S.C.I. Mê Án Tập epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Quyển Iv – Vụ Án 15 – Chương 27
hương 27: Thuyền
Triển Chiêu trước đây vẫn cho rằng, “vội vàng đi chịu chết” là một câu bịp người, nhưng trên thực tế thỉnh thoảng cũng xảy ra thật, chỉ là cách thức có hơi khoa trương một chút mà thôi.
Đám người Stephen bọn họ nóng lòng muốn cho “Emilia” rời bến, con thuyền này vừa xong lập tức được hạ thủy, rồi lập tức được sử dụng, đó là chưa kể đến nó có bao nhiêu phần quỷ dị, chỉ tính riêng cuộc phiêu lưu này thôi, quả thực là lấy sinh mệnh những người trên thuyền ra đùa giỡn..
Bạch Ngọc Đường đi tìm Bao Chửng, muốn ngăn cản Emilia rời bến, nhưng Bao Chửng lại đan hai tay vào nhau, “Cậu đi lật vài tờ báo xem chuyện lần này nóng bỏng đến cỡ nào rồi, xuất bến chính là đêm nay, lối lên thuyền còn trải thảm đỏ, các loại nhân vật nổi tiếng danh nhân siêu sao đều tề tụ, ta làm sao ngăn cản?”.
“Vụ án tử còn chưa xong mà!” Triển Chiêu bất mãn, “Hung thủ chưa bắt được, người trên thuyền phải phối hợp điều tra.”
“Hung thủ là Nguyễn Văn Cao, nhân chứng vật chứng không phải vô cùng xác thực rồi sao?” Bao Chửng vặc lại, “Cậu định nói với truyền thông rằng kẻ giết người là hồn ma Emilia sao? Bảng vàng của SCI muốn bị tháo bỏ? Tiến sĩ Triển cậu không làm chuyên gia tâm lý học nữa chuyển sang làm nhà siêu hình?”.
Triển Chiêu nheo mắt, nghiêng đầu quay về phía Bạch Ngọc Đường truyền tín hiệu —— cục trưởng Bao hôm nay ăn phải cơm sống sao? Thật cáu kỉnh.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ —— con thuyền này mà rời bến nguy cơ sẽ rất lớn, nếu có người chết thì sẽ chấn động toàn cầu, không cẩn thận chìm thuyền càng nguy hơn, lão Bao chắc không muốn vĩnh viễn tiếng xấu muôn đời nên mới thành thế, đáng tiếc cũng không có biện pháp với cái đám công tử nhà giàu bất trị kia.
“Vậy phải làm sao bây giờ a?” Triển Chiêu hỏi Bao Chửng, “Cứ để yên cho bọn họ rời bến? Bọn cháu đã có đầu mối nga, Emilia có lẽ là người chứ không phải quỷ, nhưng mà muốn bắt cần phải có thời gian.”.
“Cần bao nhiêu thời gian?” Bao Chửng hỏi.
“Vừa có manh mối thôi ạ.” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Có thể mượn cớ là thuyền không đủ vững chắc, cấm bọn họ mười ngày nửa tháng không được rời bến không?”.
Bao Chửng nhíu mày, “Đương nhiên không được, cậu định tìm ai kiểm tra thuyền? Nó có thể rời bến chứng tỏ đã được kiểm tra qua.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Trời ạ.” Bao Chửng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nhìn hai người họ, đưa tay chỉ chỉ vào thái dương, “Động não đi a.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, nhìn nhau..
“Các cậu muốn giữ thuyền lại không cho bọn họ rời bến, phương pháp còn nhiều mà, nhưng không nên để người của SCI ra mặt.” Bao Chửng nâng cằm, “Đừng vin vào vào án giết người liên hoàn để cấm nó ra khơi nữa, muốn tháo dỡ một con thuyền có rất nhiều lý do! Tháo ra rồi lắp lại, ít nhất phải mất một tháng.”.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, “Tháo thuyền á?”.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đứng lên, mỉm cười, túm lấy Triển Chiêu, nói với Bao Chửng, “Bọn cháu tiếp tục đi tra đầu mối đây.”.
Bao Chửng thấy anh đã thông suốt, thoả mãn gật đầu..
Triển Chiêu với vẻ mặt còn nghi hoặc bị Bạch Ngọc Đường túm ra ngoài. Bao Chửng lắc đầu —— bởi vậy mới nói chỉ số thông minh cao hay thấp với chuyện có nhanh trí hay không, thật đúng là hai việc khác nhau..
Bị Bạch Ngọc Đường trực tiếp xách ra khỏi phòng làm việc của Bao Chửng, Triển Chiêu phiền muộn nhìn Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại ra.
Triển Chiêu híp mắt nhìn anh, “Cái gì mà tháo thuyền ra lắp thuyền lại? Không thể nào có chuyện tôi không hiểu mà cậu lại hiểu a, chỉ số thông minh của tôi tương đối à.”.
Bạch Ngọc Đường bật cười, chọc Triển Chiêu, “Chỉ số thông minh có thể làm cơm ăn sao? Có cao hơn 250 vẫn ngốc … Á.”
Chọc ghẹo chưa xong, bàn chân đáng thương đã bị Triển Chiêu đạp một cước..
Bạch Ngọc Đường vừa vỗ ống quần vừa nghe điện thoại, “A lô? Tôi là đội trưởng SCI, muốn tìm đội trưởng các cậu.”
Triển Chiêu buồn bực ——đội trưởng nào vậy?.
Một hồi sau, lại nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Vương Bá, tôi là Bạch Ngọc Đường a.”.
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái —— Vương Bá, không phải là tổ trưởng tổ phá bom mới tới đó sao?.
“Nhớ giúp tôi đó.”.
Bạch Ngọc Đường nói một hơi xong, Triển Chiêu đã hiểu ra.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường còn gọi cho vài cảnh sát khác đội khác nhờ bọn họ giúp đỡ. Yêu cầu của SCI tất cả mọi người trong cảnh cục đều phải phối hợp là quy định của cục trưởng Bao, mà cho dù có không quy định, các đội các ban phối hợp với nhau cũng là chuyện thường tình. Quan hệ của Bạch Ngọc Đường cũng không tồi, tất cả mọi người ai cũng gật đầu đáp ứng..
Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường còn gọi cho cặp song sinh.
Vì vậy, đại khái khoảng một tiếng sau, các đài truyền hình lớn đều phát tin, cảnh sát nhận được điện thoại nặc danh, nói trên thuyền Emilia đêm nay xuất bến có chứa một lượng thuốc nổ lớn, để đảm bảo an toàn, cảnh sát phải tiến hành kiểm tra toàn diện con thuyền để bảo đảm nó rời đi an toàn.
Mặt khác, lần này không ít tổ đội xuất động, nơi nơi là xe cảnh sát, hoàng tuyến được giăng cao, rất nhiều ký giả thủ sẵn xung quanh (đây là ký giả cặp song sinh đưa đến), mặc kệ thật hay giả, nói chung rất hoành tráng, làm lòng người hoảng loạn.
Các nhân vật nổi tiếng được lên thuyền lần này đa phần đều sợ chết, vừa nghe thuyền nọ rời bến rồi rất có thể sẽ thành Titanic ver 2 thì ai còn dám trèo lên? Vì vậy cả đoàn đều tìm cớ từ chối không đi nữa.
Stephen cũng vì lý do an toàn, được đưa đến cảnh cục làm đủ loại điều tra, các tổ đội liên thủ với nhau níu kéo hắn câu giờ.
Mặt khác, một nhóm đông cảnh sát ở trên thuyền đi qua đi lại kiểm tra, Bạch Ngọc Đường phái Tần Âu và Lạc Thiên mang theo Mã Hân cùng tiến lên thuyền, điều tra một chút..
Tần Âu gọi cả Trần Mật đi, hai người khó có lúc cùng xuất hiện, hình như có chút không tự nhiên, Vương Bá vuốt mũi đứng bên cạnh, ba chuyên gia về bom mìn chia nhau lục soát ba tầng của con thuyền.
Lạc Thiên mang theo Mã Hân đến góp vui cùng vài đặc công, đến tầng thiết bị ở dưới đáy để kiểm tra..
“Chú~.” Mã Hân ôm theo một chiếc thùng nhỏ, đi bên cạnh Lạc Thiên, vươn tay kéo kéo cánh tay anh, “Có thấy con thuyền này là lạ không a?”
Lạc Thiên gật đầu, “Em cũng thế hả? Anh đang thấy có gì đó không đúng.”.
“Quá cũ a!” Mã Hân vừa nói vừa chỉ chỉ vào đường ống giăng khắp nơi, “Thật nhiều bụi, lại bị gỉ! Còn có a, dạo này làm gì có ai lấy chì làm ống nước nữa đâu? Đây là trên thuyền mà, vừa nặng vừa không khoa học, hiện tại không kể đến vật liệu mới, … ít nhất … cũng phải là ống inox a.”.
Lạc Thiên nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm vào mấy cái ống đờ ra, “Nhưng thật ra… có chút quái dị.”.
“Con thuyền này làm xong quá nhanh.” Một vị kĩ sư đi cùng mở miệng, “Như là cải tạo lại thuyền cũ.”
“Cải tạo thuyền cũ?” Lạc Thiên đột nhiên nhớ tới bản kế hoạch nọ, bên trong rõ ràng là tạo ra thuyền mới —— chẳng lẽ là thủ thuật che mắt?.
“Anh xác định đây là cải tạo lại thuyền cũ?” Lạc Thiên hỏi lại vị kĩ sư kia.
Kĩ sư đó cười cười, “Anh cảnh sát, anh có biết một con thuyền phải qua bao nhiêu lần thử nước mới được rời bến không? Đặc biệt là du thuyền lớn thế này, nếu là thuyền cũ sửa lại thì tuyệt đối không thành vấn đề, … ít nhất … con thuyền đó đã từng ra biển, nếu như là thuyền tạo mới hoàn toàn, hôm qua mới làm xong hôm nay đã muốn rời bến? Cỏn là du thuyền chở nhiều khách như vậy? Nằm mơ a.”.
“Có thể nào là cải tạo từ Emilia thật không?” Mã Hân nghĩ tới đây cảm thấy lông tóc gì dựng cả lên.
“Nhưng quy mô thuyền bất đồng a?” Lạc Thiên lại không nghĩ như vậy, nhưng mà thận trọng vẫn hơn, anh liền lấy di động ra gọi cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại, cũng buồn bực, “Thuyền cũ sửa lại …”.
Nói còn chưa xong, Triệu Tước đột nhiên vươn tay giành lấy điện thoại, đặt vào tai “Hai người đang ở phòng thiết bị dưới đáy hả?”
“Đúng vậy.” Lạc Thiên cùng Triệu Tước đối thoại cảm thấy có chút không được tự nhiên, Mã Hân cảm giác được sự bối rối của Lạc Thiên liền đưa tay cầm lấy điện thoại, “Đại thần ~.”.
Triệu Tước khẽ cười, “Nga, em gái của tay bắn tỉa.”.
“Bọn cháu đang ở dưới phòng thiết bị a.” Mã Hân ngẩng đầu quan sát xung quanh một chút, rồi cung cấp cho Triệu Tước miêu tả chính xác kết cấu nội bộ căn phòng.
“Ừ.” Triệu Tước nghe xong có vẻ rất hứng thú, “Cô có cầm đèn pin đó không? Nhìn quanh bốn góc trên trần một chút.”
“Bốn góc?” Mã Hân cầm đèn pin chiếu khắp nơi, “Tìm cái gì ạ?”.
“Có ký hiệu hay văn tự đặc biệt gì không?” Triệu Tước hỏi.
“Ừhm …” Mã Hân cầm đèn pin xoay tới xoay lui nửa ngày, Lạc Thiên bên cạnh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, khẽ kéo cô sang bên trái một chút, thấp giọng nói, “Có phải cái kia không?”.
Đáng tiếc trong mắt Mã Hân lúc này chỉ có bàn tay Lạc Thiên đang nắm lấy cổ tay mình, trong tai Mã Hân chỉ có giọng nói trầm thấp khêu gợi của đại thúc vang lên bên cạnh! Không muốn trả lời a~! Không muốn quan sát a~!.
“Sao lại im luôn rồi?” Triệu Tước buồn bực..
Triển Chiêu dù sao cũng khá hiểu Mã Hân, vươn người nghe một chút, nói thầm, “Cô nương này chắc là không xong rồi. Này này? Có ai ở đó không a?!”.
Lạc Thiên cầm lấy điện thoại, đáp, “Tôi nhìn thấy một ký hiệu màu xanh, như là cái ở trước cửa phòng bệnh truyền nhiễm a. Cũng có chút giống ký hiệu cảnh báo có vật phóng xạ nguy hiểm …”.
Lạc Thiên nói xong, Triển Chiêu và Triệu Tước quay lại nhìn nhau, hai người cùng nhìn đến kế hoạch Blue Doll đang ở trên bàn, cái ký hiệu màu xanh kia ….
“Xem ra…” Triển Chiêu cầm phần tư liệu đó lên, “Vấn đề không chỉ có trên người Emilia, còn có trên thuyền Emilia!”
“Hay là đến đó xem?” Bạch Ngọc Đường đề nghị.
Triển Chiêu gật đầu..
“Nên gọi một người đến.” Triệu Tước đột nhiên mở miệng..
“Ai a?” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường buồn bực..
Mười phút sau, một chú bạch sư cỡ bự lười biếng đi đến, phía sau là Triệu Trinh còn lười biếng hơn, đang ngáp dài.
“Các người không phải lại muốn kêu tôi làm cố vấn này nọ nữa chứ?” Triệu Trinh hai tay đút túi đi qua, như là vừa tỉnh ngủ.
Lúc này, Bạch Trì đang chôn mình trong đống tư liệu, Triển Chiêu kêu cậu dùng tốc độ nhanh nhất lật xem tin tức các loại về thuyền.
“Đủ người rồi.” Triệu Tước đưa tay vỗ vỗ đầu Lisbon, “Đi thôi.”.
“Lisbon cũng phải đi?” Triệu Trinh hiếu kỳ..
“Nó thì không cần, cậu đi là được.” Bạch Ngọc Đường thu thập một chút rồi cùng mọi người ra ngoài.
Triệu Trinh vỗ vỗ Lisbon, để nó ở nhà với Bạch Trì, rồi quay qua tặng Bạch Trì một cái hôn gió, xong xuôi mới theo Triển Chiêu ra ngoài.
Tiểu Bạch Trì nháy mắt mấy cái, cúi đầu lật tư liệu tiếp, vừa lật qua thì phát hiện ở bên trong tư liệu, không biết từ lúc nào đã kẹp một đoá hoa hồng màu xanh còn mới.
Bạch Trì dở khóc dở cười, lấy cây hoa ra, cắm vào trong ống bút.
“Nè, Trì Trì.”.
Triệu Hổ kéo ghế ngồi xuống cạnh Bạch Trì, tựa lưng vào vai ghế hiếu kỳ hỏi, “Trên người Triệu Trinh có phải giấu rất nhiều đạo cụ đúng không?”
Bạch Trì khinh bỉ nhìn cậu ta, “Đó là mấy ảo thuật gia hạng ba nha, Trinh là thiên tài!”.
Mọi người mỉm cười nhìn nhau —— chà, Tiểu Bạch Trì bảo vệ thiên tài ảo thuật nhà mình kìa.
“Mà sao Triệu Tước lại muốn dẫn anh ấy lên thuyền nhỉ?” Triệu Hổ hỏi Mã Hán đang nghiêm túc lật tư liệu bên cạnh.
“Ừ?” Mã Hán có vẻ rất tập trung, cũng giống đang thất thần, chỉ thuận miệng đáp lại Triệu Hổ một tiếng..
“Này, Tiểu Mã ca anh đang nghĩ cái gì thế?” Triệu Hổ vươn người qua nhìn đống tư liệu trong tay anh, “Này là gì á?”
“Bảng phân ca của bệnh viện.” Mã Hán ngẩng đầu..
“Anh xem cái này làm gì?” Triệu Hổ hiếu kỳ..
“Vừa rồi Triệu Tước với tiến sĩ Triển đều kêu tôi tìm bảng phân ca nhìn xem có cái gì khả nghi không.” Mã Hán trả lời..
“Bảng phân ca thì có cái gì được nhỉ?” Bạch Trì cũng ngẩng lên.
“Hai người cũng xem đi, coi có vấn đề không?” Mã Hán đưa qua.
Bạch Trì và Triệu Hổ nhìn nhau, rồi cùng nhìn vào bảng phân công ca trực.
Hai người xem xong thì ngẩn người, sau đó trên mặt đều lộ ra biểu tình khó hiểu.
“Này, không chơi nữa, về nhà ngủ đây.”.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Sau đó thì Hà Doanh gãi đầu bĩu môi đi vào, theo sau là Tương Bình đang lắc đầu bất đắc dĩ.
“Làm sao vậy?” Bạch Trì hỏi.
“Cô ta nhớ không được hình dạng của Emilia, vừa làm chuyên gia trong phòng ghép chân dung nổi khùng.” Tương Bình lắc đầu, quay qua chọc Hà Doanh, “Lát nữa chờ tiến sĩ Triển trở về thôi miên cho cô, không chừng sẽ nhớ ra đó.”.
“Hừ!” Hà Doanh nhăn mày nhăn mũi nhìn xung quanh, “Hân Hân đâu?”.
“Ra ngoài rồi.” Bạch Trì đến bên cạnh Hà Doanh, đưa cho cô một ly nước, “Bác sĩ Hà a, hỏi cô chuyện này.”
“Cái gì a?” Hà Doanh uống một ngụm, là trà lài loại tốt nhất, tâm tình cũng tốt theo, … ít nhất … cơn tức cũng xẹp xuống.
“Bảng phân công ca trực này, có thường thay đổi không a?” Bạch Trì đưa bảng phân ca cho Hà Doanh nhìn..
Hà Doanh nhìn lướt qua, lắc đầu, “Không a, tôi làm việc cũng được kha khá thời gian rồi, đều là dựa vào nó để sắp xếp.”
Mọi người nhìn nhau —— nói như vậy, Hà Doanh bị tập kích, có thể không phải vì cô nhặt được nhẫn, mà là có người dùng nhẫn để dụ cô đến, sau đó đánh lén cô.
….
Bạch Ngọc Đường lái xe chở mọi người đến bến tàu mà Emilia đang bỏ neo, tận lực không kinh động đến người khác, lên thuyền.
Trong khoang thuyền, Lạc Thiên và Mã Hân đang chờ sẵn, Lạc Thiên vẻ mặt rất bình thường, chỉ có Mã Hân ngồi bên cạnh nâng cằm ngắm Lạc Thiên, nét mặt ửng đỏ rất dễ nhận ra.
Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu —— nha đầu này mê trai quá rồi.
Lạc Thiên chỉ ọi người thấy nơi anh vừa phát hiện ra đống ký hiệu.
Triệu Trinh không rõ mình bị kêu tới làm gì, cũng buồn chán đi loanh quanh, bỗng đột nhiên thấy tỉnh ngủ hẳn.
Lại nói tiếp, mấy anh chàng trong biệt thự Bạch gia, đều có chút gì đó đặc biệt, tỷ như Triển Chiêu thường ngày đều trong trạng thái lười biếng, Bạch Ngọc Đường thì sức sống tràn trề, Bạch Cẩm Đường luôn công tác bận rộn, Công Tôn thì chực chờ kiếm trò gì đó để tiêu khiển, Bạch Trì lại học hỏi không mỏi mệt, cặp song sinh luôn trong trạng thái chọc cười, mà Triệu Trinh, chính là bộ dạng vĩnh viễn không tỉnh ngủ.
Dựa vào một quy luật quỷ dị nào đó, trạng thái của những người này vĩnh viễn không thay đổi, mà nếu thay đổi, giả dụ Triển Chiêu đột nhiên siêng năng, Bạch Ngọc Đường đột nhiên lười biếng, Bạch Cẩm Đường không làm việc nữa, Công Tôn ngồi ngốc một chỗ, Bạch Trì không đọc sách nữa, cặp song sinh bắt đầu nói chuyện đứng đắn, vậy tám phần mười sẽ có biến cố trọng đại. Mà Triệu Trinh bỗng dưng tỉnh ngủ, cơ bản là vì anh đã phát hiện ra chuyện gì đó thú vị… … ít nhất … là chuyện phù hợp với hứng thú của anh.
Là một ảo thuật gia nổi danh thế giới, đối với đại đa số sự việc đều không có quá nhiều phản ứng, thứ có thể khiến cho Triệu Trinh thanh tỉnh thực sự không nhiều lắm, làm anh hưng phấn lại càng ít hơn.
Nhưng lúc này, Triệu Trinh lại đút hai tay vào túi quần, ánh mắt bắn về tứ phía, máy móc a, ống nước a, thần tình dĩ nhiên có chút nhảy nhót..
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nhau hỏi, “Phát hiện cái gì à?”.
Triệu Trinh vuốt cằm, một lúc lâu, dừng chân trước một tổ hợp máy móc, “Bên trong con thuyền này có Càn Khôn a, thực sự là nguy.”
S.C.I. Mê Án Tập S.C.I. Mê Án Tập - Nhĩ Nhã