Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Đường Chuyên
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 440: Lại Bị Hại Rồi (1)
M
inh Châu là một hải cảng nhỏ, so với việc nói là hải cảng, chẳng bằng hình dung ra một cái cảng cá thì thiết thực hơn, đội thuyền không vào bến tàu được, chỉ có mấy thuyền nhỏ cập bến, chuẩn bị đem tang vật thu được từ đám hải tặc bán đi.
Khi còn ở Lĩnh Nam, Vâp Diệp đã phái quản sự Vân gia đi đường bộ thông tri cho các đại thương gia ngoài Ngũ Linh, bảo bọn họ tới Minh Châu, mình có hàng hóa muốn bán, bảo bọn họ không phải lo không đủ hàng hóa, chỉ cần lo tiền bạc của mình có làm hầu gia hài lòng hay không thôi.
Vì phát tài, hành động của thương nhân rất thần tốc, những thương nhân ôm mong đợi phát tài đứng trên bờ biển, từ xa xa thấy cánh buồm như mây, tiếng reo hò vang dội, đó là một đội thuyền hùng tráng.
Rất rõ ràng, tang vật của hải tặc không thỏa mãn được lòng tham của những thương nhân kia, chỉ mới một canh giờ, tang vật đã biến thành tiền đồng và bạc trắng, Vân Diệp không lấy hoàng kim, sĩ tốt cần tiền đồng chắc túi, bạc có thể chấp nhận, còn hoàng kim cách bọn họ quá xa.
Mua hết tang vật, hiện trường im phăng phắc, mấy chục vị đại thương đồng loạt nhìn vào Đinh Kiều, quản sự của Vân gia, ông ta có cái thói xấu hệt các vị chưởng quầy khác của Vân gia, thích dùng một ấm trả nhỏ uống tra, tu một ngụm trà nóng, đặt ấm trà xuống rồi mới nói với các đại thương:
- Chư vị chưởng quầy, vừa rồi chẳng qua là chút phúc lợi nhỏ hầu gia nhà ta kiếm cho các tướng sĩ, là thu hoạch của các tướng sĩ sau khi đánh bại hải tặc, cho nên hơi ít. Xin lỗi, Đinh Kiều này không nói rõ ràng, xin bồi tội với các vị.
Nói xong đứng dậy chắp tay bốn phía.
- Đinh chưởng quầy, chúng tôi đều nể mặt Vân gia cho nên mới lặn lội ngàn dặm xa xôi tới tòa thành nho nhỏ này, ông ngàn vạn lần đừng nói Vân hầu dám lấy cống phẩm cho bệ hạ mang ra bán, dù nhà ông dám bán, chúng tôi cũng chẳng có gan mua. Tiền thì tốt, nhưng lão phu không định vì tiền mà đem cả nhà lớn nhỏ cược vào.
Tức thì cả tòa đại sảnh nhốn nháo tiếng người, đồng loạt yêu cầu Vân gia có câu trả lời thỏa đáng cho mọi người, cống phẩm là thứ bọn họ tuyệt đối không dám đụng vào.
Đinh Kiều đột nhiên cười lớn, chỉ những chưởng quầy trong sảnh:
- Các vị cũng là người vào nam ra bắc, biết nhiều thấy rộng, sao hôm nay ai nấy lại trở nên ngu xuẩn vậy?
Đại sảnh tức thì yên tĩnh lại, mọi người vươn cổ đợi Đinh Kiều nó lý do.
- Chư vị, chưa nói bệ hạ cấp hầu gia nhà ta ý chỉ tùy nghi hành sự, chúng ta nói quốc triều rốt cuộc cần gì nhé, không giấu các vị, thuyền hầu gia nhà ta ngồi chính là chiếc Mộc Lan chu mà các vị thấy. Trong khoang thuyền chứa đầy kỳ trân dị bảo, không sợ các vị cười chứ, Lão Đinh này xem như là trải đời rồi, nhưng nhìn số châu báu đó cũng đái ra quần, chân không bước nổi, được gia tướng trong nhà đưa đi xem bảo khố, các vị đủ thấy bảo vật kinh người thế nào chưa?
- Quốc triều cần gì? Cần thứ bảo bối giá trị cao, nhưng không đem lại chút lợi ích nào cho triều đình à? Quốc triều cần tiền đồng, bạc, hoàng kim, lương thực, đồng, sắt, lụa, vải, muối. Quan viên cần vàng bạc để phát bổng lộc, tướng sĩ cần bạc khao thưởng, các tướng sĩ cần quân nhu, lương thảo. Không thể để bệ hạ khi phát bổng lộc cho quan viên, người này được một cây san hô, người kia một hạt châu. Tương sĩ đánh thắng trận, chẳng lẽ phát mỗi người một viên bảo thạch? Thế còn ra cái thể thống gì nữa.
- Bệ hạ của chúng ta không phải là quân vương thích châu báu, nếu hầu gia nhà ta đem châu báu về Trường An, chư vị nghĩ xem, đem hết số châu báu đó bán ra một lượt, vậy nó còn là châu báu không? Con mẹ nó chỉ còn là một đống đá.
- Cho nên hầu gia nhà ta nghĩ ngay tới những thương gia chúng ta, chỉ có chúng ta mới có thể đem châu báu cấp bệ hạ biến thành thứ thực chất như tiền tài, quân giới, lương thảo, đó mới là thứ bệ hạ cần thực sự.
- Các vị, vừa rồ mọi người cũng nói, nếu tùy tiện bán cống phẩm sẽ chết cả nhà, các vị có người thân, chẳng lẽ hầu gia nhà ta không có? Lão Đinh ta không có?
- Chuyện này các vị cũng thấy rồi đấy, đều tiến hành quang minh chính đại, không che giấu quan phủ, thứ sử nay đang uống trà nói chuyện với hầu gia ta trên thuyền, còn có cả hoạn quan thiếp thân của bệ hạ, tám nghìn tướng sĩ thủy quân ở đó, giấu được ai? Cho dù hầu gia nhà ta mua chuộc được hết bọn họ, các vị nghĩ rằng bệ hạ không biết à?
- Cho nên các vị cứ yên tâm cả đi, lấy tiền tài vật tư của các vị, chuẩn bị phát tài, đây dứt khoát là một vụ làm ăn ốt, hiện châu báu quá nhiều, giá sẽ không đắt, bất kể là để cho con cháu, hay là đem ra chợ bán đều là lựa chọn tốt.
Lão Đinh nói xong, hiện trường rối loạn, vừa rồi lo lắng chỉ vì những thứ kia mang danh nghĩa cống phẩm, trong tiềm thức cho rằng thứ đó không thể động vào, ai động vào là chết, giờ nghĩ lại thì đúng là thế, hoàng gia cần châu báu làm gì, để bệ hạ chơi một mình à? Có khả năng đó không? Bệ hạ nuôi chim, cũng bị Ngụy Trưng làm cho phải tự tay bóp chết trong lòng, nếu những thứ này đều vào hoàng cung, còn chẳng bị đám triều thần làm phiền chết thôi, Lão Đinh nói rất có lý.
Người lớn gan đã chuẩn bị tiền tài, tính toàn dùng bạc đổi tốt hơn hay sắt thì tốt hơn, người nhát gan thì do dự quan sát. Nơi bán hàng ở ngay bên biển, khi thứ sử Minh Châu cười tủm tỉm từ trên thuyền xuống, lập tức các quan viên vây tới, chuẩn bị nghe xem quan bản địa nói sao.
Thứ sử Minh Châu Lương Giai hai tay áp hờ, bảo mọi người yên tĩnh, đợi im lặng rồi ông ta mới nói:
- Chư vị muốn hỏi gì, bản quan đã đoán được vài phần, chẳng qua là vấn đề cống phẩm có thể bán hay không, giờ bản quan trả lời, hoàn toàn có thể, đó là kết luận của bản quan sau khi xem ý chỉ của bệ hạ. Chỉ cần chư vị nạp thuế ở Minh Châu thì không thành vấn đề, ha ha, nói thật, lát nữa bản quan cũng muốn mua vài món làm chí bảo gia truyền. Tới khi đó chư vị đừng tranh với viên quan nghèo như ta, làm ơn, làm ơn.
Nói xong lớn tiếng gọi quản gia về nhà chuẩn bị tiền tài.
Lúc này mới đánh tan chút lo lắng cuối cùng của mọi người, chuẩn bị sẵn tiền tài để thi triển thủ đoạn..
.Hôm nay trên thuyền rất nào nhiệt, có tư cách lên thuyền của Vân Diệp còn có một người nữa, đó là đại chưởng quầy ở Giang Nam.
- Lão Chu, thế này cũng quá đáng quá, Vân gia đầu tư ít tiền tài vào tiền trang, vì sao cho tới nay không thu lợi được chút nào? Toàn nghe Hoàng Chí Ân khoe khoang nói tiền trang kiếm tiền ra sao, nay mở ở đây, mai mở ở kia, vì sao Hà gia không thu được đồng nào? Không phải bị các ngươi nuốt mất rồi chứ?
Đại chưởng quầy mặt như quả mướp đắng:
- Hầu gia ơi, ai mà dám nuốt tiền của ngài chứ, nương nương đã nói rồi, tiền trang rất quan trọng với Đại Đường, hiện cần triển khai toàn diện, không chia hoa hồng cho cổ đông, đợi sau hãy nói, ngài nói xem ai dám lấy tiền?
- Ta nhớ ngoại trừ đại cổ đông là nương nương, còn có ba tiểu cổ đông, thái tử, Ngụy vương, và ta. Nương nương hại con mình ta không có ý kiến, vì sao hại luôn cả ta.
- Nương nương nếu ngay cả con mình cũng hạ thủ được thì hầu gia bị tính kế có là gì đâu, nếu không hay là về kinh rồi hầu gia tự hỏi nương nương xem.
- Lão Chu chết băm này, ngươi đưa ra chủ ý rắm chó gì thế, hiện giờ ta chỉ sợ gặp nương nương và bệ hạ, tránh còn chẳng kịp, làm gì có chuyện tới nhà nạp mạng.
Lão Chu là người quen rồi, là người cũ khi tiền trang khởi nghiệp, năm nay mới thăng lên làm Đại chưởng quầy, là người rất có năng lực, chưa tới một năm khiến nghiệp vụ phát triển mạnh mẽ, xem như Hoàng Chí Ân không nhìn nhầm người.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Đường Chuyên
Kiết Dữ 2
Đường Chuyên - Kiết Dữ 2
https://isach.info/story.php?story=duong_chuyen__kiet_du_2