Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Trùng Sinh Thế Gia Tử
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 459: Một Pha Xấu Hổ
P
hân tích tỉ mỉ một chút, ở đây chỉ sợ là ý tứ cảnh cáo phần nhiều. Xem ra việc của mình ở thành phố Lương Khê thật là quá nổi tiếng rồi. đây mới là vừa đến Phúc Kiến. Đại lão của UBND tỉnh đã nhắc nhở mình như vậy rồi. Với kinh nghiệm và địa vị của Cổ Dân Phú, cách nghĩ của Kiều Dịch Nhân thế nào, ông ta cũng không khó để nhận ra.
Rõ ràng mình đến lần này chính là vì cục diện phức tạp của Vọng Hải hiện nay. Cục diện phức tạp này tự nhiên khó tránh khỏi xung đột. Nếu mình lại giống như ở thành phố Lương Khê, đó chính là lại làm cho những đại lão của Tỉnh ủy đau đầu. Nếu Nhiếp Chấn Bang không rõ lời nói của việc ở Vọng Hải, chỉ sợ vẫn không đoán được. Hiện tại cũng có thâm ý nhìn Cổ Dân Phú một cái, chủ tịch tỉnh Cổ cũng ít nhiều nhìn ra sự việc ở Vọng Hải rồi. Nhắc nhở mình như vậy chỉ sợ vẫn còn có ý, chính là nói cho mình biết, không phải đã là thời khắc dễ như trở bàn tay, không được kích động.
Mặt khác, đó cũng xem là biến thành tự nói với mình, việc ở Vọng Hải không đơn giản, phải từ từ. Sau khi nghĩ thông khớp nối các chi tiết, Nhiếp Chấn Bang cũng gật đầu nói:
- Chủ tịch tỉnh, mong ngài yên tâm. Tôi nhất định nghiêm khắc yêu cầu bản thân, không kiêu ngạo, không nóng vội. Sau khi nhậm chức, nhất định sẽ làm tốt công tác đoàn kết ổn định của bộ máy, khiêm tốn học hỏi các đồng chí khác, hoàn thành trọng trách nặng nề mà tổ chức đã giao cho tôi.
Những lời này, Nhiếp Chấn Bang cũng là nói có hàm ý, giấu ý tứ biểu đạt của mình. Cổ Dân Phú lúc này lại không biểu cảm quá nhiều. Thận trọng gật đầu:
- Ừ, có sự giác ngộ này rất không tệ, làm việc tốt, tôi vẫn là rất coi trọng cậu.
Buổi tối, trong một nhà hàng ở bên ngoài khách sạn Tỉnh ủy của Phúc Kiến, Nhiếp Chấn Bang đặc biệt mởi Hạ Cát An, lần đầu mới đến, không cần biết vì sao Hạ Cát An lại đối với mình nhiệt tình như vậy, có một người thân cận lãnh đạo giúp đỡ, nhắc nhở mình, dù sao cũng là chuyện tốt.
Lần đầu cùng nhau ăn cơm, hai bên đều có vẻ dè dặt, trong lời nói cũng không có thảo luận việc quá nhiều, nhiều nhất vẫn là một loại quá trình làm quen lẫn nhau.
Sáng sớm hôm sau, chưa đến năm giờ, Nhiếp Chấn Bang đã bò dậy. Sau khi đánh xong một bài quyền, lại có cảm giác vui sướng, lại đi tắm một giờ. Vừa đúng bảy giờ, ở tầng dưới, sau khi ăn cơm sáng của nhà khách xong, đi đến ban tổ chức của Tỉnh ủy vừa đúng bảy giờ bốn mươi phút.
Lúc này, Tôn Vũ Châu cũng từ phòng làm việc đi ra ngay trong lúc Nhiếp Chấn Bang không ngờ tới. Tôn Vũ Châu cười nói:
- Đồng chí Chấn Bang đến rồi à, tôi đang chuẩn bị cho người đến nhà khách gọi đồng chí. Lộ trình từ Mân Châu đến Vọng Hải gần mấy trăm cây, đi sớm một chút mới có thể kịp đến thành phố Vọng Hải trước buổi trưa.
Bây giờ, đường cao tốc của các tỉnh thành phố đều ở trong giai đoạn kiến thiết, toàn bộ tỉnh Phúc Kiến trước mắt đã xây dựng và thông xe rồi, cũng chính là đường cao tốc Tuyền Vọng, từ Phúc Kiến đến đoạn đường cao tốc Mân Tuyền của thành phố Vọng Tuyền, hiện nay đang trong quá trình thi công khẩn trương. Từ Mân Châu đến Vọng Hải, đến đoạn đường này của thành phố Hải Tuyền đều là quốc lộ, không khởi hành sớm đúng là không kịp đến Vọng Hải đấy.
Quãng đường xe chạy rất buồn tẻ, vô vị. Ngoại trừ lúc mới đi hơn một tiếng đồng hồ Tôn Vũ Châu không ngừng nói chuyện với Nhiếp Chấn Bang về một số sự việc của tỉnh Phúc Kiến, sau đó Tôn Vũ Châu rõ ràng không có hứng thú, nằm trên ghế bắt đầu ngủ.
Lúc này, Nhiếp Chấn Bang tự nhiên cũng sẽ không quấy rầy sự nghỉ ngơi của trưởng ban Tôn. Thỉnh thoảng ngắm cảnh ngoài cửa sổ, qua một quãng đưỡng cũng nghỉ ngơi.
Xe chạy khoảng đến mười giờ là đã đi qua khu vực thành phố Hải Tuyền nhập vào đường cao tốc Tuyền Vọng. Từ thành phố Phúc Kiến đến thành phố Hải Tuyền đường quốc lộ tổng cộng gần hai trăm mười cây số, hơn hai tiếng đồng hồ. Đây đã được xem như là nhanh rồi. Nếu không có xe cảnh sát dẫn đường chỉ sợ lúc này còn muốn chạy nhanh gấp đôi.
Xe đang tiến đến địa giới của thành phố Vọng Hải, khi khoảng cách tới Vọng Hải không đến ba mươi cây, Tôn Vũ Châu lúc này cũng đã tỉnh, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ như bay, nhìn đằng trước, vẻ mặt của Tôn Vũ Châu bỗng thay đổi nhưng lại không nói chuyện, lại nhắm mắt lại.
Cảnh tượng này lại là không nằm trong mắt của Nhiếp Chấn Bang, càng ngưng trọng hơn. Xem ra đây mới là khởi đầu, liền cho mình một uy thế phủ đầu.
Dựa theo thông lệ của thể chế, lãnh đạo mới nhậm chức, hơn nữa còn là trong năm vị lãnh đạo của bộ máy ủy viên thường vụ thành ủy, lại là trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy đích thân đi hộ tống. Cho dù thế nào thành phố Vọng Hải bên này hẳn là nên cử người ra đón tiếp. Tuy nói việc này là một thói quen xấu nhưng trong thể chế lại là không thể thiếu. Vấn đề này quan hệ đến uy tín và thể diện của lãnh đạo.
Nhưng ở ranh giới của Vọng Hải lại không có người xuất hiện. Bốn vị lãnh đạo không nói rồi, cấp phó của thành ủy, cấp phó của UBND thành phố cũng không xuất hiện. Thạch Kiên Võ làm như vậy chỉ sợ cũng là cố ý.
Hai mươi phút sau, xe chuyên dụng của Tôn Vũ Châu dưới sự dẫn đường của công an thành phố, sau khi di ra khỏi đường cao tốc, xe của thành phố Hải Tuyền cũng quay đầu trở về Hải Tuyền.
Lúc này, lái xe Tiểu Nhậm quay đầu lại nói:
- Trưởng ban, đội xe của thành phố Vọng Hải đến rồi.
Theo ánh mắt quan sát của Tiểu Nhậm, lối ra của đường cao tốc Tuyền Vọng là đây, phía trước khoảng năm trăm mét do xe cảnh sát mở đường, toàn một màu xe Audi 66 mới tạo thành đoàn xe, đánh vào hai đèn báo hiệu màu vàng ra hiệu lái tới bên này.
Đòan xe trực tiếp đỗ ở ven đường, phía trước xe treo biển nam D2, một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đầu hơi hói bước xuống, thẳng đường chạy chậm tiến tới bên này.
Nhìn những người này, Tôn Vũ Châu giới thiệu với Nhiếp Chấn Bang:
- Chấn Bang, vị này là đồng chí Vương Á Quang chủ tịch UBND thành phố Vọng Hải, làm việc chu đáo, có khả năng đoàn kết đồng chí.
Trong lời nói của Tôn Vũ Châu có chút châm chọc, chu đáo đến nơi đến chốn cũng là một ý nghĩa khác, không có chủ kiến, đoàn kết đồng chí cũng có thể suy xét theo phương diện người hiền lành.
- Đồng chí Chấn Bang, chúng ta cùng xuống xe, chủ tịch Á Quang về sau có thể là cấp trên của cậu, xuống dưới gặp một chút, đối với cậu cũng là điều tốt.
Tôn Vũ Châu thản nhiên nói.
Mặc dù đối với hành vi không coi ai ra gì, kiêu ngạo của thành phố Vọng Hải, Tôn Vũ Châu rất không hài lòng, nhưng sự việc này lại là không đưa lên được trên mặt bàn, tức giận? Mắng người? truyền ra ngoài còn cho là mình chú ý phô trương, thích làm ra vẻ.
Mặt khác, bốn vị lãnh đạo bộ máy thành phố Vọng Hải đều là cán bộ cấp thứ trưởng, với mình xem như ngang hàng. Tuy nói ban tổ chức của Tỉnh ủy Phúc Kiến có đề cử quyền giám sát nhưng cái gì bổ nhiệm cuối cùng đều là cần báo cáo lên trung ương quyết định. Điểm này chính là đã chủ định bộ tứ quyền lực của thành phố Vọng Hải sẽ không để ý thế nào.
- Trưởng ban Tôn, khác quý khách quý. Ngài là khách quý khó mà mời được. Lần này lại phiền ngài đích thân hộ tống cán bộ đến Vọng Hải nhậm chức như vậy. Tôi vô cùng cảm kích. Vừa rồi thành ủy triệu tập hội nghị thường vụ một chút, thật sự không có thời gian, để trưởng ban Tôn đợi lâu rồi, thật là ngại quá.
Vừa lên, Vương Á Quang liền bắt tay Tôn Vũ Châu, rất khách khí nhiệt tình nói. Nịnh bợ càng giống như trên người Tôn Vũ Châu bô dạng không cần tiền.
Tục ngữ nói, trọng thủ không đánh người mặt tươi cười, lúc này Vương Á Quang là như vậy. Tôn Vũ Châu ngược lại không tiện nổi nóng, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch Vương, ngài khách sáo rồi. tuyển chọn cán bộ vì đảng và quốc gia, đây là bổn phận của ban tổ chức chúng tôi, thuộc bổn phận, nói tới công lao gì chứ. Ngược lại, chủ tịch Vương, thành phố Vọng Hải hiện nay kinh tế phát triển thịnh vượng như vậy, cảng Vọng Hải lại bận ngày đêm, để ngài đích thân ra đón, phải nói là tội của tôi quá lớn.
Tôn Vũ Châu bất âm bất dương, thản nhiên nói, cũng là ngầm ý biểu đạt sự bất mãn của mình. Lãnh đạo của thành phố Vọng Hải các người đều rất bận, để cho các người ra đón, ta đảm đương không nổi.
Nói xong, Tôn Vũ Châu lại giới thiệu Nhiếp Chấn Bang với mọi người, Nhiếp Chấn Bang cũng tiếp lấy, mỉm cười. sau khi bắt tay với Vương Á Quang cùng một số đồng chí lãnh đạo trong thành phố, đoàn xe lại nổ máy. Đoàn xe cảnh sát mở đường trực tiếp đi tới Thành ủy và UBND thành phố Vọng Hải.
Đối với Vương Á Quang, Nhiếp Chấn Bang cũng xem như là có chút quen biết. Người này quả thật là người hiền lành, không quản sự việc điển hình, thái độ không đắc tội.
Không đến năm phút, đoàn xe đã đến đại sảnh của Thành ủy và UBND thành phố.
Trụ sở làm việc của thành ủy và UBND thành phố Vọng Hải là hình thái kiến trúc lồi lõm. Tòa nhà văn phòng chính cao mười tầng, ở hai bên trái phải đều có hai tòa phụ. Một bên là đại lễ đường của thành ủy, một bên là văn phòng phụ, dành cho một số cục ủy cơ quan trực thuộc thành phố sử dụng. Trường đảng thành phố Vọng Hải lại là gân sát bên cạnh thành ủy và UBND.
Lúc này, đoàn xe đỗ ở trước đại sảnh của trụ sở làm việc của Thành ủy và UBND thành phố. Một đoàn lãnh đạo đứng ở trên bậc thang đều chạy ra chào đón.
Ở giữa, người đàn ông đứng đầu khoảng năm mươi lăm tuổi, dáng người không cao, nhiều nhất là một mét sáu lăm, đầu tròn, mặt lớn, hơi béo, lông mày rất đậm lại có chút gấp khúc, mắt không to nhưng ánh mắt rất lợi hại.
Nhìn thấy Tôn Vũ Châu xuống xe, vẻ mặt mỉm cười chạy ra đón:
- Trưởng ban Tôn, vất vả rồi, vất vả rồi.
Câu này lại làm cho Tôn Vũ Châu có chút lúng túng. Thạch Nghị Vũ ông là treo tấm biển phó bí thư không sai. Nhưng ai cũng đều rõ, tấm biển này cũng chỉ là tác dụng của một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Thật đúng là đem mình biến thành lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy.
Đang chuẩn bị nói, Thạch Nghị Vũ lúc này lại nói tiếp:
- Trưởng ban Vũ Châu, tôi mỏi cổ ngóng trông, tất cả cán bộ số một số hai của các huyện thị trong thành phố Vọng Hải đều đã ở trong lễ đường chờ rồi. Tôi thấy, chúng ta đi hết trình tự trước, những cái khác nói sau, ngài thấy thế nào?
Lời nói của Thạch Nghị Vũ khiến cho sắc mặt của Tôn Vũ Châu có chút u ám, đây đúng là không coi ai ra gì, không nói những cái khác. Một cán bộ mới đến nhậm chức, ông là Bí thư Thành ủy, cán bộ lâu năm ở đây rồi cũng nên chào hỏi một tiếng coi như là phép lịch sự chứ? Đằng này lại trực tiếp bỏ qua như vậy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Trùng Sinh Thế Gia Tử
Thái Tấn
Trùng Sinh Thế Gia Tử - Thái Tấn
https://isach.info/story.php?story=trung_sinh_the_gia_tu__thai_tan