Đăng Nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Quên Mật Khẩu
Đăng ký
Trang chủ
Đăng nhập
Đăng nhập iSach
Đăng nhập = Facebook
Đăng nhập = Google
Đăng ký
Tùy chỉnh (beta)
Nhật kỳ....
Ai đang online
Ai đang download gì?
Top đọc nhiều
Top download nhiều
Top mới cập nhật
Top truyện chưa có ảnh bìa
Truyện chưa đầy đủ
Danh sách phú ông
Danh sách phú ông trẻ
Trợ giúp
Download ebook mẫu
Đăng ký / Đăng nhập
Các vấn đề về gạo
Hướng dẫn download ebook
Hướng dẫn tải ebook về iPhone
Hướng dẫn tải ebook về Kindle
Hướng dẫn upload ảnh bìa
Quy định ảnh bìa chuẩn
Hướng dẫn sửa nội dung sai
Quy định quyền đọc & download
Cách sử dụng QR Code
Truyện
Truyện Ngẫu Nhiên
Giới Thiệu Truyện Tiêu Biểu
Truyện Đọc Nhiều
Danh Mục Truyện
Kiếm Hiệp
Tiên Hiệp
Tuổi Học Trò
Cổ Tích
Truyện Ngắn
Truyện Cười
Kinh Dị
Tiểu Thuyết
Ngôn Tình
Trinh Thám
Trung Hoa
Nghệ Thuật Sống
Phong Tục Việt Nam
Việc Làm
Kỹ Năng Sống
Khoa Học
Tùy Bút
English Stories
Danh Mục Tác Giả
Kim Dung
Nguyễn Nhật Ánh
Hoàng Thu Dung
Nguyễn Ngọc Tư
Quỳnh Dao
Hồ Biểu Chánh
Cổ Long
Ngọa Long Sinh
Ngã Cật Tây Hồng Thị
Aziz Nesin
Trần Thanh Vân
Sidney Sheldon
Arthur Conan Doyle
Truyện Tranh
Sách Nói
Danh Mục Sách Nói
Đọc truyện đêm khuya
Tiểu Thuyết
Lịch Sử
Tuổi Học Trò
Đắc Nhân Tâm
Giáo Dục
Hồi Ký
Kiếm Hiệp
Lịch Sử
Tùy Bút
Tập Truyện Ngắn
Giáo Dục
Trung Nghị
Thu Hiền
Bá Trung
Mạnh Linh
Bạch Lý
Hướng Dương
Dương Liễu
Ngô Hồng
Ngọc Hân
Phương Minh
Shep O’Neal
Thơ
Thơ Ngẫu Nhiên
Danh Mục Thơ
Danh Mục Tác Giả
Nguyễn Bính
Hồ Xuân Hương
TTKH
Trần Đăng Khoa
Phùng Quán
Xuân Diệu
Lưu Trọng Lư
Tố Hữu
Xuân Quỳnh
Nguyễn Khoa Điềm
Vũ Hoàng Chương
Hàn Mặc Tử
Huy Cận
Bùi Giáng
Hồ Dzếnh
Trần Quốc Hoàn
Bùi Chí Vinh
Lưu Quang Vũ
Bảo Cường
Nguyên Sa
Tế Hanh
Hữu Thỉnh
Thế Lữ
Hoàng Cầm
Đỗ Trung Quân
Chế Lan Viên
Lời Nhạc
Trịnh Công Sơn
Quốc Bảo
Phạm Duy
Anh Bằng
Võ Tá Hân
Hoàng Trọng
Trầm Tử Thiêng
Lương Bằng Quang
Song Ngọc
Hoàng Thi Thơ
Trần Thiện Thanh
Thái Thịnh
Phương Uyên
Danh Mục Ca Sĩ
Khánh Ly
Cẩm Ly
Hương Lan
Như Quỳnh
Đan Trường
Lam Trường
Đàm Vĩnh Hưng
Minh Tuyết
Tuấn Ngọc
Trường Vũ
Quang Dũng
Mỹ Tâm
Bảo Yến
Nirvana
Michael Learns to Rock
Michael Jackson
M2M
Madonna
Shakira
Spice Girls
The Beatles
Elvis Presley
Elton John
Led Zeppelin
Pink Floyd
Queen
Sưu Tầm
Toán Học
Tiếng Anh
Tin Học
Âm Nhạc
Lịch Sử
Non-Fiction
Download ebook?
Chat
Cẩm Y Dạ Hành
ePub
A4
A5
A6
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Chương 432: Một Tâm Can, Một Bảo Bối.
T
huyền Hạ Tầm chạy nhanh tới gần, thấy rõ người trên thuyền chính là Hà Thiên Dương, trong lòng dĩ nhiên đã đại định, hắn mỉm cười dìu Hà Thiên Dương trên mặt đất lên, cười nói: “Thiên Dương, nghe nói Bình Nữ đã sinh cho ngươi một tiểu tử mập mạp, ha ha, chúc mừng, chúc mừng nha!”.
Hải tặc ở bên cạnh đều nhìn đến ngây người, nhất thời còn chưa biết người trước mắt này chính là Dương Húc trong truyền thuyết.
Hà Thiên Dương toét miệng rộng ra cười ngây ngô: “Nhờ có đại nhân hỗ trợ, bằng không tiểu nhân nào có phúc khí tốt như vậy, ha ha, ha ha...”.
Hạ Tầm hiểu được hắn nói may mắn nhờ mình cung cấp cơ hội cho hắn, được cùng Bình Nữ kết làm phu thê, được thê tử tốt như vậy, mới được một tiểu tử béo mập, nhưng lời này tại sao nghe lại không được tự nhiên, hắn xoa xoa mũi, cười nói: “Ta lần này đến, là y theo trước hẹn, gặp Hứa đại đầu lĩnh, nhanh đưa ta lên trên đảo”.
Hà Thiên Dương vui mừng nói: “Tiểu nhân nghe nói, Yến vương điện hạ đã lấy Kim Lăng, ngồi trên thiên hạ? Những ngày này rất loạn, trên biển lại có người Oa gây sự, không cách nào nghe tin tức mới nhất, đại nhân đã được... Phong làm chức quan gì? Ngũ quân đại đô đốc? Nhất phẩm võ thần sao!”.
Hạ Tầm cười mỉm nói: “Ngươi lại sai rồi!”.
Hà Thiên Dương gãi gãi đầu, đột nhiên la hoảng lên: “A! Đại nhân làm Pho ma?”.
Hạ Tầm cũng giật nảy mình, lảo đảo một cái, thiếu chút nữa sẽ trở lại trong nước. Không có cách nào, Đại Minh khai quốc thì chỉ có sáu công tước, đến hiện tại không nói đến còn sống, mà ngay cả tử tôn bọn họ cũng không còn lại được mấy người, Hà Thiên Dương ở Kim Lăng trông thấy người mặc áo kỳ lân, không phải Phò mã thì chính là Ngũ quân đại đô đốc, hắn tự nhiên sẽ nghĩ trên mặt này.
Hạ Tầm ho khan một tiếng, mới nói: “Ta hôm nay, thụ phong làm Phụ Quốc Công, thế tập nhất đẳng công tước”.
“Ông trời ơi! Thật không?”.
Hà Thiên Dương mở miệng rộng ra, nửa ngày không thể nói: “Chuyện này phải cho Tam tỷ biết, không biết sẽ vui mừng thế nào. Đại nhân... Không, Quốc Công, Quốc Công gia, mau mau nhanh, chúng ta lập tức trở lại Song Tự”.
Có một hải tặc bên cạnh nhắc nhở: “Thiên Dương ca những người Oa kia... Làm sao bây giờ?”.
Hà Thiên Dương lúc này mới nhớ còn có chút cừu nhân chưa xử trí, nhìn nhìn hướng trên biển, đám người Oa bò lên Oa thuyền chưa chìm nghỉm, trên mặt thuyền chen chúc nguyên một đám người Oa lùn tịt như trẻ con, cũng đang nhìn về phía này.
Hà Thiên Dương hỏi dò: “Quốc Công, người xem những người Oa kia nên xử trí ra sao? Bắt trở về mà nói... Lãng phí lương thực. Nếu bán đi Nam Dương làm nô lệ... Giờ đây chúng ta và Nam Dương vương Trần Tổ Nghĩa rất căng thẳng, đi một chuyến không hề dễ dàng, một người bọn họ còn không đáng giá bằng một thớt lụa, không đáng làm đâu, người thấy thế nào?”.
Hạ Tầm nhàn nhạt nói: “Chúng ta đi Song Tự ngay lập tức, về phần những người Oa nảy thì giao cho các ngươi.
Trước kia xử lý như thế nào, bây giờ xử lý như thế đó đi!”.
Hà Thiên Dương mừng rỡ, ra lệnh một tiếng, từng chiếc từng chiếc thuyền hải tặc lập tức đánh trống reo hò tiến về phía Oa thuyền, xem ra, là muốn trực tiếp nhấn chìm chúng nó.
Giặc Oa kinh hoàng, nếu đặt ở trước kia, bọn họ rơi vào tay hải tặc cũng tự biết không thể may mắn thoát khỏi, nhưng giờ đây bởi vì thủy sư quân Minh xuất hiện, bọn họ không khỏi ôm một tia ảo tưởng, nhưng mắt thấy đối phương vẫn muốn xử lý toàn bộ bọn họ, không khỏi kinh hoảng giật mình.
Cột buồm thuyền đã bị chặt đứt, bọn họ dùng mấy thứ linh tinh gì đó liều mạng nhảy xuống nước, đi về phía thủy sư quân Minh bên kia, có người dùng tiếng Hán cao giọng kêu lên: “Các ngươi là quan binh, các ngươi không thể giết người được!”.
Lạc Vũ ở đầu thuyền nhìn rõ ràng, hiểu rõ hành động của bọn hải tặc nhất định là được Phụ Quốc Công ngầm đồng ý, liền ghé vào đầu thuyền kêu to: “Cút con bà ngươi đi, lão tử căn bản không tiếp nhận đầu hàng!”.
“Quân gia tha mạng, tha mạng, đừng giết ta, ta là người Hán!”.
“Ngươi đã quay lưng với tổ tông mười tám đời nhà mình, ngươi càng đáng chết hơn!”.
Lúc này chỗ đầu thuyền không ngừng có người mắng chửi, còn có cung tiễn vọt tới trước mặt.
“Phành!”.
Một chiếc thuyền hải tặc bị đâm cho chia năm xẻ bảy, giặc Oa giống như hạ sủi cảo rớt xuống nước, thuyền lớn không chút do dự, liền đi qua đỉnh đầu bọn họ, phóng tới thuyền thứ hai...
Vào lúc thuyền hải tặc tiến hành đợt thanh lý cuối cùng với những thuyền giặc Oa bỏ neo không thể động đậy ở trên mặt biển, Hạ Tầm không thể chờ đợi được đã bảo Hà Thiên Dương đưa hắn đi đến đảo Song Tự.
Hạm đội thủy sư Quân Minh phụ cận chạy tới đảo Song Tự, Hạ Tầm lo lắng chiến hạm thủy sư đột nhiên xuất hiện sẽ gây nên phiền toái không cần thiết, liền bảo Lạc Vũ dẫn hạm đội chờ ở hải ngoại Song Tự, chính mình cưỡi thuyền Hà Thiên Dương tiếp tục đi về phía trước.
Thuyền chậm rãi chạy nhanh tiến vào eo biển Song Tự, tim Hạ Tầm nhịn không được cảm thấy rất hồi hộp, chỗ này, không chỉ có thân nhân hắn, còn có những thứ hắn khó quên, hôm nay tới nơi này lần nữa, cảm xúc sao có thể không bành trướng. Phóng tầm mắt nhìn lại, tất cả Song Tự, dường như không có gì biến hóa, bốn năm Tĩnh Nan, Trung Nguyên biến đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng nơi này lại như thế ngoại đào nguyên.
Một thương thuyền đến từ Lữ Tống bỏ neo ở trên bến tàu, những tên có danh là hải tặc kia thật sự là người buôn lậu ở đảo Song Tự, họ để trần cánh tay ra sức vận chuyển hàng hóa, dường như mọi người đang ở cảng bận rộn thương nhân buôn lậu cùng bọn hải tặc vận chuyển hàng hóa trên bến tàu còn không biết sự tình Hà Thiên Dương và giặc Oa giao chiến bên ngoài biển, thuyền Hà Thiên Dương xuất hiện, cũng không khiến cho họ xuất hiện điều gì ngạc nhiên.
Thuyền cập bờ trong bến tàu.
“Hà đại ca, đã trở lại rồi!”.
Trên bến tàu có người gọi, đồng thời gọn gàng tiếp nhận dây thừng trên thuyền ném đến, quấn chặt vào cọc, lại giúp đỡ đi lấy ván, ngay sau đó, bọn họ giật mình nhìn thấy Hà Thiên Dương cùng một nam nhân ăn mặc quần áo kỳ quái từ trên thuyền xuống.
Hạ Tầm ăn mặc công phục kỳ lân, những người này cả đời ở trên bến tàu đều chưa gặp qua loại quan phục này, rất nhiều người trong bọn họ đến quan huyện cũng chưa gặp qua, thấy quan nhân lớn nhất chỉ là tuần kiểm, sao biết bộ y phục này là có ý gì.
“Đại đương gia đâu?”.
Hà Thiên Dương rống lên một tiếng về phía người khác, sau khi hỏi rõ chỗ Đại đương gia, liền nói với Hạ Tầm: “Quốc Công, chúng ta đi gặp Đại đương gia đi”.
Hạ Tầm nói: “Không vội, đưa ta đi thăm các nàng Tử Kỳ, Tạ Tạ”.
Thanh âm Hạ Tầm có phần dồn dập, Hà Thiên Dương đã thành gia lập nghiệp, có con, rất hiểu cảm tình của hắn, lập tức đáp ứng một tiếng, dẫn Hạ Tầm xuôi theo bến tàu đi lên phía trước, đồng thời gọi người đến đi nói cho Hứa đại đương gia một tiếng. Tám Giáo úy đeo đao cũng chăm chú theo phía sau Hạ Tầm.
“Hai vị phu nhân giờ đây ở chỗ Tam tỷ”.
Hà Thiên Dương nhanh chóng liếc nhìn Hạ Tầm, trên mặt hiện ra thần khí có phần cổ quái. Trên đời không có gió nào không lọt tường, mặc dù Tô Dĩnh chưa bao giờ từng phát ngôn, nhưng giờ đây trên đảo không người nào không biết nam nhân nàng là một người tên là Dương Húc, người trong triều đình.
“Đều ở một viện này, các nàng rất hợp với Tam tỷ, cũng rất yêu mến... Hài tử của Tam tỷ”.
Người trong cuộc không có việc gì, Hà Thiên Dương lại có chút khó xử, nhưng nói xong, lại cảm thấy tự nhiên. Hạ Tầm xác thực không để vào trong lòng, lần này tới, hắn đã có ý định công khai chân tướng. Nam nhân hai bàn tay trắng thì cũng có thể nắm chắc gia đình, nhưng lại thiếu uy vọng, Hạ Tầm giờ đây mới thực sự là hết lo lắng, bất kể là địa vị, thân phận, hay năng lực kinh tế, hắn có lòng tin để nữ nhân hắn và hài tử ổn định, cuộc sống phú quý, không còn gì phải lo lắng.
Vượt qua một mảng triền núi, phía trước liền xuất hiện một bãi cát, bởi vì chỗ hải vực này đều là nước cạn và đá ngầm, không thể đỗ thuyền, cho nên rất thanh tĩnh, trên bờ biển không có bao nhiêu người, có vài chiến thuyền hay thuyền nhỏ kéo lên bãi cát chờ đợi sửa chữa, còn có mấy chỗ để lưới cá đang phơi nắng, đá ngầm đầy bên cạnh, có mấy lão nhân thả câu, chỗ cao còn có vài cái giàn gỗ, có một ít rau dưa.
Đột nhiên, Hạ Tầm đứng lại, Hà Thiên Dương đi theo cũng đứng lại, ánh mắt Hạ Tầm dừng ở trên bờ cát, bãi cát rất rộng rộng rãi, rất bằng phẳng, chỗ cách bờ biển hơn trăm thước, có hai tiểu nữ nhi đang ngồi ở trong đống cát chơi đùa. Từ bãi cát lại hướng lên hai mươi đến ba mươi mét, chính là một sườn núi cao đột nhiên xuất hiện.
Trên sườn núi có một khu vực đầy phòng xá, Hạ Tầm biết, đó là chỗ ở của Tô Dĩnh. Như vậy, hai đứa nhỏ trên bờ cát chính là...
Hà Thiên Dương liếc mắt nhìn Hạ Tầm, nhỏ giọng nói: “Hai nữ nhi kia, chính là nữ nhi của Tam tỷ, lớn là Tư Dương, nhỏ là Tư Tầm...
Hạ Tầm nhìn hai hài tử không chớp mắt, khẽ Ừm. Tim hắn càng nhảy càng nhanh, còn có một loại ngạc nhiên và vui sướng khó nói lên lời, hắn hít thật sâu, phân phó nói: “Các ngươi ở chỗ này đợi ta!”. Nói xong, liền đi qua từng bước một, một mực đi đến bên người hai tiểu nữ nhi kia.
Đại nữ hài nhi ngồi ở trên đống cát, đang chăm chú chỉ huy tiểu nữ oa nhi đắp phòng ở, đương nhiên, phòng ở của các nàng, thật ra chỉ là đông một đống tây một đống cát. Nữ hài nhi nhỏ hơn nàng chút ít kia ra sức phụ giúp đắp cát bên người nàng, thẳng đến lúc thân ảnh Hạ Tầm cao lớn chặn ánh sáng trước mặt bọn họ, hai nữ hài nhi mới ngẩng mặt lên.
Nữ hài nhi lớn hơn một chút thoạt nhìn trên dưới năm tuổi, đầu buộc hai bím tóc, rất đẹp, rất đáng yêu. Tiểu nữ hài nhi kia buộc một bím tóc nhỏ phóng lên trời, khoảng ba tuổi, mặt mày rất giống tỷ tỷ, cũng là một tiểu mỹ nhân bại hoại. Tuy dáng vẻ trang điểm quê mùa, nhưng hai tiểu nha đầu đều là vẻ mặt thanh tú.
Người thường nói, nam hài như mẹ, nữ hài như cha, Hạ Tầm thấy thế nào, đều cảm thấy hai mặt mày tiểu nha đầu này có vài phần rất giống mình, một dòng nước ấm lập tức chảy xuôi theo đáy lòng hắn, ánh mắt cũng nhu hòa hơn.
“Này, ngươi là ai vậy, ngươi giẫm phải phòng ở của ta kìa!”.
Nữ hài nhi lớn hơn một chút nhíu mày, mất hứng nhìn chân to của Hạ Tầm, lại trừng mắt liếc nhìn hắn. Nữ hài nhi nhỏ hơn một chút lại kỳ quái nhìn Hạ Tầm, bò đến bên người tỷ tỷ, âm thanh bập bẹ nói: “Tỷ tỷ, quần áo người này thật kỳ quái, tỷ xem trên quần áo hắn vẽ tranh kìa, vẽ rất đẹp đó!”.
Hạ Tầm mỉm cười ngồi xổm xuống, muốn sờ đầu tỷ tỷ, tiểu nha đầu vô ý thức trốn một cái, cặp mắt to xinh đẹp kia không vui trừng lên, Hạ Tầm ngượng ngùng rút tay về, quay đầu lại đi trêu chọc muội muội, hỏi nàng nói: “Ngươi xem tranh trên y phục của ta có đẹp mắt không?”.
“Ừm đẹp mắt!”.
Tiểu Tư Tầm dùng sức gật đầu, nhìn ra được, nàng đối với đầu kỳ lân dùng tơ vàng thêu trên ngực Hạ Tầm xác thực rất có hứng thú, một mực nhìn không chuyển mắt, thấy bộ dáng Hạ Tầm cười mỉm rất hiền hòa, nàng gan lớn, duỗi bàn tay nhỏ bé dính đầy cát ra, đã muốn sờ sờ thử xem.
Hạ Tầm lập tức hứng khởi, cổ vũ.
“Tư Tầm, không cho phép đụng loạn vào người khác!”.
Bên cạnh duỗi ra một bàn tay nhỏ bé, nhanh chóng đánh một cái, Tư Tầm lập tức rút tay về, bĩu miệng lên, Tư Dương cảnh giác nhìn Hạ Tầm một chút, răn dạy muội muội nói: “Xem xét cũng không phải là người tốt, hắn đem ngươi đi bán thì làm sao bây giờ?”.
o O o
Chương trước
Mục lục
Chương sau
Cẩm Y Dạ Hành
Nguyệt Quan
Cẩm Y Dạ Hành - Nguyệt Quan
https://isach.info/story.php?story=cam_y_da_hanh__nguyet_quan