Chương 152: Ma Thần Hóa [3]
ịch giả: Tinh Vặn
Share by: MTQ - banlong.us
Xà Ma Thần An Độ Ma Li đột nhiên nghe tiếng hét thảm từ hậu phương, bản năng ngoái đầu nhìn. Liếc mắt một cái, làm gã kinh hoảng biến sắc.
Bởi vì có Trụ Ma Thần che giấu, gã không nhìn rõ hình dạng luồng sáng xanh, theo bản năng gã nhận định quang mang đó đến từ Sâm Chu. Dù sao linh lực Sâm Chu tỏa ra cũng là màu này. Hiện giờ gã đang đại chiến với Vua Sâm Chu, thuộc tính linh lực xung quanh đều bị Vua Sâm Chu khống chế, thế nên ảnh hưởng lớn đến phán đoán của gã.
Bốn Medusa rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra, tóc rắn bị xé nát trọc đầu, khí thế sắc bén hiển hiện. Mặc kệ là nhân loại hay ma tộc, dưới tình huống này đều có bản năng sinh tồn. Chúng có thể cảm nhận được chỗ kẻ địch ở. Nhưng khoảnh khắc chúng ngoái đầu trợn mắt, lại là nhìn thấy đồng bạn của mình. Bóng xanh lúc trước phát ra kỹ năng chói mắt ở cách chúng năm mét xa, sao trông thấy mắt chúng được?
Bốn thân thể bỗng chốc hóa đá. Có câu người giỏi bơi lội sẽ chết đuối. Bốn Medusa nhìn nhau, thân thể hóa đá chìm xuống đầm lầy.
Quang mang xanh không cho chúng cơ hội vùi lấp, liên tiếp đá bốn cước, thoáng chốc đá bốn Medusa đã hóa đá văng ra ngoài, rơi vào thân cây phía xa.
Quang mang xanh chợt lóe, nhờ Trụ Ma Thần che giấu đã biến mất.
“Grao!” An Độ Ma Li nổi giận.
Trong Xà Ma tộc, quý giá nhất chính là Medusa. Bởi vì Medusa có năng lực hóa đá, sinh sản cực kỳ khó khăn. Bọn chúng lại có sức mạnh cường đại, là phụ tá đắc lực cho Xà Ma Thần. Toàn tộc Medusa thành niên hiện giờ chỉ có sáu cái, để lại hai trấn giữ trong tộc, còn lại bốn Medusa đều mang theo. Nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng, bốn Medusa lại chết không rõ ràng như vậy.
Trong cơn giận dữ, gã phát tiết tất cả cơn giận lên người Vua Sâm Chu trước mặt. Nỗi hận thù này chỉ có dùng máu kẻ địch mới tẩy rửa hết.
Vua Sâm Chu này tuyệt đối là chịu tiếng xấu thay, chính nó còn chịu tiếng xấu không rõ ràng. Bởi vì nó cảm giác được quang mang xanh là phong thuộc tính chứ không phải người của nó. Chính là người ta đã giúp nó, nó không thể hét ra không phải ta làm với An Độ Ma Li. Hơn nữa thiếu sự uy hiếp của bốn Medusa, nó chịu đựng áp lực cũng thấp nhiều. Có tạm dừng, linh lực của nó đã hồi phục kha khá. Bỗng chốc nó bộc phát tất cả linh lực, cùng An Độ Ma Li tử chiến.
Bốn Medusa hóa đá lúc này đã tiến vào Giai Điệu Vĩnh Hằng của Long Hạo Thần.
Mới rồi có cơ hội tốt vậy nếu hắn không nắm chắc, thế thì hắn không phải là Long Hạo Thần.
Cảm giác của Medusa rất mạnh, điểm này có thể nhìn ra khi bình thường chúng luôn nhắm mắt. Nếu không có trực giác nhạy, chúng mất đi thị giác, dựa vào cái gì ngăn cản kẻ địch? Cho nên tuy rằng Long Hạo Thần sớm đã tỏa định mục tiêu trên người Medusa nhưng không ra tay.
Trong kế hoạch ban đầu của gã, là chuẩn bị để Vương Nguyên Nguyên ra tay. Thời Không Môn Linh Lô chớp mắt truyền tống là lựa chọn giết Medusa tốt nhất. Nhưng Long Hạo Thần lo lắng Vương Nguyên Nguyên dù sao chỉ là tu vi cấp bảy. tuy cô cũng nắm giữ võ công cổ đại, nhưng đồng thời đối mặt bốn Medusa, một mình cô có chút khó địch nổi.
Đang lúc Long Hạo Thần lo lắng nên để ai phối hợp Vương Nguyên Nguyên, thì Vua Sâm Chu cho hắn chế tạo cơ hội tốt.
Thánh Vệ số mười lại lần nữa xuất hiện trên chiến trường, không hề giữ lại biểu diễn Phong Chi Vũ. Bốn Medusa mua dây buộc mình, cuối cùng chết vào tia sáng hóa đá của chính chúng nó.
Có thể thuận lợi giải quyết bốn Medusa, phải nói là khiến Long Hạo Thần thở phào. Bọn họ không giống Vua Sâm Chu có thể thông qua lột da giải quyết vấn đề ánh mắt hóa đá. Lúc này chẳng những giải quyết vấn đề cho họ, cùng lúc đó cũng vì Vua Sâm Chu giải quyền phiền phức. Hai đại cường giả càng đụng độ kịch liệt. Long Hạo Thần không vội, lần nữa ẩn trong sương mù dày đặc, dặn dò Thánh Vệ số mười xong, tự mình gia nhập vào săn giết quân tinh anh Xà Ma.
Chẳng qua vì không để Xà Ma Thần An Độ Ma Li phát hiện, Long Hạo Thần kiềm chế mình, cố gắng thu lại quang thuộc tính, chỉ dựa vào kiếm ý giết địch. Cảm giác lực cường đại khiến hắn ở trong khói độc đầm lầy tựa như có mắt, đi qua đâu là tiếng hét thảm của Xà Ma liên tục kêu lên. Hơn nữa cố ý tránh đi Sâm Chu. Nguyên bản hai bên không phải đồng bọn ngược lại đánh ra phối hợp.
Đương nhiên, Long Hạo Thần sẽ không để tinh anh Xà Ma bị mình đánh chết rơi vào đầm lầy. Đây đều là Xà Ma cấp năm trở lên, thi thể hay nội đan có giá trị bao nhiêu thì không rõ, có dược ca nhất định thích lắm.
Chẳng qua, đám Xà Ma dù sao là tinh anh trong tộc, bỗng nhiên bị tấn công, sau giây phút hoảng loạn ngắn ngủi thì vài Xà Ma đứng đầu không ngừng phát ra tiếng hét, lấy thanh âm làm dẫn đường, triệu hoán các Xà Ma tụ tập một chỗ. Cứ như vậy, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng Sâm Chu có hơn mười con bị thương không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho chúng. Long Hạo Thần chỉ có thể ở vòng ngoài tìm cơ hội giết một ít Xà Ma, không dám tới quá gần. Nhiều cường giảXà Ma tập trung một chỗ, lực công kích rất đáng sợ. Hơn nữa hắn không thể tiêu hao quá nhiều, có càng thêm trận chiến quan trọng chờ hắn. Xà Ma Thần An Độ Ma Li lúc này không rảnh bận tâm tộc nhân của gã. Đối với gã thì không việc gì quan trọng hơn đánh chết Vua Sâm Chu. Đây chính là cơ hội cho gã tăng cao tu vi, thăng cấp chín! Trong mắt gã, Vua Sâm Chu là vật bổ tốt nhất.
Vua Sâm Chu cũng không phải dễ sống chung, thân thể khổng lồ phát ra quang mang xanh như ngọc phỉ thúy. Tuy rằng bị An Độ Ma Li công kích không ngừng tăng vết thương, nhưng sức sống dẻo dai của nó chính là cột chống kiên cường. Thân thể to lớn không ngừng xoay, định quấn lấy người An Độ Ma Li. Cùng lúc đó, miệng to mở lớn, từng cú táp khiến An Độ Ma Li không thể không cẩn thận ứng phó.
Kỳ thực Vua Sâm Chu đối mặt An Độ Ma Li, cho dù là có Trụ Ma Thần cũng không nên khiến nó yếu thế đến vậy. Tuy tộc Sâm Chu không có kỹ năng cường đại gì, nhưng chúng nó có sức sống dai kinh người mà ma thú cùng cấp không có. Cho dù thân thể bị cắt đứt cũng sẽ không chết. Chỉ là trước đó lấy nội đan đánh vào Trụ Ma Thần một cái, khiến Vua Sâm Chu ăn thiệt thòi lớn, thương đến căn bản, mới rơi vào thế yếu.
Trên người An Độ Ma Li hiện giờ đang dâng lên vầng sáng đỏ sậm. Tuy rằng Ma Thần Hóa khiến thân thể gã biến khổng lồ nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, đôi xà mâu trong tay cao thấp tung bay, không để Vua Sâm Chu quấn lấy mình. Cùng lúc đó, không ngừng tạo ra vết thương trên người nó.
Chẳng phải ngươi có sức sống dai sao? Vậy tiêu hao sức sống của ngươi là được. Đồng thời, An Độ Ma Li rất kiêng dè nội đan của Vua Sâm Chu, cho nên gã không dám dốc hết sức. Vua Sâm Chu gian xảo làm gã nếm thử không biết bao nhiêu quả đắng.
Huyết dịch màu xanh biếc đã nhiễm đầm lầy có hai đại cường giả giao đấu thành màu đồng. Khí thế của Vua Sâm Chu rõ ràng yếu bớt. An Độ Ma Li có Trụ Ma Thần ủng hộ, linh lực hắc ám tựa như nguồn suối bất tận. Trên xà mâu bắn ra quang mang đỏ sậm dài ba mét. Gã không dùng kỹ năng công kích từ xa, thân thể khổng lồ không ngừng nhảy lên, tấn công. Gã chỉ dùng cách tấn công cơ bản mà hung ác nhất để lại vết thương trên cơ thể to lớn của Vua Sâm Chu.
Rốt cuộc, Vua Sâm Chu nhịn không được nữa, đột nhiên giận rống, một luồng sáng xanh biếc lần nữa bắn ra.
Tinh thần An Độ Ma Li luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, đợi chính là giờ khắc này. Chỉ thấy trên người gã chợt lóe quang mang đỏ đen, thân thể đã biến mất, trực tiếp xuất hiện phía sau Trụ Ma Thần.
Không cần nghi ngờ, gã chờ cơ hội này, muốn nội đan của Vua Sâm Chu lần nữa đập trúng Trụ Ma Thần, vậy thì gã nhất định có thể biến thua thành thắng.
Nhưng tựa như An Độ Ma Li luôn tính kế Vua Sâm Chu, Vua Sâm Chu cũng gài bẫy gã. Quang mang xanh chỉ rời khỏi miệng một mét lập tức bị hút trở lại, không có bắn ra xa. Tiếp đó thân thể to lớn của Vua Sâm Chu bay thẳng đến đầm lầy, chui vào trong.
Đầm lầy, mới là lãnh địa chân chính của Vua Sâm Chu. Lúc trước Vua Sâm Chu không có làm như vậy, không phải nó không muốn mà là không dám. Thân thể nó khổng lồ, cho dù thực lực mạnh đến mấy thì chui vào đầm lầy cũng cần thời gian. Trong thời gian ngắn đó đủ khiến An Độ Ma Li trọng thương nó.
Cho nên, lần này mắc mưu là An Độ Ma Li. Gã dựa vào năng lực mau chóng truyền tống của Trụ Ma Thần, trốn phía sau nó, đương nhiên cho Vua Sâm Chu khoảng thời gian đầy đủ.
Hơn nữa Trụ Ma Thần truyền tống không phải tùy ý sử dụng được. Mỗi lần dùng rồi cần có khoảng cách thời gian mới dùng lại được. Sự truyền tống này bởi vì không thuộc về kỹ năng của An Độ Ma Li, chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định cách Trụ Ma Thần mới có thể thi triển. Nếu không, ma thần ở bên ngoài bị tấn công đều có thể truyền tống đi, vậy nhân loại sớm tiêu đời.
Lần này khiến An Độ Ma Li suýt nữa tức đến nổ mũi. Nhưng khi gã kịp phản ứng thì đã muộn rồi. Thân thể to lớn của Vua Sâm Chu đã hoàn toàn rơi vào đầm lầy, gã có thể làm, chính là trút giận vào nước bùn. Hết sức đánh vào bùn lầy một cái, cũng coi như tạo chút vết thương cho Vua Sâm Chu cách nước bùn.
Vua Sâm Chu lặn vào nước bùn không khác gì như cá gặp nước, hơi thở của nó chợt biến mất.
Hai đại cường giả đấu trí đấu sức, lập mưu bày kế, có thể nói ai cũng không cách nào hoàn toàn áp chế đối phương,
An Độ Ma Li cũng cực tinh ranh, mắt thấy đối thủ biến mất, cái đuôi thô to của gã lập tức quấn lấy Trụ Ma Thần, thúc đẩy thân thể nó lên trên rời khỏi đầm lầy. Chỉ cần ở gần Trụ Ma Thần là gã có thể phát huy thực lực trong mức độ cao nhất. Vua Sâm Chu thì sẽ bị suy yếu đến cực độ. Dưới tình huống không rõ kẻ địch, gã vẫn có thể làm ra lựa chọn tốt nhất, không bị ảnh hưởng cảm xúc, không uổng là một trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần.
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
Thần Ấn Vương Tọa Thần Ấn Vương Tọa - Đường Gia Tam Thiếu Thần Ấn Vương Tọa