Chương 435: Nói Lỡ Miệng
ỗ Sĩ Minh bị chuốc say rượu đã đi tới, Tần Phong cùng Ôn Ngọc hai người sau tết cũng đi, Tống Trọng Hạo cùng Đức An tiếp tục ở lại.
Tống Trọng Hạo người nhà đều đã ở nước ngoài, Đức An trong thời gian ngắn cũng không tính toán về nước, bởi vậy hai người đều là người cô đơn, Tô Thi Thi "Hảo tâm" giữ bọn họ lại.
Từ khi Nhậm Tiếu Vi biết Tống Trọng Hạo hai người muốn ở lại, sắc mặt liền không quá đẹp.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tô Thi Thi đem kìm nén vấn đề cả một ngày rốt cục hỏi ra.
"Anh từ nơi nào tìm được nhiều người phụ nữ như vậy?" Tô Thi Thi hỏi Bùi Dịch đang nằm ở trên giường đọc sách.
Bùi Dịch động tác lật sách ngừng một trận, không ngẩng đầu, giống như tùy ý hỏi han: "Em liền như thế xác định là anh làm?"
Tô Thi Thi vẻ mặt khinh bỉ, nghĩ thầm đúng dịp như thế trừ anh ra còn có thể có ai.
"Liền tính không phải anh tự mình ra tay, cũng với anh thoát không được quan hệ."
Bùi Dịch sắc mặt cứng đờ, đặt sách ở trên tủ đầu giường, quay đầu dời qua nửa thân thể nhìn cô: "Thì ra, anh ở trong mắt em, là một người như thế này."
Trong giọng nói rất nhiều hương vị ai oán.
Tô Thi Thi không dám nhìn và mắt anh, hai tay bưng kín mặt.
Ngay sau đó, liền nghe Bùi Dịch nói: "Em hiểu anh như thế, anh rất vui vẻ"
Anh đây là thừa nhận rồi hả?
Tô Thi Thi lập tức dũng cảm, lại hỏi một lần vấn đề vừa rồi: "Nhiều người phụ nữ như vậy anh từ nơi nào tìm tới?"
Tô Thi Thi lúc trước đặc biệt nghiên cứu qua, những người phụ nữ kia dáng vẻ đều rất được, thậm chí có người đang là Tiểu Minh Tinh mới nổi. Tìm một hai người không hề hiếm lạ, nhưng tìm hai mươi mấy người vậy thì có phần khoa trương rồi.
Bùi Dịch ngồi thẳng thân thể, bình tĩnh nói: "Những thứ này đều là cùng Hỗ Sĩ Minh kết giao qua. Anh chỉ là tìm đến một phần trong đó."
"Một phần trong đó?" Tô Thi Thi chấn kinh rồi, nhớ tới cô nhìn đến mấy đứa bé kia, kìm nén ra một câu, "Hắn là ngựa giống sao?"
"Cứ cho là như vậy." Bùi Dịch làm ra cực kỳ thành khẩn đánh giá.
Tô Thi Thi lại vẫn là có chút không tin: "Những đứa bé kia thật sự là của hắn?"
"Những cô gái đó nói phải."
"Vậy anh làm thế nào tìm được những cái người phụ nữ kia?" Tô Thi Thi vẫn lại là vấn đề này.
"Tìm người, là điểm mạnh của Tần Phong."
Tối hôm qua sau đại chiến lẩu, Bùi Dịch cùng Tần Phong từng có một lần ngắn gọn nói chuyện. Sau đó, Tần Phong ra ngoài gọi điện thoại.
Tần gia vốn là chuyên làm những thứ này, đem những người phụ nữ cùng Hỗ Sĩ Minh kết giao qua tìm ra cũng không phải một chuyện khó.
Tô Thi Thi nghe xong, trầm mặc nửa ngày, lúng ta lúng túng lắc đầu: "Đắc tội anh, thật sự quá nguy hiểm rồi."
Bùi Dịch trên mặt biểu tình bất biến, không có phản ứng.
Lúc này, Tô Thi Thi bỗng nhiên nhớ tới một cái vấn đề cực kỳ quan trọng: "Hỗ Sĩ Minh người này đặc biệt thích bắt chước. Anh nói xem, anh hôm nay làm như vậy đối với hắn, như thế... Ngày mai ngoài cửaThi Dịch có thể có một đám phụ nữ ôm con tới nhận người nhà hay không?"
"Phu nhân yên tâm, phương diện này, anh từ trước đến nay rất cẩn thận..."
Đang nói lập tức dừng lại, Bùi Dịch toàn thân cứng ngắc.
Nói lỡ miệng...
Bùi Dịch khẩn trương ngồi thẳng người, muốn cứu vớt tình hình, lại nghe đến một giọng nói đầy bình tĩnh.
"Em nghĩ muốn yên lặng."
"Vợ yêu à..." Trong phòng ngủ vang lên giọng nói mềm mại của người nào đó, mang theo ý tứ hàm xúc cầu xin tha thứ.
"Anh không ra, thì tôi ra ngoài." Tô Thi Thi giọng nói thật bình tĩnh, nghe không ra hỉ nộ. Nhưng Bùi Dịch biết, cô thương tâm rồi.
Bùi Dịch tâm hung hăng khó chịu, có chút bối rối cùng sợ hãi.
Anh sợ tiếp tục trêu chọc Tô Thi Thi không vui, nhẹ nhàng xốc lên chăn, đi xuống giường.
"Ôm chăn đi." Tô Thi Thi nhàn nhạt nói.
Bùi Dịch nào dám trêu chọc cô, dị thường nghe lời.
Anh ôm một giường chăn mỏng, mặc toàn thân áo ngủ sợi tơ, chậm rãi hướng tới cửa đi đến.
Một màn này,lại giống như buổi tối hôm đó, mang theo một cỗ hương vị tịch mịch.
Đột nhiên, chỉ nghe "Tách" một tiếng, cùng với một ánh sáng lóe lên.
Bùi Dịch thân thể cứng đờ, mạnh quay đầu, nghiến răng nghiến lợi: "Tô Thi Thi!"
"Em cái gì cũng chưa làm!" Tô Thi Thi nắm chặt di động trong tay, rất nhanh lui vào trong chăn, trong lòng hối hận muốn chết.
Cô vậy mà quên tắt đèn flash rồi! Quá sai lầm!
"Tô Thi Thi, lá gan càng lúc càng lớn đúng không!" Bùi Dịch biết chính mình bị đùa giỡn, thẹn quá thành giận, đem chăn ném lên giường, đi nhanh tới.
"Bùi Dịch, có chuyện từ từ nói!" Tô Thi Thi lui ở trong chăn, la lớn.
Cô hận chết Ôn Ngọc rồi. Đều là cô trước đó nói lỡ miệng chuyện Bùi Dịch ôm chăn bị cô đuổi ra khỏi phòng, Ôn Ngọc chết sống không tin, Tô Thi Thi nhớ lại mới nhân cơ hội chụp tấm hình.
Kết quả liền bi kịch rồi.
Bùi tiên sinh thực tức giận. Anh vừa rồi còn tưởng rằng cô tức giận, vậy mà hoảng hốt như thế, kết quả cô gái này là đang giả vờ!
"Tô Thi Thi, em hôm trước rời nhà trốn đi anh không không so đo với em, đem đàn ông giữ ở trong nhà anh cũng không so đo với em, tình địch tìm tới cửa anh cũng nhịn. Hôm nay loại chuyện này em cũng dám nói đùa, em thực coi như anh chết rồi sao?"
Bùi Dịch bò đến trên giường, nhất bả kéo ra chăn, hung tợn nói.
Tô Thi Thi hét lên một tiếng: "Bùi Dịch, không nên lôi theo chuyện cũ!"
"Vì cái gì không thể lôi chuyện cũ? Cái này gọi là oán hận chất chứa!" Bùi Dịch hướng tới Tô Thi Thi đè ép lại, "Nói, em muốn bồi thường anh sao đây!"
"Anh không có phong độ đàn ông!"
"Ở trong cái phòng này, phong độ có thể ăn no sao?" Bùi Dịch vô liêm sỉ nói.
Tô Thi Thi trợn mắt há hốc mồm.
Cô sớm liền biết Bùi tiên sinh không biết xấu hổ lên liền không phải người, nhưng vẫn là mỗi lần mỗi khác.
Bùi Dịch đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Tô Thi Thi như thế. Anh chưa nói, anh thẹn quá thành giận một nguyên nhân khác liền là, thiếu chút nữa anh đã bị tình địch của mình chê cười!
Không sai, vừa rồi anh cùng Tô Thi Thi tán gẫu chuyện của Hỗ Sĩ Minh về những người phụ nữ kia thời điểm, yên lặng bấm di động Hỗ Sĩ Minh.
Lúc Tô Thi Thi kêu hô ngựa giống, Hỗ Sĩ Minh nghe được rõ ràng.
May mắn Bùi Dịch ngay lúc Tô Thi Thi chuyển đề tài qua trên người anh, đúng lúc đem điện thoại cúp rồi.
Thật sự nguy hiểm thật!
Cho nên, Bùi tiên sinh làm sao có thể không tức giận!
Tô Thi Thi là khóc ngủ.
Mà lúc này gở nhà chính Hỗ gia, Hỗ Sĩ Minh tay nắm di động, đã ở trên ghế ngồi ước chừng một giờ.
Hắn tâm tình bất hảo, trong nhà không ai dám tùy tiện đến gần.
"Bùi Dịch, anh điên rồi!" Thật lâu sau, Hỗ Sĩ Minh mới nghiến răng nghiến lợi mắng.
Hắn nghĩ tới hậu quả đi tìm Tô Thi Thi, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới, Bùi Dịch vậy mà vô sỉ đến nỗi đem những người phụ nữ trước đây từng qua lại với hắn kéo đến trước cửa làm loạn.
Không biết như thế nào, Hỗ Sĩ Minh bây giờ thật sự có chút hoảng hốt, không nghĩ muốn để cho Tô Thi Thi biết. Nhất là mới vừa mới nghe được Tô Thi Thi ở trong điện thoại nói ngựa giống...
Hỗ Sĩ Minh hiện tại muốn giết người.
"Anh, ông nội gọi anh trở về anh như thế nào không để ý tới?" Hỗ Minh Phỉ đẩy ra cửa thư phòng tiến vào, nhìn thấy anh trai của mình nhàn nhã ngồi ở trên ghế, không khỏi oán giận.
"Anh không đi em thật thê thảm, bị ông nội mắng suốt hai giờ!" Hỗ Minh Phỉ chọn cái ghế dựa ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn Hỗ Sĩ Minh, "Ông nội bây giờ thật sự tức giận đến không nhẹ, anh thật sự không quay về xem thử?"
Hỗ gia là gia tộc có uy tín danh dự, giống bọn hắn con cái nối dõi ngoài dá thú do ngoạn chơi phụ nữ bên ngoài như vậy không hiếm thấy, nhưng mà bị hai mươi mấy người phụ nữ vây quanh ở trước cửa nhà loại chuyện này liền là gièm pha rồi. Khó trách Hỗ Tấn Hoa lại tức giận như vậy.
"Trở về để bị mắng sao?" Hỗ Sĩ Minh ngẩng đầu, ôn hoà nói, "Anh không ngốc."
"Vậy sao anh lại để cho em đi!" Hỗ Minh Phỉ nổi giận.
"Mẹ cho ngươi đi, không phải tôi."
"Anh..." Hỗ Minh Phỉ trong lòng bực tức, nghĩ nghĩ, nói, "Ông nội bảo em chuyển lời nói một câu với anh."
"Ông nói nếu anh thật sự nghĩ muốn đối phó Bùi Dịch mà nói, trong nhà không can thiệp. Nhưng mà ông nội nói anh cũng nên chuẩn bị tốt đường lui. Bùi Dịch một khi đã điên lên, tất cả mọi người sẽ chịu thiệt."
Hỗ Sĩ Minh nghiêm mặt lại, nheo lại mắt, thật lâu sau, mới nói nói: "Xem ra Bùi Dịch động tác so với chúng ta tưởng tượng còn nhanh hơn, đến ông nội cũng đều đã lo lắng rồi."
"Anh, các người tới cùng muốn làm gì?" Hỗ Minh Phỉ càng ngày càng cảm thấy được chuyện này liền đơn giản.
Cô ta không có đi hỏi Hỗ Sĩ Minh vì cái gì đột nhiên đến ở nhà Bùi Dịch, cô ta biết anh cô ta làm như vậy nhất định có mục đích. Nhưng mà cô ta thật sự đoán không ra, anh cô ta muốn làm cái gì.
"Anh rất tò mò, Tô Thi Thi sẽ phản kích như thế nào." Hỗ Sĩ Minh lại trả lời sang chuyện khác, trong mắt đều là chờ mong.
Chú À! Đừng Nên Thế! Chú À! Đừng Nên Thế! - Trần Mạc Tranh