Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 465: Thiến Cẩu Rb
T
heo kinh nghiệm của Tiêu Thần, muốn diễn tốt cảnh anh hùng cứu mỹ nhân và đạt được hiệu quả cao thì rất cần một chút kỹ thuật.
Tiêu Thần tổng kết lại có ba điểm cần phải chú ý. Thứ nhất, bạn phải để nữ diễn viên chính cảm thấy tuyệt vọng, không phải tuyệt vọng bình thường mà phải là hoàn toàn tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức muốn tự sát. Thứ hai, bạn không được có biểu hiện giống con sói háo sắc nhìn thấy người đẹp trần truồng là lập tức vồ vập tới, mà sau khi cứu nàng xong phải đóng giả bộ bình thản, phải để cho người khác cảm thấy bạn là kẻ hiểu lẽ đời đáng tin, bất kể người ta thân thể trần truồng đảo qua đảo lại trước mặt bạn đi chăng nữa thì vẫn phải giữ mình yên. Thứ ba, đây cũng là điểm quan trọng nhất, bạn phải để mình bị thương một chút! Nếu không thì người ta sẽ cảm thấy bạn có bản lĩnh quá lớn cho nên nghĩ việc cứu nàng cũng chỉ là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu bạn chịu bị thương thì lại là một chuyện khác, nữ diễn viên chính nhất định sẽ cảm động vô cùng nghĩ rằng chàng trai này liều mạng mà cứu mình, đúng là một người đàn ông tốt.
Căn cứ theo nguyên tắc như vậy, Tiêu Thần phán đoán tình thế lúc này chưa phải thời điểm chín muồi để xuất hiện, cho nên hắn vẫn chủ định quan sát một lúc nữa, đợi cho đến khi cái tên RB lùn kia ra tay thì bản thân mới kịp thời xuất thủ. Như vậy thì hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều.
...
-Hừ, hôm nay ta rơi vào tay ngươi, ta không có gì để nói, nhưng ngươi hãy nhớ, nhân dân nước Hắc Liên chúng ta sẽ không bỏ qua cho người đâu!
Nữ áo trắng giọng nói yếu ớt khụ khụ nói, ho ra mấy ngụm máu tươi, mưa lớn xối vào vết thương khiến nàng đau đớn vô cùng.
Gã áo đen bất động cười lớn tiếng ha hả nói:
-Nước Hắc Liên? Ha ha ha... đến đệ nhất thị vệ đã bị chúng ta giải quyết, huống hồ là nước Hắc Liên gì đó. Nước các ngươi mười mấy chục năm trước đã bị diệt vong từ lâu rồi, nay chỉ là một bộ lạc nhỏ có mấy vạn người... Hôm nay, ta cứ tính sổ ngươi đã, sau này sẽ dẫn liên minh chúng ta diệt trừ toàn bộ người cổ Hắc Liên sau, để thế giới nay sẽ không còn thấy người Hắc Liên nữa.
Quát xong, gã ngồi xổm xuống dương con sâu bẩn thỉu ra trước mặt nữ áo trắng, lại lớn tiếng chửi:
-Con tiện nhân, mau mút cho bố mày đi, muốn chết đâu có dễ dàng thế được!
Sắc mặt nữ áo trắng trắng bệch lại, trên người mười mấy vết đao chém cho dù không có vết thương nào trí mạng nhưng đều đã bị ngấm nước mưa cho nên miệng vết thương đều đã bị viêm sưng đỏ, còn vết đao thì bị mưa ngấm đến trắng nhợt, quần áo trên cơ thể cũng đã bị cẩu RB vạch ra, dù chưa trần trụi hẳn nhưng cũng đã bị gã vạch ra quá nửa. Nhìn thấy cái thứ ghê tởm đó của gã, nữ áo trắng theo bản năng lắc đầu quầy quậy, ngậm chặt đôi môi mộng đỏ lại, nhất quyết có chết cũng không muốn chạm vào cái thứ đó.
-Cô em vẫn còn sức kháng cự cơ đấy? Khà khà, ta sẽ sớm thưởng thức mùi vị cô em nhanh thôi, hôm nay ta sẽ xõa một trận để xem đệ nhất nữ thị vệ nước Hắc Liên có mùi vị thế nào nào, là ngọt, là thơm mát hay là nóng sốt nào, trải nghiệm chút thôi!
Gã áo đen lộ ra một điệu cười gian trá, dù y cũng bị ngân châm đâm trúng song độc tố của chúng chưa đến mức khiến y bất động, y một tay cầm lấy cái đó, một tay túm lấy đầu nữ áo trắng, lớn tiếng chửi:
- Con tiện nhân này nữa, mở mồm ra, mút cho ông mau. Nếu mút cho ông đây sướng, chưa biết chừng ta sẽ tha cho.
Nữ áo trắng dồn hết chút sức lực mở miệng yếu ớt quát:
-Ngươi giết ta đi, ta sẽ không đời nào phục vụ cho loại người như ngươi!
Song chính cái động tác hoang đường đấy đã suýt chút nữa khiến nàng phải hối hận cả đời.
Vì gã áo đen đã nhắm được cái khe hở đó, một tay giữ lấy cái của quý của mình ấn vào miệng nàng.
...
-Đừng...
Ánh mắt nữ áo trắng lộ vẻ tuyệt vọng, nàng lập tức nghĩ đến việc cắn lưỡi tự vẫn, như vậy còn hơn là bị gã bẩn thỉu đó làm..., và còn hơn là phải ngậm lấy cái đó của một kẻ sống trong một dân tộc bẩn thỉu.
-Ha ha ha, cô không muốn cũng phải muốn!
Gã cười phá lên, một tay thô bạo bóp cái miệng xinh xắn của nàng, cầm cái của quý của y sắp nhét vào, ánh mắt dâm tà của y thì khỏi cần nói cũng biết, lúc này dù y có bị trọng thương, song trong lòng lại tràn đầy nhựa sống, y dường như cảm thấy mỗi giây phút trôi đi là lại đứng trước cái chết của cô gái đó gần hơn một chút, trong lòng bất giác cảm thấy vui sướng vô cùng, sảng khoái vô cùng, chính là thấy người phụ nữ này sắp bị y chơi tới chết, rồi sau đó y sẽ tìm một nơi bảo quản thi thể nàng, xem ra cũng có thể chơi mấy ngày nữa.
Không thể không nói, nếu dựa theo cách suy nghĩ của gã áo đen thì đã hiểu bọn RB thực sự là một dân tộc ghê tởm. Ngươi ta chết rồi mà còn không tha, mẹ nó còn muốn chơi với xác chết nữa chứ. Chưa biết chừng, gã còn xách thi thể nữ áo trắng về ấy bọn đồng đạo thuê dùng nữa chứ, coi như cũng kiếm được một món tiền.
...
-A!
Trong đêm mưa truyền tới một tiếng hét thảm thiết, thanh âm không phải là của nữ áo trắng, mà chính là của tiểu cẩu RB. Tiêu Thần đã ra tay.
Tiêu Thần hít một hơi đã chạy băng hơn mười lăm mét, dù ưa lớn cản song chỗ ba người cũng chỉ cách hai người kia có hai mươi ba mét, đủ để Tiêu Thần một hơi chạy tới đó.
Gã áo đen cả thân hình bay ngược ra, tay phải vẫn còn nắm một thứ, chính là cái của quý lúc nãy y cầm, mấy tia máu tươi từ cái thứ đó văng ra rồi nhanh chóng bị hòa vào trong mưa lớn.
Tiêu Thần lấy một chiếc ô lớn từ trong không gian đặc dị cắm lên mặt đất che cho nữ áo trắng, hắn cũng không vội cởi mạng che mặt của nàng, mà đặt nàng lên đùi lấy vài chiếc khăn bông khô từ không gian đặc dị chùi sạch nước mưa lẫn máu trên cơ thể nàng.
Gã áo đen ở phía sau Tiêu Thần cách tới hơn ba mét, thấy mệnh căn trong tay đã không con chút huyết sắc, y không cam lòng bèn rống lên:
-Ngươi là ai?
Nữ áo trắng mở đôi mắt xinh đẹp của nàng ra, ánh mắt lộ ra tia hy vọng, mơ màng nhìn Tiêu Thần nói:
-Anh là ai?
Tiêu Thần không để ý đến hai câu hỏi của hai người, lập tức truyền Cầm long chân khí vào cơ thể nữ áo trắng, đồng thời lại dùng Cầm long chân khí gia tăng một lớp bảo vệ cho nàng để tạm thời ngăn không khí xâm nhập vào vết thương làm hoại tử da thịt. Tiêu Thần nhẹ nhàng nói với nữ áo trắng:
-Cô cứ nghỉ ngơi chút đi, tên cẩu RB cứ để tôi xử lý.
-Ừ
Nữ áo trắng yên tâm nhắm đôi mắt đẹp đẽ lại, Tiêu Thần lót một tấm giấy dầu lên mặt đất, rồi ra khỏi cái ô, trên người lóe lên một lớp quang quyển ngân sắc mỏng ngăn cho nước mưa và những ngân châm trên mặt đất không làm tổn thương mình.
-Các hạ rốt cuộc là ai?
Gã áo đen trong lòng sóng lớn đã nổi, thầm nghĩ, lớp quang quyển ngân sắc đó là cái thứ gì thể nhỉ, tại sao ta cảm thấy có một luồng sát khí vô hình phóng ra từ trên đó, còn cả hắn nữa chui ra từ đâu nhỉ, làm sao có thể ra tay nhanh như vậy được.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu
Thân Vương
Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu - Thân Vương
https://isach.info/story.php?story=cuong_da_diem_tieu_dieu__than_vuong