Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Say Mộng Giang Sơn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 458: Tử Trạch Uyển
T
hái Bình Công chúa lặp lại như muốn nhai nát những lời này của Dương Phàm, dần dần hiểu ra cái gì đó, nàng ngẩng đầu nghiêng lưng nhìn hắn, hỏi:
- Ngươi cảm thấy chúng ta còn có cơ hội?
- Ngươi quan tâm sẽ bị loạn, chẳng lẽ không chú ý tới, tuy Hoàng đế chọn Võ gia, nhưng vẫn chưa quyết định cụ thể là ai sao.
Hiện Võ gia có hai người, một người phụ trách á hiến, một người phụ trách chung hiến, có thể thấy được ngôi vị Thái tử này nhất thời vẫn chưa được xác định. Chuyện quyết định rồi còn có vấn đề phát sinh, huống chi là còn chưa quyết định.
Thái Bình Công chúa nói:
- Nhưng mặc kệ cuối cùng mẫu hoàng chọn ra ai trong số hai bọn họ, kết quả của chúng ta vẫn giống nhau
- Phàm là được việc, một nửa dựa vào cố gắng, một nửa nhờ thiên ý, khi nó còn chưa xảy ra, bất luận chuyện không ngờ nào cũng có thể xảy ra. Ngươi có thể tưởng tượng một kẻ ăn xin áo rách quần manh cơm ăn không no của mười năm trước hôm nay lại cao cư triều đình, là Hình Bộ Lang trung sao?
Thái Bình Công chúa cười phì một tiếng, tâm tình nặng nề cũng trấn tĩnh lại, trêu:
- Hiện tại ngươi chỉ là một Lang trung, còn chưa nói tới cao cư triều đình đâu.
Nàng nghĩ một chút lại nói:
- Ngươi nói cũng có lý, một ngày còn chưa thực sự xảy ra chuyện, chưa chắc đã phát sinh ra chuyện không ngờ. Nếu hiện tại ta buông tay thì nó sẽ trở thành hiện thực.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Ngươi hiểu được là tốt rồi, ta quay về đây. Còn chuyện ngươi muốn phủi sạch quan hệ với ta…
Dương Phàm cười khổ:
- Ý tốt xin nhận, nhưng chuyện này thì thôi đi. Về ý kiến của mọi người, chuyện muốn gặp, cho dù là Chính sự đường phủ nhận cũng vô dụng. Có nhiều thứ càng giặt càng sạch, có nhiều thứ càng tô càng đen, vẫn là thuận theo tự nhiên đi!
- Ôi…
Thái Bình Công chúa đáp ứng, không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn một chút, mắt thấy Dương Phàm vén rèm xe, nàng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, hỏi theo:
- Vì sao ngươi có thể không bỏ cuộc? Nếu kiên trì mãi đến cuối cùng vẫn là thất bại thì làm sao bây giờ?
Dương Phàm dừng bước, nghĩ một chút mới nói:
- Cái đó…ta sẽ phủi mông bỏ đi, thiên hạ to lớn, có nơi nào không thể đi? Chẳng lẽ ta cũng phải ở lại đây vẹo đầu treo cổ trên cây sao?
Thái Bình Công chúa lập tức cười khanh khách.
Ngựa của hắn buộc sau xe của Thái Bình Công chúa, vừa thấy Dương Phàm đi ra, Hứa Đậu Đức bèn dừng xe, hắn đi ra sau xe cởi cương leo lên ngựa, vừa muốn thúc ngựa đi được hai bước, đột nhiên từ sau lưng vang lên một giọng nói vui sướng
- Ngày mai, ta hẹn ngươi đi chơi Kim Cốc Viên.
Dương Phàm quay đầu lại, chỉ thấy bức màn nhẹ nhàng lay động, một đầu trâm như hạt đậu lặn lẽ lui vào trong, chỉ để lại ánh mắt kinh dễm của Dương Phàm.
***
Ngày hôm sau không có triều hội, sáng sớm Thượng Quan Uyển Nhi đã được một chiếc xe nhẹ đưa vào cung.
Võ Tắc Thiên biết Thượng Quan Uyển Nhi đi đâu, trước đó nàng đã bẩm báo với bà ta, nói rằng hôm nay Thái Bình Công chúa mời mình đi chơi Kim Cốc Viên.
Võ Tắc Thiên vốn tưởng rằng sau đại lễ tế trời, tâm tình của nữ nhi mình sẽ giảm sút, không nghĩ tới nàng còn hưng trí mời Thượng Quan Uyển Nhi đi chơi. Xem ra từ khi nữ nhi được gả vào Võ gia, trở thành Võ phu nhân, tâm tính cũng thay đổi, chẳng phản đối chuyện người Võ gia thừa kế giang sơn nữa. Cục diện này, đương nhiên Võ Tắc Thiên vui vẻ nhìn, vì thế xúc động đáp ứng.
Khinh xa đã tới phủ Thái Bình Công chúa, cửa hông mở ra, lập tức tiến vào hậu hoa viên phủ Công chúa, lại sau gần nửa canh giờ nữa, một chiếc xe ngựa hoa lệ đã nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hông, hướng ra ngoài thành. Trái phải xe chỉ có bốn gã thị vệ đơn giản theo hầu, thật đúng là ra ngoài thành du chơi.
Thái Bình Công chúa xây dựng biệt vườn uyển để vào Kim Cốc Viên tên Túy Trạch Uyển, nàng từng oán giận với Võ Tắc Thiên rằng Kim Cốc Viên của nàng nhỏ hơn biệt uyển của Thiên Kim công chúa, cũng không hoa lệ bằng biệt uyển của Thiên Kim công chúa, cho nên mới mở hơn mười cửa nàng ở chợ nam, giao cho Dương Phàm quản lý giúp nàng, kiếm chút tiền chi tiêu.
Thái Bình Công chúa nói vậy đương nhiên là vì muốn giúp Dương Phàm cởi tội, nhưng cũng không phải bịa đặt, biệt uyển của nàng quả thật nhỏ hơn so với Thiên Kim công chúa, biệt uyển của Thiên Kim công chúa chiếm hai mươi mẫu đất, của nàng nhiều lắm chỉ có mười tám mẫu.
Biệt uyển của nàng quả thật cũng không hoa lệ như của Thiên Kim công chúa, vì trong biệt uyển của nàng có rất ít cung điện đình tạ, đặc điểm lớn nhất ở đây là giữ được sinh thái vốn có, nên dã thú rất đông.
Về vị trí địa lý, Thái Bình Công chúa liếc mắt một cái, biệt uyển của nàng được dựng ở nơi đón nắng đón gió nhất Kim Cốc Viên. Đất ở đây và biệt uyển của thiên kim công chúa cùng một mẫu, ít nhất đắt gấp năm lần.
Cái tên Kim Cốc Viên này lấy từ đại phú hào Thạch Sùng thời kỳ Tây Tấn, khi đó Thạch Sùng xây dựng một tòa gia viên còn tinh mỹ nhã trí hơn cả vườn của Hoàng gia, tên Kim Cốc Viên.
Mà Tùy Trạch Uyển của nàng, nghe nói là năm đó Thạch Sùng xây Kim Cốc Viên, bèn xây bốn biệt uyển quý giá khác ở tứ phía, thời kỳ Thạch Sùng Tây Tấn vẫn là một mảnh ruộng.
Thượng Quan Uyển Nhi đang ở trong cung, không dễ gặp Dương Phàm, nhưng chướng ngại lớn nhất của việc gặp mặt hắn lại đến từ lời thề độc trước kia.
Hiện giờ Thái Bình Công chúa nghe lời Dương Phàm, muốn tìm lý do bỏ đi kiêng kỵ trong lòng Uyển Nhi.
Thực ra hắn rất ngạc nhiên, không biết Thái Bình Công chúa dùng lý do gì, nhưng hắn cũng không hỏi Uyển Nhi, đó là một cảm giác rất tinh tế. Khi nhìn thấy Uyển Nhi, nhìn nét mặt cổ quái của nàng, hắn cảm giác được lý do này mình không thể hỏi.
Thái Bình Công chúa cũng không đi theo họ, nàng hẹn Uyển Nhi đến Kim Cốc Viên vốn là muốn tạo một cơ hội cho Dương Phàm, đương nhiên sẽ không đến. Cho dù Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi không để ý việc nàng ở đó, nhưng nàng nhìn hai người chàng chàng thiếp thiếp không cảm thấy khó chịu sao?
Cho nên, hôm nay, Túy Trạch Uyển trở thành thế giới của hai người Dương Phàm và Uyển Nhi.
Trong Túy Trạch Uyển không có quá nhiều công trình, chỉ thiết kế một chút công trình khéo léo quanh con sông trong vườn, theo địa thế cao thấp, xây đài đào hồ, khe suối chảy quanh, nước chảy róc rách, chim cá thuốc thang, u nhã dị thường, cảnh trí hoang dã như thế so với cảnh nhân tạo cũng khiến cho người ta không nén nổi lòng phải ngoái lại nhìn.
Ngẫu nhiên, trong một góc sâu của bụi cây thấp thoáng tường đá đổ nát bị cây cối che khuất, đến gần nhìn kỹ có thể thấy có hoa văn tinh xảo xinh đẹp, khiến cho tảng đá sau bao năm tháng tang thương vẫn giữ được cảm giác tôn quý. Vì thế, mấy bức tường đổ nát thê lương kia cũng có phong cách cổ xưa.
Trước kia Uyển Nhi đã từng tới đây, hơn nữa nàng tinh thông đủ loại sách, biết rất nhiều chuyện xưa đã bị mai một trong đống giấy lộn, Uyển Nhi ôm Dương Phàm trong ngực, chỉ vách tường đá trong đống cỏ cây, thong thả nói:
- Nơi này từng là Thạch Sùng lâm viên, khi đó, nơi này lầu tạ đình các, cao thấp chằng chịt, hoa lệ cực kỳ.
Nghe nói Thạch Sùng dùng trân châu, mã não, sừng tê giác, ngà voi và trang trí nơi này rất rực rỡ, mà nơi nào cũng bày trướng nệm, đốt trầm hương, lại có thị nữ xinh đẹp hầu hạ, đến nỗi có một vị quan viên tới làm khách còn tưởng rằng vào nhầm nội thất của Thạch Sùng.
Huynh thấy được bức tường kia chứ? Chính là di tích Kim Cốc Viên của Thạch Sùng. Đôi khi ta sẽ nhớ nơi này trước kia không biết có phải vị Lục Châu cô nương đa tình kia ở không, có lẽ Lục Châu cô nương đã nhảy xuống từ đây mà tự tử.
Dương Phàm khẽ thở dài:
- Dáng vẻ bệ vệ ngút trời lại phong lưu, hiện giờ thì ở đâu chứ? Để lại nơi này chỉ còn là đổ nát thê lương.
Hắn ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Uyển Nhi, nhìn về phía Đặng Sơn, nói:
- Như bãi sông dưới chân núi kia là nơi chôn cất Hán Quang Vũ Đế Lưu Tú. Nhất đại đế vương này, hiện giờ còn lại gì chứ?
Thượng Qua Uyển Nhi quay lại cười nói:
- Người ta nói về thâm tình Lục Châu với huynh, lang quân lại cảm thán cái gì vậy?
Dương Phàm nói:
- Nàng là nữ nhân, nghĩ đến đương nhiên là thâm tình của Lục Châu. Ta là nam nhân, nghĩ đến cũng là cả đời quang vinh của Thạch Sùng, nhất là nghĩ đến tranh đấu triều đại Lý Võ, đấu tranh điên cuồng, lại càng thêm cảm thán mà thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi lắc đầu:
- Lang quân thật ra là một ngoại tộc, chuyện nhà đế vương không thể nói. Văn võ trong triều một đám tóc trắng xóa, tuổi một đống, cũng còn phải cố gắng đi lên, biết rõ địa vị càng cao phiêu lưu càng lớn, cũng không chịu buông tay. Lang quân còn trẻ đã là quan ngũ phẩm, có thể ói là tiền đồ vô lượng, sao lại sa sút khí phách tinh thần như vậy?
Dương Phàm mỉm cười, nói:
- Cảm thán thì cảm thán, chuyện ta vẫn phải làm. Ta chỉ nghĩ, một người khi còn trẻ, hoặc là vì danh lợi, hoặc là vì chí hướng, cố nhiên đều sẽ có tranh đấu, mà khi tuổi đã già, vì hậu danh, vì con cháu, sợ rằng còn khao khát danh lợi hơn cả khi còn trẻ.
Dương Phàm nhẹ nhàng hôn lên má Uyển Nhi, dịu dàng nói:
- Chúng ta còn trẻ, là lúc nên tận hưởng lạc thú trước mắt, đợi tới khi chúng ta có con có cái, có vướng bận, sẽ cố gắng giao tranh vì bọn nhỏ cũng không muộn.
Uyển Nhi nghe nói vậy, sắc mặt nhất thời buồn bã, Dương Phàm thấy, không khỏi hối hận lỡ lời.
Uyển Nhi đang được nữ Hoàng đế sử dụng, không được tự do. Phụ tộc và mẫu tộc của nàng đã từng đối nghịch với nữ hoàng, chịu đủ hãm hại, mặc dù nàng chỉ là một nữ lưu yếu đuối, hiện giờ cũng là cây đại thụ che gió che mưa của phụ tộc mẫu tộc, điều này đã trói buộc nàng rất nhiều, đến nỗi mỗi lần hai người hẹn hò cũng giống như Ngưu Lang Chức Nữ, còn phải nhờ Thái Bình Công chúa nối cầu hỉ thước cho bọn họ.
Đối với một nữ nhân, sống trên đời này, chuyện quan trọng nhất là có một nam nhân để yêu, rồi sinh con dưỡng cái cho nam nhân này. Hai điều thiếu một, đối với cuộc đời của nàng đều là tiếc nuối vĩnh viễn không thể bù đắp. Hiện giờ ngay cả hẹn hò cũng khó như vậy, đừng nói đến sinh con dưỡng cái, nói điều này ra không phải càng khiến nàng thương tâm sao?
Dương Phàm vội vàng cười ha hả:
- Nàng xem, ta và nàng gặp gỡ vốn là chuyện rất vui, sao lại ở đây nghĩ này nghĩ nọ, lo lắng cho cổ nhân chứ? Trong Kim Cốc Viên này, truyền thuyết nổi danh nhất chính là Lục Châu nhảy lầu, Lục Châu trung trinh, Thạch Sùng thâm tình, tán dương thiên cổ. Nhưng ta cảm thấy chuyện không phải như vậy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Say Mộng Giang Sơn
Nguyệt Quan
Say Mộng Giang Sơn - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=say_mong_giang_son__nguyet_quan