Trường Sinh Giới epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6  
Chương 431 : Hang Ma Quỷ.
ần Quảng Hoàng? Diêm La Hoàng? Luân Hồi Hoàng?
Tam Hoàng... danh xưng là Hoàng, vậy khẳng định là cường giả cảnh giới Triệt Địa.
Tiêu Thần ngẩn người một hồi, điều này... Thật sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Theo hắn suy đoán thì ba tên Khô Lâu Chiến Hoàng kia hơn phân nửa chính là Luân Hồi Vương bọn họ. Ba vị gia hỏa này cũng là rất nghịch thiên, lại đã đạt tới cảnh giới bực này.
Thế nhưng khi nghĩ lại bọn họ đời trước chính là tam vương thủ hạ của Tổ Thần Toại Nhân Thị thì Tiêu Thần tất nhiên cũng không thể kinh ngạc nữa.
Hắn hiện tại thật sự là bức thiết muốn gặp Tam Hoàng này, chia tay đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới ba vị gia hỏa này lại có lai lịch lớn như vậy.
"Xin lỗi, tam đại chiến hoàng đều vắng mặt, ngươi vô phương gặp được họ."
Đến khi nghe nói Tiêu Thần muốn gặp Tam Hoàng thì Thất Thải lão khô lâu lắc đầu, đưa ra đáp án như vậy.
"Bọn họ đi nơi nào?"
Nhìn vào hốc mắt kín đáo của lão khô lâu kia, như muốn nói đừng có ý nghĩ trông chờ thì Tiêu Thần cảm giác được chính mình đã liều lĩnh. Trước mắt chẳng qua hắn chỉ là một kẻ cảnh giới Chí Nhân Thiên vương mà thôi. Tạm thời theo cái nhìn của đối phương xem ra lai lịch không rõ mà lại hỏi tới như vậy về tung tích của thiếu nữ Quân Vương thống trị xứ sở cùng tam đại chiến hoàng, thật sự là không thỏa đáng.
"Ta không có ý nghĩ khác. Chỉ là ta cảm giác được Tần Quảng Hoàng, Diêm La Hoàng, Luân Hồi Hoàng có thể là cố nhân của ta. Thực không dám đấu diếm, ta cũng không phải Thần Tộc, chỉ vì thần thức bất diệt nên có thể huyết nhục trọng sanh tại thế giới Tử Vong..."
Để tránh cho một Khô Lâu Hoàng đã đạt tới cảnh giới Triệt Địa phát sinh hiểu lầm. Tiêu Thần nói ra có lựa chọn một chút chuyện cũ. Để chứng minh chính mình thực sự có thể quen biết cùng Tam Hoàng.
"A. Ngươi nhớ lại được kiếp trước?" Thất Thải lão khô lâu rất ngoài ý muốn. Có chút kinh ngạc nhìn Tiêu Thần.
"Tất nhiên. Hoàn toàn nhớ lại."
Thất Thải Khô Lâu Hoàng toàn thân óng ánh, hào quang nhấp nháy. Nhưng mà một đôi hốc mắt lại vô cùng trống rỗng, phảng phất có thể nuốt chửng linh hồn người khác. Lão ngắm nhìn Tiêu Thần. Yên tĩnh không một tiếng động nhưng mà lại mang cho Tiêu Thần một cảm giác bị đè nén đến cứng họng, tim đập nhanh liên hồi.
Cho đến sau một thật lâu, Lão khô lâu mới gật đầu đáp: "Ta tin tưởng những lời ngươi nói. Có điều Tam Hoàng thực sự đi vắng. Bọn họ đã đi theo Quân Vương bệ hạ đến chỗ sâu nhất của đại lục Tử Vong."
"Cái gì?!" Tiêu Thần rất giật mình.
"Đã xuất phát một năm rồi."
Tin tức kia thật sự rất ngoài ý muốn, Tiêu Thần lập tức đứng lên, đi một vòng ở trong đại điện to lớn rồi dừng lại nói: "Ta thật sự rất muốn nhìn thấy bọn họ."
Khớp xương ngón tay óng ánh của Lão Khô Lâu Hoàng nhẹ nhàng phủi phủi bảo y, rồi lão đáp: "Nếu như ngươi muốn đi theo vào chỗ sâu nhất đại lục Tử Vong, ta khuyên ngươi có lẽ sớm điểm bỏ chủ ý này đi. Hơn ngàn năm qua đã có ba vị Quân Vương bởi vậy mà bỏ mạng, bằng tu vi của ngươi mà nói đi vào đó hẳn phải chết không nghi ngờ."
Bên cạnh, Tuyết Bạch Tiểu Thú chun chun cái mũi xinh xắn, không phục rầm rì vài tiếng.
Thiếu nữ Quân Vương dẫn dắt tam đại chiến hoàng xâm nhập chỗ sâu nhất đại lục Tử Vong, rất rõ ràng cũng là đang mạo hiểm. Tiêu Thần nhíu mày, hắn tự nhiên không dám chất vấn trực tiếp lão Khô Lâu Hoàng, mà là uyển chuyển biểu thị sự lo lắng.
"Chủ nhân ta cùng tam đại chiến hoàng điều khiển Thâm Ngục Uyên, tạm thời cùng mấy vị Quân Vương như Y Thiên Trung bỏ qua thành kiến, liên thủ đi vào chỗ sâu trong đại lục Tử Vong. Thiết nghĩ có khả năng tự bảo vệ mình."
Chỗ sâu nhất Đại lục Tử Vong rốt cuộc có cái gì? Quân Vương liên thủ mà vẫn còn chỉ là có thể tự bảo vệ mình mà thôi, thật sự làm cho lòng người kinh ngạc.
Tiêu Thần suy nghĩ thật lâu, cuối cùng từ bỏ quyết định tiến vào chỗ sâu nhất đại lục Tử Vong. Kha Kha mặc dù nắm trong tay Thất Nhạc Viên, về lý luận là nơi tránh gió an toàn, nhưng là dù sao nó còn cách cảnh giới Quân Vương vẫn rất xa. Nếu tùy tiện xâm nhập là một chuyện phi thường nguy hiểm.
"Ta có khả năng lưu lại không? Ta muốn bình tĩnh chờ Quân Vương cùng tam đại chiến hoàng trở về."
"Đương nhiên có khả năng." Thất Thải Khô Lâu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, lấy phương thức đặc hữu của Hỏa Chủng sinh vật để nhếch mép mở khớp xương có tính chất miệng kia. Đây là cách khô lâu mỉm cười.
Ngay cả khi Tiêu Thần không có quan hệ cùng Tam Hoàng, chỉ cần có thực lực cảnh giới Chí Nhân, bất kể đi tới chỗ nào, cũng đều được hoan nghênh.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tiêu Thần đi khắp nơi trong Quân Vương thành, càng là tự mình đến Tam Hoàng cung nhìn một chút, chứng thật những lời lão Khô Lâu Hoàng nói tất cả đều là thật sự.
Tiêu Thần ở lại Quân Vương thành, chờ đợi thiếu nữ Quân Vương trở về. Hắn bắt đầu loại tu luyện quên mình. Cơ hồ mỗi thời mỗi khắc đều ở ngồi đó, lẳng lặng tìm hiểu Thiên Âm chữ "Đốt", còn Thiên Bi Cổ Pháp thì tự động vận chuyển.
Đương nhiên, khi đích thực thí nghiệm uy lực của Thiên Âm chữ "Đốt" thì Tiêu Thần lại đi ra khỏi Quân Vương thành. Nếu không mặc dù thành này cũng đủ chắc chắn, nhưng là sóng âm thật sự to lớn, sẽ kinh động rất nhiều người.
Hết ngày này qua ngày khác, hết tháng này qua tháng khác, Tiêu Thần khổ tu như thế ròng rã suốt một năm. Nghĩa lý sâu sắc của Thiên Âm chữ "Đốt" đã được hắn nắm giữ đến sáu thành. Trong lúc đó hắn còn lợi dụng vô tận Linh Túy trong Thất Nhạc Viên để thần hóa đến hơn hai trăm trong số ba trăm sáu mươi lăm huyệt đạo chủ yếu quanh thân.
Quả thực điều này khiến cho Tuyết Bạch Tiểu Thú thật là đau lòng. Mỗi lần nhìn thấy quanh thân Tiêu Thần như cả một bầu trời đầy những vì sao lóng lánh thì Tiểu quỷ đều không tự chủ được mà lẩm bẩm. Nó bấm bấm móng vuốt nho nhỏ của chính mình để tính toán, xem rốt cuộc là cần bao nhiêu miếng thần quả tích tụ lại đó? Mỗi lúc thế này tiểu tử kia đều sẽ không nhịn được mà nuốt xuống vài ngụm nước bọt.
Thất Thải lão Khô Lâu Hoàng tự nhiên nhìn thấy tất cả điều này ở trong mắt. Lão đã dùng qua bí pháp dọ thám nên biết, Tiêu Thần cùng tam đại chiến hoàng thật là có kết giao sinh tử, bởi vậy đối với hắn thì càng tỏ ra vui vẻ hẳn lên. Thỉnh thoảng vẫn còn xuất hiện để chỉ điểm một phen.
Tiêu Thần đi trên đường tu luyện cũng không có bái bất luận ai làm vi sư. Cho nên đến khi lão Khô Lâu Hoàng không keo kiệt chút nào truyền thừa pháp quyết luyện hồn cho hắn, làm cho sự hiểu biết về Thiên Âm chữ "Đốt" của hắn đạt tới bẩy thành thì lập tức khiến cho hắn vô cùng cảm kích đối với lão khô lâu không có huyết nhục này.
Thất Thải Khô Lâu Hoàng cũng thật cao hứng. Sở dĩ lão có chút thân thiết hơn đối với Tiêu Thần còn có một nguyên nhân khác. Lão đã sớm nhớ lại kiếp trước của mình cũng cùng đến từ Cửu Châu. Lão chính là cao thủ Đại Tướng quân nổi danh Thượng Cổ ---- Liêm Pha.
Sau khi Tiêu Thần biết được thân phận của lão khô lâu, hắn bị kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm, vội vàng hành đại lễ chào hỏi. Đối với nhân vật trong truyền thuyết này, hắn phi thường kính trọng ngưỡng mộ.
"Cảnh giới Chí Nhân rất khó đột phá, nó như một cái gì đó khác thông thường. Chính là năng lực sinh mệnh của thân thể phải đủ sức đạt tới cực hạn của cảnh giới. Bởi vì vượt qua cửa ải này liền thoát ly khỏi phạm trù con người, từ đó sẽ tựa như cánh chim bay mặc sức giữa trời cao. Nó như khe nứt giữa khoảng không tựa một loại lạch trời. Ngoài việc tu luyện cùng tìm hiểu thì nó đòi hỏi phải cần các loại cơ hội cùng may mắn."
Lão Khô Lâu Hoàng đã chỉ điểm như thế.
Không ít nhân tài nghìn đời đã tu luyện mấy ngàn năm ở một cảnh giới này mà cũng khó lòng tiến thêm, mỗi Nhất Trọng Thiên đều là một cái lạch trời vô phương vượt qua, Tiêu Thần lĩnh hội sâu sắc đối với điều này.
Năm thứ hai, Tiêu Thần ngoại trừ thần hóa được thêm hơn mười huyệt đạo bên ngoài ra thì tu vi vẫn không có tăng tiến mảy may. Mà ngay cả tu luyện Thiên Âm chữ "Đốt" cũng gần như dừng lại.
Lão Khô Lâu Hoàng lắc đầu mà bảo: "Ngươi cứ tu luyện như thế là đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa."
Tiêu Thần im lặng một hồi, rồi sau đó nói: "Ta biết, ta tính toán đi xa đâu đó, xâm nhập vào chỗ sâu trong đại lục Tử Vong để tìm kiếm cơ duyên."
"Với tu vi của ngươi mà nói, đi vào chỗ sâu nhất đại lục Tử Vong thì căn bản không có hy vọng sống sót." Lão Khô Lâu Hoàng đưa ra lời khuyên như thế.
"Ta không muốn vĩnh viễn bị hãm đến chết ở cảnh giới Chí Nhân."
"Nếu như ngươi nguyện ý mạo hiểm, ta cung cấp cho ngươi một cơ hội."
Sau khi Tiêu Thần biết được sự thu xếp cụ thể của lão Khô Lâu Hoàng, mặc dù trong lòng có chuẩn bị nhưng hắn vẫn thấy chợt lạnh toát sống lưng.
Mấy ngày sau, lão Khô Lâu Hoàng tự mình dẫn đường, đưa Tiêu Thần tới trung tâm Quân Vương thành ---- bên trong cung điện to lớn của thiếu nữ Quân Vương.
Ở trong quần thể cung điện liên miên không dứt này, bên trong Diễn Vũ Tràng có một quả núi đá cao hơn ngàn thước. Ngay tại chân núi có một cái hang động lớn bị phong ấn, được gọi là hang Ma Quỷ.
Bên trong cũng không biết trấn áp bao nhiêu ma quỷ cùng tà vật. Theo lão khô lâu trong lúc vô tình tiết lộ, Tiêu Thần mơ hồ thăm dò suy đoán rằng thiếu nữ Quân Vương chính là thức tỉnh từ bên trong đó mà ra ngoài.
Bao năm nay cho tới bây giờ, tại xứ sở do thiếu nữ Quân Vương thống trị đã có không ít cường giả nổi danh đều đi vào trong Hang Ma Quỷ tiến hành tôi luyện, để tăng cao tu vi của chính mình, nhưng có nửa số người đều vĩnh viễn biến mất ở bên trong đó.
"Ngươi nhớ kỹ ngàn vạn lần không nên đi vào quá xa, càng đi vào bên trong sẽ gặp phải càng nhiều ma quỷ cùng tà vật. Nghe nói, rất nhiều chủng loại đều là sinh vật hùng mạnh từ chỗ sâu nhất đại lục. Có lẽ hang Ma Quỷ này nối thông được với xứ sở sâu nhất đại lục cũng không chừng." Lão Khô Lâu Hoàng dặn dò như thế.
Bên cạnh, Tiểu Thú Kha Kha thì lưu luyến không rời, rất muốn đi vào theo, nhưng lại bị Tiêu Thần cự tuyệt. Hắn muốn tiến hành tôi luyện sinh tử đích thực, nếu như mang tiểu tử kia thì liền mất đi ý nghĩa tương ứng.
Cuối cùng, Kha Kha đưa cho Tiêu Thần một cái bao lớn hương thơm ngào ngạt, đựng đầy phè các loại thần quả Linh Túy.
Dưới dãy núi đá màu nâu đỏ, đến khi phong ấn được mở ra thì từ trong cửa hang đen thui lập tức truyền ra muôn vàn tiếng quỷ khóc thần sầu, chỉ nghe thấy là đủ làm cho người ta phải dựng ngược tóc gáy.
"Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không nên xâm nhập quá xa!" Đây là lời khuyên cuối cùng của lão Khô Lâu Hoàng.
Tiêu Thần xách cái bao mà Kha Kha đưa cho hắn, cũng không quay đầu lại cứ thế xông đi vào.
Thất Thải Khô Lâu Hoàng hai tay khua lên, vô cùng vô tận lực lượng bắt đầu khởi động lại một lần nữa phong ấn cửa hang động lại.
Thời gian trôi như nước chảy, trong bất tri bất giác cứ thế chảy xuôi qua.
Trong nháy mắt liền đã qua một năm, Kha Kha vô cùng cao hứng. Trong suốt một năm này tiểu tử kia cực kì bứt rứt. Rốt cục đã đến thời gian giao hẹn, nó cùng Thất Thải Khô Lâu Hoàng lại một lần nữa đi tới trước cửa hang Ma Quỷ.
Đến khi lão khô lâu hao hết thần lực, mở ra được phong ấn thì bên trong có tiếng Ác Linh tru lên thê lương không dứt bên tai, nhưng mà không có thấy bóng dáng Tiêu Thần.
"Y nha, như thế nào còn không ra?" Tiểu tử kia lẩm bẩm.
"Chờ một chút." Lão Khô Lâu Hoàng nói an ủi.
Nhưng rồi đợi suốt bẩy ngày mà cũng không thấy bóng dáng Tiêu Thần.
"Ta muốn đi vào tìm hắn." Tiểu quỷ lộ ra vẻ lo lắng, muốn xâm nhập vào trong hang Ma Quỉ.
"Không được!" Lão Khô Lâu Hoàng trực tiếp cự tuyệt, nhắc nhở: "Đã hẹn rõ ràng hàng năm mở ra vào lúc này, trong thời gian lâu nhất bốn năm hắn phải trở về. Hắn hẳn là lựa chọn tiếp tục tu luyện ở bên trong đó. Ngươi hấp tấp đi vào không tìm được, nói không chừng còn sẽ bị lạc giữa ngàn vạn hang động chằng chịt trong đó."
Thất Thải lão khô lâu trực tiếp phong ấn cửa hang động lại. Nếu cứ để, thời gian quá dài như thế, lão sợ sẽ rước lấy tà vật vô cùng mạnh mẽ đến gần cửa hang. Nếu mà để chúng lao ra mkhỏi hang ma thì liền phiền toái lớn.
Năm thứ hai, lại lần nữa mở phong ấn hang Ma Quỷ, Tiêu Thần vẫn không có xuất hiện. Bên trong ma vụ cuồn cuộn, quỷ khóc thần gào. Đến ngày thứ bẩy lại còn lao ra một con ma quỷ cường đại, đầu nó có một sừng, tóc tím xõa ngang vai, toàn thân phủ đầy lớp lân giáp nhỏ, nó đã đạt tới cảnh giới Chí Nhân.
Thất Thải Khô Lâu Hoàng vội vàng phong ấn hang Ma Quỷ, rồi sau đó lấy thần lực trực tiếp phong ấn con ma quỷ này.
"Làm thế nào còn không ra?" Tiểu Thú Kha Kha lo lắng vô cùng.
"Không vội, còn hai năm nữa." Lão Khô Lâu Hoàng an ủi, rồi sau đó bắt đầu thẩm vấn ma quỷ bị bắt. Nhưng là thật đáng tiếc, từ trong miệng hắn cũng không nhận được bất cứ tin tức hữu dụng nào.
Giờ phút này, Tiêu Thần đang ở vào chỗ sâu trong hang Ma Quỷ. Bên trong giống như một mê cung khổng lồ, bốn phương tám hướng khắp nơi đều là hang động, cũng không biết rốt cuộc đi thông tới đâu.
Ngày đó, hắn vừa mới lọt vào trong Hang Ma Quỷ, liền gặp phải một vong linh cường đại. Với tu vi cảnh giới Chí Nhân của hắn mà cũng phải kịch chiến ước chừng mười ngày mười đêm, mới chẳng nề nguy hiểm tiêu diệt được nó.
Vậy mà từ đó thành ra chọc đại họa, vong linh này tựa hồ có thân phận không bình thường. Trong suốt một năm sau đó cơ hồ mỗi ngày hắn đều trải qua trong sự bị đuổi giết.
Đại quân vong linh vô tận giống như châu chấu đầy trời từ dưới đất sâu vô tận trong hang Ma Quỉ truy đuổi chặn đường đối với hắn, hoàn toàn là một tư thế không chết không ngừng.
Trong đó không ngờ có tới có bảy tám vong linh Thiên vương cường đại đạt tới cảnh giới Chí Nhân. Với thần thông khó có thể tưởng tượng, công kích linh hồn cường đại làm cho người ta khó lòng phòng bị, Tiêu Thần mấy lần lâm vào cảnh sắp chết.
Vào lúc đến hẹn năm thứ nhất, trong thời gian lão Khô Lâu Hoàng mở phong ấn ra thì đúng là Tiêu Thần rơi vào thời khắc nguy nhất. Có đến bảy tên cường đại vong linh đang vây quanh hắn.
Mỗi một vong linh đều có tu vi không dưới hắn, làm cho Tiêu Thần căn bản vô phương chạy về hướng lối ra khỏi hang Ma Quỷ.
Đây là một cuộc đại chiến thảm thiết, Tiêu Thần thi triển hết tất cả tuyệt học, dùng lực lượng nguồn gốc Bát Tướng Thế Giới cùng tứ phía Thiên Bi để mở đường mới đánh gục một vong linh cường đại, từ lỗ thủng chạy thoát đi ra ngoài
Chính mình cũng chỉ còn lại có một hơi.
Ở trong Hang Ma Quỷ này khắp nơi đều là tà vật, bất luận cái nào đều nguy hiểm tới cực điểm.
May mắn có một bao lớn Thiên Địa Linh Túy mà Tiểu Thú Kha Kha chuẩn bị cho hắn, khiến cho hắn vào thời khắc mấu chốt nhất liền có thể lập tức khôi phục nguyên khí trở lại.
Năm thứ hai, Tiêu Thần cả ngày đều chém giết cùng vô cùng vô tận vong linh, hơn nữa thỉnh thoảng gặp phải sinh vật tà ác chủng loại khác, tình cảnh nguy ngập khó lòng chịu đựng nổi. Cơ hồ mỗi ngày đều phải vật lộn trên tuyến tử vong, quả là xứng đáng với tên tôi luyện sinh tử.
Mà trong lúc này, hắn rốt cục biết vì sao nhóm vong linh này cùng hắn không chết không ngừng. Thì ra là lần đầu tiên hắn giết chết vong linh cường đại, thì lại đúng là cấp "Hoàng" của tộc nhóm này. Bởi vì nó đã cùng mặt các tà vật "Hoàng" khác tranh đấu, bị trọng thương làm cho thực lực giảm xuống đến cảnh giới Chí Nhân.
Sau khi biết được tin tức kia, Tiêu Thần nghĩ lại mà hơi sợ. Nếu như là một vong linh Hoàng không bị thương nặng, như vậy giờ phút này hắn đã sớm hóa thành Hoàng Thổ.
Nhưng mà, dựa theo Thất Thải Khô Lâu Hoàng thăm dò suy đoán, cấp Hoàng giả này thông thường rất ít ra tay, đều là ngồi ở chỗ bí mật nhất quan sát sinh tử, sẽ không chủ động xông ra đả thương người. Có thể đụng tới coi như là số đen của hắn.
Sau khi dần dần giết chết được bốn vong linh cường đại, cùng với vô tận Ác Linh tương đối yếu ớt, Tiêu Thần rốt cục thoát khỏi chủng tộc này, tiến vào một vực sâu khác.
Suốt hai năm đại truy sát, cơ hồ mỗi thời mỗi khắc hắn đều phải vật lộn ở trong sinh tử, tiềm năng vô hạn của hắn được phát huy, nếu không thì đã không có khả năng sống sót.
So với hai năm trước đây thì Tiêu Thần phát hiện rốt cục hắn đã tấn chức nhập vào cảnh giới Chí Nhân Tứ Trọng Thiên. Đây là thành quả đã trải qua hơn trăm lần nguy nan cơ hồ bỏ mạng, mới gian nan đổi lại được.
Điều này làm cho Tiêu Thần không thể không lại lần nữa kêu lên, cảnh giới Chí Nhân, thật sự rất khó đột phá! Tựa hồ, thật sự đã là cảnh giới cực hạn của thể xác sinh mệnh.
Hai năm qua hắn còn có một đại thu hoạch khác. Do không ngừng ăn Thiên Địa Linh Túy, lấy điều này để khôi phục tinh nguyên ngày ngày tiêu hao ác liệt mà có gần hơn ba trăm huyệt đạo quanh thân hắn đã được thần hóa.
Trong mơ hồ, Tiêu Thần cảm giác được có biến hóa gì đó đang xảy ra ở trên thân thể hắn.
Rốt cục, hắn phát hiện bên ngoài thân thân thể, tựa hồ có bản địa đồ huyền ảo phức tạp nào đó xuất hiện.
Điều này làm cho Tiêu Thần phi thường khiếp sợ. Huyệt đạo được thần hóa, có thần mạch xuất hiện nối thông đến các thần huyệt cũng không khiến cho hắn giật mình. Nhưng hiện tại bên ngoài da trên thân lại từ từ hiện ra thiên đồ không hiểu, khiến cho hắn cảm giác những trận bất an.
"Xích "
Ttia sáng tử vong quét đến, suýt nữa xuyên thủng Tiêu Thần.
Hang động hắc ám thật sự quá nguy hiểm, uy hiếp tử vong lúc nào cũng tồn tại.
Hắn đã gặp phải một con ác ma Tà Nhãn cường đại. Đó là loại tà vật hình thể giống như loài người, toàn thân có lân giáp mọc ra, trên mặt chỉ có một con mắt độc nhãn. Nhưng nó có khả năng phát ra tia sáng tử vong, có thể xuyên thủng tất cả vật chất hữu hình.
Tiêu Thần âm thầm táp lưỡi, hang Ma Quỉ dưới đất này thật sự rất đáng sợ, lại gặp phải một sinh vật hùng mạnh cảnh giới Chí Nhân.
Không cần nhiều lời, tại thế giới này tất cả đều phải dùng thực lực nói chuyện, như thế cứ gặp nhau là khẳng định không chết không ngừng.
Vậy mà, ác ma Tà Nhãn sau khi thu hút hắn, bỗng nhiên hóa thành một chùm tia sáng nhằm phía một con đường hầm bên cạnh mà bỏ trốn mất dạng.
Đúng lúc Tiêu Thần đang kinh ngạc nghi hoặc thì xa xa từ các hang động dưới đất truyền đến những trận tiếng kêu ù ù. Có bốn bóng dáng bay nhanh tiếp cận mà đến. Hắn lập tức biến sắc, hắn đã thấy rõ mục tiêu, lại là bốn con ma quỷ một sừng cường đại.
Đây là một vương tộc trong hệ ma quỷ, chúng có thân thể hình người, mắt xanh tóc tím, đầu sinh một sừng. Quanh thân đều bao trùm những lớp lân phiến trắng như tuyết, xem ra hung ác đến dọa người.
Bốn con ma quỷ một sừng đều đạt tới cảnh giới Chí Nhân, vốn là chúng đuổi giết ma quỷ Tà Nhãn, nhưng sau khi phát hiện Tiêu Thần khi lại đồng loạt xông vào hắn.
Trong lòng hắn mắng to, tà vật trong Hang Ma Quỷ thật sự xảo quyệt cực độ. Tên ma quỷ Tà Nhãn kia lại mang đến cho hắn cái vai là mầm tai họa.
Một trận ác chiến là không cách nào tránh khỏi. Bốn con ác ma một sừng cường đại này đuổi giết Tiêu Thần suốt ba tháng, cuối cùng mới bị hắn giết chết hai con, bất kể sống chết chạy thoát.
Cơ hồ mỗi ngày đều ở trải qua thử thách sinh tử, bắt buộc tiềm năng của hắn không ngừng phóng ra. Tiêu Thần cảm giác được tu vi của bản thân lại chậm rãi tinh tiến, mặc dù phải trả giá phi thường lớn, nhưng tất cả đều rất giá trị.
"Thần Tộc nhỏ bé, dám xông vào Hỏa Diễm Hoàng Lĩnh Vực của ta, ban tử vong cho ngươi!"
Sau khi tiến vào một vực sâu dưới đất, Tiêu Thần đã sớm cảm giác được những trận nóng rực. Nhưng vào lúc này một tiếng quát "Hống! Hống!" đột nhiên vang lên, khắp vực sâu đều bị ngọn lửa tràn ngập.
Tiêu Thần toát mồ hôi lạnh, hoàn toàn thật không ngờ gặp phải một Hoàng giả.
Ngọn lửa Địa Ngục âm u vô tận, ánh lửa xanh lè ngút trời, nhiệt độ cao đáng sợ thật dọa người. Một hỏa diễm sinh vật hình người bắt đầu khởi động những trận lửa xanh ngập trời chặn hắn lại.
"Leng keng..."
Tiếng Chiến Kiếm khẽ va vào nhau vang lên, lập tức khiến cho Tiêu Thần cả kinh. Những thiên đồ thần bí hiện lên bên ngoài thân hắn không ngờ đang run động. Lúc đầu, hắn tưởng những thanh Chiến Kiếm bị phong bế trong thần huyệt đang vang lên, nhưng sau đó phát hiện cũng không phải như thế.
Đồ án thần bí trên thân thể như ẩn như hiện, hào quang nở rộ. Không ngờ là nó đang phối hợp hòa âm cùng hai thanh Chiến Kiếm trong vực sâu hỏa diễm.
Đó là hai thanh Chiến Kiếm có phong cách cổ xưa ở dưới vực sâu do Hỏa Diễm Hoàng thống trị. Bọn chúng mặc dù cũng không tỏa ra hào quang, nhưng lại vẫn cực kì bắt mắt. Chúng được cắm ở trong vách đá đang nhẹ nhàng rung rinh, phát ra những trận âm thanh leng keng.
Tiêu Thần khiếp sợ vô cùng, trong hang Ma Quỷ này làm như thế nào lại có hai thanh Chiến Kiếm đây?
Vốn tưởng rằng bốn mươi chín thanh Chiến Kiếm phân bố tại Cửu Châu cùng tứ phương thế giới, không nghĩ chúng cũng tồn tại trong thế giới Tử Vong.
Cái hang Ma Quỷ này rốt cuộc là địa phương nào, chẳng lẽ đúng như Thất Thải Khô Lâu Hoàng nói, là nó thông nhau với chỗ sâu nhất đại lục Tử Vong sao?
Lại liên tưởng đến thiếu nữ Quân Vương chính là thức tỉnh đi ra từ trong Hang Ma Quỷ này, Tiêu Thần lập tức cảm giác da đầu có chút ngứa ngáy. Nơi này thật sự quá mức thần bí và đáng sợ khó lường.
Trường Sinh Giới Trường Sinh Giới - Thần Đông Trường Sinh Giới