Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Tiên Ma Biến
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Q.10 - Chương 42: Đêm Mưa Lạnh, Vượt Cấp Chiến Đấu
M
ột trận mưa lặng lẽ rơi xuống thành Thanh Viễn.
Nước mưa rất lạnh, rơi tí tách, nhưng nếu là mưa lại không phải là tuyết, đây chính là dấu hiệu nói rằng mùa đông đế quốc Vân Tần sắp trôi qua.
Mấy ngày trước, cảm giác tê dại như có vô số con kiến bò trong cơ thể Lâm Tịch đã giảm đi không ít, nhưng cái cảm giác tê dại này của hắn lại tựa như bệnh kín lâu năm trong cơ thể vậy. Trong đại chiến lăng Bích Lạc, xương cốt và máu thịt trong cơ thể hắn đã bị đứt gãy rất nhiều, mặc dù đã uống rất nhiều linh dược quý hiếm của học viện Thanh Loan và được y sư giỏi nhất thế gian này là Đường Vũ Nhân chữa trị, đồng thời qua gần nửa năm sống một cuộc sống chán ngắt như đời sống thực vật, máu thịt và xương cốt trong cơ thể hắn đã lành lặn lại rất nhiều, có thể cử động mạnh mẽ hơn. Nhưng tại những nơi xương cốt và máu thịt đã bị gãy vỡ trước kia, dường như có những phần mới đang liên tiếp nảy sinh. Vào lúc này, hắn cảm thấy xương cốt và máu thịt mới đang dung hợp với thân thể mình, từ mới biến thành "cũ". Cho nên, khi trời đổ mưa, thời tiết thay đổi như vậy, cái cảm giác tê dại này trong người hắn càng rõ ràng hơn, càng khó chịu hơn.
Nhưng ngoại trừ việc khiến Lâm Tịch cảm thấy khó chịu hơn, cái cảm giác tê dại đó đồng thời khiến hắn hưng phấn hơn, thậm chí có khát vọng muốn chiến đấu với người khác.
Dù sao hắn cũng là một người tu hành, hơn nữa còn đạt đến cấp Quốc sĩ, một người tu hành vô cùng mạnh mẽ.
Nếu như muốn giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt và những thủ hạ mạnh mẽ dưới tay hắn ta, hắn phải liên tục chiến đấu, thông qua chiến đấu giúp mình mạnh mẽ hơn.
Tuy nói đã từng giao thủ với Tô Trọng Văn, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong tíc tắc. Hơn nữa, khi đấy hắn chỉ muốn thử chiến lực của Tô Trọng Văn, không thể nói là thực sự ra tay được.
Cái cảm giác nôn nóng muốn chiến đấu với người khác này tựa như một mồi lửa, làm cháy lên khát vọng muốn chiến đấu của hắn.
Hiện giờ hắn đang chờ đợi tên Họa Sư sẽ vì Trần Phi Dung mà đến, một đối thủ hắn có thể tận tình chiến đấu.
Hắn có thể khẳng định tối nay Họa Sư sẽ tới đây.
Bởi vì hắn và Trần Phi Dung đã đến "Lưu viên", một biệt viện u tĩnh của Đại Thịnh Cao ở thành Thanh Viễn. Mà Trần Phi Dung trước giờ nổi danh thích thanh tĩnh, nên trong biệt viện này chỉ còn lại mấy người giúp việc, hơn nữa nơi đây cách quân trấn thành rất xa, đúng là một thời cơ tốt để ra tay.
Tuy nói vì cuộc sống và tu hành bức bách, nên tên Họa Sư này đã phải đổi nghề, nhận lời ám sát thay cho người khác, nhưng Lâm Tịch biết một khi đã không thể làm những việc mình thích trong nhiều năm, một khi có cơ hội làm lại, vậy cho dù là bức bách hay tự mình muốn làm, chắc chắn khát vọng trong lòng sẽ rất lớn, nên khi có cơ hội tốt để ra tay, cho dù biết có trở ngại, hắn ta nhất định không thể nhẫn nhịn thêm một hoặc hai ngày nữa.
"Tí tách!" "Tí tách!"...
Tiếng mưa rơi vẫn vang lên trên mái hiên, phát ra âm thanh vang vọng.
Lâm Tịch nhắm mắt lại, tựa như đang ngủ say, lẳng lặng cảm giác.
Trong ngõ sâu nơi xa, tựa như có tiếng chó sủa.
Đột nhiên Lâm Tịch mở mắt. Bóng người vừa chớp động, thân thẻ hắn đã như một cây tên rời cung, đến ngay trước cửa. Tay hắn đặt trên nắm cửa, lặng lẻ đẩy ra bên ngoài, sau đấy bình thản đi lên những viên gạch màu đen ngoài hành lang.
Đối diện hành lang Lâm Tịch đang đứng có một bức tường hình vòm được xây bằng gạch nung, một người mặc áo vải màu nâu lẳng lặng đi tới. Bởi vì trời tối cộng với nước mưa nhạt nhòa nên không thể nhìn rõ mặt người này, nhưng Lâm Tịch có thể thấy hắn ta mang theo một cây bút lông sáng dùng để vẽ tranh.
- Bằng hữu, ngươi là ai? Ngay tại lúc này lại không mời mà tới, cũng không phải là việc tốt.
Lâm Tịch tất nhiên biết người tới là ai, nhưng hắn vẫn chắp hai tay sau lưng, tựa như một người tu hành canh gác bình thường, bình tĩnh và chăm chú nhìn đối phương.
Đối phương không động, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng Lâm Tịch, than thở:
- Thật không ngờ ở địa phương nhỏ bé như vậy lại có cao thủ như ngươi, có thể cảm giác được ta đến.
- Có chuyện gì?
Âm thanh của Trần Phi Dung từ trong một sương phòng bên cạnh Lâm Tịch vang lên, tựa như nàng ta đang hối hả mặc quần áo.
- Bằng hữu, không cần biết ngươi là ai, nhưng đây là nhà riêng. Chúng ta không muốn phiền toái, nếu như ngươi rời đi, chúng ta sẽ không truy cứu nữa.
Lâm Tịch trầm giọng nói.
- Có mỹ nhân như ngọc, không chính mắt nhìn thấy, ta làm sao có thể về tay không trong trời mưa giá lạnh được?
Nghe thấy âm thanh của Trần Phi Dung, Họa Sư đi trong đêm mưa khẽ cười. Tiếng cười vừa vang lên, chân hắn đã đạp nhẹ lên mặt đất, đi thẳng tới chỗ Lâm Tịch.
Giữa hắn và Lâm Tịch có những hạt mưa đang rơi xuống, có hai cây chuối cành lá tươi tốt. Nhưng khí tức bàng bạc và hồn lực kinh khủng từ trong người hắn phát ra lại khiến hạt mưa bị đánh bay ra hai bên, khiến cho lá chuối cũng tự động nghiêng ngã, vỡ vụn thành từng mảnh.
Chỉ trong một tíc tắc, hắn đã đi qua một sân nhỏ, xuyên qua bức tường hình vòm, tiến tới gần Lâm Tịch.
Đối mặt với thế tới sắc bén của Họa Sư, Lâm Tịch quát nhẹ một tiếng, bao toan tính và khát vọng đã súc tích từ quá lâu trong cơ thể hắn rốt cuộc đã bùng phát. Hắn không lùi mà tiến tới, hai luồng hồn lực mạnh mẽ từ dưới lòng bàn chân hắn phun ra ngoài, khiến cho cơ thể hắn nghiêng tới trước như một thanh kiếm chuẩn bị bay ra, nghênh đón Họa Sư.
Trong thời gian ngắn, Lâm Tịch đã tung bay tới trước người Họa Sư, ống tay áo cánh tay phải nổ tung, mỗi một tấc thịt trên cánh tay phát ra sức mạnh kinh người. Chỉ một tíc tắc, trường kiếm sau lưng hắn đã được rút ra, đâm thẳng tới cổ họng Họa Sư.
Một kiếm này tựa như sấm sét giữa trời xuân, nhanh không thể tả, bén không thể nói.
Nhưng đối mặt với một kiếm như vậy, thần sắc khinh thường lại hiện rõ trong mắt Họa Sư. Tay phải hắn tựa như hơi co lại, nhưng dưới cổ tay lại xuất hiện ánh sáng bén lạnh của đoản đao.
Một thanh đoản đao màu xanh nhạt bay ra ngoài, khí thế sát phạt, chém thẳng tới cổ tay cầm kiếm của Lâm Tịch.
Ánh đao cực nhanh, vượt xa ánh kiếm tựa như tia chớp của Lâm Tịch, tựa như Lâm Tịch tự đưa cổ tay lên để cho hắn chém vậy.
Nhưng ngay lúc này, không khí trước người Lâm Tịch tựa hồ chấn động mạnh, thân thể Lâm Tịch đang ở ngay không trung đột nhiên xoay mạnh, khiến cho một đao của Họa Sư lại chém vào khoảng không!
Lâm Tịch ngẩng đầu.
Tất cả tâm tình điên cuồng, háo thắng...mặt trái sâu trong tâm hồn hắn, tựa như đã dung quyện với sát ý mãnh liệt, cùng một lúc bộc phát toàn bộ, hóa thành kiếm ý ngất trời như muốn từ trong mắt hắn phun ra ngoài.
Ống tay áo bằng bông ngay vai phải hắn ta bỗng nhiên bị rách. Trong nháy mắt phun trào hồn lực mãnh liệt, khiến cho cánh tay phải của hắn ta tựa như đột nhiên biến dài hơn, mạnh mẽ đưa tới phía trước. Khi nãy kiếm thế hắn ta đang tới, nhưng vì thân thể ngừng lại nên bất cứ ai cũng tưởng rằng đã tới mức sơn cùng thủy tận, lúc này lại xảy ra biến cố như thế, nên kiếm thế ngược lại càng mạnh mẽ hơn, đâm thẳng vào mặt Họa Sư.
Đây mới chính là một kiếm sảng khoái của Lâm Tịch, quyết tuyệt chí cực!
Thần sắc khiếp sợ và không thể tin được lập tức xuất hiện trong mắt Họa Sư.
Hắn không phải khiếp sợ tu vi Quốc sĩ và khả năng sử dụng hồn lực của Lâm Tịch, mà khiếp sợ bởi tốc độ sử dụng hồn lực của đối thủ này.
Chỉ cần chiến đấu nhiều trận, người tu hành tức khắc sẽ vận dụng hồn lực một cách tinh xảo như Lâm Tịch, nhưng để có thể nhanh chóng điều chỉnh tốc độ của hồn lực trong cơ thể trong một thời gian ngắn như Lâm Tịch vừa thực hiện lại là chuyện không thể làm được.
Cho dù chính hắn là người tu hành có tu vi hơn Lâm Tịch một cấp, nhưng cũng không thể làm được.
Đây không phải là chuyện liên quan tới thân thể và hồn lực của người tu hành.
Trong lúc rất khiếp sợ, Họa Sư nhanh chóng đưa tay trái ra ngoài.
Đây là hai ngón tay trắng như bạch ngọc, tựa như được bảo dưỡng rất tốt. Nhìn thế tới, bất cứ ai cũng nghĩ rằng Họa Sư muốn kẹp chặt trường kiếm của Lâm Tịch. Nhưng ngay lúc hai ngón tay của hắn vừa vươn ra, một luồng khí tức bàng bạc chí cực đã từ trong hai ngón tay phun ra bên ngoài.
Một luồng sức mạnh khổng lồ, tựa như lửa đang bùng cháy, từ ngay đầu hai ngón tay bộc phát.
"Ầm!"
Không gian giữa hắn và Lâm Tịch một lần nữa chấn động. Chỉ trong một khoảnh khắc, sức mạnh từ trong cơ thể hắn xông ra ngoài đã biến thành một con chim lửa, điên cuồng đánh vào trường kiếm trong tay Lâm Tịch.
Trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi đấy, máu tươi trên tay Lâm Tịch phiêu tán bay ra ngoài, trường kiếm trực tiếp rời tay bay đi.
Sức mạnh khổng lồ bốn phía đánh vào khiến cơ thể hắn tựa như hoàn toàn dừng lại trong không trung, chiếc áo đang mặc trên người thổi phồng lên, trông hắn tựa như chuẩn bị đánh bay về sau.
Trương Linh Vận quả thật không dự đoán sai về thực lực của Họa Sư. Họa Sư đúng là một người tu hành đã đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong, đồng thời dung hồn thành công.
Nguyên nhân khiến giữa người tu hành có sự phân chia đẳng cấp, là vì thực lực của mỗi một cấp đều có sự khác biệt khổng lồ.
Hồn lực cũng như sức mạnh thân thể của người tu hành Đại quốc sư thật sự hơn xa người tu hành cấp Quốc sĩ. Chỉ là hồn lực trong cơ thể bộc phát mãnh liệt, chuyển hóa thành sức mạnh phóng ra ngoài, đã đủ đánh bay người tu hành cấp Quốc sĩ.
Nhưng đây mới chỉ là người tu hành cấp Đại quốc sư, nếu như người tu hành Thánh sư thật sự dốc toàn lực như Họa sư vừa làm, sợ rằng người tu hành bình thường không thể nào lại gần được. Nếu như cố gắng áp sát, ngay lập tức sẽ bị sức mạnh của Thánh sư tấn công thành từng mảnh nhỏ.
Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi kỹ xảo cũng như nước chảy mây trôi, không thể có tác dụng.
Trong thế giới người tu hành, một người tu hành Quốc sĩ sơ giai tuyệt đối không thể vượt cấp khiêu chiến người tu hành đã gần đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong.
Dù sao thành Thanh Viễn cũng chỉ là tòa thành nhỏ, sợ rằng lúc trước cả thành Thanh Viễn này không có người tu hành cấp Đại quốc sư nào, cho nên, Trương Linh Vận mới tin chắc rằng Họa Sư có thể làm tốt chuyện này.
...
Đao trong tay Họa Sư tiếp tục đâm tới bụng Lâm Tịch.
Mặc dù đã dùng sức mạnh tuyệt đối đánh tan chiêu thức tấn công của Lâm Tịch, nhưng khả năng thực chiến của Lâm Tịch lại khiến Họa Sư hơi khẩn trương. Hơn nữa, theo tin tức tình báo lúc trước, đại chưởng quỹ Đại Đức Tường trong kia cũng là một người tu hành. Nếu như ả ta cũng là cường giả như Lâm Tịch, một khi hai người liên thủ chắc chắn sẽ uy hiếp tới hắn, nên hắn phải giải quyết Lâm Tịch xong trước.
Trong cảm giác của hai người tu hành này, dường như thế giới đang biến chậm hơn. Lâm Tịch bắt đầu bay ngược ra sau, mà tay trái của hắn lại mạnh mẽ chém vào cổ tay cầm đao của Họa Sư, muốn ngăn cản một đao này.
Họa Sư không thay đổi thế đao.
Bởi vì hắn cảm thấy khả năng sử dụng hồn lực của Lâm Tịch vô cùng quỷ dị, nên một đao này chỉ muốn làm Lâm Tịch bị thương nặng, chứ không muốn trực tiếp giết chết ngay. Theo hắn nghĩ, cho dù tay Lâm Tịch chém trúng cổ tay mình, sức mạnh còn ẩn chứa trong thế đao của hắn tuyệt đối có thể khiến Lâm Tịch bị thương nặng.
Nhưng ngay lúc này, chiến cuộc vốn đã rất rõ ràng sau khi Họa Sư bộc phát sức mạnh tuyệt đối, lại đột nhiên thay đổi một cách nhanh chóng, một cách rất kỳ diệu.
Họa Sư cảm giác thấy hồn lực trong cơ thể lại đột nhiên phun trào với một tốc độ không thể ngờ.
Một luồng hồn lực từ trong tay Lâm Tịch phun ra ngoài, nhanh chóng hóa thành một tia chớp màu vàng trong khoảng thời gian ngắn đến nỗi hắn không thể cảm giác được, đánh mạnh vào tay hắn.
Hai mắt Họa Sư trợn to lên, như không thể tin được những gì đang xảy. Cảm giác chết lặng và bất ngờ thậm chí còn khiến hồn lực đang vận chuyển trong cơ thể hắn đột nhiên dừng lại, nhưng điều khiến hắn cảm thấy khiếp sợ còn chưa chấm dứt, bởi vì hắn thấy thanh phi kiếm màu xanh nhạt đã rời khỏi tay Lâm Tịch, đã bị hắn đánh bay, đang bay về sau, lại bất ngờ tỏa sáng chói mắt, mạnh mẽ dừng ngay trên không trung, sau đấy quay trở lại như một tia chớp màu bạc!
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Tiên Ma Biến
Vô Tội
Tiên Ma Biến - Vô Tội
https://isach.info/story.php?story=tien_ma_bien__vo_toi