Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Dị Giới Thú Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 430: Thân Phận Của Sa Khắc (trung)
L
ời nói của Sa Khắc trong đại điện vừa dứt, Phổ Lan Đa đã ngã sấp vào bậu cửa rồi.
Cao Vị Thần mà bị vấp ngã vào bậu cửa sao? Trẻ con cũng không tin, Sở Thiên lại càng không tin, vậy nguyên nhân duy nhất có thể khiến cho Phổ Lan Đa thất thần như vậy, chỉ có giọng nói của Sa Khắc thôi.
“Ai da, miện hạ sao lại không cẩn thận như vậy? Có phải thương thế tái phát không?” Sở Thiên thân thiết đỡ Phổ Lan Đa dậy, nhưng mắt lại nhìn chăm chăm vào thần tình của hắn.
Toát mồ hôi, trán của Phổ Lan Đa không bị cục u nào vì vấp ngã, nhưng giữa những vết thương còn lại lại thấy có thêm những giọt mồ hôi lạnh.
Mặt cắt không còn giọt máu, hai chân run lẩy bẩy, môi lập cập nhìn Sở Thiên, tay chỉ về hướng cửa lớn mạ vàng ở Quang Minh Thánh Điện, bộ dạng như vậy, nhìn rất giống với con Hắc Phượng Hoàng mà năm xưa bị dọa chết.
Tiên sinh Sa Khắc của chúng ta trước khi biến thành kẻ ngốc rốt cuộc đã làm gì? Sở Thiên thầm nghi hoặc trong lòng, dọa chết một con ma thú cấp chín thì thôi, A Mạt Kỳ vận đủ khí thế cũng có thể làm được, nhưng có thể dọa Phổ Lan Đa thành bộ dạng này, lẽ nào hắn là Chủ Thần?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên quên mất an ủi Phổ Lan Đa, ngược lại cũng run lên với hắn.
Trước đây mình đã đối xử với Sa Khắc thế nào, Sở Thiên trong lòng rõ nhất, ban đầu chẳng qua nhìn thấy hắn có chút tiềm lực, coi hắn là một nhân vật nhỏ bé đi làm cu li cho mình, châm biếm trêu chọc cũng không ít, sau này Sa Khắc bộc lộ ra điểm bất phàm, Sở Thiên đã phát hiện giá trị đầu tư cực lớn của hắn, vì vậy đối xử với hắn tốt hơn một chút, không những chuẩn bị nhà cửa, thê thiếp cho hắn, mà còn tăng cao địa vị thân phận lên. Nhưng dù thế nào, Sa Khắc cũng chỉ là ngốc tử không biết suy nghĩ.
Một nhân vật như vậy ở nơi tập trung tinh anh như Bố Lôi Trạch này có thể được tôn trọng không? Trò cười của Bố Lôi Trạch, thứ đồ chơi giúp mọi người vui vẻ, đây chính là bức tranh tả thực về Sa Khắc ở Bố Lôi Trạch.
Một khi Sa Khắc thức tỉnh, hắn sẽ đối mặt thế nào với những ngày tháng bị người khác coi là kẻ ngốc để trêu đùa? Cảm kích Sở Thiên đã đối xử tốt với hắn? Hay là giết chết toàn đảo Bố Lôi Trạch để diệt khẩu? Đề phòng trở thành chuyện cười cho các thần tộc khác?
Lúc trước Sở Thiên cho rằng hắn chẳng qua chỉ là thần tộc bình thường, mình có A Mạt Kỳ thì không sợ gì, nhưng hiện tại….
Phiền phức a!
Cứ như vậy, Phổ Lan Đa đã bị dọa cho ngây người, Sỏ Thiên đang tính toán tỉ mỉ mình lúc trước có bạc đãi Sa Khắc hay không. Hai người đều ngây ra trước cửa Quang Minh Thánh Điện, giống như hai pho tượng vậy.
“Ông chủ, sao ngài lại không vào?” Người nhà đi theo ở sau Sở Thiên cẩn thận nhắc.
Bỏ đi, dù gì lão tử chưa từng bạc đãi Sa Khắc! Sở Thiên cuối cùng đã thông suốt, nếu như không có mình, Sa Khắc e rằng lúc này vẫn còn ở bờ Tây Hải cướp bóc chịu đói, hơn nữa theo những Chủ Thần mà mình đã tiếp xúc, nhân vật có cấp bậc này phần lớn đều rất biết lý lẽ, nghĩ tới đây, Sở Thiên khẽ kéo Phổ Lan Đa, cười nói: “Miện hạ sao vậy, mời vào đi!”
Phổ Lan Đa do dự, cố nặn ra một nụ cười, chỉ vào đại điện hỏi: “Cô, cô gia, người bên trong kia thật sự là người nhà của ngài?”
“Đương nhiên rồi!” Sở Thiên nheo mắt cười nói: “Ha ha, miện hạ ngài vẫn chưa thấy người, mới nghe giọng nói mà đã phản ứng như vậy, lẽ nào ngài quen biết người nhà của ta? Hơn nữa lại rất quen thuộc nữa?”
“Không, không, ta không biết hắn, chỉ là giọng nói này rất giống một lão bằng hữu của ta, cho nên có chút kinh ngạc thôi!”
Sở Thiên cười thầm, lão bằng hữu có thể dọa ngươi sợ đến mặt không còn giọt máu thế kia không? Kẻ thù cũ thì còn khả dĩ.
“Vậy thì còn do dự gì nữa?” Sở Thiên nắm lấy tay Phổ Lan Đa, kéo lên phía trước, “Đi, cùng ta đi xem thử, người nhà của ta rốt cuộc có phải là lão bằng hữu của ngài không!”
“Không, không cần xem đâu!”
Phổ Lan Đa mồ hôi ướt lưng, lại vận dụng thần lực ngăn cản Sở Thiên kéo mình, có điều hắn không dám động thần lực vào Sở Thiên, mà là dốc vào đôi chân của mình.
Bộp!
Mặt đất dùng kim thiết nham thạch lát dưới chân Phổ Lan Đa vang lên một tiếng rồi vỡ nát, hai chân của hắn đã ấn sâu xuống hơn hai thốn, thậm chí còn không nhìn thấy mặt chân nữa.
Sở Thiên cười mà như không cười nhìn Phổ Lan Đa, “Miện hạ, ngài đây là…”
Mình đã để quá nhiều sơ hở rồi, muốn che đậy cũng không được nữa rồi. Phổ Lan Đa gượng gạo nhấc chân khỏi mặt đất, thầm nghĩ: “Nếu như đúng là người đó, mình muốn trốn cũng không được! Chỉ có thể đến đâu hay đến đó thôi!”
Hít vào một hơi thật sâu, Phổ Lan Đa ngẩng mặt nhìn thẳng vào Sở Thiên, bộ dạng giống như tráng sĩ đi chịu chết, nghiến răng nói: “Được! Ta không tiếc cái mạng này đi gặp lão bằng hữu!”
Gặp lão bằng hữu… Lại còn liều mạng… Sở Thiên tuy rất muốn cười, nhưng lại không thể cười ra mặt, chỉ cần để Phổ Lan Đa nhìn thấy, thân phận của Sa Khắc sẽ được làm rõ, sự đầu tư trước đây của mình là lời hay lỗ, cũng đã có kết quả rồi.
Két!
Chiếc cổng lớn màu vàng kim vốn nửa khép nửa mở được đẩy ra, Sở Thiên và Phổ Lan Đa cùng hướng về bên trong.
Là hắn! Ta không nghe sai! Cơ thể của Phổ Lan Đa mềm như bún, dựa vào người Sở Thiên.
Tra Nhĩ Tư bên trong sớm đã nghe thấy giọng của Sở Thiên, vì vậy lúc hai người đẩy cửa, đã nhỏ giọng nói với Sa Khắc: “Chủ nhân, ông chủ tới kiểm tra rồi, nếu người không biểu hiện ra khí chất quý tộc, thì không có cơm ăn!”
Sa Khắc nghe thấy vậy, thân hổ rúng động. Hai đạo tinh quang sắc bén phát ra khỏi khóe mắt, cho dù là có kính râm cũng không thể chặn được, chỉ trong một chớp mắt cánh cửa chuyển động, hắn đã biến thành người khác. Ngồi nghiêm chỉnh như vân long ngọa hổ trên chiếc ghế tựa da hổ mà Sở Thiên chuyên dùng.
Phổ Lan Đa không dám ngẩng đầu, quỳ phịch xuống đất, cái nhìn vừa rồi đã khiến hắn sợ mất hồn vía, nhưng hắn vẫn muốn nhìn lại một lần, bởi vì hắn cảm giác được, người trước mắt mình, thiếu chút gì đó so với người đó trong ấn tượng của mình.
Phủ phục ở phía trước, Phổ Lan Đa chầm chậm ngẩng đầu lên.
Một đôi giày chiến đế mềm màu vàng đen, một chân đạp trên đầu hổ chạm đất dưới tấm da hổ, tư thế vẫn oai hùng hô phong hoán vũ như ngày nào, một chân khác thì vững vàng ở một bên, nghĩ lại năm xưa, không biết đã biết bao nhiêu thần tộc chết dưới chân hắn.
Chiến giáp bó sát người màu tím lưu kim, một tay đặt lên vai, một tay cầm kiếm quý tộc, ngón tay thanh mảnh lại có lực, áo choàng tử anh chín xích sau lưng, tà áo phủ lên lưng ghế da hổ, trong sự tôn quý lại có thêm mấy phần bá khí!
Eo hùm lưng báo, huân chương thượng tướng đế quốc trước ngực, miếng hộ giáp đầu rồng hung tợn ở đầu vai càng hiện ra đẹp mắt lạ thường, cơ thể hùng tráng, ẩn chứa đằng sau chiến giáp là một sức mạnh phá trời nứt đất, thân hình cũng giống hệt với hắn!
Lại nhìn lên trên, chiếc cổ thon dài, cằm không râu, khóe miệng khẽ nhếch lên, chiếc mũi hơi khoằm xuống đã khí thế ngạo nghễ có thêm phần tàn nhẫn, chỉ có chiếc kính râm là Phổ Lan Đa không biết, nhưng đây chỉ có thể tăng thêm sự thần bí của người trước mặt này.
Khí chất không có gì khác, khí tức… Phượng Hoàng Thần muốn che giấu khí tức, mình có thể tra ra sao? Không cảm giác được thần lực… Nghe nói tính chất sức mạnh của Chủ Thần rất khác, một Cao Vị Thần như mình không cảm giác ra được cũng là thường.
Vậy mình không nhìn lầm! Phổ Lan Đa lòng như đã chết, danh hiệu Thần Rủi Ro quả danh bất hư truyền, chỉ có thể mang đến xui xẻo tật ách cho mình!
Thở dài một tiếng, Phổ Lan Đa thẳng lưng ngẩng đầu lên, sau đó quỳ xuống hoàn toàn. Ngũ thể sát đất, run giọng nói: “Hắc Ám cao vị Thần Rủi Ro, Phổ Lan Đa, bái kiến Phượng Hoàng Chủ Thú Thần Bác Đức miện hạ!”
Hai con mắt của Sở Thiên chợt nheo chặt lại, Bác Đức… Là thật sao? Phượng Hoàng Thần không phải đang ở Huyết Luyện Ngục sao?
Tính thời gian, từ khi Sa Khắc xuất hiện, tiểu Mặc Phỉ Đặc bị hai vị huynh trưởng đưa đến nhân gian, cũng chính là khi Vĩnh Hằng Chi Kiếm bị rút ra, thông đạo Huyết Luyện Ngục được mở.
Cơ thể cường hãn, sức mạnh vô song, Phượng Hoàng tộc có năng lực này, không cần bất cứ thần lực nào cũng có thể làm được! Bởi vì họ là sinh vật cao quý như Long tộc, huống hồ hắn còn là nhân vật ngang ngửa với Long Thần.
Bào Uy Nhĩ chưa từng thấy Sa Khắc, Sa Lỗ đã thấy qua, nhưng hắn có thể nhận ra sao? Khi thất thần tấn công Phán Quyết sơn, Mỹ Nhân Ngư chẳng qua chỉ là một Thú Thần xinh đẹp, có thể vì địa vị của phụ thân mà đã thấy Phượng Hoàng thần, nhưng Sa Lỗ… lúc đó e rằng còn chưa sinh ra!
Giải khai phong ấn của Ba Bác Tát, chuyện này cũng không khó, dù gì Ba Bác tất chỉ là bị ảnh hưởng dư ba, dựa vào sức mạnh của Phượng Hoàng Thần giải khai được dư ba phong ấn của Hạ Vị Thần. Chuyện này hoàn toàn có thể.
Hù chết một con Hắc Phượng Hoàng… Ha ha, Sở Thiên bất giác cười, khi Thánh Đấu Sĩ tác chiến, chợt phát hiện đối thủ là Thần Hoàng, có lẽ cũng bị hù chết mất?
Đại não được thần lực cải tạo chớp mặt vận động suy nghĩ, Sở Thiên phát hiện, từ chuyện trong quá khứ của Sa Khắc hoàn toàn phù hợp với tất cả mọi thứ của Phượng Hoàng Chủ Thú Thần Bác Đức miện hạ.
Thế nhưng…
Hắn sao lại biến thành một kẻ ngốc, lưu lạc vào tay mình? Bác Đức phải đang ngồi ở Huyết Luyện Ngục giữa vô số đại quân thần tộc, đang cùng các Chủ Thần khác tranh bá tam giới a.
Sa Khắc dè dặt nhìn Sở Thiên, không dám nhúc nhích, có điều chiếc kính râm đã che lấp sự sợ hãi của hắn.
Mẹ tôi ơi, may mà ta thay đổi nhanh, nếu không chẳng có cơm ăn rồi. Cao thủ, người thấy ta thế nào? Có giống quý tộc không? A? Quý tộc là thứ gì? Bỏ đi, không nghĩ nữa, chỉ cần cao thủ vui, ta có cơm ăn là được rồi! Hắc! Lão già râu trắng đó nấu cơm quá ngon mà, hôm nay ta phải ăn hai mươi con heo. Sau đó uống năm thùng Phục, Phục cái gì nhỉ?....
Sa Khắc đang đắm chìm trong ảo tưởng hạnh phúc của mình, nhưng trong mắt của Phổ Lan Đa, đôi mắt của Phượng Hoàng Chủ Thần, đang lạnh lẽo nhìn mình qua thứ đồ kỳ quái kia, sát ý nồng nặc lồ lộ ra.
Mình là gia thần của Bì Bồng, Bì Bồng là trưởng giám ngục Thần Phạt Tù Lung được Thần Hoàng chỉ định, còn Phượng Hoàng Thần và Thần Hoàng lại có huyết hải thâm thù, lại phải bị giam cầm ở Huyết Luyện Ngục, đây là thù cũ năm xưa!
Phượng Hoàng Thần và Bì Bồng đều là Chủ Thần, hai tộc chiến hỏa liên miên, lần này mình đến nhân gian lại có nhiệm vụ bí mật! Đây là lợi ích thực tế!”
Bác Đức là Thú Thần, mình là Nhân Thần, kẻ địch trời sinh…
Mặc cho thế nào, Phổ Lan Đa cũng không thể nghĩ ra lý do để Phượng Hoàng Thần không thể giết mình, bèn trăm lời vạn lời đọng lại thành một câu, “Miện hạ, ta chẳng qua chỉ là Cao Vị Thần, giết ta chỉ làm bẩn tay của ngài!”
Sa Khắc ngây người ra, cái đầu vốn không tinh nhanh của hắn thực không thể nào nghĩ ra cái tên người đầy mủ trước mắt kia đang nói gì, mình tại sao phải giết hắn! Hắn lại không ăn ngon!
Bình!
Tra Nhĩ Tư hạnh phúc đến té xỉu, mình trở thành ma sủng của Phượng Hoàng Thần? Ha ha, đừng nói không làm nam nhân, làm nhân yêu cũng đáng!
Sở Thiên vụt tỉnh! Bất luận thế nào, Sa Khắc lúc này vẫn chỉ là một ngốc tử, còn lợi ích mà Phổ Lan Đa đại diện lại quá nhiều, không thể để Sa Khắc lộ ra trước mặt Phổ Lan Đa!
Tay đỡ lấy Phổ Lan Đa toàn thân đang mềm như bún, Sở Thiên khom người thi lễ với Sa Khắc, kính cẩn nói: “Miện hạ, Phổ Lan Đa tuy là Nhân Thần, nhưng hắn đã gia nhập vào gia tộc chúng ta, xin ngài nể mặt ta tha mạng cho hắn!”
Sa Khắc kinh ngạc vươn dài cổ ra, vừa định nói gì, chỉ nhìn thấy Sở Thiên hằm hề trừng mắt nhìn mình, đồng thời một tay làm ký hiệu làm cơm.
Chỉ cần có liên quan đến cơm, Sa Khắc tiên sinh sẽ rất thông minh, hắn biết, Sở Thiên đang uy hiếp mình, nếu như dám nói thì sẽ không có cơm ăn! Vì vậy Sa Khắc lựa chọn cách ngoan ngoãn ngồi ở đó, lời đến miệng đã biến thành một tiếng hừ nhẹ.
“Đa tạ miện hạ!” Sở Thiên giả như vui mừng, khom người thêm lần nữa, vác lấy Phổ Lan Đa lui khỏi Quang Minh Thánh Điện.
Đợi đến lúc đi xa rồi, Sở Thiên mới ném Thần Rủi Ro xuống đất, nói giống như quát: “Ngươi… con mẹ nó, không phải nói với lão tử, Phượng Hoàng Thần đang ở Huyết Luyện Ngục sao!”
Dị Giới Thú Y
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Dị Giới Thú Y
Du Tạc Bao Tử
Dị Giới Thú Y - Du Tạc Bao Tử
https://isach.info/story.php?story=di_gioi_thu_y__du_tac_bao_tu