Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Long Xà Diễn Nghĩa
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 443: Tinh Thần Bắt Đầu Chán Chường
“N
ghĩ không ra Hoắc tiểu thư lại từng nghe ta giảng bài, có thể giảng bài cho một thiên tài như ngươi thì quả thực là vinh hạnh rất lớn của ta”.
Sau khi Thuyền Việt Tam Cửu Tàng đứng lên nhìn Hoắc Linh Nhi thì cũng không vội vàng thủ thế như Cung Thành Dã, mà hai tay vẫn để trong ống tay áo trắng như tuyết, thần thái vừa nhàn nhã vừa ngưng trọng.
Lão đại sư Không Thủ đạo của Tùng Đào quán này lúc để hai tay trong ống tay áo thì có vẻ giống như một nho sinh, không có một chút giống với võ giả.
Vốn trang phục của Không Thủ đạo là áo tay ngắn để tiện cho đánh nhau. Nhưng Thuyền Việt Tam Cửu Tàng lại mặc áo tay dài, bất quá bên dưới cũng không phải là váy, không hề lề mề nguy hiểm. Như vậy thì trong lúc đánh nhau có thể ẩn dấu nhiều chiêu thức tinh diệu trong ống tay áo, một khi thi triển ra thì có thể tạo bất ngờ cho kẻ địch.
Thân hình hắn cũng không cường tráng nhưng cũng không khô gầy, còn da bọc xương như Điền Thôn Thượng Nghĩa và Y Đằng Nam.
Hơi thở của hắn cũng có chút tương tự với những cao thủ nổi tiếng nhất trong giới võ thuật Nhật Bản, hơi thở trầm tĩnh. Nhưng ẩn sâu trong đó lại là một cỗ sát khí ác liệt đang chờ thời cơ bộc phát.
“Đương nhiên là như vây. Trong cuộc đời của ngài, ngài đã giảng cho rất nhiều người nên không nhớ rõ ta cũng không có gì ngạc nhiên. Bất quá ta lại nhớ rất rõ. Ngày đó ngài đang giảng giải về những ưu nhược điểm, tinh túy trong binh pháp Tôn Tử và võ tàng binh pháp Ngũ Luân Thư. Cách dùng binh trong đó cũng giống như cách người luyện võ đánh nhau, đều chú trọng vào tùy cơ ứng biến.”
Hoắc Linh Nhi và lão đại sư lẳng lặng nói chuyện, điều chỉnh hơi thở và khí huyết của mình.
Vừa mới chiến đấu. Trong lúc đó nàng như giải quyết cuộc chiến nhanh như chớp, đánh bại đại sư Không Thủ đạo là Cung Thành Dã cũng đã tiêu hao một phần nhỏ thể lực. Nhưng không hề nghỉ ngơi mà lại lập tức khiêu chiến Thuyền Việt Tam Cửu Tàng, ý tứ chính là dùng ưu thế về thể lực đổi lấy ưu thế về tâm lý. Tự mình chiến đấu liên tục để tạo nên khí thế.
Đây là sau khi nàng cân nhắc được và mất, mới tính ra một đối sách.
Bỏ qua ưu thế về thể lực để đổi lấy ưu thế về tâm lý, khí thế tinh thần.
Hoắc Linh Nhi tính toán hết sức chuẩn xác, đây là một loại mẫn cảm trời sinh.
Một già một trẻ nói chuyện với nhau. Thuyền Việt Tam Cửu Tàng dùng tiếng Trung Quốc còn Hoắc Linh Nhi lại dùng tiếng Nhật Bản. Hai người kia cũng không dùng ngôn ngữ của chính dân tộc mình, thể hiện sự hiểu biết đối với văn hóa của dân tộc đối phương.
Đáng sợ nhất chính là địch nhân hiểu rõ mình.
Đối với điểm này, Thuyền Việt Tam Cửu Tàng cũng hiểu rất rõ. Là nhân vật đã từng trải qua trăm trận chiến căng thẳng thì sao lại không biết điều này? Bất quá thể lực của hắn bây giờ đích xác không thể so sánh với thể lực mười chín tuổi của Hoắc Linh Nhi. Đối với cục diện bây giờ hắn cũng vui vẻ đón nhận.
“Mặc dù nền võ đạo của Trung Quốc đã suy sụp nhưng dân cư lại rất nhiều. Hơn nữa còn có rất nhiều võ thuật gia đang sống ở nước ngoài, dùng tính mạng của mình để viết nên các câu chuyện truyền kỳ, làm phát triển tinh thần thượng võ. Nguyên nhân chính là như thế cho nên mới xuất hiện những thiên tài trẻ tuổi thức thời như các ngươi. Hơn nữa người trẻ tuổi các ngươi được trời ban phước, không phải chết sớm. Mà những người trẻ tuổi của dân tộc ta không được trời ban phước, kẻ bị chết kẻ bị phế, nói chung là tương lai của võ sĩ đạo chúng ta không có gì.”
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng vẫn như trước không động thủ, chỉ lặng lặng kể rõ sự tình, đồng thời ánh mắt nhìn về phía Ngô Cơ bị mù một mắt đang nằm trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh.
Hắn càng nói càng bi phẫn. Sau khi nói xong thì mang theo một tia thê lương bi ai, làm cho Hoắc Linh Nhi cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của hắn.
Đúng vậy. Những thiên tài trẻ tuổi có hy vọng bước vào Đan đạo cũng đã bị đánh tàn phế. Tinh thần võ sĩ đạo trong tương lai đã sớm không còn. Trụ cột tinh thần của dân tộc đang chậm rãi bị phá hủy, tình huống bây giờ và tương lai càng thêm ảm đạm.
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng cứ nói, vẫn nói. Rốt cục một cổ tâm tình tuyệt vọng đã dâng tràn tới cực điểm.
Ngay khi cổ tâm tình tuyệt vọng này đạt tới cực điểm thì vị đại sư Không Thủ đạo của thế hệ trước đột nhiên ra tay!
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng vừa ra tay thì tiến lên hai bước, thoáng chốc đã tới ngay trước mặt Linh nhi. Thân pháp nhẹ nhàng, mặt đất không hề có một chút chấn động, đồng thời hai tay hắn như có ma thuật từ thắt lưng xuất ra thẳng hướng lên không trung, xé đôi không khí, hướng về phía bụng Hoắc Linh Nhi giống như muốn mổ bụng nàng ra.
Xuân Yến Lược Thủy, Trảm Nguyệt!
Đây là tuyệt chiêu trong Không Thủ đạo. Mùa xuân vào đêm trăng tròn, chim én thường lượn lờ trên mặt nước, có thể dễ dàng dùng bóng dáng của mình cắt ánh trăng trên mặt nước thành hai nửa. Quyền tốc như vậy thì chỉ như một cái bóng mơ hồ, có thể thấy được ngoài tốc độ cực nhanh thì còn có sự phát lực tinh xảo.
Toàn bộ đại sư Không Thủ đạo có thể một quyền phá vỡ ánh trăng trên mặt nước không vượt quá mười người.
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng ra tay chính là thủ pháp trảm nguyệt trong Xuân Yến Lược Thủy, mang theo hơi thở thảm thiết một đi không trở lại. Phảng phất như Hạng Vũ năm đó bi oán đánh chìm thuyền, trong tuyệt vọng phát ra chiến lực cường đại nhất.
Hoắc Linh Nhi mới vừa rồi có thể tăng cường khí thế của bản thân. Là một người luyện võ, Thuyền Việt Tam Cửu tàng không có lý do gì không am hiểu điều này.
Trong lúc tâm tình lâm vào tuyệt vọng, hắn bộc phát ra bản năng giãy dụa cực mạnh từ trong tuyệt vọng, một phát chém ra uy lực vượt xa người thường.
Võ đạo gia Nhật Bản không phải chỉ ngồi không một chỗ, họ có tố chất vô cùng cao, từ điểm này thì có thể thấy được vô cùng nhuần nhuyễn.
Hoắc Linh Nhi đối mặt với một chiêu này, hai mắt chợt động. Hai chân đồng thời lui ra hai bước tránh mũi nhọn, còn cánh tay thì hướng vào trong làm hư chiêu, sau đó dùng sức đánh ra một chiêu. Một chiêu nay này vừa dài vừa hiểm, thật giống như một lưỡi hái vô cùng dài, nghiêng xuống phía dưới mà cắt vào các đốt ngón tay của đối phương.
Khai liêm cắt mạch!
Hoắc Linh Nhi đối mặt với công kích của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng thì dùng tuyệt chiêu Liêm đao cắt mạch của Thiếu Lâm quyền pháp, chỉ cần cắt vào cổ tay đối phương một chút thì lập tức đối phương sẽ mất đi lực chiến đấu.
“Hây!”
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng dựng đứng tay lên, Trảm nguyệt thủ đao lập tức gấp lại, lộ ra cánh tay đang dựng thẳng. Cánh tay hắn khi phát kình lực thì trở nên rộng, to, thô, rắn chắc, da tay đen kịt, thật sự giống như bề mặt của một tấm khiên sắt. Hắn dùng nó mạnh mẽ ngăn cản lưỡi hái của Hoắc Linh Nhi.
Vừa rồi là tuyệt chiêu phòng ngự “Thuẫn tí” trong Không Thủ đạo.
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng thi triển ra chiêu này thì có thể nói còn mạnh hơn rất nhiều so với Cung Thành Dã, thật sự rất giống như một tấm khiên bằng tinh thiết, đủ để ngăn cản tất cả công kích.
Phành!
Lưỡi hái của Hoắc Linh Nhi bị “Thuẫn tí” ngăn cản thì lập tức chịu phản lực mà chấn động. Thuyền Việt Tam Cửu Tàng một lần nữa ổn định thế công rồi tay kia đột nhiên đánh ra nhanh như tên bắn, từ dưới bụng chui ra, tựa như cung tên được bắn ra từ nỏ, hướng về tử huyệt nơi eo của Hoắc Linh Nhi mà đâm tới.
“Hoàng Phong Lãnh Thủ Tiến?”
Vương Siêu ngồi bất động nhưng tất cả sự việc đều thấy rất rõ. Thuyền Việt Tam Cửu Tàng giấu chiêu thức ấy trong người, tựa như ong vàng ngủ đông, vô ảnh vô hình, quỷ bí âm trầm, Rồi lại đột nhiên bắn ra. Đây cũng là một môn công phu đã thất truyền của phái Võ Đang “Lãnh Thủ Tiến”.
Từ vũ bộ của Điền Thôn Thượng Nghĩa, ngũ độc thủ của Cung Thành Dã cho đến lãnh thủ tiến của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng, công phu Không Thủ đạo của Nhật Bản không biết đã dung hợp được nhiều ít thế nào, rất nhiều công phu trong nước đã thất truyền từ lâu cuối cùng đã hình thành trong lưu phái của chính mình.
“Ác liệt lắm!”
Hoắc Linh Nhi chợt vặn mình lui ra phía sau tránh lãnh tiễn!
Thuyền Việt Tam Cửu Tàng nương theo kình lực, lại co cánh tay lại, phảng phất giống như một gã đại lực sĩ câm tấm khiên sắt nặng ngàn cân, hướng về phía địch nhân mãnh liệt công kích, đánh đâu thắng đó không thứ gì có thể cản nổi. Cùng lúc đó một cánh tay khác được giấu trong ống tay áo của hắn ẩn chứa lực lượng của mũi thương, chỉ cần chờ đối phương bị thuẫn thủ áp bức là sẽ lập tức nhanh như chớp đánh ra một kích giết chết Hoắc Linh Nhi.
Hai người giao thủ đã hơn ba hiệp, đều là dùng tay không nhưng thân thể của bọn bọ lại được dùng như binh khí. Quả thực cũng không khác gì binh khí thật sự, vô luận là đao, liêm thủ, thuẫn thủ hay uy lực của lãnh thủ tiễn thì so với người bình thường cầm đao, liêm, thuẫn, tiễn cũng không khác nhau.
Cho nên có thể thấy được công lực của họ tinh thâm đến cỡ nào.
Trong tay không có binh khí nhưng lại đánh ra uy lực của binh khí, chẳng những hình dáng mà ngay cả uy lực cũng không khác biệt. Đúng là nhất đại tông sư.
Vù vù!
Cảm giác được thuẫn tí của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng đang mãnh liệt đè ép, bốn phía kình phong mãnh liệt nổi lên thanh âm vù vù cộng hưởng. Hoắc Linh Nhi dùng hết lực trong tích tắc lui về phía sau tránh mũi nhọn, tìm được một tí thời gian để thở dốc, tích súc lại lực lượng đã bị tiêu hao.
Nhưng là, mặc cho Hoắc Linh Nhi xoay người như thế nào, có chiếm được vị trí thế nào thì Thuyền Việt Tam Cửu Tàng luôn dùng cánh tay xoay tròn, thuẫn tí giống như tấm chắn thép mang theo lực lượng bài sơn đảo hải đè ép tới.
Thuẫn tí của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng vô cùng nặng nề, rất dày, phạm vi lớn, đúng là công phu rất tinh xảo khéo léo.
Từ lúc ban đầu luận võ đến bây giờ, giao thủ vài chiêu, Thuyền Việt Tam Cửu Tàng lấy sự tuyệt vọng để bộc phát tâm tình, mãnh liệt tấn công, một chiêu đã chiếm thế thượng phong bức bách Hoắc Linh Nhi đến mức không thở nổi.
Mặc dù Hoắc Linh Nhi muốn tìm một cơ hội để phản kích nhưng không thể tích súc được lực lượng.
“Phải cố gắng nghĩ ra một biện pháp, mãnh liệt phản công, một chiêu là có thể tạo thành thế cân bằng.” Trong lúc Hoắc Linh Nhi kiệt lực né tránh thì mặc dù vẻ mặt bình tĩnh những trong ánh mắt vẫn như cũ hiện lên một tia quang mang mà không ai phát hiện được.
Tâm tình này vừa chợt lóe thì lại bị Thuyền Việt Tam Cửu Tàng cảm giác được.
“Ngươi đang suy nghĩ cách đối phó, ta làm sao để cho ngươi được toại nguyện.” Trong lòng Thuyền Việt Tam Cửu Tàng hiện lên một ý nghĩ như vậy.
Bình sinh hắn đã đối địch vô số lần, bởi thế nên hắn có khả năng chỉ trong nháy mắt phát hiện ra tâm tình của đối thủ.
Vì thế nên công kích của hắn càng thêm mãnh liệt.
Hắn đúng là muốn trong nháy mắt áp bức Hoắc Linh Nhi tới cực điểm, để Hoắc Linh Nhi phản kích lại thì như thế mới có thể một chiêu giết chết đối phương. Bằng không thì mặc dù đối phương rơi vào thế hạ phong nhưng di chuyển nhanh như bôi mỡ, rất khó đánh chết được.
Nhưng là, Hoắc Linh Nhi lại không hề phản công. Có vài lần Thuyền Việt Tam Cửu Tàng đã cảm nhận được rõ trong hai mắt Hoắc Linh Nhi phát ra tia quang mang ác liệt muốn phản kích, nhưng lập tức lại thu về. Hoắc Linh Nhi chỉ lộ ra ý tứ phản công qua ánh mắt chứ vẫn chưa thực sự phản công, trên tay vẫn như trước không nhanh không chậm, nhẹ nhàng chống đỡ.
“Chẳng lẽ nàng đang nghi ngờ ta?”
Trong đầu Thuyền Việt Tam Cửu Tàng đột nhiên nổi lên một ý niệm.
Ngay khi một tia ý niệm này vừa nổi lên thì trong nháy mắt khi hắn một lần nữa đánh ra thuẫn tí, đột nhiên hắn phát hiện hô phấp của mình có chút khó khăn, thì ra thể lực đã bắt đầu có hiện tượng giảm sút.
Thể lực của hắn rốt cục đã bắt đầu giảm sút. Một lão nhân sáu, bảy mươi tuổi, lại chưa tiến vào Đan Kình, liên tục ra tay mãnh liệt làm cho cao thủ thiếu niên không thể thở nổi, đương nhiên cũng khiến cho thể lực tiêu hao rất nhanh.
Khi Thuyền Việt Tam Cửu Tàng vừa xuất hiện hiện tượng giảm sút thể lực thì Hoắc Linh Nhi dường như cảm giác được. Trong nháy mắt nàng liền từ trong thế công của đối phương tìm được một khe hở, nàng hít sâu một hơi rồi ngang nhiên bắt đầu phản công.
Bị áp bức lâu như vậy, giống như một chiếc thuyền nhỏ bị xô đẩy trong giông bão, tùy thời đều có thể bị nhấn chìm. Hoắc Linh Nhi bảo vệ cho nội tâm bình tĩnh, không phản công, không chỉ như thế nàng lại còn dùng ánh mắt lộ ra vẻ như muốn phản kích.
Thủ đoạn như vậy rốt cục cũng đã có thể vén mây thấy được ánh trăng.
Hoắc Linh Nhi ra tay chính là “Thai Quyền Tâm ấn”, trong lòng bàn tay phát ra tiếng xé gió, một đấm đánh ngay vào trên cánh tay của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng.
Phanh, một tiếng nổ phát ra, Thuyền Việt Tam Cửu Tàng trong nháy mắt đã bị đánh cho nát cột sống.
Thân thể của vị đại sư Không Thủ đạo này nhẹ nhàng ngửa về phía sau một chút, ngay cả phản công cũng không hề xuất ra.
Bị đánh nát cột sống, trọng tâm mất đi thăng bằng. Hoắc Linh nhi đời nào đồng ý bỏ qua cơ hội này. Nàng bước về phía trước một bước, tay chân đồng thời cùng đánh, dĩ nhiên là lấy chiêu Phiên Thiên Ấn đánh ra một kích cuối cùng.
“Luận võ kết thúc, người già dù sao cũng là người già, thể lực không được sung mãn. Bất quá Hoắc Linh Nhi thật sự đã nhẫn nại được, dám kéo dài trận chiến đến khi thể thực đối phương tiêu hao gần như cạn kiệt. Nếu đổi là ta thì đã không làm được như vậy”.
Lạc Tiểu Manh, Vương Hồng Cát nhìn thấy Hoắc Linh Nhi đạp tới trước một cái, tay đánh ra một ấn thì biết kết cục của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng đã được quyết định.
Cột sống bị đánh nát, thân thể mất thăng bằng thì còn có hy vọng gì?
Nhưng là trong nháy mắt một chuyện tình ngoài ý muốn đã xảy ra!
Thân thể Thuyền Việt Tam Cửu Tàng nhẹ nhàng ngửa ra sai, thân hình đang nghiêng ngả trong nháy mắt đã xoay tròn như bánh xe. Sau khi đầu ngửa về phía sau thì quay phắt lại, đột nhiên phản công, đồng thời hai tay của hắn như hai thanh đại thương xuất ra xuyên thẳng vào dưới cổ Hoắc Linh Nhi, mặc kệ quyền ấn của Hoắc Linh Nhi đang đánh vào đầu.
Ngươi đánh nát đầu ta thì ta liền xuyên thủng cổ họng ngươi.
Cả hai cùng chết.
“Tại sao lại có thể như vậy” Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh có nằm mơ cũng thật không ngờ sau khi cột sống bị đánh nát, thân thể bị đánh đến mức lỏng lẻo như vậy mà còn có thể hồi phục lại, quyền pháp này quả thực có chút trái với lẽ thường.
Mắt thấy xu thế của hai bên đã phát ra, kình lực đánh ra thì không thể thu hồi, bây giờ cả hai đều phải chết là chuyện đương nhiên.
Nhưng trong nháy mắt này Hoắc Linh Nhi đột nhiên thu hồi chiêu Phiên Thiên Ấn lại, thân thể tự nhiên bước qua một bên, vừa lúc né tránh được, khiến cho một chiêu của Thuyền Việt Tam Cửu Tàng thất bại, một lần nữa mất đi thăng bằng.
Lần mất đi thăng bằng này, Thuyền Việt Tam Cửu Tàng không thể xoay người lại được nữa. Lập túc Hoắc Linh Nhi đánh ra một quyền vào vị trí trái tim của hắn.
Một quyền thấu kình, lập tức đánh nát trái tim của đối phương.
“Thụ Thân kỹ của võ thuật Nhật Bản như thế nào có thể qua mặt được ta?” Một quyền của Hoắc Linh Nhi đánh trúng thì lập tức lui về phía sau, hai tay đặt dưới bụng, nhìn mặt Thuyền Việt Tam Cửu Tàng đang chảy máu mà nhẹ nhàng nói.
“Tốt, tốt, tốt. Chiêu nào của ngươi cũng là hư chiêu dụ địch, đúng là thủ đoạn trong dùng binh” Thuyền Việt Tam Cửu Tàng giống như một người say rượu, miễn cưỡng nói vài câu sau đó té ra mặt đất, đã tắt thở mà chết.
Trong võ thuật Nhật Bản có một loại gọi là “Thụ Thân kỹ”, chính là thân thể mình trong nháy mắt khi bị địch nhân đánh thì giả bộ bị thương, sau đó lại trong nháy mắt khôi phục, có thể giảm bớt thương tôn của địch nhân đối với mình.
Mà võ thuật Trung Quốc lại chú ý đến “Thâu nhân bất thâu giá”. Một khi đã bị cột sống bị nát thì thật giống như người không còn xương. Cho dù chết thì cũng muốn bảo vệ cột sống, chết cũng phải mạnh mẽ.
Hoắc Linh Nhi biết rất rõ, vị Thuyền Việt Tam Cửu Tàng này tinh thông “Thụ Thân kỹ”, sau khi cột sống bị đánh nát thì tất nhiên sẽ phản công. Cho nên mới vừa rồi đánh ra Phiên Thiên Ấn chỉ là hư chiêu, khí thế phát ra ngoài nhưng vẫn có bảo lưu lực lượng. Sau khi dụ Thuyền Việt Tam Cửu Tàng phản công thì dễ dàng né được, rồi dùng một quyền đánh chết đối phương.
Chiêu dụ địch này cũng giống như năm đó Vương Siêu đánh nhau với Lưu Mộc Bạch, Lưu Mộc Bạch khi không đánh lại thì bỏ chạy. Vương Siêu đuổi theo nhưng xui xẻo nên không thể bắt được.
Chỉ tiếc là Thuyền Việt Tam Cửu Tàng không được khôn khéo như Lưu Mộc Bạch, không nhịn được phản công, bởi thế nên kết quả là trúng kế mà chết.
Trước sau không tới nửa giờ mà đã có hai vị quán chủ lưu phái Không Thủ đạo Nhật Bản nổi danh phải chết trong tay một cô gái chưa tới mười chín tuổi.
Đoàn người đại sư nghênh chiến ở đây có tới sáu người. Bất quá Ngô Cơ bị Vương Siêu dùng một chiêu xúc địa ấn trực tiếp đánh cho mù mắt, căn bản không còn tư cách khiêu chiến với Vương Siêu.
Mà Cung Thành Dã, Thuyền Việt Tam Cửu Tàng lại trước sau bị Hoắc Linh Nhi đánh chết.
Bây giờ những người còn ngồi tại đây chỉ còn lại ba vị quán chủ Không Thủ đạo là Hòa Đạo Lưu, Hệ Đông Lưu cùng với Cực Chân Hội.
“Vị nào sẽ là người tiếp theo?”
Sau khi Hoắc Linh Nhi đánh bại hai vị đại sư thì ánh mắt chợt lóe, quét về phía ba vị quán chủ vẫn đang ngồi, nàng dĩ nhiên là vẫn còn muốn khiêu chiến.
“Để ta”.
Bị Hoắc Linh nhi khơi dậy sự hưng phấn, Đàm Văn Đông, Vương Hồng Cát, Lạc Tiểu Manh trước sau đều đứng cả lên.
Ba người bọn họ chưa được ra tay, như thế nào lại có thể bỏ qua cơ hội này.
“Không Thủ đạo Cực Chân Hội là vua trong Không Thủ đạo, có thể dùng tay bạt núi san thành đất bằng. Đối với vị võ thuật gia này ta rất bội phục, không biết vị Không Thủ đạo Cực Chân Hội này có thể chỉ giáo cho ta một chút công phu?”
Sau khi Lạc Tiểu Manh đứng lên thì chắp tay, làm một lễ tiết đạo giáo chánh tông đối với quán chủ Cực Chân Hội.
“Đại sơn vĩnh nguyên, xin chỉ giáo!”
Vị quán chủ Cực Chân Hội này đứng lên, trên mặt không giận không vui, đúng là một võ đạo gia tu dưỡng rất tốt.
Cùng lúc đó, Đàm Văn Đông, Vương Hồng Cát cũng đối mặt với hai vị khác.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói được vài câu nào, ba đối ba, lại tiếp tục chiến đấu.
Người đánh trận đầu tiên đương nhiên là Lạc Tiểu Manh, đây là cô gái được thủ lĩnh GOD bồi dưỡng rất lâu, ra tay chính là một chiêu thủ pháp tuyệt đỉnh “Hòa lý tài liên”, kinh diễm tuyệt luân, sau khi chiếm được thế thượng phong thì liên tục thi triển ra một loạt thủ đoạn. Sau khi ngăn cản đối phương phản công thì cuối cùng dùng tàm ti khiên đánh chết đối phương.
Mà trận thứ hai chính là của Vương Hồng Cát. Vị cao thủ Đồng Tử công phái Võ Đang này thân hình mạnh mẽ. Một thân Đồng Tử công cũng tinh thuần tới cực điểm, hơi thở dài, lực lượng vô cùng lớn. Đồng thời hắn thi triển ra một bộ quyền pháp vô cùng hung mãnh, thân thể di chuyển thật nhanh, trăm khớp xương cùng đồng thời vang lên. Khi xuất thủ thì trong miệng phát ra tiếng tất tất tất tất, giống như tiếng con rết kêu to tới cực điểm, làm cho kẻ khác buồn bực trong lòng.
Nếu như nói câu nơi nào có tiếng cóc kêu, nơi đó có sự sống. Thì tiếng rết kêu này nghe như thế nào đi nữa cũng không được tự nhiên, không nói là đang đánh nhau, chỉ cần bình thường nghe được thì đã lập tức nổi da gà toàn thân.
“Xem ra Ngũ Độc Thủ của phái Võ Đang cũng không bị thất truyền. Ít nhất Vương Hồng Cát còn luyện được ngô công quyền. Không những chỉ có chiêu thức mà ngay cả phát âm cũng luyện được.”
Vương Siêu nhìn Vương Hồng Cát dùng tiếng rết kêu làm dao động tinh thần đối phương thì trong lòng thầm nghĩ.
Trận cuối cùng là của Đàm Văn Đông.
Đàm Văn Đông vẫn đang giao thủ, hắn cũng không rơi vào thế hạ phong. Đấu pháp của hắn cũng không có gì ngạc nhiên, cứ một chiêu hóa giải một chiêu, đường đường chính chính, dường như cực kỳ kiên nhẫn. Mặc cho đối thủ có tấn công mạnh như thế nào thì thủy chung hắn vẫn phòng thủ chắc. Liên tiếp giao thủ hơn mười phút, sau khi thể lực đối phương không còn nữa thì đột nhiên đánh ra “Loạn Tiễn Đả” của Ba Lập Minh!
Trong một giây đồng hồ đánh ra hơn mười quyền, đối phương còn chưa kịp kêu lên đã ngã xuống đất chết luôn.
“Ai, ba người này cũng không phải cường đại, cũng chỉ mạnh ngang nghiễm đông tam hổ, đã bị giải quyết rồi.” Vương Hồng Cát sau khi chiến thắng thì nhẹ nhàng lắc đầu.
“Đi thôi.”
Vương Siêu đứng dậy, cũng không hề quay đầu lại, đi ra khỏi đạo tràng.
Cũng trong ngày hôm đó, tin tức liên minh Không Thủ đạo đã bị diệt toàn bộ lại làm chấn động giới võ thuật Nhật Bản.
Ngày đầu tiên là toàn bộ cao thủ của giảng đạo quán bị diệt, ngày thứ hai toàn bộ cao thủ Không Thủ đạo bị diệt. Hai tin tức như bom nổ này liên tục làm chấn động của giới võ thuật.
Thẳng đến ngày thứ ba, Vương Siêu phát ra thư mời đối với Y Hạ Nguyên, Y Hạ Nguyên viện lý do không ra mặt. Phát thư mời cho hoàng vũ hội Hợp Khí đạo thì hoàng vũ Hợp Khí Đạo cũng lựa chọn im lặng. Một loạt chuyện tình này rốt cục cũng khiến cho giới võ thuật Nhật Bản từ bộc phát chuyển sang trạng thái trầm mặc.
Vương Siêu ở Nhật Bản đủ bảy ngày, trong lúc này cũng phát ra rất nhiều thư mời tới các lưu phái, nhưng kết quả vẫn chỉ các lưu phái này cũng lựa chọn trậm mặc.
“Sư phụ, hôm nay đã là thứ bảy rồi. Chúng ta cũng nên trở về? Bây giờ giới võ thuật Nhật Bản toàn là tử khí trầm lắng, ta cũng không cảm giác được một chút sức sống nào. Mấy ngày nay ta âm thầm đi tới rất nhiều đạo tràng, người ở bên trong hình như cũng tản mát, không có khí thế như lúc ta còn học tập. Tinh thần phấn chấn khi xưa ta cũng không còn cảm giác được.”
Trong vòng mấy ngày này, Hoắc Linh Nhi đã âm thầm dò xét rất nhiều động tĩnh.
Cảm giác của nàng chính là, Vương Siêu quét ngang khiến cho cả giới võ thuật Nhật Bản như mất đi tinh thần, bắt đầu lộ ra quang cảnh chán chường.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Long Xà Diễn Nghĩa
Mộng Nhập Thần Cơ
Long Xà Diễn Nghĩa - Mộng Nhập Thần Cơ
https://isach.info/story.php?story=long_xa_dien_nghia__mong_nhap_than_co