Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Quan Sách
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 462: Đây Là 1 Cái Bẫy!!!
T
rưởng ban Thịnh tên là Thịnh Hiếu Ẩn, trước kia là Phó trưởng ban thường trực Ban tuyên giáo quận Tây Thành.
Lúc đó, Phương Uyển Kỳ làm chương trình hiện tượng kỳ quái đã liên tiếp đưa tin về vấn đề của quận Tây Thành, khiến Thịnh Hiếu Ẩn rất bực bội.
Lúc đó anh ta vẫn chưa biết gốc gác Phương Uyển Kỳ, mê muội đòi trả thù, trong con mắt anh ta, Phương Uyển Kỳ chỉ là một cô gái yếu ớt, chỉ cần đe dọa một chút, cô còn dám giở trò gì nữa chứ?
Vấn đề ở đây là, Thịnh Hiếu Ẩn không biết chỉ vì suy nghĩ này của mình mà đã dẫn đến tai họa ngập trời.
Ban tuyên giáo thành phố, Phòng đốc tra thành ủy, Ban tổ chức cán bộ đã phái tổ điều tra đến quận Tây Thành, xử lý kẻ tình nghi ở Ban tuyên giáo đe dọa phóng viên của tỉnh, giấu diếm tin tức thật sự.
Lúc đó Thịnh Hiếu Ẩn sợ mất hồn
Sau này Bí thư quận ủy sống chết bảo vệ anh ta, anh ta mới thoát khỏi cơn sóng gió kia.
Đến giờ anh ta vẫn còn nhớ Bí thư đã tức giận gào lên với anh ta:
- Làm công tác tuyên truyền, vô tích sự, đó là công tác tuyên truyền à? Sao anh không đi hỏi thăm lai lịch của phóng viên đó, đúng là làm ăn bừa bãi, người ta là phóng viên của tỉnh, không phải chỉ là 1 nhà báo nhỏ nhoi.
Còn nữa, phóng viên Phương gốc gác Bắc Kinh, Bí thư Hầu của thành phố chúng ta gặp cô ấy còn phải tươi cười, anh là cái thá gì, dám to gan lớn mật, gây rắc rối lớn cho tôi rồi!
Cuối cùng, Bí thư quận phải đích thân đưa Thịnh Hiếu Ẩn đến nhà người ta xin lỗi, xin lỗi mà chả gặp người, người ta lười chả muốn gặp.
Hôm đó, Thịnh Hiếu Ẩn tận mắt chứng kiến Bí thư bình thường oai phong hiển hách, gọi điện thoại cho người ta mà cũng phải dè chừng cẩn thận, cái bộ dạng đó khiến trong lòng anh ta cảm thấy khó chịu.
Sau lần đó, Thịnh Hiếu Ẩn nhớ kỹ Phương Uyển Kỳ, thậm chí 1 thời gian ngắn, cứ nhắc đến giới truyền thông là trong lòng anh ta lại thấy căng thẳng.
Nhưng hôm nay...
Trong lòng Thịnh Hiếu Ẩn chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Trưởng phòng giám sát Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy?
Thịnh Hiếu Ẩn vừa nghe đến cái danh này, trong lòng liền run như cầy sấy.
Phòng giám sát cán bộ là chỗ nào, chẳng ai rõ bằng anh ta.
Tất cả các cán bộ sợ nhất hai đơn vị, một là Ủy ban kỷ luật, hai là Ban tổ chức cán bộ.
Và Phòng giám sát cán bộ chính là bộ phận các cán bộ sợ nhất.
Gần đây, thông tin đối ngoại đã trở thành con đường quan trọng để cấp dưới phản ánh lên cấp trên, tổ chức khiếu oan, tiếp nhận tìm hiểu các đơn vị chính là phòng hoặc khoa Giám sát cán bộ, và Trưởng phòng giám sát Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy trong mắt anh ta chính là Diêm vương gia.
Thịnh Hiếu Ẩn ngây ngốc, Lỗ Bình cũng ngây ra như phỗng.
Gã được điều lên tỉnh thành còn dương dương đắc ý, cảm giác mình như cánh chim sải cánh trời cao, ai ngờ Trần Kinh còn kinh khủng hơn chứ?
Trần Kinh có thể tiêu diệt Nhiếp Quang, gã vẫn có thể an toàn rút lui, trong lòng gã vô cùng kiêu ngạo.
Nhưng làm sao gã có thể ngờ, Trần Kinh cũng được điều đến tỉnh thành, hơn nữa còn điều vào bộ phận quyền cao chức trọng trong Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy.
Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đối với Lỗ Bình đó là ngọn núi cao ngất ngưỡng, những nhân vật nhỏ bé như gã, Trần Kinh chỉ cần nhảy mũi 1 cái là gã game over ngay.
Phương Uyển Kỳ chẳng chút thương hại, cô nàng trợn mắt, lấy xiên thịt nướng đã ăn xong chỉ về phía cô nàng đứng cạnh Lỗ Khôn:
- Cô, cút đi cho tôi! Cút càng xa càng tốt, đừng để tôi thấy, không là phiền phức đấy!
Cô nàng chỉ vào Lỗ Khôn, cười ha hả:
- Anh, đưa người phụ nữ này cút ngay, tôi đếm tới ba!
Lỗ Khôn không hiểu rõ tình hình, đang chuẩn bị mạnh miệng, Thịnh Hiếu Ẩn đã bước nhanh đến, tát một cái lên má người phụ nữ kia, quát:
- Cút!
Người phụ nữ kia hét lên một tiếng, kinh ngạc không dám tin vào mắt mình.
Thịnh Hiếu Ẩn dựa vào cái gì đánh cô?
Cái tát này của Thịnh Hiếu Ẩn khiến Lỗ Khôn hoàn toàn nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, y lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chút bản lĩnh đọc ý nghĩ qua lời nói và sắc mặt vẫn có.
Trong lòng y biết có thể hôm nay mình chọc phải đại gia rồi, y cũng lớn tiếng hét:
- Cút!
Cô nàng sợ hãi lui ra sau, sau đó nhanh chóng chạy đi, không thấy bóng dáng!
Bản năng phóng viên của Phương Uyển Kỳ nổi dậy, cô nàng đưa máy ảnh lên chụp mấy tấm, vừa chụp vừa nói:
- Trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ đánh người, Trưởng ban của Ban tổ chức cán bộ đánh phụ nữ vô tội, em chụp được hình rồi, đúng là tư liệu sống!
- Đi, Kinh! Chúng ta về, về còn có nhiều việc phải làm!
Phương Uyển Kỳ kéo tay Trần Kinh, dùng sức kéo hắn bỏ đi.
Trần Kinh thấy có nhiều người vây quanh chú ý, hắn đành cùng Phương Uyển Kỳ lẩn vào đám đông, nhanh chóng bỏ đi.
- Haha, đắc tội với Uyển Kỳ này à, em phải khiến hắn sống không bằng chết!
Phương Uyển Kỳ kéo tay Trần Kinh, lớn tiếng nói.
Trần Kinh vỗ vỗ vai Phương Uyển Kỳ, nói:
- Em đó, đúng là nhỏ mọn mà! Sau này phải sửa lại tính cách này đi nhé, không thể động tý là lại đòi chỉnh đốn người ta!
Phương Uyển Kỳ cười ha ha, nói:
- Đây là ưu thế của phụ nữ, đàn ông các anh, khi nào cũng nói về hoài bão, nói về khí phách, còn phụ nữ chúng em ấy à, trời sinh đã lòng dạ hẹp hòi! Ai bảo dám làm người đàn ông của em khó chịu, em phải chỉnh hắn mới được!
Cô dựa đầu lên cánh tay của Trần Kinh nói:
- Kinh, anh nhớ kỹ, anh là người đàn ông của em, người đàn ông của người phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi ăn miếng trả miếng, anh nhớ kỹ chưa?
- Tôn chỉ của Phương Uyển Kỳ em là, người không chọc ta, ta không chọc người, người chọc ta, em sẽ kiếm đủ mọi cách khiến hắn không được sống yên!
Trần Kinh thở một hơi thật dài, có chút bất đắc dĩ, tính cách của Phương Uyển Kỳ quả thật xảo quyệt lợi hại, có một cô bạn gái như vậy cũng không biết là họa hay phúc!
- ối!
Phương Uyển Kỳ đột nhiên ngồi xổm xuống, tay ôm lấy bắp chân.
- Sao vậy?
Trần Kinh vội la lên.
- Giày cao gót, giày cao gót! Cái đôi giày cao gót chết tiệt này!
Phương Uyển Kỳ trợn mắt nhìn Trần Kinh
- Chân em đau lắm, làm sao bây giờ?
Trần Kinh lấy tay sờ chân cô, tay vừa đụng vào khớp, Phương Uyển Kỳ giống như bị chạm phải điện kêu to.
Trần Kinh nhíu nhíu mày, nói:
- Bắt taxi về!
Phương Uyển Kỳ miễn cưỡng đứng dậy, đi một bước
- Ui da!
Rồi lại ngồi xổm xuống.
Trần Kinh đỡ cô, Phương Uyển Kỳ nói:
- Anh cõng em qua chỗ bắt xe đi, con đường này ít xe lắm...
Trần Kinh ngoảnh đầu lại nhìn về phía đường đi bộ, đầu choáng váng, bên đó đông người như vậy, mình cõng cô nàng đi qua, người khác chẳng nhìn mình chằm chằm sao!
Hắn suy nghĩ, rồi cắn răng nói:
- Được rồi, dù sao cũng chỉ còn mấy bước nữa, để anh cõng em về nhà!
Phương Uyển Kỳ nhảy lên lưng Trần Kinh, Trần Kinh dùng sức đứng dậy, trọng lượng trên lưng rất nhẹ.
Phương Uyển Kỳ nói:
- Anh dùng sức làm gì? Anh nghĩ anh cõng heo à?
Trần Kinh cổ bị hơi thở của Phương Uyển Kỳ làm cho ngứa ngáy, tuy ngăn cách bởi 1 lớp áo dày cộm, Trần Kinh vẫn có thể cảm nhận rõ vị trí mềm mại đang áp trên lưng, còn có làn da như tấm lựa sa tanh đang chà sát trên lưng khiến người ta có cảm giác kinh người nữa.
Phương Uyển Kỳ vô cùng tinh nghịch, cô nàng như đứa trẻ múa máy chân tay, khiến cho tài xế xung quanh đều ngoái lại nhìn.
- Kinh, để em hát anh nghe!
Phương Uyển Kỳ nói
- Đừng!
Trần Kinh vội ngăn lại, hắn sợ Phương Uyển Kỳ cất giọng ca vàng, như vậy có thể sẽ khiến dân chúng quanh đây bất mãn, ngày hôm sau sẽ lan truyền tin ma quỷ dọa người.
Phương Uyển Kỳ không để ý đến Trần Kinh, vẫn nhẹ nhàng hát.
Giọng cô nàng rất nhẹ, cô hát cũng rất hay, cô hát bài “Hoa mai” đang thịnh hành
- Khi đóa mai rụng cành, hương mai âm thầm sót lại.
Sau khi hương thơm tan trong gió, chẳng ai có thể ngửi được...
Bình thường cô rất cá tính, nhưng giọng hát rất nhẹ nhàng, rất tình cảm, rất có sức hút!
Phương Uyển Kỳ hát, bước chân của Trần Kinh chầm chậm tiến về phía trước, chỉ có tiếng ca nhẹ nhàng lơ đãng bên tai, trong lòng Trần Kinh cảm thấy rất tĩnh lặng!
Cứ như vậy cõng Phương Uyển Kỳ về nhà, Trần Kinh lại dùng túi nước đá chườm chân cho Phương Uyển Kỳ, Phương Uyển Kỳ kéo Trần Kinh, giúp hắn lau mồ hôi, nói:
- Nhanh đi tắm đi! Hôm nay không cho anh về, phải ở lại với em!
Trần Kinh có chút sững sờ.
Lông mày Phương Uyển Kỳ nhíu lại, nói:
- Ngơ ngẩn cái gì? Anh không dám nói với mẹ à? Đưa điện thoại cho em, để em nói!
Trần Kinh bị cô đánh bại, nói:
- Anh dám, anh dám! Để anh nói, anh nói!
Trần Kinh cầm điện thoại, chạy về phòng về sinh, Phương Uyển Kỳ nở nụ cười đắc ý, miệng lầm bầm nói:
- Chú dê non, đòi đấu với em à, sao đấu được với Phương đại tiểu thư chứ?
Một đêm ngủ say.
Sáng hôm sau đầu Trần Kinh muốn nứt ra, Phương Uyển Kỳ mua bữa sáng về, bước vào phòng hắn, sờ lên đầu hắn liền rụt tay lại như phải bỏng.
- Cảm rồi?
Phương Uyển Kỳ sợ hãi nói.
Trần Kinh bật dậy, Phương Uyển Kỳ đè hắn xuống, nói:
- Không được, anh thế này không đi làm được, để em đi mua thuốc cho anh! Hôm qua em bảo anh tắm sớm không nghe, ra mồ hôi mà không chú ý bị cảm lạnh ngay!
Trần Kinh không đủ sức để tranh giành với cô nàng, hắn đứng thẳng dậy, cảm thấy đầu óc quay cuồng
Hắn vỗ đầu, nói:
- Để anh gọi điện xin phép!
Phương Uyển Kỳ bước đến hôn lên má Trần Kinh, nói:
- Anh giỏi thật! Bệnh đúng lúc này, ít ra có thể ở cạnh em thêm một ngày nữa!
Nói xong cô nàng cười khúc kích, bộ dạng không tim không phế.
Trần Kinh nhăn mặt, Phương Uyển Kỳ vui vẻ chạy ra ngoài, hồn nhiên quên mất bộ dạng mình không giống bị trẹo chân, cô nàng vừa đi vừa nói:
- Không được xuống giường, tiếp tục nghỉ ngơi đi, em đi mua thuốc về sẽ nghỉ ngơi với anh, hihi...
Trần kinh ngạc nhiên, đầu thật sự là đau dữ dội, chỉ cần ngã xuống giường, lại ngủ 1 giấc say.
Phương Uyển Kỳ cố gắng chăm sóc Trần Kinh, nấu cho Trần Kinh một bát cháo gừng nhưng lại thnafh cơm gừng, ép Trần Kinh ăn,
Rồi lại ninh canh gà thành cháo thịt, ép Trần Kinh ăn 1 chén.
Cuối cùng cô nàng căn răng, rang vừng, lần này cô nàng được tiếp nhận lợi chỉ dạy, cho nước vào, cuối cùng nấu thành trà vừng.
Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phương Uyển Kỳ, lại cô nàng xuống bếp khiến tay chân mặt mũi đều lấm lem, giống như con mèo nhỏ, Trần Kinh bèn cười cô, nhưng trong lòng lại cảm thấy cảm động.
Lúc chiều, tình hình hắn có khá hơn 1 chút, hắn bèn đích thân làm 1 bữa tối cũng khá phong phú.
2 người ngồi đối diện nhau, Phương Uyển Kỳ không thèm chú ý đến hình tượng, ăn như 1 con sói.
Trong lòng Trần Kinh mềm ra, vì chăm sóc mình, Phương Uyển Kỳ cả ngày chả ăn gì, cô nàng này bên ngoài mạnh miệng, nh
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Quan Sách
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa
https://isach.info/story.php?story=quan_sach__tich_mich_doc_nam_hoa