lẫn nhau, cuối cùng để cho bọn hắn chiếm được thiên hạ này, chiếm được thảo nguyên của chúng ta!
A Sử Na Kết Xã Suất dùng thanh âm như mê hoặc lòng người nói.
Những người đứng trong trướng ánh mắt chẳng khác gì tín đồ điên cuồng, trong mắt đỏ rực như máu, cả đám người đều tức giận mắng lên, mắng chửi người Đường triều đê tiện.
Cả đám người đều mắng Lý Thế Dân đê tiện, không nghĩ tới vì sao Lý Thế Dân lại có thể thành công. Chỉ một kế nho nhỏ lại khiến cho Đột Quyết cường đại chia năm xẻ bảy, về phần Khả Hãn bị bắt đến Đại Đường đã chịu nhục nhã đủ mọi cách.
Không thể phủ nhận lúc Đại Đường vừa lập quốc, quả thật từng được Đột Quyết trợ giúp qua, cũng không phủ nhận chuyện Lý Thế Dân chính là bị buộc rơi vào đường cùng cúi đầu với Đột Quyết, là một nỗi sỉ nhục.
Nhưng ở Trinh Quán bốn năm, ngay thời khắc Đại Đường diệt Đột Quyết, Đột Quyết Khả Hãn Hiệt Lợi ở trước mặt Lý Thế Dân, Lý Uyên khiêu vũ chọc cười đầy nhục nhã.
Sỉ nhục ngày xưa lúc đó đã không còn là sỉ nhục.
Không có lần cúi đầu ngày đó, làm sao cảm nhận được huy hoàng hiện tại của Đại Đường?
Đương nhiên tất cả chuyện này đều bị nhóm người Đột Quyết trong trướng hoàn toàn xem thường như không nhớ tới.
Hư vinh chật hẹp làm bọn hắn đắm chìm trong sự cường thịnh ảo tưởng ngày xưa.
Kết Xã Suất lại nói tiếp:
- Tất cả thiên hạ này vốn là của người Đột Quyết chúng ta, là con cháu của Y Lợi Khả Hãn, có nghĩa vụ từ trong tay người Đường đoạt lại hết thảy thuộc về chúng ta!
Lời này vừa thốt lên, hơn bốn mươi người lại lần nữa hô to, tỏ vẻ cần phải từ Đường triều đoạt về hết thảy của mình.
Một cự hán Đột Quyết lớn tiếng nói:
- A Sử Na Kết Xã Suất đại nhân cứ hạ lệnh đi, chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, Ma Duyên Hổ ta nguyện ý cho người Đại Đường chảy khô cạn máu huyết trên người!
Kết Xã Suất vội nói:
- Đừng nóng vội, là dũng sĩ có lực lượng mạnh nhất của tộc ta, lực lượng của ngươi không thể bỏ qua. Đường triều mấy ngày trước phòng thủ rất chặt chẽ cẩn thận, quân tốt thủ vệ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên chúng ta không có bao nhiêu cơ hội đắc thủ. Trời tối ngày mốt là ngày cuối cùng của cuộc đi săn lần này, hai ngày nữa ở thời khắc cuối cùng, tinh thần cảnh giác của bọn hắn lơi lỏng, đây mới là cơ hội động thủ của chúng ta…Hiện giờ ta đã là Tả Kiêu Vệ tướng quân, mấy ngày nay các ngươi cứ ở yên nơi đây chờ thời cơ đến!
Hai ngày!
Còn có hai ngày!
A Sử Na Kết Xã Suất nghĩ tới điều này, tâm tình càng thêm kích động.
Nhưng hắn lại không hề biết tất cả chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu của Đỗ Hà.
Đại Đường Đạo Soái Đại Đường Đạo Soái - Đạo Soái Nhị Đại Đại Đường Đạo Soái