Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cực Phẩm Tài Tuấn
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 442: Bị Triệu Vào Cung.
Đ
ường Kính Chi nhớ lần đầu tiên gặp Nhu Nhi, bảo nàng ngồi xuống nói chuyện, kết quả nàng hiểu lầm, quỳ xuống dập đầu tìm trán.
Dáng vẻ ngây thơ đó làm người ta vừa yêu vừa thương.
Về sau biết kỹ thuật thuê thùa của nàng cao siêu liền bảo nàng thêu tranh mình vẽ, kết quả cô bé ngốc nghếch đó không biết để ý tới bản thân, thức suốt đêm, làm đôi mắt to đáng yêu sưng đỏ cả, hôm đó y rất giận, đánh nàng mấy cái vào mông, làm Nhu Nhi thương tâm khóc mãi.
Y biết Nhu Nhi luôn tự ti xuất thân tầm thường, coi mình như thần minh, cảm giác được ngưỡng mộ không tệ, nhưng y không muốn nàng chịu quá nhiều áp lực mất bản tính, nên trong số nữ nhân của mình, Đường Kính Chi nuông chiều dung túng Nhu Nhi nhất, may là tiếp xúc lâu dần, Nhu Nhi cũng dần dần cởi mở tự nhiên hơn rồi.
Đóng cửa lại, Đường Kính Chi đi về phía Nhu Nhi mặt đỏ bừng bừng, nhớ lại chuyện đã qua, khẽ mỉm cười.
Từ lúc Uyển Nhi bỏ chạy, tim của Nhu Nhi bắt đầu đập không còn theo quy luận nào nữa rồi, sợ bị Đường Kính Chi phát hiện, mặt cứ cúi gằm xuống đất.
- Nhu Nhi.
Đường Kính Chi chỉ gọi nhỏ một tiếng, không làm gì cả, sợ con thỏ nhút nhát này chạy mất.
- Nhị, Nhị gia.
Nhu Nhi hết sức khẩn trương, nuốt nước bọt giọng run run đáp.
Đường Kính Chi kéo ghế tới bên cạnh Nhu Nhi ngồi xuống:
- Sau này đừng gọi ta là Nhị gia nữa, gọi tướng công đi.
- Không, không được, như thế không hợp quy củ.
Đường Kính Chi yêu chết bộ dạng thẹn thùng của Nhu Nhi lúc này, đưa tay nghịch mấy sợ tóc của nàng:
- Kệ quy củ, nàng cứ nghe là được.
- Dạ.
Nhu Nhi chỉ còn đủ dũng cảm lí nhí phát ra một từ:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta nghỉ thôi.
Thực ra trên đường đi Đường Kính Chi đã muốn làm thịt hai mỹ kiều nương này rồi, có điều hai nàng trước kia chưa từng đi xa, sức khỏe yếu, không chịu nổi mệt nhọc, cho nên y đành nhịn, nếu kích động lên thì tìm Ngọc Nhi triền miên.
Nhu Nhi tuy luôn mong mỏi một ngày thành nữ nhân của tướng công, nhưng thời khắc đó tới, lại không có dũng khí đối diện. Đường Kính Chi thấy nàng ngồi im không nhúc nhích, cười xấu xa, đưa hai tay bế xốc nàng lên.
- Á.
Nhu Nhi la hoảng, dãy dụa, nhưng làm sao mà thoát được.
- Nhu Nhi, tướng công sẽ đối tốt với nàng cả đời.
Đường Kính Chi nhẹ nhàng đặt con thỏ nhỏ xuống giường, cúi đầu mơn man vành tai trắng mềm, thì thầm.
Tai Nhu Nhi hét sức mẫn cảm, bị hơi thở nam nhân phả vào, chớp mắt nóng rực lên:
- Ừm, Nhị.. Tướng công, chúng ta tắt đèn đi nghỉ thôi.
Tắt đèn á? Sao có thể được.
- Không! Tướng công, đợi vào chăn đã …
Thế có gì tắt đèn? Không được nốt.
Dưới những lời ngon ngọt dụ dỗ của Đường Kính Chi, Nhu Nhi cuối cùng phải nén xấu hổ quay lưng lại cởi dây áo, dần để lộ ra bờ vai trắng thanh mảnh vừa chiếc lưng trắng muốt chỉ còn giây yếm nhỏ vắt qua, cùng chiếc quần lót màu sen hồng mỏng manh, làm cơ thể thiếu nữ mười lăm hiện ra trong ánh sáng vàng của ngọn đèn lay động rung rinh không kém gì trái tim Đường Kính Chi.
Đường Kính Chi nhìn mà miệng khô cổ khát, nuốt nước bọt đánh ực một cái.
Tiếng động này đánh tan dũng khí ít ỏi của Nhu Nhi, nàng như con mèo nhỏ phóng thẳng lên giường, chui tọt vào trong chăn.
Đường Kính Chi cười hăng hắc, biết thế là đủ rồi nếu không để con mèo nhỏ này quá sợ hãi thì đêm nay mất vui, xoay người thổi tắt đèn, nương theo ánh trăng đi tới giường, buông màn xuống.
Chàng có lòng, thiếp có ý, chẳng bao lâu chỉ còn màn lay động, có tiếng rên rỉ mơ màng đầy áp ức, nhưng dù Nhu Nhi có cố gắng kiềm chê tới đâu làm sao kháng cự nổi thứ cám dỗ số một trên đời ấy, dần dần mê đi trong khoái cảm xen lẫn cơn đau đầu đời, mưa xuân phủ đầy sơn cốc, từng đóa hoa đỏ thắm lấm tấm trên chiếc khăn trải giường trắng muốt, đôi tình nhân hòa làm một...
Hôm sau Đường Kính Chi mở mắt ra thì trời đã sáng bảnh mắt rồi, nhìn qua một bên không thấy thiếu nữ đáng yêu kia nữa, đang định lên tiếng gọi thì có tiếng cười rúc tích rất khẽ, ngoái đầu nhìn sang thấy Nhu Nhi ngồi trước bàn trang điểm, qua một đêm da dẻ thêm sáng bóng, chẳng hề có chút mệt mỏi nào, trước kia nàng cũng búi tóc phụ nhân, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ giống cô bé con, tới hôm nay trên người mới mang theo chút thành thục.
Uyển Nhi ngồi bên cạnh châu đầu thì thà thì thầm, chẳng biết nói cái gì, phát hiện ra Đường Kính Chi đã tỉnh vội suỵt khẽ một tiếng, má hồng lên, ném cho y một cái nhìn đầy ẩn ý.
Đã nhận tín hiệu.
Ăn sáng xong, Đường Kính Chi gọi Thị Mặc vào phòng sai bảo:
- Ngươi đi tìm Lệnh chưởng quầy bàn bạc, ông ấy thông thạo nơi này, nhiệm vụ của ngươi là chiêu một thật nhiều thợ thêu thùa, cùng một viện tử lớn, không cần cao cấp, nhưng phải nhiều phòng, hỏi rõ nếu mua thì tốn bao nhiêu, thuê thì tốn bao nhiêu.
Thị Mặc đi rồi, Đường Kính Chi tính gặp mẹ con Đỗ gia, vì biết mấy nữ nhân của mình có ý kiến với mẹ con họ, không muốn bọn họ giáp mặt mất tự nhiên, nên ra ngoài đại sảnh nói chuyện:
- Đỗ cô nương, ta bàn chuyện đồ thêu hôm qua. Cô muốn thế nào, hoặc có thể đặt hàng chỗ ta tự bán, hay muốn đầu tư rồi chia lãi?
Đỗ Lệnh Hà nghĩ, nếu bỏ tiền đầu tư sẽ tốn rất nhiều, chẳng may đồ thêu không bán được, thì sẽ lỗ vốn. Nếu đặt hàng, chỉ cần tốn tiền thuê cửa hiệu, nếu bán không tốt, cùng lắm kiếm ít thậm chí không kiếm được, chứ không lo lỗ, lại chủ động hơn.
- Đường nhị gia, có thể cho tiểu nữ xem tranh thêu trước được không?
Đỗ Lệnh Hà nghĩ đi nghĩ lại, lên tiếng thương lượng:
Trước giờ y luôn nhân nhượng, có điều lần này Đường Kính Chi lắc đầu, tranh y vẽ không thể dễ dàng tiết lộ ra ngoài:
- Không được, nhưng ta đảm bảo với cô, chuyến làm ăn này chắc chắn có lãi.
Còn đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng gõ cửa sầm sầm, rồi giọng the thé truyền tới.
Đường Kính Chi nhận ra giọng hoạn quan trong cung, không dám chậm trễ, đích thân ra mở cửa.
- Đường cử nhân, lâu rồi không gặp.
Trừ một tiểu thái giám không ngờ có cả Tiêu Kiến cũng tới.
- Thì ra là Tiêu công công, mau mau mời vào.
- Hôm nay thì miễn vậy.
Tiêu Kiến liếc tiểu thái giám kia một cái, tiểu thái giám vội vàng tránh thật xa, trong số thái giám, địa vị Tiêu Kiến dứt khoát xếp vào mười hạng đầu, Đường Kính Chi biết hắn có việc quan trọng, phất tay bảo hạ nhân xung quanh tránh đi.
- Tiêu công công hôm nay tới đây lại không vào uống chén trà, phải chăng có chuyện lớn muốn nói.
- Đúng thế, cha gia gần đây rất bận, biết Đường cử nhân lên kinh rồi mà không tới thăm được, thật áy náy.
Tiêu Kiến chắp tay bồi tội, mặt hắn không có nụ cười thường trực tên môi như trước kia:
- Vừa rồi có tiểu thái giám báo sáng nay hoàng thượng tảo triều nổi giận dữ dội, sau đó phái người rời cung gọi Đường cử nhân, cha gia vội bỏ chuyện sang một bên, vội chạy tới đây, may mà tới kịp.
- Đa tạ Tiêu công công.
- Hai ta coi như là chiến hữu cùng kề vai sát cánh trên chiến trường rồi, không cần phải khách khí như thế. Chuyến này cha gia chỉ biết tối qua hoàng thái hậu triệu hoàng thượng tới nói gì đó, sau đó hoàng thượng trở về với sắc mặt khó coi, cha gia ban đầu không để ý lắm, vì hoàng thái hậu không ít lần mắng hoàng thượng rồi, nhưng hôm nay xem ra hoàng thượng giận không vừa đâu.
Tiêu Kiến hạ thật thấp giọng nói:
Với thân phận của Tiêu Kiến, có thể chạy ra khỏi cung báo tin cho mình là nể mặt lắm rồi, Đường Kính Chi cười khổ:
- Có lẽ tại hạ đoán ra được vì sao hoàng thượng nổi giận rồi, có điều chuyện này dài lắm, đợi vào cung tiếp kiến rồi tại hạ sẽ nói tỉ mỉ cho công công hay.
Tiêu Kiến gật đầu:
- Cha gia chỉ sợ ngài không biết chọc giận hoàng thượng chỗ nào cứ lỗ mãng vào cung thì nguy, nếu Đường nhị gia đã có chuẩn bị rồi vậy thì thay y phục vào cung đi.
(Nguồn gốc: vipvandan.vn)
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cực Phẩm Tài Tuấn
Phó Kỳ Lân
Cực Phẩm Tài Tuấn - Phó Kỳ Lân
https://isach.info/story.php?story=cuc_pham_tai_tuan__pho_ky_lan