Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Ác Hán
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 446: Thục Trung
- A
.
Bàng Thống giật mình, Bành Dương thì hắn không biết, nhưng Vương Luy.
Vương Luy là người Quảng Hán, vốn là tòng sự của Lưu Chương, tuổi trên 30. Sao hắn lại ở đây, còn mặc áo tù.
Bàng Thống cười tủm tỉm đi tới chắp tay:
- Cái danh Thần Nguyên tiên sinh như sấm bên tai Thống.
Vương Luy cũng cười, mang theo chút châm chọc, lại tựa như tự trào:
- Bàng đại nhân chớ nói những lời khách sáo ấy, Luy nay chẳng qua là một tù nhân ở Giang Du thôi. Nếu chẳng có Vĩnh Niên thì đã chết lâu rồi, hôm nay cầu kiến là có công lao lớn muốn dâng lên.
Bàng Thống nghi hoặc nhìn Vương Luy, sự thẳng thắn của Vương Luy thì hắn không để ý, song công lao lớn mà Vương Luy nói là cái gì?
Vương Luy có vẻ mệt, lùi lại để Bành Dương đứng trước:
- Vĩnh Niên nói đi.
Giọng có vẻ cô đơn, tâm tình rất kém.
Bành Dương thì lại chẳng e dè, chắp tay với Bàng Thống:
- Quảng Hán Bành Dương ra mắt Bàng đại nhân.
- Bành...
Bàng Thống không biết xương hô ra sao, Vương Luy nói vào:
- Vĩnh niên từng làm thư tá cho Lưu Quý Ngọc, đại nhân có thể gọi tự của hắn.
Bàng Thống cười xòa:
- Không biết Vĩnh Niên có gì chỉ giáo.
Bành Dương cũng chẳng khách khí, ưỡn ngực nói:
- Chỉ giáo thì không dám, chẳng qua muốn cứu đại nhân một mạng, thuận tiện tặng ột công lao thôi.
Vương Luy ở bên nhíu mày, tên Vĩnh Niên này trải qua kiếp nạn mà vẫn như thế, không biết tiến lui, tùy ý ngang ngược, không phải cách giữ thân lâu dài, định nói đỡ vài câu, nhưng nghĩ sao lại nuốt vào.
Từ lâu nghe Đổng Tây Bình lòng dạ rộng rãi, năm xưa bắt Hồ Chiêu, mặc cho Hồ Chiêu chửi bới mà không giận. Bàng Thống là thân tín của Đổng Phi, nhìn hành vi của hắn nói không chừng nhìn ra được chút manh mối, nhân cơ hội này xem thủ đoạn Đổng Phi ra sao.
Bàng Thống vô cùng nghiêm túc nhìn Vương Nhung và Hoắc Tuấn trừng mắt muốn nổi giận:
- Mời tiên sinh chỉ giáo.
Tên Bành Dương nà tuổi mới nhược quan, còn nhỏ hơn Bàng Thống. Bàng Thống gọi là tiên sinh, có thể nói cho đủ thể diện, Vương Luy thầm gật đầu nhìn Bành Dương, nghĩ:" Vĩnh Niên ngươi mà còn không biết tiến lui, tương lai khó có kết cục tốt."
- Bàng đại nhân cô quân thâm nhập Thục Trung, dụng ý không cần phải nói. Giang Du tuy địa hình hiểm yếu, nhưng chẳng phải chốn ở lâu. Ta nghe nói Đại công tử nay phá Phù Lăng Quan, Cao Phái chết trận, Dương Hoài bị bắt. Chuyện gấp hiện nay của Bàng đại nhân là phải mau chóng đứng vững chân ở Thục. Bành mỗ tuy bất tài, nhưng nguyện học Tô Tần Trương Nghi, thuyết phục Mạnh Đạt ở Hà Manh đầu hàng, dẫn quân Quan Trung vào Xuyên.
Bàng Thống mặt vẫn như thường:
- Tiên sinh chắc chứ?
- Chắc cả mười phần.
- Nếu đã thế mời tiên sinh vất vả một phen, nếu khuyên hàng được Mạnh Đạt, Thống thỉnh cầu Lương vương, ghi công đầu cho tiên sinh.
Bành Dương cũng không khách khí:
- Chuyện không thể chần chừ, ta đi ngay đêm nay.
Bàng Thống lệnh 20 Kỹ kích sĩ hộ tống Bành Dương, hắn chẳng lo Bành Dương giở trò gì, dù sao đây cũng là một vụ đánh cược.
Bành Dương đi rồi, Vương Luy đứng dậy cười khổ:
- Vĩnh Niên tính tình không tệ, chỉ là tuổi trẻ sốc nổi, vừa rồi lời nói ít nhiều có mạo phạm, xin đại nhân thứ lỗi.
Bàng Thống cười:
- Lương vương từng nói, người có bản lĩnh đều có mấy phần kiêu ngạo, kẻ không có bản lĩnh, cho kiêu ngạo cũng chẳng kiêu ngạo nổi. Thần Nguyên đại nhân cần gì phải để trong lòng, chỉ là Thống lấy làm lạ, sao đại nhân ngài lại bị giam ở Giang Du.
Vương Luy nghe thế thì thở dài:
- Tây Hán vương đăng cơ, được ngọc tỷ truyền quốc, thành hoàng thống chính tông. Ta khi ấy khuyên châu mục đại nhân dâng thư xin tội tới Trường An, dù sao chức của ông ta được Lưu Yên đại nhân truyền xuống, chứ không phải triều đình. Nếu khi ấy châu mục đại nhân nghe ta khuyến cáo, chẳng những ngồi vững ở vị trí châu mục, Thục Trung cũng tránh được binh đao, nhưng ông ấy không nghe ta.
Người xưa phàm chuyện gì cũng cầu danh chính ngôn thuận, nếu khi đó Lưu Chương dâng sớ, với tình cảnh khí đó của Đổng Phi cũng chỉ đành chấp nhận.
Lưu Chương tiếp tục làm thổ hoàng đế, chỉ cần không có chuyện mưu nghịch, Đổng Phi cũng không có cớ kiếm chuyện với ông ta. Thậm chí Lưu Chương ngầm qua lại với chư hầu Quan Đông thì Đổng Phi cũng chỉ trơ mắt nhìn thôi. Nên kế Vương Luy hiến lên khi đó là ổn thỏa nhất.
Tiếc là Hạ Hầu Lan đại bại, chủ lục Hán An quân giằng co với liên quân, nhìn bề ngoài thì liên quân chiếm ưu thế.
Mà Lưu Chương lại không muốn cúi đầu với vãn bối, nên không tiếp nhận chủ ý của Vương Luy. Vương Luy có bản lĩnh, có tầm nhìn, nhưng tất xấu lớn nhất của hắn, nếu dùng ngôn ngữ hậu thế là không hiểu nghệ thuật nói chuyện, cứ cố can gián Lưu Chương, chẳng những đắc tội Lưu Chương mà còn chọc giận người khác, nên Lưu Chương đánh 200 gậy, đầy tới Giang Du.
Vương Luy thanh danh không tệ, người hành hình không đánh hết sức, nếu không đánh 200 gậy, đừng nói đi đầy, còn sống hay không cũng là một vấn đề.
Vương Luy sau khi tới Giang Du, nhờ Bành Dương chiếu cố, họ Bành đó tính kiêu ngạo, quá mức phóng túng, song hắn có bản lĩnh thật, từ nhỏ nổi danh thần lực, được thái thú Quảng Hán - Đổng Phù xem trong tiến cử cho Lưu Chương.
Lưu Chương rất ghét tính tùy tiện của Bành Dương, không trọng dụng, cho hắn làm thư tá.
Theo lý như vậy thì phải kiềm chế lại, nhưng Bành Dương lại vẫn cứ như trước. Ở Quảng Hán người ta còn nể mặt Đổng Phù vài phần, nhưng Đổng Phù chết rồi, mà quyền quý Thành Đô không ưa hắn, ai đi nhẫn nhịn một tên tiểu tử.
Một lần Bành Dương say rượu đánh người, Lưu Chương mượn cớ xử lý hắn, biếm làm nô, đầy tới Giang Du.
Hắn bị cắt tóc, buộc vòng sắt vào cổ, loại hình phạt cực kỳ xỉ nhục này lại không làm Bành Dương bận tâm.
Vương Luy tới Giang Du, từng khuyên Bành Dương, nhưng hắn nói: Ta là thiên lý mã, nhưng trên đời không có Bá Nhạc.
Có thể thấy kẻ này kiêu ngạo thế nào.
Bàng Thống không nhịn được cười:
- Năm xưa ta theo Lương vương cũng chẳng khác gì hắn, có điều ta may mắn, Lương vương rất khoan dung, tha thứ cho sự kiêu ngạo của ta. Đồng thời dùng các loại phương pháp rèn rũa ta, nay nghĩ lại cảm thấy mình thật may mắn.
- Đại nhân đúng là tốt số.
Vương Luy ánh mắt phức tạp:
- Vĩnh Niên nói đi khuyên hàng Mạnh Đạt kết quả chưa rõ, đại nhân cô quân thâm nhập, phải mau chóng đứng vững chân, nếu không chuyện Giang Du thất thủ muộn nhất là ngày mai sẽ bị người ta phát giác. Ta có một kế có lẽ giúp được đại nhân tạm thời trụ được, sao không phái binh cướp lấy Phù Quan, cắt đứt liên hệ giữa Thành Đô và Ba Tây?
Bàng Thống mắt sáng lên:
- Ta cũng muốn tới Phù Quan, chỉ là nơi đó khác Giang Du, muốn chiếm mà không có kế hay.
- Lưu Chương bất nhân, hai đứa con cũng khó thành đại sự. Vương Luy muốn theo Lương vương, nguyện lấy Phù Quan làm lễ ra mắt.
- Thần Nguyên tiên sinh hãy nói đi.
- Chủ tướng Phù Quan là Hoàng Quyền, tuổi 22, khá có tâm kế, hắn và ta có hữu nghị thông gia. Nếu đại nhân tin ta, ta đi khuyên hàng. Không tốn một binh một tốt lấy được Phù Quan. Khi ấy Lý Khôi ở Miên Trúc ắt có hành động, chúng ta thừa cơ lấy Miên Trúc, nếu Miên Túc mất, Thành Đô sẽ đại loạn, đợi Vĩnh Niên khuyên hàng Mạnh Đạt rồi, đại quân Lương vương vào xuyên, có thể định Thục.
Bàng Thống nheo mắt lại, một lúc sau đứng dậy:
- Kế của tiên sinh quả nhiên rất hay, mời Trọng Mạc cùng Tiên Sinh tới Phù Quan một chuyến, ta ở đây đợi tin lành.
Đây là một vụ đánh cược, nếu thắng, vươn tay ra là có thể lấy được Thành Đô. Nếu thua, mấy vạn Vô Nạn quân vào Xuyên sẽ chết không có đất chôn. Bàng Thống cược Vương Luy quy hàng thực sự...
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Ác Hán
Canh Tân
Ác Hán - Canh Tân
https://isach.info/story.php?story=ac_han__canh_tan