Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thần Y
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 442
T
hần Y
Tác giả: Hành Xích Đạo
Chương 442: Trưởng thành
Nhóm dịch: ShenYi
Nguồn: metruyen
Sau đó, Mã Tiểu Linh liền cười một cách duyên dáng, bước ra khỏi phòng, đi ra đến cửa, đôi mi thanh tú của cô gái hơi chau lên, không khỏi do dự một lúc!
- Mình có cần đóng cửa không nhỉ? Đóng cửa rồi, hai người bọn họ ở bên trong chẳng phải là càng không phải kiêng nể gì, việc gì cũng có thể làm được sao?
Mã Tiểu Linh vừa nghĩ tới Diệp Thanh cùng mình đã không ít lần làm chuyện đó trong phòng bệnh, thậm chí còn có rất nhiều lần cô lên được tới “ đỉnh”, gương mặt xinh đẹp không khỏi hơi ửng hồng, ngẫm nghĩ đến việc Diệp Thanh sẽ có khả năng làm như thế với Nhan Tuyết Khâm, trong lòng khó tránh khỏi chua xót!
- Haizz, đang nghĩ vớ vẩn cái gì thế không bết? Hắn đã bị thương như thế kia rồi, sức lực ở đâu ra mà làm chuyện đó chứ? Mình cũng càng ngày càng nhỏ nhen rồi đấy, thôi bỏ đi, cứ đóng cửa vào vậy, không âm thanh ồn ào bên ngoài lại ảnh hưởng đến Diệp Thanh nghỉ ngơi!
Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh tiện tay kéo, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng kép lại! Vừa nãy, mặc dù cô nghĩ ngợi rất nhiều, quanh co rối rắm, thực ra cũng chỉ là trong nháy mắt đó, đi đến cửa phòng, mới nảy sinh ý nghĩ mờ ám, thoáng do dự, nhưng cũng không dừng lại tiếp tục đi ra ngoài, thân hình gần như vừa mới đi ra liền lập tức quyết định chủ ý, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng bệnh, giờ chỉ còn thừa lại Nhan Tuyết Khâm và Diệp Thanh hai người, không khứ tức khắc trở nên trầm mặc!
- Diệp Thanh, anh bị thương có nặng không?
Nhan Tuyết Khâm nhìn thân thể Diệp Thanh bị băng bó trông như là xác ướp, trong lòng không khỏi đau xót, bèn giơ đôi tay ngọc ngà ra, vuốt ve khuôn mặt Diệp Thanh! đương nhiên là không sờ tới thịt, chỉ có thể sờ đến băng gạc thôi!
- Haha, thực ra thì anh cũng không nghiêm trọng gì, chỉ là Tiểu Linh cô ấy cứ phóng đại vấn đề lên thôi!
Diệp Thanh cười cười, nói bằng giọng khàn khàn:
- Cũng chỉ là một chút da thịt bị rách, và nội tạng có thể là bị tổn thương một chút, không có gì đáng ngại đâu!
Nói chưa dứt câu, liền không chịu được ho khan lên.
Nhan Tuyết Khâm lập tức đau lòng nói:
- Còn nói là không có chuyện gì à, anh xem xem, nói chuyện còn không có sức nữa là!
Lúc này liền chạy lại đỡ Diệp Thanh nằm xuống.
Diệp Thanh dù gì cũng là nam giới, mặc dù gầy, nhưng cơ bắp rắn chắc, nặng chết được, Nhan Tuyêt Khâm định đỡ nhưng không đỡ nổi, liền đứng dậy, dùng hai tay lấy cổ anh, dịch anh xuống dưới!
Lần này, hai vú tự nhiên thõng xuống, gần như là chạm vào chóp mũi của Diệp Thanh, đúng là một sự dụ dỗ. Hương thơm của thân thể lập tức chui vào mũi Diệp Thanh, khiến hắn không kìm nổi tham lam hít một hơi, thực sự muốn dùng miệng ngậm một chút, nhớ lại hôm đó nhân cơ hội Nhan Tuyết Khâm say rượu, chính mình đã vụng trộm thưởng thức hơi thở ngọt ngào vào tước lưỡi của cô, dường như dư vị vẫn còn đây, không tránh khỏi một trận mê muội!
- Không cần đâu, để anh tự làm! Thật sự không cần mà, anh tự làm được!
Hai quả nhuyễn ngọc tô cầu cứ lắc lư trên mũi, Diệp Thanh suy nghĩ chốc lát, chung quy là rất mất mặt, thần thái rất nhanh liền hồi phục lại, có chút ngại ngùng giãy dụa nói.
- Anh đừng có động đậy linh tinh, bị thương nặng như thế này!
Nhan Tuyết Khâm vẫn kiên quyết, hai cánh tay mềm mại mới mất chút lực, mặt mày đã đỏ bừng lên, ôm lấy Diệp Thanh, chuyển anh xuống dưới.
- Nhẹ nhàng dịch xuống, chậm thôi, đừng đè vào chỗ nào nhé!
Sự dịu dàng giống như tình mẫu tử đó, quả thật giống như là đang ôm chính đứa con trai của mình! Diệp Thanh lúc đầu hơi kháng cự một chút, nhưng rồi lại ngoan ngoãn nghe lời! Cái ôm này, uh, thật thơm, thật dễ chịu, thật muốn vùi đầu vào trong!
- này
Đột nhiên, Nhan Tuyết Khâm đứng không vững, cả người bèn đè xuống dưới!
- á
Diệp Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng tiếng kêu vẫn chưa thoát ra khỏi miệng, đã nghiến răng lại đau đớn, Nhan Tuyết Khâm đè lên trên người hắn, khiến cho cơ thể hắn, nhất là vùng ngực, đau đến phải cắn răng vào, có điều hai quả nhuyễn ngọc tô cầu lại đè vào mặt hắn, cả miệng mũi đều bị chặn lại, lập tức mùi thơm ở chỗ đó, từng luồng từng luồng xộc vào mũi anh, kiến Diệp Thanh quả thực nghẹt thở, quả thực muốn phát điên lên!
- Xin lỗi, xin lỗi!
Nhan Tuyết Khâm liên tục xin lỗi, muốn đứng lên, khổ nỗi, cánh tay vừa vặn lại đè xuống thân dưới của Diệp Thanh, dùng dằng một lúc lại không rút ra được, trong lúc mơ hồ láng máng cảm thấy như Diệp Thanh dùng môi bĩu bĩu, ở chỗ đôi nhũ của mình ủi loạn lên, không khỏi nhăn mặt lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên!
- Tên đểu cáng này, nói thật nhé, hắn cũng thỉnh thoảng hay nhân cơ hội chấm mút!
Nhan Tuyết Khâm đột nhiên mỉm cười, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, thực hy vọng, thời gian bây giờ lập tức dừng lại, mãi mãi lưu lại giờ khắc này, cố định tại giờ khắc này, để Diệp Thanh, để tên xấu xa này, làm hời cho hắn một chút!
Hai người đương ngượng ngùng, liền trong nháy mắt, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra!
Là ai thế, sao vào mà lại không gõ cửa chứ?
Nhan Tuyết Khâm và Diệp Thanh bất ngờ sợ tới mức như thỏ con bị dọa bắt, nhanh như cắt rời nhau ra, lần này trên dưới đều có sự phối hợp ăn ý của Diệp Thanh, Nhan Tuyết Khâm đương nhiên thuận lợi rút được tay ra! Có điều, có được thì có mất, cái đẩy vừa nãy của Diệp Thanh, lại là dùng mặt hất mạnh hai vú của Nhan Tuyết Khâm! Nhất thời, hai quả cầu run rẩy!
- Á
Người mới đến hét lên một tiếng kinh hãi, tuy nhiên vẫn dày mặt đi vào, đương nhiên không quên đóng cửa lại!
- Viện Viện, có việc gì à?
Diệp Thanh xấu hổ ho lên, ngượng ngùng hỏi, trong lòng thầm nghĩ, cái cô Ngô Viện Viện này có quan hệ khá mật thiết với Tiểu Linh, dù gì, họ cũng đều là con gái, liệu cô ta có đem chuyện này kể cho Tiểu Linh không nhỉ?
- Ồ, tôi đến báo cáo công việc với ngài!
Ngô Viện Viện nghĩ thầm, chẳng trách viện trưởng Mã lúc nãy gọi mình đến, thì ra là để mình đến thăm dò tình địch, uhm, còn mượn cớ làm bóng đèn, phá hỏng việc của hai người này nữa chứ! Người con gái này thực sự là con gái rượu của bí thư tỉnh ủy, sao lại làm như thế này, tranh cướp người đàn ông đẹp trai mê người với chị tiểu Linh? May mà mình đến kịp thời, nếu không, bọn họ không chừng còn tiến thêm bước nữa ý chứ!
Ngô Viện Viện mới nghĩ đến nơi này tự mình cũng cảm thấy có phần ngượng ngập, thầm nghĩ, cái ông viện trưởng Diệp này cũng thật là, sao cứ thích làm chuyện đó trong phòng bệnh chứ, ngày trước cùng viện trưởng Mã lúc vẫn ở bệnh viện Hoa Đống, còn thường xuyên truyền ra những vụ tai tiếng như thế này!
Haizz, đàn ông mà, đều có ham muốn chế ngự! Đúng, bác sĩ với y tá đều có những tà niệm! Hừ! Ngô Viện Viện đột nhiên thay đổi suy nghĩ nhanh như điện, lập tức lại nghĩ đến, không biết tên Lý Tiểu Hổ có như thế không, tên tiểu tử đó, đầu óc ngốc nghếch, có lẽ thật thà hơn Diệp Thanh nhiều rồi, có điều cũng khó nói lắm, nghe nói hắn còn là đồ đệ của Diệp Thanh, không chừng lại bị Diệp Thanh dạy xấu rồi cũng nên! Ơ kìa, mình đang nghĩ linh tinh gì không biết, còn không nhanh báo cáo công việc đi!
Nhìn thấy Diệp Thanh mở to hai mắt, hiếu kỳ nhìn mình, Ngô Viện Viện lập tức để ý tới mình đang thất thố, vội vàng ho khan hai tiếng, bước lại, rủ rỉ nói:
- Viện trưởng Diệp, lần này bệnh viện ta tất thảy đã cứu về 158 bệnh nhân, ngoài 4 người bị gãy xương nhẹ, hai người bị trúng độc ra, còn lại 152 bệnh nhân đều bị thương rất nặng!
Trong đó, có 35 người bị bỏng ở mức độ đặc biệt, 28 người bỏng nặng, có 67 người gãy xương toàn thân, xuất huyết trong, có người thậm chí còn đứt rời tứ chi, rất tiếc là không tìm lại được...
Ngô Viện Viện nói xong, liền trở lên trầm mặc, suy nghĩ lúc nãy hoàn toàn không còn nữa, nếu có chỉ là cảm giác đau xót và thương cảm!
Nhan Tuyết Khâm thần sắc nặng nề, im lặng không nói, Diệp Thanh hít một hơi khí lạnh, đã cảm nhận được một gánh nặng và áp lực mà xưa nay chưa từng có!
Ngừng lại một lát, Ngô Viện Viện nhẹ giọng nói:
- Còn có 22 bệnh nhân bị nhiễm chất độc Hydrogen (H). Số bệnh nhân này, mặc dù đã được toàn thể y bác sỹ và nhân viên của chúng ta khẩn trương cấp cứu, đại bộ phận tạm thời đều thoát ra khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng làm thế nào để chữa khỏi hoàn toàn, có một vài khâu mắt xích then chốt, chúng tôi vẫn chưa thương lượng được phương án tốt nhất.
Nói xong, liền liếc ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Thanh, dường như muốn nói, Diệp viện trưởng, ngài không phải từ trước đến nay luôn xoay chuyển được tình thế, xuất ra kỳ chiêu sao? Tất cả chúng tôi đang rất cần đến ngài đấy! Thật đó, rất cần đến ngài!
Diệp Thanh nghĩ đến những bệnh nhân bệnh tình trầm trọng đang rên rỉ trong phòng bệnh, đều đang đợi anh đến chữa trị, nhiệt huyết dâng lên, lập tức dãy giụa đòi đứng dậy:
- Đi, bây giờ tôi cùng cô đi xem tình hình thế nào!
Lần này, Ngô Viện Viện quýnh lên, Nhan Tuyết Khâm cũng quýnh cả lên!
- Anh làm gì thế, bản thân đã bệnh đến mức này rồi, nằm xuống cho em!
Cô giáo Nhan nổi giận, vẻ mặt nghiêm nghị, giống như đang đứng trên giảng đường giáo huấn mấy học sinh không nghe lời vậy, cưỡng ấn Diệp Thanh xuống, nói:
- Cứ coi như muốn chữa bệnh cứu người đi, thì trước tiên anh cũng phải khỏe lên một chút mới tính tiếp được chứ? Với tình hình hiện tại của anh, không khéo anh còn đổ xuống trước đấy!
Ngô Viện Viện cũng khuyên nói:
- Viện trưởng Diệp, anh cứ nghỉ ngơi trước đã, Nhan tiểu thư nói đúng đó, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, nếu như anh mà cũng ngã xuống thì bệnh viện Ngân Hạnh của chúng ta chẳng phải mất đi tâm phúc rồi sao?
Hai người đẹp vất vả khuyên bảo, Diệp Thanh ngẫm nghĩ một hồi, bây giờ chân khí của mình thực sự không đủ, ngay cả bước đi còn khó khăn, càng không nói đến việc vận khí châm cứu nữa, chữa bệnh quả thật có chút không thực tế, đành phải ngoan ngoãn nằm lại trên giường, nói:
- Vậy thì thế này nhé, Viện Viện, cô mang tất cả bệnh án, mỗi cái đều photo một phần mang vào đây cho tôi nghiên cứu!
- Vâng!
Ngô Viện Viện trong lòng không khỏi khâm phục, lập tức trả lời, rồi đi ra ngoài!
Chỉ chốc lát sau, liền bảo y tá Tiểu Toa mang một quyển notebook và cả các tài liệu chữa trị, bệnh tình tiến triển, rồi các loại báo cáo kiểm tra của mỗi bệnh nhân đến!
Sau đó, Diệp Thanh dưới sự giúp đỡ của Nhan Tuyết Khâm, xem xét một cách kỹ lưỡng, vừa xem vừa gật đầu! Trong lòng thầm nghĩ, bệnh viện Bạch Qủa của ta, đặc biệt là khoa cấp cứu, quả thực càng ngày càng trưởng thành, cái cơ chế ứng phó nhu cầu cấp thiết, phương án cấp cứu đều gần như hoàn mỹ, kể cả để mình tự chỉ huy cũng chưa chắc đã làm tốt được tốt hơn!
Chẳng hạn, bên trong có rất nhiều người bị thương, đều áp dụng phương pháp trước trị liệu sau chuẩn đoán, hoặc là vừa trị liệu vừa chuẩn đoán, vừa có thể bớt đi được những kiểm tra không quá cần thiết, để cứu mạng sống của bệnh nhân mà tiết kiệm tối đa thời gian quý báu! Trong lúc nguy cấp, có khi, chỉ vài giây đồng hồ ngắn ngủi cũng quyết định đến tính mạng của cả một con người! Cách cứu người như này, có thể nói là tranh cướp từng giây một! Mọi người trong bệnh viện Ngân Hạnh, đã giải quyết rất tốt điểm này!
Cái gì gọi là hiệu suất? Hiệu suất chính là đến từ đây!
Cùng lúc đó, rất nhiều bệnh nhân bị bỏng nhiêm trọng, y bác sỹ của bệnh viện Bạch Qủa cũng kịp thời tiến hành tiếp chất lỏng hồi phục, mà một nửa trong số đó, những bệnh nhân bỏng hít phải một lượng khí bỏng lón, cũng tiến hành mở khí quản dự phòng! Thậm chí có những người vô cùng nghiêm trọng, cũng đều thở bằng máy.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thần Y
Hành Xích Đạo
Thần Y - Hành Xích Đạo
https://isach.info/story.php?story=than_y__hanh_xich_dao