Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Thiên Giới Hoàng Hậu
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 132.4
T
rước khi rời đi, Ngân Hiên còn trầm giọng dặn dò nàng, sau đó dẫn mấy tên thủ hạ, tung người lên ngựa, còn ngoái đầu nhìn lại lần nữa, với vô tận nhớ nhung ở đáy mắt, rồi phất tay, hào hiệp giục ngựa chạy như điên, gió mát thổi tung trường bào bay lượn, tóc đen như đám mây xa vời, cả người phiêu dật mang đầy phong trần, bỗng nhiên bay xa, từ từ hóa thành một cái chấm đen rồi biến mất.
Mạc Sầu đi tới trước mặt chủ tử, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta trở về đi.”
“Được.” Thanh Dao gật đầu, nàng còn có chính sự cần phải làm nữa. Thượng Quan Hạo nếu xuất hiện, thì nhất quyết đừng tin rằng hắn có lòng tốt mà rút lui, đối với bước đi kế tiếp của hắn, thì Thanh Dao nhất thời không cách nào tìm tòi nghiên cứu, Thượng Quan Hạo, nàng cũng không phải quá quen thuộc với hắn, vì thế không thể dự đoán được hướng đi của hắn
Đoàn người lên ngựa trở về Dịch cung.
Tiểu Ngư nhi biết phụ hoàng hồi cung, tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng cái gì cũng không nói…
Bởi vì Thượng Quan Hạo xuất hiện, Thanh Dao ra mệnh lệnh xuống, buổi tối nhất định phải đề phòng càng nghiêm ngặt, không thể để cho bất luận kẻ nào xông tới.
Liên tiếp ba ngày không phát sinh chuyện gì, thế nhưng buổi tối ngày thứ tư, lúc giờ tý bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, rất là hỗn loạn, Thanh Dao đột nhiên xoay người ngồi xuống, ánh mắt sắc bén kêu lên: “Mạc Sầu, đã xảy ra chuyện gì?”
Mạc Sầu từ bên ngoài chạy vội vào, sắc mặt âm u, trầm giọng mở miệng: “Có người xông vào dịch cung? Bọn lính đang đuổi bắt, hình như đến thật nhiều người đó?”
“Chắc tiện nam Thượng Quan Hạo.” Thanh Dao cắn răng, thân thể khẽ động chuyển qua bên giường, Mạc Sầu vội vàng động thủ thị hầu nàng đứng dậy, trong phòng y phục còn không có mặc xong, thì bên ngoài liền vang lên thanh âm của Băng Tiêu: “Chủ tử, không xong, có người dẫn dắt thuộc hạ rời đi, đã bắt đi công chúa.”
“Cái gì?” Thanh Dao sắc mặt trầm xuống, ngay cả tóc cũng không chỉnh lý, liền đi ra ngoài, thuận tay xé một cây lụa buộc tóc lên.
“Ngươi nói có người mang đi Tiểu Ngư nhi?”
“Đúng vậy, là thuộc hạ thất trách.” Băng Tiêu cung kính quỳ xuống, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại có người sử dụng kế điệu hổ ly sơn, nàng chỉ đuổi theo ra khỏi chỗ đó một lát, thì đã có người nhanh chóng mang tiểu công chúa đi, xem ra công chúa thật đúng là sự uy hiếp của nguyên soái, bất quá công chúa bây giờ cũng không phải là công chúa trước kia, Băng Tiêu nhớ tới hai ngày nay công chúa cứ mân mê cái gì đó, còn nói ai cũng đừng nghĩ khi dễ đến nàng, không biết là nàng giở trò gì?
Thanh Dao sắc mặt khó coi, đâu còn tâm tình trừng phạt Băng Tiêu, hơn nữa nàng biết Thượng Quan Hạo vốn không phải là người bình thường, đầu óc của hắn cũng còn có chút tác dụng.
Dưới bóng đêm, Thanh Dao đứng ở trong hành lang, trời rất tối, không có lấy một tia ánh sáng, bốn phía thỉnh thoảng có binh sĩ chạy qua, An Định Phong cùng mấy người thủ hạ phó tướng ở trong doanh trướng bên ngoài dịch cung, nên căn bản không biết chuyện xảy ra ở dịch cung.
Thanh Dao đang đợi, nàng biết, mục tiêu của Thượng Quan Hạo không phải Tiểu Ngư nhi, mà là nàng – Mộc Thanh Dao, người hắn chân chính muốn giết là Mộc Thanh Dao…
Quả nhiên rất nhanh có binh sĩ bẩm báo: “Nguyên soái, không xong, có người bắt cóc tiểu công chúa, còn nói, còn nói?”
“Nói cái gì?” Mạc Sầu sớm nóng ruột thúc giục, tiến lên nhấc cổ áo của tiểu binh kia, hù doạ hắn vội vàng mở miệng: “Bảo nguyên soái lập tức đi đến Cự Phong sơn đối diện dịch cung, bằng không đừng nghĩ nhìn thấy công chúa.”
“Được, lập tức đi Cự Phong sơn.”
Thanh Dao trầm giọng mệnh lệnh, Mạc Sầu cùng Băng Tiêu lập tức đùng đùng nổi giận dẫn theo đám người phía sau hướng cự phong sơn mà đi, tối nay phải cẩn thận, hoàng thượng không có ở chỗ này, những người này chưa chắc đánh thắng được Thượng Quan Hạo, tất cả mọi người vốn cho rằng, Thượng Quan Hạo nhất định sẽ nghĩ biện pháp đối phó hoàng thượng, ai ngờ hắn vẫn một lòng muốn đối phó chủ tử, xem ra nếu hắn muốn hại chủ tử, các nàng dù phải liều cả mạng cũng sẽ không để cho hắn động tới chủ tử dù một cọng tóc gáy.
Đoàn người ra khỏi Dịch cung, rất nhanh lên ngựa chạy về phía Cự Phong sơn, mặt khác Mạc Sầu phân phó một thủ hạ, đi vào doanh địa thông tri An tướng quân mang một ít binh mã qua đây.
Cự Phong sơn, cách dịch cung không xa, xa xa nhìn qua, tựa như một người khổng lồ, trong bóng đêm ngạo nghễ sừng sửng ở trong thiên địa, Thanh Dao cùng thủ hạ xoay người xuống ngựa, đi lên núi, mãi cho đến đỉnh núi Cự Phong sơ, trên một khối đất trống rộng bằng phẳng, lúc này Tiểu Ngư nhi đang bị một người nam nhân canh chừng, thân thể nho nhỏ tựa hồ rất sợ hãi, kinh khủng nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo dưới bóng đêm, Thượng Quan Hạo thoả mãn nhìn hết thảy, bởi vì Tiểu Ngư nhi là một tiểu hài tử, vì thế họ căn bản không có phòng bị, không trói nàng lại, cũng không làm khó nàng.
Hắn muốn là mệnh của Mộc Thanh Dao.
Dưới bóng đêm, Thanh Dao quanh thân lãnh lệ xuất hiện, đi theo phía sau là một đám thủ hạ, lạnh lùng cùng bọn họ đối mắt.
“Thượng Quan Hạo, thả nữ nhi của ta ra, nàng còng nhỏ như vậy, người ngươi muốn đối phó là ta, có bản lãnh gì cứ hướng về phía ta, vì sao lại ra tay đối phó một đứa bé.”
Thanh Dao ngữ khí lành lạnh, không oán không giận, con ngươi trung lóe ra châm chọc cùng lạnh lùng, chỉ có người quen thuộc với nàng mới biết nàng đang tức giận, hơn nữa rất tức giận, nàng là loại người càng giận dữ thì càng lạnh lùng.
Ở đối diện, Tiểu Ngư nhi nhìn thấy Thanh Dao xuất hiện, vẫn rất sợ mẫu thân làm ra chuyện không lý trí, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ soạn tới eo, từ lần trước bị Hoa Văn Bác bắt cóc, nàng liền chăm chú suy nghĩ, nếu muốn đi theo mẫu thân, thì không thể liên lụy người, những người này một kẻ cũng đừng nghĩ hại nàng nữa, khóe môi đột nhiên cười nhạt, giận dữ nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo.
Đáng tiếc người nam nhân này toàn bộ lực chú ý đều ở trên người Mộc Thanh Dao, hoàn toàn bỏ quên thân thể nhỏ bé bên cạnh, ngay cả đám thủ hạ cũng đều chú ý một đám người đối diện, mà đã quên mất con tin trong tay.
Tiểu Ngư nhi không vội không gấp, lạnh lùng dị thường, nàng đang đợi thời cơ tốt nhất.
Thượng Quan Hạo nhìn Mộc Thanh Dao ở đối diện, đắc ý nhe răng cười, khuôn mặt luôn luôn ôn nhã nay xấu xí đến cực điểm.
“Mộc Thanh Dao, hôm nay ngươi chỉ có hai con đường để chọn, một là ngươi chết, hai là con gái ngươi chết.”
Hắn nói xong, vươn tay ra nhấc Tiểu Ngư nhi bên cạnh lên, thân thể nho nhỏ của Tiểu Ngư nhi vừa rụt lui, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, nàng đột nhiên rút từ phía sau ra một cây súng ngắn, nhắm ngay Thượng Quan Hạo pằng một tiếng bắn ra ngoài, viêm thuốc bể ra, Thượng Quan Hạo trúng một phát, hắn mở to mắt với vẻ khó tin, nhìn nòng súng còn làn khói bóc ra, mà thủ hạ của Thượng Quan Hạo cũng ngây dại.
Gió núi thổi qua, Thượng Quan Hạo loạng choạng rút lui một bước, ngã ngồi trên mặt đất, mà cùng trong lúc đó, Thanh Dao thế như chẻ tre, phóng vọt đi qua, nhanh chóng ôm lấy nữ nhi, lắc mình lui ra ngoài, mà Tiểu Ngư nhi còn chưa từ bỏ ý định, lại nhắm ngay Thượng Quan Hạo bắn thêm một phát, một tiếng pằng lần thứ hai nổ ra, bởi vì không phải có chuẩn, nên trúng vào bắp đùi của hắn.
Dưới bóng đêm, vang lên thanh âm tức giận mắng boong boong, Tiểu Ngư nhi hai chân vừa chạm đất, tay nhỏ bé đã chống nạnh đứng lên.
“Các ngươi mà cũng dám bắt cóc cô nãi nãi, cô nãi nãi một phát bắn chết ngươi, cho rằng cô nãi nãi dễ khi dễ sao?” Nàng mắng xong, tiếp tục dùng tầm mắt nhắm súng, bất quá lúc này chỉ là cố ý hù dọa người đối diện, bởi vì súng này chỉ có thể bắn hai phát hỏa thuốc, thế nhưng chỉ cần động tác này của nàng cũng làm đám người đối diện tỉnh lại, mấy tên thủ hạ, rất nhanh thối lui đến bên người chủ tử, khẩn trương truy vấn: “Chủ tử, ngươi không có chuyện gì chứ?”
Thượng Quan Hạo đau đến ngũ quan nhăn lại cùng một chỗ, bốp một tiếng quăng một bạt tay cho người vừa đặt câu hỏi, một phát đầu bị bắn trúng thắt lưng bên trái, một phát bị trúng ở trên đùi, có thể không có chuyện gì sao? mồ hôi từng hột lớn chảy đi xuống, Thanh Dao vừa nhìn thấy tình thế thật đúng là cơ hội ngàn năm khó gặp a, nên nàng đâu cho bọn hắn chút nào không gian thở dốc, vung tay lên mệnh lệnh: “Lên, giết bọn họ.”
Tiếng nói nàng vừa dứt, đám người phía sau vọt tới, mà An Định Phong cũng dẫn một đám người xông lên núi.
Lúc này, mọi người bao vây thủ hạ của Thượng Quan Hạo, mà Mộc Thanh Dao sắc mặt âm lãnh bước đi thong thả chạy bộ đến trước mặt Thượng Quan Hạo, chỉ thấy hắn bởi vì trúng hai phát hỏa thuốc của Tiểu Ngư Nhi, không nhúc nhích được, máu chảy đầy đất, cả người đều sắp ngất, đang cố ép buộc chính mình trấn định.
“Xem ra hôm nay là ngày chết của ta.”
“Ngươi cũng rất thông minh.” Thanh Dao lạnh nhạt nói, ngân quang chợt lóe, trường kiếm đâm tới, ai ngờ Thượng Quan Hạo cũng không cho nàng cơ hội như vậy, thân thể ngay tại chỗ lăn một vòng, thẳng tắp rơi xuống vực sâu vạn trượng, dưới vách núi đen kịt, gió thổi lồng lộng, căn bản nhìn không thấy nửa điểm bóng người.
Mà An Định Phong dẫn theo mọi người, đã giết hết thủ hạ của Thượng Quan Hạo từ lâu, trên ngọn núi to lớn người trở nên, một mảnh máu tanh tiêu điều.
“An tướng quân, ngày mai dẫn người đi xuống tìm tòi, tìm xem có thi thể của hắn hay không, sống thì gặp người, chết phải thấy thi thể, xem hắn có phải đã chết hay không.” Thanh Dao lạnh lùng phân phó xong, quay đầu nhìn phía Tiểu Ngư nhi bên người, không nghĩ tới hôm nay Tiểu Ngư nhi đã giúp nàng một lần.
Thượng Quan Hạo cũng không phải dễ dàng bị diệt trừ, chuyện phát sinh tối nay, hoàn toàn ngoài sự tính toán của hắn, đại khái hắn nằm mơ cũng không nghĩ ra, một đứa nhỏ chỉ có ba tuổi lại làm ra chuyện cổ quái như vậy.
“Ngươi không có chuyện gì sao?”
Thanh Dao quan tâm hỏi, Tiểu Ngư nhi ngửa đầu: “Không có việc gì, nương yên tâm đi, chúng ta hạ sơn thôi”
“Ân, đi thôi.”
Thanh Dao không hỏi Tiểu Ngư nhi về vấn đề súng hỏa, bởi vì cái này thật ra rất trẻ con, chỉ dùng để phòng thân mà thôi, cũng không có bao nhiêu uy lực, nhưng hôm nay nó đã giúp các nàng một phen, bất quá những người khác lại kinh ngạc không gì sánh được, nhưng ai mà dám hỏi công chúa và nguyên soái chuyện này.
Sắc trời mờ mờ, đoàn người hạ sơn, An Định Phong dẫn người xuống Cự Phong nhai tìm tòi, kết quả bởi vì vách núi quá sâu, căn bản không thể đi xuống, cuối cùng cũng thôi, nếu vách núi sâu như vậy, nghĩ chắc người nam nhân kia cũng sống không được.
Không nghĩ tới các nàng lại trong cơn hung hiểm chuyển bại thành thắng, giết chết Thượng Quan Hạo một nhân vật khó chơi, vạn hạc quốc mất Thượng Quan Hạo, căn bản đã không còn gì đáng ngại, trước đây còn có Tương vương cùng Ngô vương trấn thủ, thế nhưng từ khi Thượng Quan Hạo hồi cung, Tương vương liền chết bệnh, Ngô vương cũng mắc bệnh hiểm nghèo, lúc này vạn hạc quốc như rắn mất đầu, chính là cơ hội để các nàng ra tay.
Các nàng đang đợi hàng thư từ Nguyệt Nhưỡng quốc, chỉ cần bọn họ quy thuận, các nàng lập tức tấn công Vạn Hạc quốc…
Ba ngày sau, Nguyệt Nhưỡng quốc quả nhiên phái sứ thần, mang theo một phần hàng thư, tự nguyện quy thuận Huyền Nguyệt, trở thành một nước thuộc địa của Huyền Nguyệt, hoàng thất sẽ không còn tồn tại nữa, mà chỉ là một vương gia, thành viên hoàng thất đều giống nhau lấy vương gia để xưng hô, song song với hàng thư viết xuống quy thuận là lúc chỉ chừa năm nghìn binh tướng để canh gác, còn lại đều về triệu về phía trên để dùng.
Thanh Dao nhìn sứ thần kính cẩn tuân mệnh, rất hài lòng, xem ra Nguyệt Nhưỡng quốc là thật tâm, đã như vậy, các nàng sẽ không có đạo lý không đánh
Thanh Dao phân phó đi xuống, theo biên cảnh Đan Phượng quốc cùng vạn hạc quốc bắt đầu tấn công.
Trong lúc chiến hoả sôi sục, vạn hạc quốc lập tức đem binh mã đánh nguyệt nhưỡng quốc thu trở về, mà nguyệt nhưỡng quốc sau khi nghĩ ngơi điều tức mấy ngày, liền vây bọc đánh qua đây, cứ như vậy, vạn hạc quốc lâm vào tình thế bị vây đánh.
Mà hoàng đế thì vẫn ký thác kỳ vọng cao ở Thượng Quan thái tử, nhưng hắn lại mất đi hình bóng, toàn bộ vạn hạc quốc lòng người bàng hoàng, loạn thành một đoàn.
Binh mã của Thanh Dao càng đánh càng mạnh, một đường đấu tranh anh dũng, giết thẳng đến vạn hạc quốc kinh đô.
Ngày mười bốn tháng chín, cuối cùng trong vòng bốn tháng, vạn hạc quốc lần thứ hai tan rã…
Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Thanh Dao ra mệnh lệnh xuống tru diệt mọi người trong hoàng cung vạn hạc quốc, bách tính không một người thương vong, chiến tranh ở trong khoảng thời gian ngắn lắng lại.
Phong vân đại lục thất quốc, hiện tại chỉ còn lại có tam quốc, Huyền Nguyệt quốc cùng Vân Thương quốc còn có Thanh La quốc, ba quốc gia, Huyền Nguyệt chiếm ba phần năm lãnh thổ, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc chiếm hai phần năm lãnh thổ, bởi vì mấy năm liên tục chiến tranh, các tướng sĩ đều mệt chết đi, Thanh Dao phân phó đi xuống, làm cho mọi người nghĩ ngơi dưỡng sức điều chỉnh ba tháng…
Thanh Dao cùng Tiểu Ngư nhi vẫn chưa có trở về Vô Tình cốc, cũng không có về Huyền Nguyệt, mà là chọn một chỗ dã ngoại phía sau có núi trước mặt có sông, xây dựng một căn trúc phòng, nhàn nhã đi chơi quangày.
Nơi này cách doanh địa các tướng sĩ không xa, lúc không có chuyện gì làm, có thể đi nhìn mọi người.
Mặt trời mọc thì ngắm cảnh, mặt trời lặn ngắm trăng.
Vừa một mùa đông lạnh lại tới rồi, qua mùa đông này, Tiểu Ngư nhi liền bốn tuổi, nàng hoàn toàn giống như một đại hài tử, ngôn hành cử chỉ càng mẫn tiệp, cả người mạnh mẽ mà kiêu ngạo, không giống như Thanh Dao lãnh tĩnh, cũng không giống Huyền đế khí phách, tựa hồ nàng dung hợp tính chất đặc biệt của hai người bọn họ, có an tĩnh lại, có cơ trí của Thanh Dao, quanh thân càng thêm khí phách, nho nhỏ niên kỉ kỷ, ở trong quân hành tẩu, rất nhiều người đối với nàng đều cung kính, không chỉ bởi vì nàng là một công chúa, mà vì bản thân rất nàng thông minh.
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Thiên Giới Hoàng Hậu
Ngô Tiếu Tiếu
Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu
https://isach.info/story.php?story=thien_gioi_hoang_hau__ngo_tieu_tieu